Chương 7: Mờ ám trong xe

Không còn cách nào khác, Hạ Minh Giác chỉ có thể bước theo ngồi vào trong xe, hơn nữa thân mình vẫn luôn chặt chẽ che chắn thân thể Tô Tuyết Vi phía trong, nhìn từ mặt sau, cư nhiên là một bộ dáng không kịp chờ đợi mà muốn cùng thân cận với người phụ nữ kia.

Tài xế hiểu ý mà nhanh chóng đóng cửa xe lại, cửa kính bảo vệ màu đen lập tức ngăn cản mọi âm thanh cùng tầm mắt phía bên ngoài. Giờ đây tại chỗ ghế sau trong xe, có hai người đang gần sát bên, bốn mắt nhìn nhau trong bầu không khí ám muội đầy xấu hổ.

Xe chậm rãi lái ra khỏi cửa khách sạn, Hạ Minh Giác lúc này mới hồi phục tinh thần lại, từ trên người Tô Tuyết Vi rời đi.

Áo khoác phần lớn còn bị đè ở dưới mông cô, để lấy ra hoàn toàn cô cần phải hơi nâng mông lên để rút ra. Hiện đôi tay Tô Tuyêt Vi đang vòng trước ngực mình để che lại bớt cảnh xuân, tuy vậy cũng chẳng thể hoàn toàn che lấp được bầu ngực đẫy đà nẩy nở của cô, hình ảnh nửa che nửa lộ như vậy càng thêm mê người.

Hạ Minh Giác nhẹ giọng nói câu xin lỗi, liền duỗi tay rút ra tây trang bị đè dưới mông Tô Tuyết Vi.

Lúc cô vừa đứng lên chuẩn bị ngồi lại đàng hoàng, còn chưa kịp ngồi xuống, đúng lúc xe chuyển hướng ngay góc cua, dưới quán tính tác dụng, cả người cô lảo đảo bổ nhào vào trên người Hạ Minh Giác. Cô vội vàng lấy hai tay chống trên cửa sổ xe, mới không có nằm dài đến trên người anh.

Vòng tay cô buông ra, lập tức không thể che đậy bộ ngực lõα ɭồ. Hai vυ" to tròn trắng nõn như thỏ ngọc không ngừng lay động trước mặt anh. Đầṳ ѵú hồng hào se cứng gần sát môi anh, chỉ cách chưa tới một centimet.

Hạ Minh Giác khắc chế dời đi tầm mắt, hô hấp nóng rực lại vẫn phun ở trên ngực Tô Tuyết Vi.

Trong nháy mắt, làn da nơi hai má cô nóng rực lên, hai tai lập tức đỏ ửng như máu. Biểu tình mơ màng lại thẹn thùng, nhưng vẫn cậy mạnh gắt gao cắn môi dưới bằng hàm răng trắng muốt.

Hạ Minh Giác ngây người trong chốc lát, liền duỗi tay để đỡ cô đứng dậy.

Nào biết Tô Tuyết Vi đã sớm không có sức lực, anh vừa đυ.ng tới bả vai lỏa lồ của cô, cô liền khống chế không được mà ngã sấp lên người anh.

Bầu vυ" mềm mại nõn nà sượt ngang qua môi anh, mùi hương thân thể phụ nữ thơm ngào ngạt, mỗi lần anh hít thở hương thơm quyến rũ đó liền theo hô hấp mà tiến vào l*иg ngực.

Cả người Hạ Minh Giác cứng đờ, cho đến khi trọng lượng trên ngực tự rời đi, anh mới hồi phục tinh thần lại.

Tô Tuyết Vi đã sớm quay người qua bên khác, đôi tay lại tự vây quanh chính mình.

Hạ Minh Giác ho khan một tiếng, xúc cảm mềm mại ấm áp cùng hương thơm quyến rũ kia, phảng phất còn quanh quẩn nơi môi cùng trên chóp mũi anh. Không gian nhỏ hẹp trong xe khiến anh tức khắc cảm thấy có chút khô nóng. Anh duỗi tay nới lỏng cà vạt trên cổ mới cảm thấy hô hấp thông thuận một ít.