Chương 6-2. Dấu Hiệu

Sau đó nổi lên những tin đồn mà cậu không dự liệu trước, cũng là lúc cậu bắt đầu tức giận!

Làm sao những người đó có thể nói như vậy với người anh trai mà cậu yêu nhất? !

Nhưng mặt khác, những tin đồn như vậy cũng là một điều tốt cho cậu!

Chính vì những tin đồn đó, Đồ Mộng dần mất đi bạn bè, chỉ còn lại một mình cậu...

Tất nhiên, cậu cũng không buông tha cho con mèo mà anh cậu thích nhất ... Dù sao thì thời gian mà anh trai cậu dành ra để ôm con mèo đó còn nhiều hơn thời gian dành cho cậu, vì vậy một ngày, cậu đã cho con mèo ăn thuốc ngủ, và nhìn con mèo giãy giụa nhắm mắt lại, cuối cùng ngã xuống đất, cậu mỉm cười hài lòng, trong đôi mắt màu hồng ẩn hiện sự dịu dàng ...

Con mèo này có gì tốt chứ?

Lông mềm lắm sao? Anh trai thích xoa bụng nó lắm sao?

Nghĩ như vậy, cậu liền dùng dao mổ bụng con mèo! Khi con dao đâm xuống, máu bắn tung tóe! Ruột bị moi ra đầy mặt đất...

Khi anh trai cậu lớn hơn và nói với cậu rằng anh đã thích một cô gái, du͙© vọиɠ độc chiếm càng hung hăng ngang ngược bao phủ trái tim cậu!

Cậu mất cả tháng trời để dò xét lịch trình của cô gái kia, theo dõi quanh nơi ở, lịch sinh hoạt của hàng xóm và đủ mọi khía cạnh, rồi một ngày, giống như con mèo, cậu nhẫn tâm châm lửa đốt nhà cô gái ấy...

Sau đó, cậu lại động tay động chân trên máy thở trong bệnh viện ...

Mọi thứ diễn ra một cách trật tự cùng nhẹ nhàng, sau đó, cậu ôm lấy người anh trai bị thương của mình như một con rồng đáng sợ đang canh giữ bảo bối của mình ...

Có lần đầu tiên sẽ có lần thứ hai, cậu luôn làm mọi việc một cách tỉ mỉ không để lại dấu vết, nên những việc như vậy càng ngày càng thuận lợi.

Cậu nhớ đến nay đã làm ba vụ rồi...

Hẳn sẽ không có ai dám đến thử lòng kiên nhẫn của cậu nữa!

Nghĩ đến người đặc biệt chú ý tới Đồ Mộng kia, đôi tay lau cồn cho anh trai hơi dùng sức! Đột nhiên cậu nghe thấy tiếng rêи ɾỉ khó chịu của anh trai, Đồ Nguyệt Sanh xua đi ký ức đen tối và tàn nhẫn của mình, lập tức thu lại vẻ mặt có chút dữ tợn...

Cái mũi cao thanh tú của Đồ Nguyệt Sanh vẫn còn lấm tấm mồ hôi vì căng thẳng, lông mi hơi run lên, tay cậu chạm vào đầu nhũ hoa nhô ra đang run lên của anh trai, lòng bàn tay cậu nóng lên như có lửa đốt! Đốt cháy hết lý trí, nhưng lại theo bản năng khống chế ý thức mình, không thể đi quá giới hạn...

Vì vậy, cậu chỉ là vân vê hai viên ngọc trên ngực Đồ Mộng, để cho yết hầu của mình tuỳ ý hoạt động...

Dù sao cậu vẫn nhớ rõ anh trai cậu hiện tại đang sốt cao, cũng không còn lưu luyến nhũ hoa sưng đỏ nữa, đôi tay mảnh khảnh trực tiếp mò tới bụng dưới của Đồ Mộng.

Trong phòng nồng nặc mùi cồn, cửa sổ không mở, bên ngoài gió lớn, cây cối bị gió thổi điên cuồng nghiêng ngả, bầu trời đen kịt như buổi trưa bị trời cao nguyền rủa, những âm thanh vang lên kinh hoàng vô cùng!

Giống như ...

Giống như dấu hiệu của ngày tận thế, thật đáng sợ!

Tiếc là tất cả những chuyện này đều không lọt vào tai Đồ Nguyệt Sanh, cậu chỉ chăm chú nhìn thứ giữa hai chân Đồ Mộng, rõ ràng cậu không có nóng lên, nhưng khuôn mặt trắng nõn lại đang ửng đỏ…

Đồ Nguyệt Sanh không có thưởng thức thứ giữa hai chân chàng trai kia, cậu vẫn nhớ trên tay mình còn đang dính cồn, vì vậy cậu lật Đồ Mộng lại, lau lưng cho anh, người vẫn còn đang sốt .

Vòng eo không có nhiều thịt nhưng cũng không phải gầy, sờ vào luôn có cảm giác rất tuyệt.

Cậu cũng chỉ nhìn, nhưng tay đã tìm đến bờ mông tròn trịa của chàng trai, hận không thể dùng bàn tay mềm mại rắn chắc mở ra hai cánh mông kia, kiểm tra nhiệt độ bên trong!

Nghĩ đến đây, ánh mắt đỏ rực của Đồ Nguyệt Sanh dần dần thâm trầm, trong mắt có cái gì càng sâu càng cố chấp...

Đồ Nguyệt Sanh đang đắm chìm trong việc giúp anh trai lau thân dưới, cũng không để ý Đồ Mộng đột nhiên mở mắt ra! Trong đôi mắt không có tiêu cự hiện lên một tia sáng xanh, dần dần tan ra rồi biến mất ... Khi nhắm mắt lại, cơ thể bắt đầu đổ mồ hôi, đến tận chạng vạng hôm sau nhiệt độ cơ thể mới dần trở lại bình thường.