Chương 11: Tại sao lại từ chức?

Ánh mắt anh mang theo ý đánh giá, nhìn cô từ trên xuống dưới một lần. Gọng kính màu đen, tóc dài được búi lên không chút cẩu thả, tây trang màu đen, ngắn đến đầu gối, bao trọng lấy cặp mông mềm mại, nhìn qua thật sự là không có chút tình thú nào.

Nhưng chỉ cần chú tâm nhìn kỹ thì có thể nhìn ra cô đang cố tình giấu diếm năng lực, nhìn từ phía sau lưng, sự không thú vị này lại là một mỹ nhân có cốt cách và xinh đẹp như thế nào.

Trán ve mày ngài, con mắt sáng như nước, nhìn quanh rất rực rỡ. Bộ ngực cao ngất kiêu ngạo, làm áo sơ mi căng đến mức tràn đầy, cùng với vòng eo nhỏ dài có thể dùng một tay nắm chặt, còn có đôi chân dài thẳng tắp trắng như tuyết dưới làn váy, dường như còn tinh xảo hơn cả tự nhiên.

"Lúc trước cảm ơn anh đã giúp đỡ, quần áo của anh tôi đã giặt sạch rồi."

Tô Tuyết Vi đem túi giấy đựng tây trang trả lại cho Hạ Minh Giác, sau khi nghiêm túc nói cảm ơn, mới dò hỏi mục đích đối phương gọi mình tới đây.

Hạ Minh Giác nhìn đơn từ chức trên bàn của mình, trầm mặc không nói. Qua một lúc lâu, anh mới hỏi: "Vì sao muốn từ chức? Tiền lương không cao ư? Hay là công việc quá mệt mỏi?"

Tô Tuyết Vi lắc đầu, chậm rãi mở miệng: "Tôi đã quay về suy nghĩ thật lâu, anh cùng Tề tiểu thư có hiểu lầm, phần lớn nguyên nhân đều là do tôi. Tuy rằng tôi không quá rõ là bản thân có chỗ nào làm cho người kia có cảm giác nguy cơ, nhưng cũng không muốn làm hai người khó xử, vì vậy tôi chủ động xin từ chức sẽ tốt hơn."

Hạ Minh Giác bật cười, người đối diện này rất tốt, thế nhưng chính bản thân cô lại không tự nhận thức được?

"Cô không cần để ý những chuyện đó, có lẽ là có nguyên nhân, cứ làm tốt việc của cô là được."

Tô Tuyết Vi cười khẽ một chút, nói: "Tổng giám đốc, ngài đúng là không có nhiều hiểu biết về phụ nữ rồi. Nếu tôi tiếp tục ở lại, Tề tiểu thư chắc chắn sẽ cảm thấy không vui."

Hạ Minh Giác nhấp môi, tựa hồ ở tự hỏi cái gì.

“Đơn từ chức tin trước mắt cứ đặt ở chỗ này, cô trở về suy nghĩ cho thật kỹ, nếu suy nghĩ vẫn cứ không có thay đổi, tôi sẽ phê chuẩn.”

“Cảm ơn Hạ tổng.” Cô xoay người chuẩn bị đi ra ngoài, đi được vài bước, lại quay đầu đi trở về.

Hạ Minh Giác nhìn đến Tô Tuyết Vi đột nhiên đem đầu tóc bới cao cởi bỏ, tóc dài rối tung rũ trên vai. Cô tháo xuống mắt kính, duỗi tay khảy khảy mái tóc vài cái, vẻ phong tình không gì có thể so sánh được, cùng người lúc trước giả bộ thành thục nghiêm túc quả thật như hai người hoàn toàn khác nhau.

Cô cất bước hướng anh đi tới, sau đó ngồi vào trong lòng ngực anh, đôi tay một phen ôm chặt cổ anh.

“Cô....” Hạ Minh Giác mới nói ra được một từ, môi đã bị cô ngăn chặn.