Chương 18-2: Trơ mắt nhìn bảo bối bị cướp đi

Sau đó anh lại phát hiện sự chiếm hữu của em trai cậu dần vượt qua mức tình cảm bình thường, anh cũng phát hiện. Dù nam nhân có diện mạo không quá xuất chúng nhưng có khả năng thu hút trời sinh, ngoại trừ sự bất hòa sâu trong xương lúc gặp mặt thì sau này ở cùng nhau cũng không tệ.....

Càng ngày càng chói mắt đồng thời, trong lúc bất tri bất giác, Thịnh Hoàng cũng cảm nhận được tình cảm đặc biệt của bản thân dành cho cậu.

Vĩnh viễn đều không bị người nào chú ý đến, không có người nào nhìn thấy, chỉ có thể dựa vào anh là tốt nhất!

Anh vẫn luôn sẽ kiểm soát độ tồn tại của bản thân khi cậu rảnh rỗi, giống như hiện tại......

Thịnh Hoàng quét mắt nhìn đám người bên cạnh, chăm chú nhìn vào đôi môi tuyệt vời để hôn lên, nói: "Tôi cũng có chuyện cần phải giải quyết, để tôi đi cùng anh."

Đồ Mộng bây giờ phải ngẩng đầu mới có thể nhìn vào mắt Thịnh Hoàng, cậu chưa bao giờ đối xử với anh như đứa em trai ở nhà, mà xem anh như là bạn để đối đãi.

" Cùng nhau?" Đồ Mộng biết phòng nghiên cứu bệnh độc gần đây có bước tiến mới, những chuyện vụn vặt cần phải giải quyết cũng rất nhiều "Được....."

Đồ Mộng luôn ôn hòa với mọi người, nhưng sự ôn hòa của cậu lại là chọc đến Thịnh Hoàng. Cánh tay phải trống rỗng của anh khẽ đong đưa, tay trái thuần thục khoác lên vai cậu, cũng không quan tâm đến những người vừa đến nhờ cậu giúp đỡ, kéo cậu đi về hướng đã dự định trước.

Nếu ở thế giới hòa bình lúc trước, tên sát nhân điên cuồng đó còn có thể tranh giành với anh nhưng hiện tại? Thịnh Hoàng căn bản không đem tên phế vật Đồ Nguyệt Sanh kia vào mắt! Trong lòng anh biết rõ hôm nay có chuyện gì xảy ra, anh sớm đã muốn gϊếŧ chết tên Đồ Nguyệt Sanh vô dụng đó rồi nhưng sau đó lại cảm thấy phải để hắn lại từ từ tra tấn mới tốt.....

Không có gì đau đớn hơn việc bảo bối mà mình luôn cất giấu bị người ta cướp đi mà bản thân chỉ có thể gương mắt nhìn theo!

Thịnh Hoàng một chút cũng không sốt ruột, anh tin rằng cuối cùng thì cậu cũng sẽ thuộc về anh mà nam nhân được anh khoác vai cũng không nhận ra có gì không đúng......

Phía sau hai người vẫn là những tay sai của Chương Hải Lâu, họ luôn cảm thấy sợ hãi với Thịnh Hoàng chỉ cần một ánh mắt của anh đảo qua, họ lập tức tự giác rời khỏi.

"Ủa? Đám người lúc nãy đâu rồi?" Đồ Mộng đứng trước cửa kho hàng, những quân nhân đứng canh xung quanh đứng nghiêm chào Thịnh Hoàng mới phát hiện những người đi theo đã đi mất từ lúc nào.

Dáng vẻ của Thịnh Hoàng cũng buồn rầu không kém, nhíu mày nói: "Không rõ lắm, có lẽ có việc gì gấp rồi. Đồ Mộng, nếu đã như vậy thì chúng ta bắt đầu kiểm kê đồ vật trong kho đi."

Giọng nói của anh vốn trong trẻo không hiểu sao lại có chút trầm thấp.

Đồ Mộng không nghĩ nhiều, gật đầu đồng ý.

Mà Thịnh Hoàng đứng ở sau lưng cậu vô cùng vừa lòng với dáng người khiến anh mê muội của cậu.....

Nếu là trước kia, vào lúc mạt thế chưa tiến đến, nếu có người nói với anh anh sẽ thích một người đàn ông lớn hơn anh năm tuổi thì anh nhất định sẽ không tin, thậm chí còn đánh tên đó một trận. Nhưng hiện tại...... Anh muốn kéo Đồ Mộng vào lòng, sau đó vuốt ve phần gáy mềm mại của cậu...

Khác với không khí ấm áp bên đây, trong một căn phòng nhỏ ở tầng hai của tòa nhà A, một gã đàn ông cao gầy lén lút mở cửa đi vào.

Gã cứ nghĩ bản thân khi đi vào sẽ nhìn thấy dáng vẻ thở gấp chờ gã lâm hạnh của thiếu niên nhưng sự thật lại khác xa tưởng tượng của gã!

Đôi mắt đỏ khiến người ta sợ hãi trong bóng đêm như đôi mắt của ác ma đang chờ đợi gã bước vào, chỉ cần hắn nhìn thoáng qua cũng đủ dọa gã sợ hãi!

Trong đôi mắt đó là sát ý và du͙© vọиɠ không cách nào che giấu được! Người mà gã cho là cừu non lại tỏa ra uy áp mãnh liệt của dị năng giả cấp cao, sự đè nén khiến gã không thể nào thở đọc, một ngụm máu tươi từ trong cổ họng dâng lên, "phụt" một tiếng, văng ra ngoài.

Những vết máu tưới lên mặt đất, gã đàn ông không thể tin được nhìn thiếu niên bị gã hạ thuốc khống chế......

Bên chân Đồ Nguyệt Sanh là những trái lê rơi rụng khắp nơi, cắn môi nhạt màu bị cắn đến bật máu phun ra một chữ: "Cút!"