Quyển 1 - Chương 10

Chìm trong bóng tối không lâu Niếp Hành Phong cũng lại có thể cảm nhận được có ánh sáng đang tồn tại, đó là ánh sáng tản mát ra từ đèn đường. Xa xa mơ hồ truyền đến tiếng gầm rú của máy bay khi cất cánh, chạm đất. Anh không biết đây đã phải trở lại trong hiện thực hay chưa, nhưng nơi này ít nhất không phải cái không gian mà chính mình từng bị kẹt lại kia.

Lúc rơi xuống đất Trương Huyền không đứng vững, bị ngã sấp về phía sau Niếp Hành Phong. Niếp Hành Phong vội vàng kéo cậu lại, chỉ thấy cậu sắc mặt trắng bệch, khóe miệng chảy ra tơ máu, lúc ôm lấy cậu còn có thể rõ ràng cảm giác được cậu đang lạnh run nên không khỏi kinh hãi.

Anh biết Trương Huyền đã bị thương, nhưng không nghĩ tình trạng lại nghiêm trọng như vậy. Rõ ràng ở trong sơn cốc cậu còn lôi kéo chính mình đọ sức bền với bầy dã thú rồi cậu còn muốn cường dùng thần lực hoa tiêu nhập cốc, trong lòng chợt trầm xuống, vội hỏi: "Bây giờ em thấy trong người thế nào?"

Trương Huyền mí mắt nặng nề nâng lên, rốt cục quá mệt mỏi không mở hẳn, thuận miệng than thở: "Lạnh."

Niếp Hành Phong vốn định đem y phục của mình mặc lên cho cậu, nhưng nhìn lại trên người cả hai đều đã ướt sũng, mặc hay không mặc cũng chả khác nhau nhiều lắm đành nói: "Cố gắng đợi thêm một chút, chúng ta rất mau sẽ về tới nhà."

Anh cõng Trương Huyền trên vai, nhìn quanh bốn phía. Nơi này không phải bãi đỗ xe mà bọn họ khi rời đi, mà là bên ngoài sân bay. Đêm đã khuya, chung quanh sân bay như trước một mảnh sáng trưng. Xa xa nhà cao tầng san sát nối tiếp nhau, lóng lánh nhiều đốm sáng của đèn điện. Này hết thảy đều nói cho anh biết, nơi này chính là không gian thực tại.

"Đã về rồi đã về rồi!" Đỉnh đầu truyền đến tiếng kêu, Hán Bảo lượn vòng ở phía trên bọn họ thực chật vật. Một bên cánh lông chim bị cháy trụi, một bên kêu ca phàn nàn: "Thật không công bằng thật quá đáng mà! Ta là người mang tin tức dưới âm giới làm công ăn lương, làm chính là đặc thù công việc, còn bị thương tích đầy mình vẫn phải tiếp tục chịu ủy khuất, này còn có thiên lý sao? !"

"Câm miệng." Niếp Hành Phong tâm tình đã như ngồi trên đống lửa, lại bị nó tranh cãi ầm ĩ, càng cảm thấy thật nhức đầu nhịn không được trách mắng.

Hán Bảo lập tức im re. Ở Niếp gia, Niếp Hành Phong là người duy nhất nó không dám đối nghịch, nhất là lúc tâm tình của anh đang khá ác liệt như này. Ở âm phủ làm việc, năng lực đoán ý tâm tình người khác còn quan trọng hơn một thân năng lực đầy mình. (ý là em nó giỏi nịnh nọt lấy lòng nữa kìa :v) Hán Bảo thấy thấm thía nhất câu này. Niếp Hành Phong hai chữ vừa nói ra, nó lập tức câm miệng, thật biết điều ngoan ngoãn tới đứng trên vai của anh.

Nhận ra chính mình vừa thất thố, Niếp Hành Phong nói câu thật có lỗi. Hán Bảo lắc lắc cánh, rất độ lượng mà nói: "Không có gì, làm người làm quan sao có thể không có chút chuyên quyền nóng giận? Ngươi không giống tên họ Trương bại hoại kia nói "Khóa hai cái mỏ chim nhà ngươi lại đi" như vậy cũng đã cho ta mặt mũi rồi."

Nghe nó đem Trương Huyền miêu tả rất khoa trương sống động, Niếp Hành Phong nhịn không được muốn cười. Nhưng lập tức nghĩ đến trạng thái cậu hiện tại rất không tốt, tâm tình lại trùng xuống. Trương Huyền yên lặng đi ở phía trước, mỗi khi thấy có xe đến gần liền ra hiệu cho bọn họ dừng xe. Nhưng không một chiếc xe nào để ý tới, hoặc có xe nhìn đến bọn họ quần áo chật vật, còn như có dính mấy vết máu, không những không ngừng mà còn đạp lại chân ga chạy nhanh tránh đi, sợ liên lụy đến chính mình.

Nhất thời một người hay nói cười như cậu bị vây trong trạng thái trầm mặc. Đèn đường kéo dài thân ảnh của hai người gộp lại làm một, làm cho Niếp Hành Phong thấy cảm giác tịch mịch thật trầm trọng. Anh không tiếp tục gọi xe nữa, nhìn đến ven đường cách đó không xa có cái buồng điện thoại, đi qua đó. Hán Bảo lập tức hiểu ý , ân cần phi qua, nói: "Để ta làm cho để ta làm cho."

Niếp Hành Phong cõng Trương Huyền, không tiện đi vào gọi điện thoại. Anh nói cho Hán Bảo số điện thoại di động trợ lý đích của mình, gọi cho hắn tới nơi này đón người.

Hán Bảo phi đi vào, cánh dùng thuật đem microphone cầm lên, hai trên chân bắt đầu bấm số. Thời gian đã là rất khuya , chuông vang lên thật lâu trợ lý mới nhấc máy, nghe được thanh âm của hắn, Hán Bảo lập tức thanh thanh cổ họng, đánh giọng quan hỏi: "Ngươi là trợ lí giám đốc phải không?"

Hán Bảo là người chuyên tra tin tức trần thế nhưng mọi người trong mắt nó đều chỉ xem như hai chữ —— nhân loại, nó vốn rất ghét mùi con người. Có điều dựa vào chức nghiệp to lớn của âm ưng cũng vô pháp thông qua sóng điện thoại mà phân biệt người đối diện là ai. Dù sao này không trọng yếu, đối với microphone tùy tiện nói một câu hàm hồ tiếp tục nói: "Chủ tịch bên này xảy ra chuyện, ngươi lập tức lái xe lại đây đón người, địa điểm là phi trường quốc tế... Cái gì? Muốn vị trí cụ thể? Ta làm sao biết? Tóm lại trước mau lại đây rồi nói sau... Ngươi hỏi ta là ai? Ta là Hán Bảo!"

Niếp Hành Phong đứng ở buồng điện thoại ngoại, nghe quạ đen chít chít oa oa gọi điện thoại, có chút buồn cười, lại có chút cảm thán. Cảm giác thân thể ở trên người mình giật giật, hắn hỏi: "Trương Huyền, hình như chúng ta từ trước tới giờ cũng chưa có lần nào chật vật như thế này nhỉ?"

"Ừm."

Rầu rĩ đáp lại. Niếp Hành Phong nghĩ nếu hiện tại Trương Huyền có tinh thần, nhất định sẽ nắm tay anh phát thệ nói —— em sẽ không bỏ cuộc đâu!

Vì thế hắn thay người yêu trả lời, "Vậy được đến đâu hay đến đó đi."

Điện thoại gọi xong Niếp Hành Phong cũng không nghĩ sẽ tiếp tục chờ người ở ven đường, cõng Trương Huyền tiếp tục đi về phía trước. Hán Bảo không có làm phiền bọn họ, rất biết điều ở xa xa bay loạn.

Đi một chút xa, phía sau hiện lên ngọn đèn, chiếc xe ở tới gần bọn họ thì thả chậm tốc độ. Rất nhanh xe dừng lại , người ngồi trong xe cho cửa kính xe hạ xuống, hỏi: "Niếp tiên sinh, tại sao mấy người các ngươi lại ở đây?"

Lái xe chính là nam nhân trung niên diện mạo bình thường nhưng thân phận tuyệt không bình thường. Khác với Trương Huyền với ba cái phép mèo cào mà Lâm Thuần Khánh chính là chính tông truyền nhân thiên sư. Nếu tính về lai lịch và thâm niên làm thiên sư ngay cả Trương Huyền cũng muốn gọi ông một tiếng Khánh thúc. Niếp Hành Phong thật lâu trước kia bởi vì một ít án tử mà cùng Lâm Thuần Khánh từng có quen biết qua, biết ông kết giao với mọi người là không câu nệ vật chất tiền tài, thái độ làm người cũng coi như trượng nghĩa. Có điều đã thật lâu không gặp, không nghĩ tới sẽ gặp nhau ở trường hợp này. Anh thực kinh ngạc, nói: "Thật là trùng hợp."

"Tôi đưa bạn ra sân bay, mới vừa nhìn đến mấy người còn tưởng rằng nhận sai người, cũng may thức thần của cậu thông minh, gọi cho tôi lại đây hỗ trợ."

Lâm Thuần Khánh tự động mở ra cửa xe để hai người lên xe. Hán Bảo cũng bay vào, ngông nghênh ngồi xuống ở ghế đầu, nói: "Sửa lại một chút, ta là sứ giả bắc đế âm quân hạ xuống dương gian làm việc, không phải là thức thần của bọn họ. Có thể được lái xe cho ta là vinh hạnh của ngươi, nhân loại."

Tuôn một tràng tự giới thiệu toàn những danh tự văn hoa, có điều Lâm Thuần Khánh tính tình tốt lắm, nghe xong lời của nó, nói: "Thất lễ thất lễ."

Hán Bảo ở dương gian, đây là lần đầu tiên nó được tôn trọng như vậy, cảm động đến thiếu chút nữa rơi lệ. Cảm thấy được cùng là người tu đạo, người này so với Trương Huyền tốt hơn mấy trăm lần. Đang muốn rèn sắt khi còn nóng lôi kéo cùng Lâm Thuần Khánh bộ làm quen, lực chú ý của Lâm Thuần Khánh đã chuyển đến trên người Trương Huyền, theo kính chiếu hậu nhìn đến trạng huống của cậu, nhíu mày hỏi: "Đã xảy ra chuyện gì? Trương Huyền như thế nào sẽ bị thương nặng đến như vậy?"

"Nói rất dài dòng." Lâm Thuần Khánh không biết thân phận hải thần của Trương Huyền, Niếp Hành Phong cũng không tiện nhiều lời. Có điều có thể ở trong này gặp được chính tông thiên sư, coi như là chuyện rất may mắn, anh hỏi: "Có thể làm phiền Lâm tiên sinh xem cho cậu ấy một chút được không? Giá cả tùy ông định đoạt."

"Cậu ở cùng Trương Huyền lâu với nhau giờ nói chuyện tiền bạc càng ngày càng giống cậu ta."

Thương trường nói lớn cũng không lớn nói nhỏ cũng không nhỏ, Lâm Thuần Khánh đương nhiên biết quan hệ của Niếp Hành Phong cùng Trương Huyền nói: "Không phải vấn đề về tiền, nhìn thương tích nặng như vậy, tôi không quá tự tin có thể giúp được cậu ấy. Cũng may tôi có phòng ở vùng ngoại ô, trước mang mấy ngươi qua đó, xem một chút thương thế của cậu ta rồi nói sau."

+++++

Biệt thự của Lâm Thuần Khánh cách sân bay rất gần, bình thường ông ta cũng rất ít khi tới đây. Trong phòng có vẻ có chút trống trải, ông dẫn Niếp Hành Phong đi vào lầu một cũng chính là phòng ngủ. Niếp Hành Phong đem Trương Huyền đặt xuống, Lâm Thuần Khánh nhìn trạng thái chật vật của cậu, hỏi: "Cậu có muốn đi tắm rửa trước một chút không?"

Trương Huyền thương thế không rõ, Niếp Hành Phong không còn tâm trạng nào mà nghĩ tới việc khác nói: "Trước phiền ông xem cho cậu ấy một chút bệnh trạng được không."

Lâm Thuần Khánh cũng không miễn cưỡng, giúp Trương Huyền bắt mạch, lại đốt phù cho cậu định thần. Khi ông đem áo Trương Huyền cởi bỏ, nhìn đến Trương Huyền trên người từng đạo thần khí lưu lại vết thương do bị cháy. Niếp Hành Phong hít một ngụm khí lạnh. Vết thương đen sẫm, ẩn ẩn lộ ra tử khí. Lại nhìn vào trong mắt Trương Huyền đang nhắm hờ, đồng dạng cũng là màu sắc ảm đạm. Nếu anh không nhìn lầm, đây chính là dấu hiệu thực không xong.

"Khánh thúc?"

Một trận gây sức ép làm Trương Huyền tỉnh lại, trên người truyền đến cảm giác khó chịu. Cậu nhíu mày trở mình một cái, Niếp Hành Phong vội vàng đỡ lấy cậu hỏi: "Rất không thoải mái sao?"

"Có chút đói bụng." Trương Huyền hời hợt trả lời.

"Tôi đi chuẩn bị cơm, hai người từ từ nói chuyện."

Lâm Thuần Khánh đi ra ngoài, nửa đường lại hướng Niếp Hành Phong đánh một cái liếc mắt. Niếp Hành Phong hiểu ý, chờ sau khi ông ấy rời đi, đối Hán Bảo nói: "Ngươi chiếu cố Trương Huyền một chút, ta đi lấy cơm."

Niếp Hành Phong sau khi rời khỏi đây thấy Lâm Thuần Khánh ở hành lang xa xa chờ mình, sắc mặt nhìn qua không được tốt lắm. Anh vội vàng đi lên trước, bình tĩnh nói: "Lâm tiên sinh, có chuyện gì ông làm ơn cứ nói thẳng, chỉ cần có biện pháp, ta sẽ đi giải quyết."

"Cậu ta bị kiếm khí chí cương gây thương tích, lại dùng thuật quá mạnh, làm cho kiếm thương phạm tới tận xương. Tôi cứu không được, chỉ có thể tự chính cậu ấy chậm rãi hóa giải."

Nhớ tới tình huống lúc ấy, Niếp Hành Phong càng cảm thấy đau lòng, nghe Lâm Thuần Khánh lại nói: "Có điều cậu đừng quá lo lắng, thương tích như này ảnh hưởng đến những người khác có thể đã sớm chết. Trương Huyền nếu có thể chống đỡ đến hiện tại, vậy cậu ta cát nhân thiên tướng, nhất định sẽ không có việc gì."

"Kia vết thương bao lâu nữa mới có thể khỏi?"

"Ngoại thương là một chuyện, nhưng phiền phức là ở lệ khí của thần kiếm xâm nhập vào cơ thể cậu ta. Lệ khí tồn tại trong cơ thể một khi phát tác có thể sẽ rất thống khổ, thậm chí sẽ kí©h thí©ɧ trạng thái tinh thần. Tôi lập tức đi thăm dò một chút, tìm xem có biện pháp nào có thể giúp được cho cậu ấy."

"Kia đành làm phiền ông rồi."

Lâm Thuần Khánh đi rồi, Niếp Hành Phong quét mắt đến thân ảnh màu đen đang nấp ở xa xa, ngón tay ngoắc một cái. Hán Bảo lập tức thực chân chó bay qua, hỏi: "Chủ tịch có gì phân phó?" (chân chó ở đây tức là thái độ nịnh nọt lấy lòng)

"Trương Huyền thế nào?"

"Giống như miệng vết thương lại đau, hình như đang rất khó chịu."

Niếp Hành Phong vội vàng quay trở lại, đi được hai bước lại quay đầu nói: "Vừa rồi ta cùng Lâm tiên sinh nói chuyện, ngươi có biết nên phải kể lại chuyện như thế nào không vậy?"

"Biết biết."

Hán Bảo gật đầu như giã tỏi. Làm tay sai lâu như vậy, nếu ngay cả sếp lớn sếp nhỏ đều phân không rõ, vậy nó ở Âm phủ nhiều năm như vậy quả là đáng hổ thẹn.

+++++

Niếp Hành Phong trở lại phòng. Trương Huyền có thể vừa qua khỏi cơn đau, đầu đầy mồ hôi nằm trên gối. Mi mắt vẫn nhắm như là lại đang ngủ, nhưng khi Niếp Hành Phong tới gần cậu liền tỉnh, khóe miệng nhếch lên, cười hỏi: "Làm sao lại một thân bộ dáng buồn rầu như vậy, chẳng lẽ Khánh thúc lại đòi lấy nhiều tiền của anh à?"

Một cái mạng trừ đi hơn phân nửa, còn đâu toàn là bộ dáng tham tiền. Niếp Hành Phong đau lòng, vừa tức vừa buồn bực, cúi xuống xuống tới gần Trương Huyền, hỏi: "Vì sao bị thương nặng còn cố gằng dùng thần lực nhiều như vậy?"

Trương Huyền mắt xanh chớp chớp, một bộ cái gì cũng không biết "Anh đang nói cái gì a?"

"Trương Huyền, anh không thích em kiếm cớ gạt anh!" Niếp Hành Phong giận tái mặt, vốn đang muốn mắng cậu nặng lời một chút nhưng lời ra đến bên miệng lại không nỡ nói ra "Bị thương thì đừng có cố ra vẻ không sao mà chịu đựng, em cho là làm như vậy rất khí khái anh hùng sao?"

"Hoàn toàn không phải, em chỉ là..." Trương Huyền nghiêng đầu nghĩ nghĩ, sau đó hai tay vòng qua ôm lấy cổ anh, mỉm cười nói: "Sợ anh đau lòng."

Câu trả lời ngây ngô từ đáy lòng làm cho anh cảm thấy thật đau lòng nhưng cũng thật ấm áp. Niếp Hành Phong thở dài, rốt cuộc không thể nặng lời đi mắng cậu. Trương Huyền nhân cơ hội ngửa đầu, miết miết đυ.ng chạm như muốn khıêυ khí©h khóe môi của anh, cười hì hì nói: "Nếu thấy canh chừng cho em không quá vất vả, vậy bổ sung chân khí cho em đi, chủ tịch đẹp trai."

Nước bùa mà Lâm Thuần Khánh đưa cho Trương Huyền dùng rất tốt, Trương Huyền uống xong lại đi ngủ, đến sáng ngày thứ hai, liền hoàn toàn khôi phục tinh thần, Niếp Hành Phong cùng Lâm Thuần Khánh trò chuyện về bệnh tình của cậu, khi trở lại phòng, vừa vào cửa liền nghe được tiếng vang kỳ quái —— Trương Huyền đang tựa vào đầu giường chơi Ipad game Angry Bird, cũng không biết cậu nói gì làm gì với Hán Bảo, một tay đang gảy màn hình chơi vui vẻ, mà Hán Bảo lại cảnh giác phi thường, đứng ở góc xa xa, sợ lập tức bốc hơi, anh với Lâm Thuần Khánh đang nhức đầu không biết nên làm thế nào để giúp Trương Huyền chữa bệnh, đương sự cư nhiên chạy đi chơi game, bệnh nặng như vậy, cậu cũng không có một chút tự giác của người bệnh sao?

Không biết nói gì, Niếp Hành Phong đi qua, lười dong dài với Trương Huyền, trực tiếp cầm lấy Ipad trong tay cậu ném sang một bên, hỏi: "Khỏe chưa?"

"Rất tốt, chỉ là có chút nhàm chán."

Câu đằng sau Niếp Hành Phong rất tin tưởng, câu trước còn phải chờ thương thảo, anh cởϊ áσ sơmi của Trương Huyền, thấy vết thương trên người cậu cạn hơn nhiều, hắc khí giữa trán cũng tiêu tan bớt, xem ra nước bùa của Lâm Thuần Khánh rất có hiệu, chỉ tiếc là tạm thời, trị phần ngọn không trị gốc.

"Đây là vật Lâm tiên sinh cho anh, cho em mang theo bên người, có thể tạm thời áp chế vết thương mà thần kiếm tạo thành."

Niếp Hành Phong lấy ra một chiếc nhẫn, là một chiếc nhẫn nhỏ, hai đầu rắn đen trắng cuộn vào nhau, mắt rắn một đôi màu xanh một đôi màu đỏ đậm, tinh xảo mà yêu dị.

Trương Huyền nhận lấy, lập tức cảm giác được đạo pháp của Lâm Thuần Khánh, xem ra Lâm Thuần Khánh vì giúp hắn, mất chút tâm tư, nhẫn trừ tà, hơn nữa có pháp lực đạo gia thuần khiết, hẳn là có lợi , có điều cậu vẫn không thích, than thở: "Xinh đẹp như vậy, như là để con gái đeo."

Niếp Hành Phong hiểu biết tâm tính hư vinh của Trương Huyền ngẫu nhiên nổi lên, cũng không nhiều lời, chỉ nói một câu —— "Anh đã trả tiền."

Ngay sau đó Trương Huyền lập tức sảng khoái duỗi tay đến trước mặt anh, cười tủm tỉm: "Chủ tịch đội giúp em."

Dùng xong bữa sáng, Trương Huyền uống hết phù dược mà Lâm Thuần Khánh pha chế cho cậu. Trợ lý của Niếp Hành Phong cũng đã đem xe đón tới đây, hai người cùng Lâm Thuần Khánh cáo từ. Lâm Thuần Khánh một đêm không ngủ, trên mặt đều thấy vẻ mệt mỏi. Gặp Niếp Hành Phong vô cùng băn khoăn liên thanh nói lời cảm tạ, Lâm Thuần Khánh cười cười nói: "Không có việc gì hết, tôi nghỉ ngơi một chút thì sẽ ổn. Có điều Trương Huyền lần này bị trọng thương, trong khoảng thời gian này sẽ không được sử dụng pháp thuật."

Pháp thuật của Trương Huyền vốn cũng không cho là cao, dùng hay không đều không có gì khác biệt lắm. Cậu hoàn toàn không để ý, cùng Lâm Thuần Khánh nói tạ ơn, lôi kéo Niếp Hành Phong lên xe. Lâm Thuần Khánh đứng sau cửa kính xe, lại bỏ thêm một câu.

"Phải hết sức cẩn thận."

Niếp Hành Phong cảm thấy biểu tình Lâm Thuần Khánh khi nói những lời này có chút cổ quái, định hỏi lại thêm nhưng lúc đó Trương Huyền đã giục trợ lý lái xe rời đi nơi này.

Lái xe ra cửa, trợ lý nhìn đến Hán Bảo ngồi ở phía bên cạnh ghế lái, nhịn không được kể cho hai người chuyện tối hôm qua bị người gọi điện thoại quấy rối. Cuối cùng lại nói giỡn một câu: "Buồn cười lắm, hắn còn nói hắn tên là Hán Bảo, cũng không biết có phải chỉ con chim này không."

Hán Bảo cũng không thèm liếc qua hắn, chân phối hợp âm nhạc trong xe đánh nhịp. Niếp Hành Phong nghe được nó luôn mồm than thở: "Nhân loại thật ngu xuẩn nhân loại thật ngu xuẩn."

Đánh nhịp theo tiết tấu nhạc thành công làm cho Niếp Hành Phong buồn ngủ. Từ khi trở về anh cũng chưa có lúc nào chợp mắt. Bên cạnh anh chiếc nhẫn Lâm Thuần Khánh đưa nằm trong tay cậu đột nhiên lóe lên ánh sáng hư ảo. Hết thảy một chuỗi sự kiện đã xảy ra trong một khoảng thời gian không hề ngắn, giờ đây cơn buồn ngủ ập đến, ngay trong tiếng đánh nhịp của Hán Bảo liền lâm vào giấc ngủ lúc nào không hay.

Trong lúc mơ mơ màng màng tựa hồ lại về tới cái thôn nhỏ kia, sự yên bình từ ngoài thôn trang vào tới trong viện. Thầy trò hai người cùng nhau luyện công chơi đùa, cùng nhau đánh quái nổi danh, cùng lên tuyết sơn, nhưng cuối cùng lại không có cùng nhau xuống núi. Tâm ẩn ẩn đau, như là lại cảm nhận được đau xót của Trương Tam khi bị đao đâm trúng. Hoảng hốt ngã xuống tuyết cốc vạn thú rít gào, con quái thú cầm đầu kia cách mình càng ngày càng gần. Đang lúc đó đột nhiên trong đầu điện quang hiện lên, anh đã nhận ra quái thú kia là cái gì .

Anh lại nằm mộng, cảnh trong mơ thực sự là một cơn ác mộng trong đó là thượng cổ thần thú, nhưng là nó như thế nào lại xuất hiện trong thâm cốc dưới tuyết sơn? Có điều những gì trải qua từ đầu tới đuôi đều là mộng...

Trong xe đột nhiên vang lên tiếng chuông làm cho Niếp Hành Phong từ trong mộng tỉnh lại, là trợ lý gọi điện cho anh. Trương Huyền sợ làm phiền nhiễu đến anh, tay với vào trong túi rút ra điện thoại định nghe hộ anh nhưng lại bị Niếp Hành Phong một phen đoạt lại. Trong nháy mắt đó, anh đối với việc tự ý của Trương Huyền cảm thấy thực khó chịu.

Trương Huyền hơi hơi sửng sốt, Niếp Hành Phong cũng lập tức cảm giác được chính mình đường đột. Cũng bởi vì cảnh trong mơ vừa rồi ảnh hưởng đến tâm tình của anh nhưng anh không biết nên giải thích như thế nào. Thấy di động vẫn đổ chuông không ngừng, vội lựa chọn ấn nghe để tránh không khí trong xe thật xấu hổ.

Gọi điện là Ngụy Chính Nghĩa. Hắn đang chuẩn bị lên phi cơ riêng của Kiều trở về.

Đối với Niếp Hành Phong khoảng thời gian này quả thực dài một cách thần kỳ, nhưng ở trong hiện thực lại mới chỉ qua hơn một ngày. Thời tiết ở bên Ý chuyển biến tốt đẹp phi cơ đã có thể bay được. Có điều Kiều ngại phi cơ của công ty hàng không quá chậm, muốn dùng chuyên cơ của chính mình. Ngụy Chính Nghĩa không lay chuyển được hắn nên cũng đành đi cùng.

Niếp Hành Phong sau khi trở về, tâm tư vẫn đặt ở trên người Trương Huyền. Ngụy Chính Nghĩa nơi đó là nhờ trợ lý thông báo lại, có điều lúc trợ lý liên lạc tới Kiều cũng đã đem lộ trình sắp xếp ổn thỏa. Nghe Ngụy Chính Nghĩa nói phi cơ chuẩn bị cất cánh Niếp Hành Phong vội vàng ngăn lại, nói cho hắn bên này vấn đề tạm thời đã được giải quyết để bọn họ đừng lo lắng. Bọn họ cũng có công việc của mình nên không cần vì mình mà phải cất công chạy tới đây.

Nghe nói anh không có việc gì, Ngụy Chính Nghĩa rất vui vẻ lại liến thoắng trong điện thoại, bị Kiều nửa đường đem điện thoại cướp lấy, hỏi: "Niếp, anh thật sự không có việc gì?"

"Đúng vậy."

"Thế sư phụ đâu?"

Niếp Hành Phong đang muốn trả lời, Trương Huyền đã lấy qua điện thoại trong tay anh, đối với điện thoại bắt đầu lải nhải: "Tôi cũng không có việc gì, an toàn rồi. Hai người nếu có trở về thì cũng phải đem công tác bên kia an bài cho tốt nha. Đúng rồi đến lúc đó nhớ mua nhiều quà mang về nhé, quà của chủ tịch mang về lần này tất cả đều đã mất tích... Uy uy, làm sao đã cúp máy?"

Thực hiển nhiên thấy Trương Huyền đã không có việc gì, Kiều lười nghe cậu dong dài, trực tiếp dập máy. Trương Huyền nói đến nửa đường thì bị đình chỉ, rất khó chịu, quay đầu nói với Niếp Hành Phong: "Đây rốt cuộc là thể loại đồ đệ gì không biết, cư nhiên dám dập máy lúc sư phụ gọi điện."

Niếp Hành Phong nhìn cậu không nói lời nào. Bình thường anh thực thích nghe thầy trò mấy người họ chí chóe với nhau. Nhưng giờ phút này trong lời nói của Trương Huyền làm cho anh nhớ tới Trương Tam. Kiều cùng Ngụy Chính Nghĩa kỳ thật đều làm rất khá, ít nhất nếu so với Trương Huyền lúc trước tốt hơn nhiều lắm.

Nhận ra biểu tình Niếp Hành Phong có chút không thích hợp, Trương Huyền thôi oán giận, trịnh trọng hỏi: "Chủ tịch, anh trong lúc lưu lạc không gian đã gặp cái gì? Vì sao sau khi trở về lại trở nên khác lạ vậy."

"Đây cũng không phải là không gian, chắc hẳn chỉ là một giấc mộng." Niếp Hành Phong tránh đi cái nhìn chăm chú của Trương Huyền, thu hồi di động nhẹ giọng nói: "Ở trong mộng anh gặp một người, ông ta nói ông là Trương Tam, sư huynh ổng gọi ông là Đĩnh Chi, em... gọi ông ấy là sư phụ."

Trương Huyền sắc mặt nhất thời thay đổi, qua một chút trầm mặc nói: "Anh đã nói trông thấy em hồi bé khi còn năm tuổi, cho nên anh có phải hay không gặp qua sư phụ..."

"Anh tin đây không phải là sự thật!" Không hy vọng Trương Huyền lại tiếp tục miên man suy nghĩ, Niếp Hành Phong cắt lời, nói: "Đó là trong mộng dựng lên như vậy, chuyện xưa trong mộng có thể tùy theo ý nó muốn mà an bài, căn bản không thể tin!"

"Thật vậy sao?"

Trương Huyền nhìn Niếp Hành Phong, trong mắt xanh hiện lên chút trào phúng như là đang hỏi nếu anh thật sự cho là không thể tin, vậy mấy cái tâm tình khác thường kia thì giải thích như thế nào?

Niếp Hành Phong nghẹn lời, anh không phải không tin Trương Huyền. Nhưng anh chính là không thể khống chế tình cảm của mình, không nghĩ tới Trương Huyền như vậy chú ý. Anh lấy tay duỗi qua cầm lên tay của Trương Huyền trịnh trọng nói: "Em làm việc nhất định có nguyên tắc riêng của mình, có lẽ anh cũng không thể hiểu hoặc lý giải. Nhưng bất luận vì sao anh cũng đều tin tưởng em."

Trương Huyền nháy mắt mấy cái, rất nhanh khóe miệng nhếch lên, nở nụ cười.

"Em chỉ là tùy tiện nói thôi mà sao anh lại nghiêm túc như vậy."

Xe nhanh về đến nhà, Trương Huyền nhìn đến trên mặt đường mới mở một quán bar rất xa hoa hẳn là có chút tên tuổi. Cậu liền chỉ cho Niếp Hành Phong thấy: "Này anh trông quán bar này trang hoàng cũng không tồi đi. Chủ tịch, hay đêm nay chúng ta cũng đi đến đó ngồi một chút thuận tiện nghe anh thuật lại chút chuyện đã trải qua trong hai ngày này. Hồi còn bé em cũng thực đáng yêu phải không? Anh chắc là đã được chứng kiến rất nhiều chuyện lý thú mà ngay cả em chắc cũng chẳng nhớ nổi?"

Nhớ tới bộ dáng Trương Huyền khi còn nhỏ ôm hòm sắt làm bảo bối, Niếp Hành Phong cũng cười. Tuy rằng chuyện xưa kết cục cuối cùng thật bi thương nhưng không thể phủ nhận, mặc kệ Trương Huyền đối sư phụ là đúng hay sai với anh mà nói kia đều là một đoạn thời gian rất vui vẻ.

Nhẫn trong ngón tay Trương Huyền hơi di động, dưới ánh mặt trời lóe ra ánh sáng thản nhiên. Song xà gắt gao cuốn lại cùng một chỗ, ngay tại lúc không ai để ý tới nối thành một đoạn hai màu ẩn vào chỗ sâu trong nhẫn.

...