Chương 3: 【 Anh Trai 】Chà xát núʍ ѵú ngứa ngáy trên cơ thể anh trai

Áp vào ngực nam nhân, tâm tư Tạ Loan Loan không khỏi bay bổng đi nơi nào.

Chủ nhân trong thế giới này thực sự mạnh mẽ, hoàn toàn khác với khí chất thần tiên của Tạ Lăng tao nhã và gầy gò. Sự phụ nàng mang theo hơi thở, da thịt phàm trần, nóng bỏng hơn, tràn ngập ngọn lửa sinh tử, không còn cảm giác xa xôi mà nàng không thể với tới.

Tạ Loan Loan cọ nhẹ vào vai và cổ hắn, cọng tóc cứng như kim của hắn đâm vào cánh tay cô, khiến cô ngứa râm ran. L*иg ngực rắn chắc, nóng bỏng của nam nhân áp lên bầu ngực đầy đặn và trắng nõn của cô, những đường cong quyến rũ phập phồng dưới lớp vải, chỉ cần xoa vài, đầṳ ѵú bên trong đã cứng lên.

Tạ Loan Loan ngẩng đầu lên, phát ra một tiếng thở dài, cô còn muốn nhiều hơn nữa, chỉ vậy không đủ khiến cô hài lòng.

“Ca ca…” Cánh tay trắng như tuyết non nớt quấn lấy Tạ Lăng như dây leo, hương thơm lành lạnh hít vào phổi, giống như độc dược kí©h thí©ɧ tìиɧ ɖu͙© thiêu đốt thân thể cô, khiến cô ngứa ngáy không chịu nổi.

Cô sốt ruột uốn éo trên ngực người đàn ông, nhẹ nhàng ma sát núʍ ѵú ngứa ngáy, càng cọ lại càng thêm khát khao được hoan ái.

Tạ Loan Loan bị du͙© vọиɠ dày vò không thôi, cô thở hổn hển, giọng trầm khàn, mềm mại mà ủy khuất: “Ca ca, anh ôm em một cái được không?”

Tạ Lăng hơi sửng sốt.

Em gái hắn là một người phụ nữ mạnh mẽ, can đảm, hắn rất hiếm khi thấy em gái mình yếu đuối như vậy, giống như một con thứ mới sinh khiến trái tim hắn trở nên yếu mềm.

"Xem ra em rất sợ, nếu không em đã không làm nũng với anh như vậy."

Lòng bàn tay Tạ Lăng nhẹ nhàng rơi xuống một mảnh da mát lạnh mịn màng, giống như lưng thiên nga, có đường nét uyển chuyển mềm mại nhất thế gian.

Tạ Lăng không khỏi nhìn vào tấm lưng trần dưới lòng bàn tay của mình, chiếc váy ngủ mỏng manh chỉ có thể che đi đôi xương bướm mỏng manh, động tác ôm hắn của muội muội khiến cặp mông căng mọng như hai trái đào khẽ nâng lên, vòng eo thon thả khẽ chìm xuống, bộ đồ ngủ rộng thùng thình tạo thành một khe hở ở hõm sống lưng có thể nhìn vào bóng tối sâu thẳm.

Chỉ liếc mắt một cái, Tạ Lăng cả người cứng ngắc.

Ở trong sâu thẳm trong bóng tối đó là một mảng da trắng nõn mỏng manh như tuyết trắng, điểm xuyết trên nền trắng đó là một vết chàm đỏ trên háng và xương cụt sâu.

Nó trông giống như một bông hoa đào.

Khi còn nhỏ, hắn đã tắm cho em gái mình và chạm vào cô không ít lần, hắn còn nói đùa rằng đó là vết sẹo do cắt đuôi của cô. Lời nói dối đó khiến Tạ Loan Loan tin răng mình thực sự mọc ra một cái đuôi và đã khóc rất lâu.

Đột nhiên Tạ Lăng nhẹ nhàng hôn lên lưng cô...

Hai mắt hắn càng ngày càng tối, cổ họng khô ngứa khó hiểu, nhịp tim đột nhiên trở nên bất thường. Hắn hoảng hốt ngoảnh mặt đi, véo đôi tôi nhỏ nhắc của em gái rồi đẩy cô ra.

Tạ Lăng cảm thấy vô cùng xấu hổ về những tưởng tượng đen tối mà mình có vào lúc đó, hắn buộc mình phải ngay lập tức trở lại vị trí của một người anh trai ngay thẳng và hiền lành.

"Loan Loan, em nghỉ ngơi thật tốt, anh đi tắm rửa, ngày mai đưa em đi bệnh viện kiểm tra."

Tạ Lăng đứng dậy muốn rời đi, hai cánh tay đã bị hai bàn tay nhỏ bé giữ lại, khuôn mặt nhỏ nhắn của em gái áp vào cánh tay hắn, ngẩng đầu nhìn lên với vẻ mặt ủy khuất cùng cầu xin.

"Anh à, anh ở lại với em được không? Hôm nay em thực sự rất sợ... Lúc bị xe tông, trong đầu em suy nghĩ lung tung, nếu lỡ có chuyện gì xảy ra, em sẽ không thể gặp lại anh để nói cho anh biết rằng anh là người em yêu nhất trên thế gian này, em rất hối hận vì đã giận anh, thật ra em lúc nào cũng muốn ở bên anh, làm một cô bé được anh bảo vệ, yêu thương… Anh, đừng bỏ em một mình, được không? "

Người phụ nữ mạnh mẽ dũng cảm bỗng mong manh dễ vỡ như pha lê, Tạ Lăng nắm chặt tay, im lặng một lúc, sau đó đưa tay lên gạt đi những giọt nước mắt đang rơi trên khóe mắt đỏ hoe của em gái, bất đắc dĩ lại cưng chiều nói: "Ngủ đi, anh chờ em ngủ say mới rời đi."

"Anh à, anh có thể ôm em ngủ như khi còn bé được không? Một lát thôi..."