Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Thiên Mục Cùng

Quyển 1 - Chương 4

« Chương TrướcChương Tiếp »
Trọng phản thiên đình yết chân tướng

Khai Dương tri tột hối đương sơ

(Trở về thiên đình biết chân tướng

Khai Dương biết tội hối hận ban đầu)

Khai Dương trở lại thiên đình, hết thảy vẫn như cũ, lần hắn hạ giới trăm năm này tựa hồ vẫn chưa bị tiên gia phát hiện.

Càng không khỏi cười đắc ý, Thiên Xu tối nghiêm khắc vẫn đang ở hạ giới chưa về, hơn nữa cái giả khỏa lắm miệng khiến người ta chán ghét kia cũng đã nhìn không thấy, tự nhiên quay trở về lúc ban đầu, tiêu dao khoái hoạt.

Gia khỏa kia cũng chỉ có mỗi đôi mắt là có thể khoe khoang mà thôi, hiện giờ đã mất, đại khái chắc cũng ăn đủ đau khổ.

Nghĩ đến đây, không khỏi sinh ra chút áy náy.

Dù sao bây giờ cũng không có chuyện gì làm, đi xem gia khỏa không hay ho kia chút đi!

Khai Dương vòng vo một hồi, liền hướng phủ trạch Thiên Lý Nhãn bay tới.

Bước xuống hành vân đi vào trong trạch viện, thấy tình trạng bên trong liền sửng sốt, chỉ thấy trên bàn đá trước sân, điểm tâm cùng trái cây rơi rụng, ấm chén hỗn độn, căn bản vẫn là nguyên trạng bộ dáng ngày ấy hắn rời đi, tuy nói hắn đã ở thế gian đến trăm năm, thiên giới bất quá cũng chỉ mười ngày, Thiên Lý Nhãn này không phải nên phục hồi thị lực rồi sao?

Vừa nghĩ đến đây, liền nghe thấy trong phòng có tiếng vật nặng rơi xuống, vội vàng đẩy cửa đi vào, vừa nhìn, lại càng sửng sốt hơn.

Thân thể người kia vốn đã đơn bạc lúc này lại càng đơn bạc hơn, vừa rồi Thiên Lý Nhãn không biết vì sao lại té ngã trên đất, đưa tay sờ soạng một hồi mới tìm được mép giường, gian nan giãy dụa bò được lên trên, lại tùy tiện giũ giũ chăn đơn đem cả người bao lại, chớp chớp đôi mắt giờ đã bụi trầm vô quang (phủ bụi không có ánh sáng), thở dài, nhắm mắt lại, ngủ.

Ánh sáng từ cửa sổ len vào như vô pháp chiếu được đến khuôn mặt hắn, sắc mặt vốn dĩ đã xám trắng hiện giờ lại càng khô vàng suy kiệt, đôi môi khô nứt, cũng không biết mấy ngày qua có ăn uống được gì không. Trên mặt đất là một ấm trà sứ men xanh đã vỡ nát, chút nước bên trong còn sót lại không nhiều lắm sớm đã đổ hết xuống nền đất.

“Ngươi......”

Yết hầu Khai Dương cự nhiên siết lại khô đến khó chịu.

Nghe được tiếng động, Thiên Lý Nhãn mở ra hai mắt.

“Ngươi… có khỏe không?”

Khai Dương thật vất vả mới nói được một câu, lại suýt nữa cắn phải đầu lưỡi.

Dường như cũng nhận ra người đến là ai, Thiên Lý Nhãn chậm rãi ngồi dậy, tấm lưng bạc gầy cư nhiên có cảm giác hơi cong lại.

“Phiền Tinh Quân quan tâm.” Hắn nói chuyện vẫn là thản nhiên, không hề có chút phẫn nộ vì bị người gia hại, cũng không có vẻ bối rối của người mù, vẫn bình tĩnh trước sau như một, “Mạt tướng hai mắt không nhìn được, không thể hành lễ, mong Tinh Quân thứ tội.”

Khai Dương chỉ cảm thấy trong lòng tê đến khó chịu, nhịn không được mạnh tiến lên vài bước đến bên giường, giơ tay muốn chạm vào đôi mắt mở mịt của Thiên Lý Nhãn. Nhưng Thiên Lý Nhãn mắt tuy mù nhưng cảm giác vẫn còn mẫn tuệ, trước khi người kia kịp chạm đến làn da mình, đã bị hắn né đi.

Khai Dương xấu hổ thu tay, trầm mặc một lát, lại nhịn không được nói: “Vì sao còn chưa nhìn thấy? Hẳn chỉ mất mấy ngày công phu là đã khôi phục rồi mà.”

Thiên Lý Nhãn nghe vậy cũng sửng sốt, thở dài, nói: “Chẳng lẽ Tinh Quân không biết ngươi cho mạt tướng uống là loại thảo nào, thảo này tên là Mặc Hoắc, sinh trưởng ở minh thổ (đất địa ngục) của đệ tam điện Hắc Thằng Địa Ngục, lại hấp thu oán khí của quỷ bị móc mắt, có thể khiến người ta mất thị lực.”

Khai Dương thật sâu hít vào môt hơi, thì thào tự nói: “Ta, ta thật sự không biết...... Nếu biết, sẽ không......” Hắn vốn nên biết, đồ trong tay Diêu Quang đều không phải thứ tốt lành gì, lúc ấy lại bị lửa giận làm mờ mắt, khinh suất động thủ, cặp nhãn thần kia của Thiên Lý Nhãn cũng không biết phải đến khi nào mới hồi phục trở lại được.

Bây giờ cho dù hắn có giải thích, cũng là vô dụng.

Chợt nghe ngoài trạch truyền đến thanh âm: “Thiên Lý Nhãn lão huynh, Đế Quân truyền hỏi, ngươi vì sao không đến Thiên Điện lĩnh mệnh hành sự?”

Người hỏi là Thuận Phong Nhĩ, Khai Dương vừa nghe, lại thấy thất thố. Hắn đã quên Thiên Lý Nhãn còn phải phụng mệnh hành sự trong điện Đế Quân, không thấy đôi mắt nhìn ngàn dặm này bên cạnh, làm sao có thể khiến Đế Quân không chú ý?!

Hủy đi mắt này, tội trạng so với lén hạ trần còn nặng hơn gấp ngàn lần! Giờ mà khiến Đế Quân nổi giận thật...... Chỉ sợ sẽ đã xuống hạ giới làm súc sinh.

Còn đang lo lắng, liền nghe thấy Thiên Lý Nhãn đáp: “Phiền ngươi hồi bẩm Đế Quân, Thiên Lý Nhãn vô ý nhầm lầm thực vật ở Tương Liễu Cốc cho nên không thể lên điện hành sự, mong Đế Quân thứ tội.”

“Đã biết.” Bên ngoài Thuận Phong Nhĩ đáp lời, lại quan tâm hỏi, “Ngươi không sao chứ?”

Thiên Lý Nhãn liền đáp: “Qua mấy ngày là hảo. Đa tạ quan tâm.”

“Nga! Vậy ta trở về hồi bẩm bệ hạ! Cáo từ!”

Thanh âm xa dần, Khai Dương lúc này mới nhẹ nhàng thở ra, không khỏi nhìn nhìn Thiên Lý Nhãn, lại thấy kỳ quái, tiểu nhân này vì sao không vạch trần hắn, ngược lại phải che dấu giùm mình, hơn nữa......”Ngươi lúc nào đến Ngũ Đế Đài?”

Thiên Lý Nhãn nghe thấy câu hỏi liền quay đầu về phía hắn, không trả lời.

Cho dù hắn không trả lời, Khai Dương cũng đoán được: “Chính là khi ta ở Thiên Hà thả ngựa kia sao?”

Ngày xưa khi Đại Vũ trị thủy, gϊếŧ một nghiệt súc là Tương Liễu, tên này trong máu có độc, lại thấm vào trong đất khiến ngũ cốc không thể mọc được, Cố Vũ liền đào đất làm đài, cao ba nhận (đvị đo 8 thước = 1 nhận) ba tự, tên là Ngũ Đế Đài. Ngàn năm sau, nơi này mặc dù vẫn có cây có thể mọc lên, nhưng vì chịu huyết độc làm ô uế, nếu dùng để ăn chắc chắn sẽ bị tả nhiều ngày, đặt tên là Tương Liễu cốc.

Thiên Lý Nhãn than nhẹ một tiếng, đáp: “Thất trách trên điện, Đế Quân phạt mạt tướng tới Ngũ Đế Đài trông coi thủy đạo Hoàng Hà.”

“Thất trách? Không phải nói cái gì chọc Đế Quân tức giận à?”

Khai Dương nhịn không được mở miệng châm chọc, lại cũng nhớ ra, nếu người này bị Đế Quân phạt đi trấn thủ Ngũ Đế Đai, vậy kẻ chọc hắn sau lưng lần trước không phải tiểu nhân này?

Nghĩ như vậy, trong lòng lại áy náy, xấu hổ thêm vài phần.

Chợt thấy Thiên Lý Nhãn động động, tựa hồ định xuống giường, vội vàng bước qua đỡ lấy hắn: “Ngươi muốn cái gì, ta giúp ngươi lấy cũng được!”

Thiên Lý Nhãn ngẩng đầu, dùng cặp mắt xám trắng hướng hắn nhìn chăm chú, biết rõ người kia là nhìn không thấy mình, lại bị đôi mắt nhìn không thấy đường kia nhìn chăm chú, hắn thế nhưng không hiểu sao lại chột dạ.

“Không dám phiền Tinh Quân đại giá, mạt tướng vẫn còn nhớ rõ giáo huấn.”

Khai Dương lưng cứng đờ, không khỏi vừa thẹn vừa giận, tính hắn như liệt hỏa, không chịu nổi bị người chế ngạo, phủi tay đẩy một cái khiến Thiên Lý Nhãn ngã quay về giường.

“Khụ, khụ ──” Thiên Lý Nhãn lưng cùng eo đập mạnh vào tường, một trận đầu vựng mắt hoa, ghé vào trên giường liên tục ho khan.

Khai Dương không ngờ mình ra tay nặng như thế, nhưng hắn lại không muốn giải thích, chỉ hừ đại một tiếng: “Không biết thức thời!” Xoay người rời đi.

Ho khan liên tục hồi lâu, may mà dần dần cũng chậm lại, Thiên Lý Nhãn nghiêng tai nghe ngóng, trong phòng đã không còn động tĩnh nào nữa, lại chậm rãi dựa vào tường ngồi xuống, nâng lên cánh tay, dùng tay sờ lên nơi vừa được Khai Dương đỡ lấy.

Khóe miệng nhẹ nhàng tạo thành nếp uốn khi cười, tuy chỉ là nụ cười cứng ngắc, nhưng bởi vì hai mắt đều nhắm mà có vẻ nhu hòa đi rất nhiều.

Nguyên lai tinh mang nóng cháy mà mắt đã từng nhìn thấy kia, là thực sự tồn tại......

※※※※※※※※※※

Thân ảnh như lốc xoáy đạp vân hướng thẳng Phá Quân Tinh Điện, vừa nhảy xuống khỏi mây liền xông thẳng vào trong, lớn tiếng chất vấn: “Diêu Quang!! Cái hắc thảo ngươi đưa ta là cái gì vậy?! Thiên Lý Nhãn đã mù vài ngày rồi, sao vẫn chưa thấy hồi phục?!”

Diêu Quang Tinh Quân lúc này đang ngồi trong điện, không biết vì sao mà hắn đột nhiên biến sắc, liên tục dùng mắt ra dấu, thế nhưng Khai Dương kia vừa mới vọt vào liền ồn ào một trận, Diêu Quang nghe hắn hô hoán, cũng không biết là sợ hay là giận mà cả người phát run.

Khai Dương còn tâm trí đâu xem sắc mặt hắn thế nào, tóm lấy hai bả vai mảnh khảnh của người kia, kêu to: “Có cách nào khôi phục hay không? Ngươi nói mau! Diêu Thập ma đầu này!”

Khóe miệng xinh đẹp của Diêu Quang run run, cự nhiên một câu cũng không nói, Khai Dương cuối cùng cũng nhận ra vẻ mặt hắn quái dị, đang muốn hỏi, chợt nghe sau lưng một giọng nam trầm ổn vang lên: “Xem ra trong mấy trăm năm ta không ở thiên đình này, các ngươi lại làm thật nhiều chuyện tốt a.”

Lúc này không chỉ Diêu Quang, ngay cả Khai Dương sắc mặt đều biến xanh.

Hắn chưa dám quay lại nhìn, chỉ liếc sang Diêu Quang, thấy hắn trước nay trang phục tùy ý phiêu diêu giờ lại chỉnh tề không dám qua loa, mái tóc dài luôn xoa tung cũng được buộc gọn thành búi trên đầu. Có thể khiến Phá Quân sát tinh hạ mi thuận mắt như thế, còn ai khác ngoài vị kia, người khác thì khỏi phải bàn. Cuối cùng, Khai Dương không còn ôm một chút hy vọng nào, quay đầu lại.

Phía sau hắn, một vị thần nhân đang ngồi trên tọa kỷ chậm rãi đứng dậy. Chỉ thấy người đó hai mắt như sao sáng, tướng mạo nghiêm khắc, ánh mắt ẩn chứa sát khí, hơn nữa thân hình cao lớn lại mơ hồ tỏa ra khí thế áp bách người khác. Cũng không biết vì nguyên cớ gì, vị thần nhân ngày cả người đều tràn ngập hơi thở gϊếŧ chóc lạnh thấu xương, bá đạo mà sắc bén hoàn toàn bất đồng với tiên gia nơi tiên giới vô dục vô tranh.

Khai Dương miễn cưỡng nở nụ cười: “Thiên Xu, ngươi đã trở lại a......”

Trước mặt hắn, đúng là Thiên Xu – Tham Lang Tinh Quân, trăm năm trước được Thượng Đế sai hạ phàm cầm yêu, giờ đây, chắc đã đại công cáo thành trở về.

Hắn lạnh lùng nhìn Khai Dương, dưới ánh mắt nghiêm khắc cơ hồ muốn quả (lăng trì, lóc thịt) người kia, Khai Dương không ngừng cảm thấy lạnh cả người. Tham Lang mặc dù được phong là Tinh Quân, nhưng năng lực lại rất cao cường, thêm vào là người mang mệnh sát tinh, mỗi lần hạ phàm thu yêu, đều không hề lưu đường sống, nếu còn ngoan cố chống lại, toàn bộ gϊếŧ hết không tha. Thủ đoạn quá tàn nhẫn, thế nhưng tiên nhân thiên đình cũng chỉ dám ngậm trong miệng nói sau lưng. Hơn nữa tính tình hắn cực kì ngay thẳng, mình lại phạm vào thâm ác, nghịch lại thiên đạo, nếu để hắn biết mình gia hại Thiên Lý Nhãn, chỉ sợ tuyệt không dễ sống.

Khai Dương nhịn không được lùi lùi về đằng sau, đứng ngang với Diêu Quang.

Diêu Quang vốn đã tức giận hắn xông vào nói lung tung một mạch, lây họa sang cả mình, đôi mắt đẹp liếc ngang một cái, ngầm đá hắn một cước. Khai Dương ăn đau lại cũng không dám kêu một tiếng.

Thiên Xu hừ lạnh: “Ta sớm nghe nói ngươi mấy lần giở trò trêu chọc Thiên Nhãn thần tướng, lần này trở về là muốn cảnh cáo ngươi, không ngờ ngươi còn thi độc gia hại người ta, có biết tội mình nặng bao nhiêu không?!”

Khai Dương biết dù sao cũng chết, thẳng lưng, cứng đầu nói: “Ta thừa nhận hạ độc là sai, ai bảo hắn ba lần bốn lượt cáo trạng ta với Đế Quân? Khiến ta khó chịu!”

“Hừ, ngươi có biết nghĩ hay không?” Thiên Xu mắt sáng như đuốc, nói, “Lén xuống thế gian vốn đã phạm vào giới luận của trời, can dự càng nhiều, tội tiết lộ thiên cơ ngươi phạm càng nặng, một khi làm thay đổi thiên đạo tuần hoàn, đến lúc đó tội nghiệt chỉ sợ đã quá nặng!”

“Ta bất quá chỉ xuống hạ giới du ngoạn mấy ngày, sao lại phá hoại thiên đạo?”

“Ăn nói hồ đồ, hảo, ta để ngươi xem cho rõ ràng!” Nói xong, Thiên Xu ống tay áo vừa lật, liền thấy một bức thủy kính từ thinh không hiện lên, chiếu ra quang cảnh nhân gian, đập vào mắt một trang viện lụi bạị trong gương, Khai Dương liền cảm thấy quen mắt, lập tức nhận ra đây là trạch viện của con cháu người nữ tử đã được mình cứu giúp trước đây, trong trí nhớ vẫn là xa hoa phi thường mà, sao giờ đã lụn bại thế này?!

Lại nghe Thiên Xu nói: “Lí thị tại Trường An theo thiên mệnh phải làm kĩ nữ, nàng mệnh đồ tuy rằng sóng gió, nhưng đứa con lại biết tự lập trong nghịch cảnh, gian khổ làm ăn, sẽ thành phú nghiệp, vang danh mười đời. Nhưng vì ngươi ngày đó cứu trợ, nữ tử kia được miễn kiếp làm kĩ, đứa con mặc dù cũng thừa theo thiên mệnh trở thành phú hộ, nhưng tính cách không tốt, vi phú bất nhân, họa truyền hậu đại, con cháu không kế thừa được gia nghiệp, bất quá chỉ năm đời đã mất hết phú sản. Lại trải qua loạn thế, hiện giờ gia đạo sa sút, nam tử bị sung quân, nữ tử nhập xướng (vào kỹ viện).”

“Này...... Tất cả đều tại ta sao?”

“Thiên lí tuần hoàn, luân hồi quả báo. Ngươi làm nhiễu loạn mệnh số phàm nhân, Đế Quân phạt ngươi giam lại đã tính là nhẹ. Ngươi lẽ ra nên cảm tạ Thiên Nhãn Thần Tướng đã giúp ngươi không gây ra quá nhiều tội nghiệt!”

Khai Dương cũng biết tốt xấu, không ngờ mình chỉ là nhất thời hảo y thế nhưng lại phá hủy thiên đạo, quả thật nếu không có Thiên Lý Nhãn khiến hắn phải sớm trở về thiên đình, lần này chỉ sợ việc hỏng càng nhiều.

Hắn tuy đuối lý, nhưng vẫn không phục nói thầm: “Ta chỉ trêu cợt hắn một chút thôi mà....”

“!!!”

Một quyền đánh xuống bàn, lần này không phải thành khối, bàn đá màu xanh nháy mắt liền hóa thành bụi tro bụi!

“Làm càn!!” Thiên Xu Tinh Quân giận tím mặt, “Đồng điện vi thần, đồng giới vi tiên (cùng điện đều là thần, cùng giới đều là tiên), há lại đến lượt ngươi khinh miệt?!”

Lời nói sâm nghiêm, như một gáo nước lạnh đổ xuống đầu Khai Dương, khiến hắn đột nhiên chấn động, không khỏi hé miệng cắn môi.

Đúng vậy, hắn luôn miệt thị tiểu nhân kia, lại quên Thiên Lý Nhãn vốn là tiên gia thiên giới, được thế nhân kính ngưỡng, lại được Đế Quân coi trọng, vô luận thế nào, cũng không phải chịu hắn tu nhục (chế giễu sỉ nhục).

Nhưng giờ, hắn không những tìm mọi cách khinh thường ép uổng, lại còn hại người ta mù mất hai mắt….

Khai Dương cùng không phải người ác độc, hắn lòng dạ ngay thẳng, yêu ghét rõ ràng, lần này biết mình sai, càng tự trách không thôi. Lập tức không còn sợ trách phạt xuống đầu, vội vàng tiến lên giữ chặt tay Thiên Xu, kêu lên: “Thiên Xu! Ngươi có biện pháp cứu Thiên Lý Nhãn kia không? Hắn ăn phải Mặc Hoắc thảo, hiện giờ hai mắt đã mù, ta xem sắc mặt hắn rất khó coi, không biết thứ cây kia đối với

bản thể của hắn có thương tổn hay không?!”

“Mặc Hoắc thảo?”

Thiên Xu hơi nâng mắt, nhìn về phía Diêu Quang sau lưng Khai Dương.

Diêu Quang liền có chút kích động rụt rụt vai, tuy không nói câu nào, nhưng đã khiến Thiên Xu sáng tỏ mọi việc.

Khai Dương vẫn đang lo lắng không thôi, một mực lôi kéo hắn hỏi cách chữa.

Thiên Xu cũng biết chuyện không thể trì hoãn, liền hỏi: “Thiên Nhãn thần tướng hiện ở nơi nào?”

Khai Dương nói: “Hắn đang ở trạch viện của hắn! Chúng ta đi thôi! Đi nhanh đi!” Nói xong, dẫn đầu chạy ra khỏi điện đằng vân bay đi.

Thiên Xu xoay người đang muốn rời đi, Diêu Quang phía sau lại vội vàng đuổi theo hai bước, trong giọng nói có chút lo âu: “Thiên Xu, ngươi còn đến đây nữa không?”

Thiên Xu cũng không xoay người, lạnh nhạt nói: “Đương nhiên còn đến.”

“Thật không?”

Khuôn mặt diễm lệ hiện lên nụ cười sáng lạn như hoa, lại bị lời nói lạnh như băng của Thiên Xu đánh nát.

“Còn việc Mặc Hoắc thảo kia, ta thật muốn xem ngươi giải thích chuyện này như thế nào.”

Diêu Quang thẳng tắp đứng nhìn nam tử cao lớn uy nghiêm kia cất bước rời đi, lên đám mây dần dần không còn thấy bóng dáng, trên mặt không khỏi lộ ra thần sắc phức tạp.
« Chương TrướcChương Tiếp »