Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Thiên Sư Chấp Vị - Phần 2

Quyển 1 - Chương 6

« Chương TrướcChương Tiếp »
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Địa điểm ăn chơi vui vẻ Trương Huyền chọn là một câu lạc bộ cao cấp, Niếp Hành Phong nhìn bên ngoài…

Ý nghĩ đầu tiên hiện lên trong đầu là – tiền của tiểu thần côn đủ để vào đây sao?

” Anh đã đến đây bao giờ chưa? ” Trương Huyền ở bên cạnh hỏi.

Niếp Hành Phong gật đầu, việc tiếp đãi khách mặc dù từ trước đến nay đều do Niếp Duệ Đình phụ trách, nhưng với một vài bữa tiếc xã giao không thể thoái thác anh cũng ra mặt, vì vậy anh có rất nhiều thẻ hội viên câu lạc bộ, mà trong số đó cũng có chỗ này.

” Có thẻ hội viên có tác dụng gì? Anh có mang không? ”

” Không mang, nhưng tôi nhớ mật mã.”

Vì để cung cấp chất lượng phục vụ tốt nhất, rất nhiều câu lạc bộ đều thiết lập mật mã hoặc nhận diện vân tay, vì vậy cho dù có quên mang thẻ hội viên cũng không làm sao.

Nghe giải thích xong, đôi quang mâu màu lam của Trương Huyền lập tức lan ra ý cười sáng lạn, rất thân thiết sáp lại, “Chủ tịch, anh không để ý cho bạn bè giúp anh chia sẻ một chút nguồn lợi anh không bao giờ dùng hết chứ?”

“Tôi để ý!”

Nói như vậy nhưng Niếp Hành Phong vẫn giúp Trương Huyền ấn mật mã, thực chất mà nói, là bị Trương Huyền ôm vào trong lòng, cầm ngón tay dùng lực ấn. Nhưng một đoạn mật mã dài khiến Trương Huyền liên tục tặc lưỡi, nhỏ giọng tán thưởng: ” Chủ tịch thật lợi hại, đoạn số dài như vậy anh cũng nhớ được.”

“Cậu quên tôi làm nghề gì sao?”

Niếp Hành Phong chậm rãi ấn số lên màn hình tinh thể lỏng, hi vọng Trương Huyền nhớ được, nhưng anh rất nhanh liền phát hiện dụng ý tốt đẹp của bản thân như nước Trường Giang cuồn cuồn chảy ra biển Đông, tên nhóc này nhìn trái nhìn phải, căn bản không nhìn anh ấn số.

Quân tử ái tài, thủ chi hữu đạo

(1). Thật kì lạ, tự nhiên anh lại nghĩ đến câu này.

(1): Quân tử thích/muốn đường đường chính chính kiếm được tiền tài, không muốn tiền tài bất nghĩa.

Sau khi vào trong, Trương Huyền ngồi xuống quầy bar, tùy tiện gọi một li rượu, thưởng thức rượu, thuận tiện hưởng thụ đại ngộ xa hoa. Sau màn xác nhận mật mã vừa rồi, nhân viên đưa cho cậu một thẻ chi tiêu tạm thời, gọi đồ quét thẻ là được, chi phí sẽ được tự động khấu trừ vào tài khoản hội viên, không phải trực tiếp trả tiền, nếu không theo tiền lương của cậu, ở đây uống rượu, chỉ sợ có thể đau thấu tâm can.

” Ở đây ôm cây đợi thỏ, thực sự có thể gặp Cố Tử Triều sao?” Niếp Hành Phong ngồi bên cạnh hỏi.

Đáp lại Trương Huyền chỉ hướng ánh mắt kì lạ, anh cười cười:”Cậu đặc biệt đến đây, không phải là vì kiểm tra ông ta sao?”

” Bị anh nhìn ra rồi.”

Tư liệu nói Cố Tử Triều hay đến câu lạc bộ này nhất, vì vậy cậu mới chạy đến thử vận khí. Cậu không thích tên biếи ŧɦái háo sắc này, lại càng không muốn chiêu tài miêu vì ông ta mà gặp phải chuyện gì nguy hiểm, vì vậy mới hạ quyết tâm truy tìm đến cùng, lại không nghĩ đến bị người này nháy mắt đã nhìn ra.

Trương Huyền vỗ vỗ má, chuyển ánh mắt qua ly rượu, nhỏ giọng nói: ” Chỉ là buồn chán không có việc gì làm, đến đây tiêu khiển một chút, thuận tiện tra án thôi.”

Án khách hàng thuê tiểu thần côn đã làm xong, căn bản không cần đặc biệt chạy đến đây kiểm tra Cố Tử Triều, cậu làm vậy thực ra là vì lo cho mình nhưng lại không dám nhận, thật sự là một người kì lạ, nhưng nhìn biểu tình ra vẻ không quan tâm lại khiến người ta cảm thấy rất đáng yêu.

Niếp Hành Phong dùng khuỷu tay huých Trương Huyền, “Vậy mời tôi một ly rượu đi, anh đẹp trai.”

Không lâu sau, liền có người chạy đến bắt chuyện với Trương Huyền. Tiêu chuẩn của câu lạc bộ này khá cao, đến đây hưởng thụ đều là người có thân phận, nhưng theo Trương Huyền thấy, không có ai đẹp trai như chiêu tài miêu cả, vì vậy đều lấy cớ là đang chờ bạn để ứng phó. Lăn lộn trong câu lạc bộ hơn hai tiếng, rượu cao cấp cũng uống không ít, đáng tiếc Cố Tử Triều vẫn không thấy đâu.

” Vận khí hôm nay của chúng ta xem ra không tốt rồi.” Trương Huyền thở dài.

” Không thể a, số đào hoa của cậu tương đối tốt nha.”

Ngồi hơn hai tiếng, Trương Huyền bị bắt chuyện mười mấy lần, mị lực không trừ nam nữ này khiến Niếp Hành Phong cảm thấy quá đủ. Cậu ta giống một viên ngọc bích tự nhien, mặc dù chưa trải qua bất cứ gọt giũa nào, lại không mảy may che lấp tư chất chói sáng.

Trương Huyền liếc Niếp Hành Phong một cái,”Tại sao tôi lại ngửi thấy mùi chua chua nhỉ.”

“Bởi vì cậu đang uống rượu mơ.”

” Rõ ràng có người nào đó đang ghen tị.”

Người nào đó? Ghen tị? Niếp Hành Phong trợn mắt nhìn Trương Huyền, “Tôi?”

” Thực ra anh cũng không tồi a, một chút cũng không cần tự ti, nếu như anh là thực thể, danh tiếng nhất định vượt qua tôi, cho bản thân chút tự tin đi.” Trương Huyền vỗ vai Niếp Hành Phong an ủi.

“Tôi tự ti lúc nào chứ!” lại tiếp tục nghiến răng.

Máu trên đầu giật giật, Niếp Hành Phong cảm thấy ở cùng một chỗ với Trương Huyền, huyết áp của bản thân có thể bình thường là rất thấp.

Không chú ý đến tiếng rống giận của Niếp tổng, Trương Huyền nhìn chằm chằm vào ly rượu lẩm bẩm: “Anh nói xem, có phải ông ta gặp chuyện gì kinh hãi, rụt đầu làm con rùa không? Nếu không phải là trực tiếp đi GAY bar chơi? Tôi cũng không muốn đến chỗ này theo dõi…”

Rất rõ ràng với diện mạo của mình, nếu chạy đến GAY bar, chỉ sợ vốn cũng mất hết a.

Đi, không đi, đây thực sự là một vấn đề, nhưng vì chiêu tài miêu đáng yêu…

“Biết đâu cậu cũng không phải tiếp tục phiền não.” Niếp Hành Phong từ trong trạng thái phát điên bình tĩnh lại, nhìn thấy một bóng hình rất quen từ cửa bước vào, anh nhắc nhở Trương Huyền.

Sau khi Cố Tử Triều đi vào, nhìn lướt qua bên trọng, rất nhanh nhìn thấy Trương Huyền đang ngồi ở trước quầy bar, bước nhanh đến, thật khiến Niếp Hành Phong không thể không thừa nhận, Trương Huyền quả thực rất thu hút, cậu ta mặc dù ngồi yên, cũng có thể đem cá câu về.

“Này, khéo như vậy.” Cố Tử Triều đến bên cạnh Trương Huyền bắt chuyện: “Tôi có thể ngồi ở đây không?”

“A? Bác sĩ Cố? Ông đến đây chơi? Mời ngồi mời ngồi.”

Trương Huyền một biểu tình kinh ngạc lẫn kinh hỉ khiến Niếp Hành Phong bật cười, nếu anh không biết trước, nói không chừng cũng bị lừa rồi, tên này không làm minh tinh thực sự là mai một tài năng thiên phú rồi.

Nhưng ngay sau đó Niếp Hành Phong liền không thể cười nữa, thắt lưng bị Trương Huyền nắm kéo vào trong ngực, khiến bản thân ngồi trên đùi của cậu.

“Cậu làm cái gì vậy!?” tư thế xấu hổ chưa từng có, cả mặt Niếp Hành Phong đều đen xì.

“Yên tâm, anh không nặng.” nhân lúc uống rượu, Trương Huyền thấp giọng nói.

Không phải vấn đề này!

Niếp Hành Phong bóp trán, cảm thấy nhiều lúc giao tiếp với Trương Huyền thật khó, khoảng không nhỏ như vậy, bản thân gần một mét tám lại bị ôm trong lòng một người con trai khác, dán chặt gần như đến mức vành tai tóc mai chạm vào nhau, cho dù anh là linh thể, cũng rất kì quái có đúng không?

Nhận thấy không vui của Niếp Hành Phong, đôi quang mâu lam của Trương Huyền dữ tợn nhìn anh một cái, tựa hồ muốn nói: Người đã đến, anh không để chỗ, lẽ nào muốn ông ta ngồi lên đùi anh?

“Cậu không có việc gì chứ?” Cố Tử Triều không nhìn thấy Niếp Hành Phong, chỉ nhìn thấy Trương Huyền nhìn chằm chằm ly rượu, vội hỏi.

“Không có gì, tôi chỉ là hơi say thôi.”

Sợ bị hoài nghi, Trương Huyền buông tha việc trừng mắt với Niếp Hành Phong, khuỷu tay lại dán sát vào người, khiến tư thế của bản thân không quá kì lạ.

Tốt, giờ không phải là tai tóc chạm nhau nữa, căn bản là thân thể kề sát, này là….má cảm thấy hơi thở ấm áp lúc Trương Huyền nói chuyện, đại não Niếp Hành Phong một mảng trống rỗng, một câu chửi người cũng nghĩ không ra.

Nghe thấy Trương Huyền nói say rượu, giữa lông mày Cố Tử Triều xẹt qua một tia cười khó phát hiện. Khí tức nho nhã, nhẹ nhàng, cậu trai này đối với khẩu vị của ông, lúc đầu còn cảm thấy cậu ta có chút tầm thường, nhưng bây giờ không còn là vấn đề nữa, người có thể vào trong câu lạc bộ này đều có thân phận cả, người có phẩm vị mới có tư cách giao du với mình.

Cố Tử Triều giúp Trương Huyền gọi một cốc rượu whisky, hai người chạm cốc, bắt đầu tán gẫu. Tinh thần Cố Tử Triều rất tốt, hoàn tòan không giống người vừa bị đánh mạnh vào đầu, Trương Huyền đành phải giả cười đối đáp, lại không ngừng mời rượu, hi vọng có thể chuốc say ông ta, đáng tiếc tửu lượng của Cố Tử Triều dường như rất tốt, uống liên tục mấy cốc mặt đều không đổi sắc, chủ đề vừa liên quan đến công việc liền lập tức bị gạt đi.

” Cậu dường như rất hứng thú với công việc của tôi a, không bằng ra phía sau kia từ từ nói? ”

Rượu mạnh xuống bụng, Cố Tử Triều đổi bộ dạng nho nhã lúc đầu, lời lẽ bắt đầu ngả ngớn, dựa vào gần Trương Huyền, mời hỏi.

” Được thôi.”

Nhìn khuôn mặt phóng đại trước mặt mình, tay Trương Huyền nhịn xuống ý muốn tát người. Loại lời mời không có ý tốt này, cậu không biết đã gặp qua bao nhiêu lần, không có việc gì, đối phó với loại người này, cậu có kinh nghiệm nhất, có thể cho ông ta lưu lại một đêm cực kì đẹp đẽ.

Cong các đốt ngón tay, Trương Huyền cười híp mắt.

Đang nói chuyện vui vẻ, chuông điện thoại reo lên, sau khi nghe máy xong, mặt Cố Tử Triều biến sắc, nhanh chóng quay đầu nhìn một bên, Trương Huyền nhìn theo ánh mắt của ông ta, một nam nhân ngồi trong góc phòng khuất bóng, điện thoại dường như là do hắn gọi đến.

” Bảo bối, xin lỗi anh có việc gấp, liên lạc sau.” Cố Tử Triều bỏ lại cốc Bloody Mary(2)

vừa mới đưa lên, cười hối lỗi với Trương Huyền, rồi xoay người rời đi.

(2)
🖼️ Hình ảnh không hỗ trợ ở phiên bản này. Vui lòng xem trên Phiên bản đầy đủ
Công thức nguyên bản là sự kết hợp cân bằng giữa Vodka và nước sốt cà chua. Vào năm 1934, khi Petiot chuyển về Mỹ và làm việc cho King Cole Bar, St. Regis, anh đã đưa thêm vào black and cayenne pepper, Worcestershire sauce, Tabasco sauce and nước chanh để tăng hương vị cho món đồ uống, phù hợp với khẩu vị của người NewYork. Cái tên Bloody Mary đã gây ra vô số những tranh cãi nhưng chính Petiot kể rằng, một trong những vị khách hàng của anh đã đề nghị gọi món đồ uống này là Bloody Mary, vì điều đó khiến anh ta nhớ về Bloody Club ở Chicago, nơi cũng có một cô gái tên là Mary.

Còn về Bloody Mary là cái gì mà gây tranh cãi thì các gái có thể search gg

^^

“Đáng chết, ông ta vừa gọi tôi là gì cơ!?” trừng mắt nhìn bóng Cố Tử Triều đi vào góc, Trương Huyền nghiến răng hỏi.

“Bảo bối!” Niếp Hành Phong cười trên nỗi đau khổ của người khác trả lời.

Chỗ ngồi cuối cùng cũng trống, anh vội vàng ngồi xuống. Tối nay Trương Huyền uống không ít rượu, con ngươi vì say trở nên rực rỡ, không kìm được vẻ phong tình khiến anh nhìn thấy tim liền đập liên hồi, cũng may Cố Tử Triều kịp thời dời đi, nếu không…

Lau mồ hôi trên trán, Niếp Hành Phong bất đắc dĩ nghĩ, bản thân một đời đều không có cách theo gương Liễu Hạ Huệ.

“A a!”

Trương Huyền kì quái nhìn anh, lại liếc nhìn cốc rượu trên quầy bar, con ngươi màu lam lộ ra vẻ khó hiểu: “Chủ tịch, tại sao cùng một từ, anh gọi nghe thật dễ thương? Anh uống rượu? Thanh âm tràn đầy mê hoặc này sau này tốt nhất là ít dùng thôi, rất dễ rước họa vào thân… cũng đừng lấy ánh mắt này nhìn tôi, tôi sẽ nghĩ nó là đang mời gọi…”

Tiểu thần côn tốt nhất là nên đi thay kính, bây giờ anh rõ ràng là đang tức giận, mời gọi cái gì chứ!

Để tránh bản thân tiếp tục tức giận đến thổ huyết, Niếp Hành Phong từ bỏ việc tranh luận cùng Trương Huyền.

Cốc Bloody Mary vẫn chưa bị đυ.ng qua để ở một bên thật đáng tiếc, Trương Huyền cầm vào, vừa thưởng thức, vừa lấy ra tai nghe bỏ túi bắt đầu nghe trộm.

Lúc Cố Tử Triều vừa mới rời đi, cậu đã dính miếng máy nghe trộm vào quần áo của ông ta, đáng tiếc hiệu quả của máy nghe trộm không được tốt lắm, tiếng nhạc trong quán bar quá vang, tiếng nói chuyện của Cố Tử Triều với nam nhân kia lại rất nhỏ, nghe không rõ ràng, nhưng từ thân hình của nam nhân kia xem ra ắt hẳn là Phùng Dũng.

” Không ngờ Phùng Dũng nhanh như vậy liền chụp được ảnh rồi, tên này không làm gián điệp thật sự quá lãng phí rồi, hì hì, bị uy hϊếp rồi, xem tên biếи ŧɦái kia còn dám làm loạn không.” Trương Huyền cười trên nỗi đau của người khác nói.

Phùng Dũng cầm ra một xấp giấy đưa cho Cố Tử Triều, xem kích cỡ hẳn là ảnh chụp, cách khá xa, nhìn không rõ biểu tình của Cố Tử Triều, nhưng chắc chắn là rất khó coi.

『 Không nghĩ đến… 』

『… Một giá… tiết lộ… 』

『… Nghĩ… vậy những cái này… 』

『 Cảnh sát… 』

” Đi hàng vịt bị yêu sách rồi, những bức ảnh kia nhất định rất đáng giá, chủ tịch anh đi xem xem, có phải rất ướŧ áŧ hay không?”

Không nhìn thấy hình trên ảnh, lại nghe không rõ nội dung nói chuyện, tâm Trương Huyền ngứa ngáy, xui Niếp Hành Phong nhưng lại bị từ chối.

” Tôi không vô vị như vậy!”

Đi GAY bar chuyện này là việc riêng của người khác, Niếp Hành Phong hoàn toàn không hứng thú với việc này, nhưng Phùng Dũng dám trắng trợn như vậy đi uy hϊếp là ngoài dự liệu của anh, anh cảm thấy với tâm trí của Cố Tử Triều, hẳn là không thể chịu thua dễ dàng như vậy, nếu lật lại một quân cờ, công việc của Phùng Dũng cũng nguy cơ đến nơi. Hứa Khả Chân không phải nói Cố Tử Triều đáp ứng đưa cho bọn họ tư liệu của Tần Chiếu rồi sao? Vì sao hắn còn muốn làm điều thừa?

” Chủ tịch…không bình thường…” cổ tay đột nhiên bị nắm chặt, Niếp Hành Phong hồi thần, nhìn Trương Huyền dùng lực lắc đầu,

“Cậu không thoải mái?” mặt Trương Huyền có chút ửng hồng, thở dốc, Niếp Hành Phong vội vàng đỡ lấy cậu.

Trương Huyền ngẩng đầu, dưới sự nâng đỡ của Niếp Hành Phong loạng choạng đứng dậy, rêи ɾỉ: ” Trúng chiêu rồi, mau rời khỏi đây!”

” Cậu không phải là…” Nhìn Trương Huyền một mặt xuân tình, Niếp Hành Phong cũng biết là chuyện gì rồi, nhưng vẫn rất kì lạ, “Tôi không nhìn

thấy ông ta hạ thuốc cậu.”

“Ông ta hạ thuốc vào cốc của mình!” Cậu hấp tấp đi, nếu ở trong này mà thuốc phát tác, cậu không dám đảm bảo sẽ có hậu quả gì.

Bình thường vì thu thập tin tức Trương Huyền hay đến bar, đương nhiên biết mánh hạ thuốc này, vì vậy lúc bị mời rượu cậu luôn rất cẩn thận, nhưng thế nào cũng không nghĩ đến Cố Tử Triều sẽ hạ thuốc trong rượu của mình, sự thật chứng minh, người này quả nhiên biếи ŧɦái!

Nguyên lai là họa do tham ăn.

Nghe thấy Cố Tử Triều thêm đồ vào trong rượu của mình, Niếp Hành Phong yên tâm. Có một số người thích dùng thuốc để tìm kí©h thí©ɧ nhưng chỉ là dùng để tán tỉnh, liều lượng không thể quá lớn, chỉ là Trương Huyền lần đầu tiên có may mắn nếm thử, mới cảm thấy có chút kịch liệt.

Rất buồn cười dìu cậu ra ngoài, gió đêm kéo tới, Trương Huyền dùng lực lắc đầu, cảm thấy khoan khoái hơn một chút, cậu loạng choạng đi đến chỗ để xe, kéo ra xe Sheep của mình.

” Cậu làm gì vậy?”

“Về nhà a, lẽ nào động dục ở đây?” đầu vẫn còn hơi choáng váng, nhưng thần trí rất thanh tỉnh, cậu đương nhiên muốn nhân lúc còn tỉnh táo nhanh về nhà.

” Cậu như vậy còn dám lái xe!”

Niếp Hành Phong một tay dìu Trương Huyền một tay cầm lấy tay lái, cảm thấy thật may mắn vì đã đi theo đến đây, nếu không tin tức tai nạn do say rượu đâm xe chắc chắn sẽ lên trang nhất báo ngày mai.

Anh ngồi lên xe, lại dìu Trương Huyền ngồi xuống sau mình, may mà đêm khuya yên tĩnh, cảnh Trương Huyền lơ lửng trên xe không bị ai nhìn thấy.

” Anh lái xe như vậy, có thể bị phát hiện a.”

“Ngồi yên đi, ôm chặt thắt lưng của tôi!”

Đối với lời nói lúc say của Trương Huyền, Niếp Hành Phong một mực không để ý, lúc này anh làm gì có tâm tình đi quản người khác? Anh quản một mình tiểu thần côn đã rất vất vả rồi.

Trương Huyền dường như lẩm bẩm mấy câu, nhưng vẫn ngoan ngoãn dựa vào anh, có thể là sợ bị rơi xuống, hai tay ôm chặt lấy thắt lưng anh, Niếp Hành Phong mở máy, lái xe đi.

Xe đi chưa lâu, lại xảy ra vấn đề, hai tay ở thắt lưng anh rất không an phận sờ loạn, đầu Trương Huyền dựa vào cổ anh, cười khúc khích: “Chủ tịch, anh bình thường rất hay luyện tập sao? Một chút thịt thừa cũng không có.”

“Ngồi yên một chút!”

Người say rượu dường như có miễn dịch với lời mắng, Trương Huyền không chỉ bỏ ngoài tai lời nói của Niếp Hành Phong, tay còn ngày càng táo tợn tiếp tục dịch xuống phía dưới.

” Còn có cơ bụng, làm sao có thể như vậy? Dáng người của người lãnh đạo toàn ngồi ở công ty so với tôi người tập quyền đạo đến đai đen lại có thể đẹp hơn!?”

“Trương Huyền!”

Vừa lái xe, vừa phải lo lắng Trương Huyền có ôm chắc không, sợ cậu ngã xuống đất, trừ việc hét lên, Niếp Hành Phong thực sự không nghĩ ra cách nào khác để ứng phó.

” Chủ tịch, anh quát tôi!”

Giọng nói rất ủy khuất, khiến Niếp Hành Phong đành phải bỏ đi công phu sư tử rống, nhỏ giọng dỗ cậu: ” Ngoan ngoan một chút được không? Có chuyện gì về nhà nói.” Xe Sheep rất nhỏ rồi, Trương Huyền lại lộn xộn, bản thân thực sự không có cách nào giữ thăng bằng.

” Được a, vậy về nhà tiếp tục sờ.”

Được dỗ, Trương Huyền quả nhiên nề nếp hẳn, Niếp Hành Phong vừa mới thở phào nhẹ nhõm, lại đột ngột nghe thấy cậu hét lớn: “Chủ tịch!”

Lo lắng cậu không thoải mái, Niếp Hành Phong theo bản năng quay đầu, ai biết đôi môi mềm mại, vừa vặn chạm vào môi của Trương Huyền, Trương Huyền dựa trên vai anh, đôi quang mâu lam lóe ra ý cười thực hiện được mưu kế, mị nhãn như tơ giống như mê hoặc lòng người.

Ầm…

Trong nháy mắt đầu óc trống rỗng, một vài hình ảnh nhanh chóng hiện lên trước mặt, chiếm hết toàn bộ thần trí của Niếp Hành Phong. Đợi đến lúc phục hồi được tình thần, xe Sheep đã vì mất thăng bằng mà đổ xuống, anh với Trương Huyền theo quán tính bay lên không trung.

Trong nháy mắt rơi xuống, Niếp Hành Phong theo bản năng kéo Trương Huyền ôm vào người. Anh là linh thể, dù ngã có nặng thêm cũng không sao, nhưng Trương Huyền không như vậy, anh cũng không muốn thấy tiểu thần côn ở trên mặt báo sáng mai.

Kết quả anh hùng cứu mĩ nhân là –

Bịch!

Hai người đồng thời rơi tự do trên mặt đất, Niếp Hành Phong rất không may trở thành một cái đệm. Anh đau đến nhíu mày, mặc dù linh thể ngã không hỏng, nhưng anh bị nước bùa của Trương Huyền khiến cho cũng được tính là một nửa thực thể, cảm giác đau giống với người bình thường, lại thêm trong lòng còn có cái người nặng trình trịch, không ngất xỉu thật đúng là kì tích.

“Chủ tịch, chúng ta ngã rồi? Tôi đã biết kĩ thuật lái xe của anh rất tồi mà, anh còn muốn khoe khoang, ngã có đau không? Còn có cái xe Sheep của tôi…” dựa vào lòng Niếp Hành Phong, Trương Huyền càu nhàu.

“Tôi không sao.” có tiến bộ, ít nhất trong lòng tiểu thần côn, địa vị của bản thân đột phá vượt lên trên cái xe kia.

Niếp Hành Phong ôm Trương Huyền, nằm lên bãi cỏ ở vệ đường, mắt nhìn bầu trời đêm sâu thẳm, cười khổ: “Trương Huyền, tại sao tôi cảm thấy từ lúc gặp cậu, bản thân trở nên rất xui xẻo? Mà vì sao cho dù xui xẻo, tôi vẫn rất vui vẻ?”

Xe Sheep đáng thương đổ ở bên đường, vì nhào lộn mấy vòng, nước sơn toàn thân bị xước đi rất nhiều, biết trước tương lai sắp đến, bản thân sẽ gặp rủi ro. Niếp Hành Phong cam chịu số phận thở dài, nâng xe dậy, lại nâng chủ nhân của xe lên.

Trương Huyền đã hoàn toàn say rồi, căn bản ngồi không vững, Niếp Hành Phong đành phải để cậu ngồi lên phía trước, ôm chặt cậu ngồi lên xe, sau đó vươn người lên cầm tay lái. Cũng may Trương Huyền say rượu nhưng người không say, rất tư nhiên chui vào ngực anh, kề sát vào ngực anh coi anh như là đệm dựa, khiến anh không đến nỗi không có cách nào lái xe.

Lần này đã có kinh nghiệm, Niếp Hành Phong lái xe rất nhanh – anh thà mạo hiểm một chút nhanh về nhà còn hơn ở trên đường chậm rãi hóng gió, muộn như vậy rồi, chắc là không thể có người chú ý đến chiếc xe Sheep không có người lái tự động chạy như bay đâu.

Xe Sheep bay nhanh trên đường, từ xa nhìn đến, chỉ có thể nhìn thấy có người đang trong trạng thái kì quái ngồi lệch ở trên xe, tùy cho chiếc xe tự động bay trên đường, lúc đi qua trạm kiểm soát giao thông của một ngã tư nào đó, viên cảnh sát giao thông vô ý nhìn thấy cảnh tượng kì quái này đánh đổ luôn cốc cà phê vừa mới mua.

“Sư huynh, người đó vượt quá tốc độ…” sư đệ vừa mới vào nghề ở bên cạnh nhắc nhở.

” Chạy quá tốc độ không phải là vấn đề, vấn đề là…” đàn anh một mặt trắng bệch nhìn y, “Vì sao tôi không thấy có người lái xe?”

Bốn mắt nhìn nhau rất lâu, sau đó đồng thời hét lên thảm thiết: “Âm hồn xe máy!”

Vì vậy, việc Niếp Hành Phong tăng tốc vì Trương Huyền say rượu đã trở thành truyện kỳ dị trong thành phố được truyền khắp còn được viết hẳn thành một câu chuyện.

Về đến nhà, Niếp Hành Phong gọi Nghệ ra giúp đỡ, nhưng anh rất nhanh phát hiện trạng thái của Nghệ cũng không tốt hơn chủ nhân nó là mấy, treo ngược người trên một thanh sắt ở góc nhà, trong lòng ôm một chai bia như ôm bảo bối, ngủ say như chết.

Thôi rồi, tự mình làm vậy.

Niếp Hành Phong dìu Trương Huyền vào phòng ngủ, lại giúp cậu cởϊ áσ khoác, lúc cởi khuy áo anh đột nhiên có cảm giác quen thuộc kì lạ, dường như là rất lâu trước, anh cũng chăm sóc qua một người say rượu như vậy.

Là Niếp Duệ Đình sao?

Niếp Hành Phong nghĩ một lúc lâu, nghĩ đến em trai, mặc dù cảm giác vẫn không đúng, nhưng ngoài Niếp Duệ Đình ra, anh thực sự không nghĩ ra còn có vị đại nhân nào có thể có tư cách tiếp nhận chăm sóc của anh.

“Chủ tịch…”

Cởi xong quần áo, Trương Huyền cũng tỉnh, vươn tay bắt lấy cổ tay Niếp Hành Phong, đôi quang mâu lam hé mở nhìn anh, gợn nước trong con ngươi xao động, thấm đẫm xuân tình vô bờ, khiến tim Niếp Hành Phong không kìm được đập dữ dội.

Tiếng kêu khàn khàn khıêυ khí©h, là vũ khí tốt nhất phá vỡ ý trí, thần trí Niếp Hành Phong hoảng hốt, đột nhiên cảm thấy áo bị Trương Huyền nắm rồi kéo vào trong lòng, lập tức một nụ hôn thơm mát cay cay phủ lên đôi môi anh.

Không có mảy may khoảng trống để phản kháng, hoặc là, hoàn toàn không có ý niệm phản kháng ở trong đầu, Niếp Hành Phong liền vươn tay ôm lấy eo Trương Huyền, cùng cậu ôm hôn.

Hơi thở triền miên không dứt, thân thể dây dưa với nhau, là cám dỗ hoàn mỹ nhất, Niếp Hành Phong đáp lại khát cầu của Trương Huyền, nhưng lúc tay đôi phương sờ vào bên hông anh, mang theo xúc cảm lành lạnh khiến thần trí Niếp Hành Phong thanh tỉnh lại, theo bản năng đẩy Trương Huyền ra.

Không hiểu tại sao Niếp Hành Phong đang đến lúc thì dừng lại, Trương Huyền cau mày, rất bất mãn nhìn anh, ngay lập tức lại vươn người ôm lấy cổ anh, thổi nhè nhẹ vào vành tai anh.

“Chủ tịch…”

Giọng mũi nồng đậm, mang theo ý vị đã rơi vào bể tình, nhưng lần này Niếp Hành Phong không đáp lại, mà chỉ ấn cậu nằm lại xuống giường, lập tức đánh xuống một cái. Cổ bị đánh trúng, Trương Huyền thở nhẹ một tiếng, cuối cùng cũng yên tĩnh lại.

Haiz…

Niếp Hành Phong thở phào, ngồi xuống cạnh giường nhìn Trương Huyền, mắt cậu đã nhắm lại, ngủ sâu, giơ tay vuốt ve má cậu đang lộ ra màu hồng nhuận, nhận lại là một loạt câu nói mê nghe không rõ.

Nếu cậu không phải là bị hạ thuốc, có lẽ tôi sẽ không cự tuyệt.

Yên lặng nhìn khuôn mặt say ngủ của Trương Huyền, Niếp Hành Phong nghĩ.

Quan hệ dùng thuốc đổi lấy được quá mong manh, chỉ khiến anh cảm thấy sợ hãi như đang đi trên tấm băng mỏng, ràng buộc như vậy có thể trở thành xiềng xích trói buộc bản thân, cũng là trói buộc Trương Huyền.

Nước lạnh băng chảy xuống từ vòi hoa sen, không ngừng rơi xuống người Niếp Hành Phong, mãi đến khi du͙© vọиɠ giảm xuống. Anh dựa lưng vào tường buồng tắm tự giễu nghĩ, vì sao người khởi xướng có thể vui vẻ ngủ ở bên kia, trong khi bản thân lại phải ở trong này tự ngược?

“A…”

Sáng sớm, Niếp Hành Phong đang ở trong phong bếp chuẩn bị bữa sáng, phòng ngủ đột nhiên truyền đến một tiếng hét lớn. Bộp, con dơi nhỏ bị chấn động từ thanh sắt ngã xuống, dụi dụi mắt, vẫn chưa tỉnh táo, lập tức một trận gió lướt đến, rất bất hạnh bị quét đến đuôi bão, bị một chân Trương Huyền đá bay đi rất xa.

“Chủ tịch!” không chú ý đến thức thần đáng thương ngã nhào, đôi con ngươi màu lam của Trương Huyền trợn tròn nhìn Niếp Hành Phong, “Hôm qua…”

Niếp Hành Phong cũng quay lại nhìn cậu, tóc bị vò nát, đôi mắt ướŧ áŧ rất nhanh liền muốn chảy nước mắt, tên nhóc này mới sáng sớm đã làm bộ dạng quyến rũ mê hoặc mình, thật đáng đánh!

Chiêu tài miêu dường như không quá vui vẻ, tối qua có phải đã xảy ra chuyện gì?

Theo trực giác, Trương Huyền xoa xoa gáy, kí ức tối qua chỉ duy trì đến lúc ra khỏi quán bar, còn sau đó là một mảng trống rỗng, nhưng nhìn biểu tình của chiêu tài miêu như thế kia, dường như bị bản thân lăn qua lăn lại không nhẹ.

“Xảy ra chuyện gì vậy? Cổ của tôi rất đau.”

Đương nhiên không thể nói là do tay anh làm, Niếp Hành Phong nhàn nhạt nói: “Ngủ sai tư thế, không có gì lạ cả.”

” Vậy…tối qua, tôi có đối với anh…”

Thuốc không đáng sợ, cái đáng sợ là có thể dẫn dắt sức mạnh trong người mình phát ra.

Cậu đã từng vì uống rượu hạ thuốc của một tên khốn mà sau đó đã đánh hắn không rời giường được một tuần, cẩn thận thăm dò nét mặt Niếp Hành Phong, Trương Huyền rất lo lắng tôi qua bản thân có hạ độc thủ lên người chiêu tài miêu yêu quý không.

“Không có!” nghĩ đến màn xuân sắc kiều diễm kia, tim Niếp Hành Phong lại đập thình thịch, lập tức lắc đầu phủ định.

” Vậy thì tốt.” Trương Huyền như trút được gánh nặng thở phào nhẹ nhõm.

Tay đang xới cơm của Niếp Hành Phong dừng lại, chậm rãi buông xuống, sau đó tình cảm đang lay động trong lòng cũng ngừng lại.

Nếu như tiểu thần côn lo lắng phát sinh ràng buộc với anh như vậy, anh cũng không thể ép buộc cậu, mà cũng không nỡ ép buộc.
« Chương TrướcChương Tiếp »