Chương 17-1: To gan lớn mật dám động vào người không được phép động

Đồ Nguyệt Sanh nhìn vào đứa trẻ được hắn ôm vào lòng, vẻ lo lắng trên khuôn mặt lãnh đạm ngày càng nhạt, hắn căn bản không tính làm theo lời hắn đã nói,, chăm sóc đứa trẻ, đưa đứa bé lại cho mẹ nó mà là ôm đứa bé đó xuống lầu, giao cho quân nhân không rời khỏi khu an toàn chăm sóc.

Nếu là trước kia, sao hắn có thể khoan dung với một sinh mệnh không chút quan hệ gì với bản thân như vậy được?

Tất cả những người chạm vào người của hắn, tay đều bị chặt! Miệng bị nhét đầy cát! Không có ai là ngoại lệ! Huống chi đứa bé này còn thức tỉnh dị năng!

Ngay cả đứa bé nhỏ như vậy còn được ông trời chiếu cố, ban dị năng cho nó còn hắn lại không có! Sao lại có thể như vậy được?!

Đồ Nguyệt Sanh từ trước đến nay ra tay tàn nhẫn, dù đối với người khác hay với chính bản thân hắn cũng tàn nhẫn như vậy.

Hắn cảm thấy bản thân nên làm chút gì đó...... Nên làm việc gì để bản thân càng ngày càng mạnh, sau đó bẻ gãy cánh chim rộng lớn của nam nhân, buộc cậu phải phụ thuộc vào hắn không rời.

Nghĩ đến đây, Đồ Nguyệt Sanh nở nụ cười đầu tiên kể từ khi bước vào khu an toàn. Lúc này, hắn vừa bước xuống đại sảnh, những người tránh nóng vẫn còn tụ tập đông đúc dưới đại sảnh, không ai muốn rời khỏi, họ muốn chờ đến tối nhận cháo rồi mới đi.....

Nhưng những người đó vừa nhìn thấy Đồ Nguyệt Sanh bước xuống -- Người đó cũng vô dụng như họ nhưng lại không cần phải làm gì cũng có thể ăn no mặc ấm khiến họ đỏ mắt ghen tị!

Trong đó có một cô gái cũng gần bằng tuổi với Đồ Nguyệt Sanh, cô ta đang dùng ánh mắt oán độc nhìn gương mặt sạch sẽ không một vết bụi, quần áo trên người cũng sạch sẽ tinh tươm, khi Đồ Nguyệt Sanh đi ngang qua, cô ta lặng lẽ vươn chân muốn khiến thiếu niên ngã nhào.

Đồ Nguyệt Sanh mặt không đổi sắc, ngay cả ánh mắt cũng không thèm cho cô ta, trực tiếp giẫm chân lên!

Chỉ nghe thấy tiếng "Răng rắc" giòn tan vang lên.

Cô gái đó lập tức la ầm lên, đưa mắt nhìn qua, đoạn chân đó đã bị bẻ gãy thành một đường cong quỷ dị.....

"Chặc! Còn không phải chỉ ăn cơm mềm thôi sao....."

"Lớn lên có bộ dạng như vậy còn không phải dựa vào mặt để kiếm cơm sao......."

" Có gì đặc biệt hơn người chứ..... Quái vật!"

Đủ loại tiếng thảo luận lớn nhỏ không kể siết vang lên bên tai, mỗi câu mỗi chữ Đồ Nguyệt Sanh đều nghe rõ ràng nhưng hắn cũng chỉ lạnh lùng nhìn qua rồi đi về phía căn phòng bên cạnh.

Theo thời gian trôi qua, khu an toàn ngày càng không ổn, lại thêm ba tháng nữa, vật tư cũng ngày càng khan hiếm, hơn nữa thời tiết trở nên khô nóng, đất đau bắt đầu xuất hiện tình trạng rạn nứt, cây cối xung quanh cũng dần khô héo, dị năng của Đồ Mộng......... Chợt giảm sút nghiêm trọng......

Đứa trẻ đó đã may mắn thức tỉnh dị năng không gian, mẫu bằng tử quý, hai mẹ con lập tức dọn vào căn phòng tốt nhất trong tòa nhà.

Tần Đông lúc đó cảm thấy dị năng của bản thân không có kỹ năng thực dụng hơn nữa cũng không phải thường xuyên nhận được những giấc mơ tiên đoán, vì thế chỉ có thể sống dựa vào Đồ Mộng. Nhưng dần dần, Đồ Mộng không còn khả năng nuôi sống ba người, trùng hợp lại có người phát hiện dị năng của anh ta, cuối cùng cũng bị mời đến trung tâm đội ngũ, tham gia vào một đội khác.

Khi Tần Đông rời đi, trên mặt là biểu tình không nói nên lời, như không muốn rời khỏi, thỉnh thoảng còn quay lại nhìn xem.....

Những cây cối trên đường phố đang chết dần đi, dị năng của Đồ Mộng cũng càng ngày càng khó sử dụng, cuối cùng cũng chỉ có thể dùng tinh thần lực của bản thân biến thành dây leo công kích tang thi, sau đó lợi dụng tinh thạch trong đầu chúng đổi lấy nhu yếu phẩm và những vật tư cần thiết......

Thời điểm lúc Đồ Mộng mạnh nhất, có thể lấy bán kính trăm thước quanh người làm phạm vi sinh trưởng của thực vật, gϊếŧ chết vô số tang thi. Nhưng bây giờ thì không thể, tốc độ tiến hóa của tang thi nhanh hơn dị năng giả rất nhiều, có một số dị năng giả may mắn thoát khỏi móng vuốt của chúng sau khi trở về truyền ra không ít lời đồn gây hoảng sợ.

Những căn lều trong khu an toàn thiếu rất nhiều, mà người bị đói chết hoặc bị tang thi cắn chết cũng không thể đếm hết.

Lúc đầu, Đồ Mộng còn được phân một căn nhà ba phòng nhưng bây giờ chỉ còn lại một căn phòng nhỏ duy nhất.

Cũng may là chỗ ngủ của cậu và Nguyệt Sanh cũng không quá chen chúc nhưng cậu cảm thấy cơ thể rất khó ngửi, mấy vấn đề cá nhân cũng khó giải quyết.....

Bởi vì cậu được Thịnh Hoàng mời gia nhập nên mỗi khi ra ngoài thực hiện nhiệm vụ đều sẽ đồng hành với đội của anh. Mặc dù, cậu hiện tại không còn lợi hại như trước nhưng vẫn còn khả năng bảo vệ bản thân, sẽ không thêm phiền toái cho người khác.

Vật tư ở phụ cận còn chưa bị họ lấy hết hoàn toàn nhưng tang thi cấp cao ở đó lại nhiều lắm, vì vậy không có cách nào thu thập. Thịnh Hoàng đã liên lạc với cấp cao ở một căn cứ khác, quyết định sẽ di chuyển đến một thành phố khác.