Quyển 2 (Thượng) - Chương 3

Về lại chốn cũ chẳng mang lại cho Trương Huyền linh cảm gì mới, cậu vẫn không biết động cơ mình gϊếŧ người năm đó, so với việc ấy, cương khí quái dị tản mát trong phòng càng khiến cậu để tâm, đây là nơi cậu từng sống thời thơ ấu, trong sân còn có pháp trận sư phụ tự tay bố trí, lại có người dám phá hoại, chỉ một điểm này cũng không thể tha thứ, mà người thanh niên đường đột xuất hiện cũng rất kỳ quái, dù sao không có chuyện gì, ý định ban đầu đi tế bái kiêm điều tra chân tướng của cậu thay đổi, quyết định giải quyết chuyện xuất hiện trước mắt cái đã.

Hai người đi ra tiểu viện, mặt trời chiều đã xuống núi, sắc trời dần tối, người thanh niên đi song song với Trương Huyền, tò mò hỏi: "Người bạn anh đến thăm cũng là cao thủ dịch học à?"

"Phải, ông ấy lợi hại nhất."

"Có phải cao nhân đều thích ở nơi kiểu thôn quê hoang vắng thế này phải không, muốn tới thăm hỏi cũng rất khó tìm thấy, đành để ngày mai quay lại tìm thử xem thế nào."

Người thanh niên lầm bầm lắc đầu, tỏ ý không thể hiểu nổi, nhìn y ăn mặc chính thống, nhưng thật ra tuổi cũng không lớn lắm, hai người men theo đường mòn quay lại đường cái, Trương Huyền đi tới trước xe mình đỗ, thấy người thanh niên nhìn ngó xung quanh, định đi tiếp về phía trước, cậu mở miệng gọi lại.

"Cậu muốn đi đâu? Tôi đưa cậu đi."

"Không cần đâu, cảm ơn." Được mời, người thanh niên có hơi ngại, khi y mỉm cười xuất hiện thêm hai má lúm đồng tiền trên mặt, nhìn qua tuổi tác lại nhỏ hơn rất nhiều, y chỉ chỉ phía trước, nói: "Bên kia cũng có trạm xe, tôi đi bộ tới chờ xe là được rồi."

"Đã trễ thế này, đồng không mông quạnh, thứ cậu có thể ngồi chỉ có thể là xe ma thôi." Trương Huyền nhìn theo hướng ngón tay người thanh niên, cố lắm mới thấy chỗ đó có một trạm xe nho nhỏ, nhưng đã đến giờ này, có xe tới đó mới gọi là quái gở, thấy người thanh niên do dự, cậu gật gật đầu nói: "Lại đây đi, coi như tôi bồi tội vì vừa rồi quẳng ngã cậu là được rồi."

"Vậy cảm ơn nhé."

Có lẽ cũng thấy là không bắt được xe, người thanh niên không khách khí nữa, nhảy vào chỗ cạnh tài xế, khi y đóng cửa xe, Trương Huyền thấy tay trái y sáng lên, là tia sáng lóe lên từ vĩ giới, chiếc nhẫn thuần bạc được điêu khắc đơn giản, nhưng lại ánh lên màu đen như mực, màu đen rất tà khí, vô hình trung lấn át cả bóng tối xung quanh.

Không tự chủ được, ánh mắt Trương Huyền cũng đảo qua vĩ giới của mình, hai con rắn quấn chặt cùng một chỗ, đeo trên ngón út cậu, giống như cấm chú nào đó, lại cũng giống như bùa hộ mệnh, theo cậu như hình với bóng.

Trong lòng cậu khẽ động, chợt nghe người thanh niên nói: "Không đánh nhau thì không quen biết, tôi là Chung Khôi."

Mạch suy nghĩ vừa hiện lên thành công bị cắt đứt, Trương Huyền sặc lần thứ hai, quay đầu trên dưới quan sát y: "Sẽ không phải là cái Chung Quỳ bắt quỷ kia chứ?"

"Không không, là Khôi trong khôi tinh, khôi ngô."

"À, Khôi trong hoa khôi."

"..." Chung Khôi cười có phần lúng túng: "Nghĩa đó cũng không sai, còn anh?"

"Trương Huyền."

Trương Huyền khởi động xe, đôi mắt thỉnh thoảng đảo qua ngón út của Chung Khôi, không biết tại sao, cậu có phần lưu tâm đến cái vĩ giới đen như mực kia, nói: "Có rất ít thanh niên tin vào số mệnh như thế, phải chăng có chuyện gì không suôn sẻ à?"

"Này cũng không phải, thực ra là bạn bè giới thiệu, nói Phó tiên sinh rất linh nghiệm, ngay cả kiếp trước kiếp này cũng có thể xem, tôi liền tò mò, muốn đi xem thử..."

Lúc nói chuyện, ánh mắt Chung Khôi sáng long lanh, với kinh nghiệm quanh năm ăn nói ba hoa của Trương Huyền, lập tức đoán được Chung Khôi chưa nói ra sự thật, cơ mà cậu rất dẻo miệng, chỉ mất ít công phu, y đã nói cho Trương Huyền biết mình là người mẫu hợp đồng của công ty quản lý người mẫu chuyên nghiệp Tinh Huy, lần này thừa dịp thời gian trống trong khi làm việc đi ra ngoài, còn đặt phòng quán trọ ở vùng ngoại thành, vốn định sau khi thăm hỏi Phó Yên Văn xong, tối đó sẽ không về, không ngờ mất công vô ích.

Khi gần đến quán trọ, Trương Huyền đã biết rất rõ nghề nghiệp thân phận còn có cả cá tính của Chung Khôi, nói: "Tinh Huy rất lớn, có thể làm người mẫu hợp đồng của bọn họ, cậu thật lợi hại."

"Mới ký hợp đồng chưa lâu, trước đây làm người mẫu cơ thể, người mẫu ảnh tôi cũng từng làm qua, vóc dáng tôi không cao, thực ra không thích hợp làm người mẫu thời trang cho lắm, đều là bạn bè giúp đỡ."

Ánh mắt Chung Khôi lại sáng lên, nhìn ra được người bạn này có ý nghĩa không tầm thường đối với y, y đánh giá Trương Huyền, nói: "Điều kiện của anh cũng rất tốt đấy, ngay từ đầu tôi còn tưởng anh là người cùng nghề cơ."

"Miễn đi, làm người mẫu rất mệt mỏi."

Hơn nữa không được tự do, còn lúc nào cũng phải chú ý đến ăn uống vân vân, nào có tùy ý như làm thám tử với thiên sư thế này? Về mặt này, Trương Huyền đối với cá tính lười biếng của mình vẫn vô cùng tự mình biết mình.

Xe lái đến trước cửa quán trọ, Trương Huyền không có chỗ ở, cũng nhân tiện thuê cho mình một gian phòng, ngay bên cạnh phòng Chung Khôi, đã qua giờ ăn cơm, hai người mua bánh mỳ đồ uống ở quầy tạp hóa bên ngoài, coi như là bữa tối.

Mua xong, Trương Huyền xách theo túi đồ quay lại phòng trọ ở tầng hai, vừa mới vào phòng, trước mặt liền cảm thấy gió lạnh ập tới, mặt sau quán trọ dựa vào vách núi, đêm đã khuya, không bật đèn, trong phòng không nhìn thấy gì, cậu sờ soạng mở công tắc đèn cho sáng rồi đi vào, thấy một vài chỗ trên cửa sổ trần nhà dán đạo phù, có điều niên đại đã lâu, đạo phù đã sớm phai màu, không chú ý nhìn, còn tưởng là giấy dùng để chắp vá, góc giấy loang lổ quăn queo thỉnh thoảng bay lên theo gió núi ngoài cửa sổ, phát ra tiếng phần phật rất nhỏ.

Căn phòng mát âm, đang giữa hè thích hợp để ngủ, ngay cả điều hòa cũng không dùng, Trương Huyền không để ý, mắt lam quét qua bốn phía, ngồi xuống ăn cơm, thuận miệng nói: "Ta gần đây tâm tình không tốt, đừng có chọc ta."

Tiếng giấy rách phần phật lập tức biến mất, Trương Huyền yên lặng ăn, tắm rửa xong nằm lên giường, trang thiết bị phục vụ trong quán trọ kỳ thực cũng không tệ lắm, chỉ ăn bánh mỳ khô với nước uống thực sự không dễ chịu, Trương Huyền nằm trên giường, có chút nhớ nhung tài nấu nướng của Nhϊếp Hành Phong, điện thoại đã bật nguồn, rất tiếc là, Nhϊếp Hành Phong làm theo ước hẹn của họ, không liên lạc với cậu, vài cuộc gọi với tin nhắn đều là đồng nghiệp trong công ty thám tử.

Trương Huyền có chút mất mát, còn có phần bất an, là do sát khí quái dị lưu lại trong nhà cũ tạo nên, cậu không dám chắc có phải thật sự Nhϊếp Hành Phong đã tới nhà cũ không, nhưng nếu Nhϊếp Hành Phong không nói ra, cậu cũng chỉ có thể coi như không biết, đây không tính là lừa dối, chỉ bởi vì lo lắng nên mới làm ra hành động áo gấm đi đêm, nhưng vẫn khiến người ta không thoải mái trong lòng, cậu đối với Nhϊếp Hành Phong thế nào, Nhϊếp Hành Phong hẳn là hiểu, nhưng tâm ý Nhϊếp Hành Phong dành cho cậu, giờ phút này cậu bỗng nhiên không dám khẳng định nữa.

Suy đi nghĩ lại cũng không thông, Trương Huyền buồn bực đóng điện thoại, rúc đầu vào trong gối tự ép mình đi ngủ.

Thật vất vả mới ngủ được, chưa được bao lâu, liền nghe thấy bên ngoài truyền đến tiếng bước chân rầm rầm, tiếng động từ xa đến gần, Trương Huyền rất quen thuộc, biết đó là có người qua đời, Vô Thường tới khóa hồn, cậu trở mình, chuẩn bị ngủ tiếp, nhưng âm thanh càng ngày càng vang, còn kèm theo tiếng la hét cùng tiếng xích loảng xoảng, cậu rốt cuộc không nhịn được, Vô Thường đòi mạng chứ có phải thiên sư tróc quỷ đâu, cần đêm hôm diễn tập quân sự thế à?

Không ngủ được, Trương Huyền thở phì phì nhảy khỏi giường, đẩy cửa đi ra ngoài, chạy ra hành lang, vịn lan can nhìn ra phía ngoài, đúng lúc thấy phía dưới có mấy thân ảnh mờ nhạt không rõ đang đè một con quỷ lại, giống như sợ nó chạy mất, toàn thân nó quấn đầy xiềng xích, nhưng vẫn không trấn áp được nó, ác quỷ kêu gào không ngừng giãy dụa, cũng may không lâu sau, một bóng trắng hiện lên trong đêm tối, Bạch Vô Thường kịp thời chạy tới, vỗ một chưởng vào giữa chân mày nó, ác quỷ lúc này mới ngừng lại, đầu rũ xuống không phát cuồng nữa.

Trương Huyền thấy toàn thân ác quỷ loang lổ vết máu, giữa ngực thủng một lỗ lớn, máu tươi không ngừng chảy ra từ chỗ tim bị móc, theo xích sắt chảy đầy đất, xem ra là một con quỷ mới chết không lâu, tử trạng thảm hại như vậy, thảo nào không chịu theo quỷ sai lên đường, nhưng mà mấy con quỷ bắt một cái linh hồn đến là cực khổ, còn khoa trương quá thể, cậu khoát khoát tay về phía dưới lầu, nói: "Tiểu Bạch Vô Thường, thuộc hạ của ngươi, càng ngày càng có triển vọng."

"A ha, trùng hợp vậy!"

Một thân áo trắng chính là dấu hiệu quan trọng nhất của Bạch Vô Thường, một năm bốn mùa đều đồ trắng không thay đổi, nghe thấy tiếng gọi, hắn ngẩng đầu, giống như vừa mới phát hiện ra Trương Huyền, lấy điếu thuốc ngậm trên miệng xuống, lộ ra vẻ mặt sửng sốt, phản ứng kịch quá đáng này khiến Trương Huyền gần như muốn nhảy xuống đánh người, cũng may Bạch Vô Thường hỏi trước.

"Sao ngươi lại tới đây?"

"Tình cờ." Trương Huyền quen biết Bạch Vô Thường rất lâu rồi, nói chuyện không có gì phải kiêng dè, hỏi: "Ngươi tự thân xuất mã, xem ra con quỷ này rất khó bảo?"

"Đúng thế, quỷ bị chết thảm không ít, nhưng bạo lực như hắn cũng không phải hay gặp." Nói đến đây, ánh mắt Bạch Vô Thường sáng lên, điếu thuốc ngậm lệch trên miệng, hỏi: "Không phải ngươi vì vụ án này mà chạy tới chứ?"

"Không phải, ta tới giải sầu, nhưng nếu có người không ngại xuất tiền, ta cũng không ngại xuất thủ."

"Số tiền này ta có thể chi, người anh em, gần đây ta vì việc này có lẽ sẽ bận gấp bội, giúp một tay nhé."

"Vàng mã à? Cứ giữ lại tự ngươi dùng đi."

Bạch Vô Thường bị Trương Huyền chế giễu nghẹn một cái, trên dưới quan sát cậu, đột nhiên khóe miệng cong lên, điếu thuốc lá trong đêm tối lóe lên đốm lửa tựa như ánh huỳnh quang, Trương Huyền bị hắn cười đến phát cáu, đang muốn hỏi hắn làm cái trò quỷ gì, bên cạnh truyền đến tiếng bước chân, Chung Khôi nghe thấy tiếng động chạy ra, thấy phía dưới có mấy người đang đứng, hỏi Trương Huyền.

"Bạn của anh à?"

Trương Huyền ngẩn người, kinh ngạc nhìn Chung Khôi, y mặc đồ ngủ ngắn tay, giống như vừa tỉnh ngủ, ánh mắt còn có phần hoảng hốt, nhịn không được hỏi lại: "Cậu nhìn thấy được bọn họ?"

"Nhìn thấy được, vừa rồi tiếng động rất lớn, tôi liền bị đánh thức, đã khuya thế này sao mấy người còn ở bên ngoài nói chuyện?" Chung Khôi vừa nói vừa vẫy tay làm quen về phía Bạch Vô Thường, rồi nói với Trương Huyền: "Hay là mời bạn của anh lên đây nói chuyện đi, đỡ bị người ta trách cứ."

"Nhìn thấy được, vậy đúng là kỳ quặc rồi." Nhìn Chung Khôi, Trương Huyền cảm thấy thường thức làm thiên sư của cậu lần thứ hai bị phá vỡ, hỏi Bạch Vô Thường phía dưới: "Tiểu Bạch, ngươi nhìn thấy cậu ta chứ?"

Vừa rồi Chung Khôi chợt xuất hiện, Bạch Vô Thường đã nhìn thấy, bây giờ được Trương Huyền hỏi, vẻ mặt hắn có chút cổ quái, rút điếu thuốc hút được một nửa ra, nắm chặt trong lòng bàn tay bóp mạnh cho tắt, thấp giọng lầm bầm: "Trương Huyền, ta chỉ biết gặp ngươi chắc chắn chẳng có chuyện gì tốt!"

"Này này, đừng đi chứ, rốt cuộc có nhìn thấy không vậy?"

Cách quá xa, Trương Huyền không nghe được tiếng Bạch Vô Thường lầm bầm, thấy hắn đột nhiên phớt lờ mình, mang người quay đầu đi mất, vội vàng hỏi với theo, Chung Khôi cũng rất tò mò, nhìn chằm chằm cái người bị trói kia, hỏi: "Sao họ lại trói người? Ơ, người kia hình như tôi đã gặp qua ở đâu..."

Con quỷ bị xích sắt khóa lại đưa lưng về phía họ, Chung Khôi không nhìn thấy tướng mạo hắn, chỉ cảm thấy bóng lưng có phần quen quen, Trương Huyền ở bên cạnh kinh ngạc nghe y lẩm bẩm, Bạch Vô Thường thì cũng thôi đi, mấy tên thủ hạ kia của hắn đều là bộ mặt người chết âm u, thân ảnh ở dưới đèn đường lúc ẩn lúc hiện, trong tình huống như vậy, đại đa số con người lẽ nào không phải sẽ rú lên vì sợ à? Sao lại có người suy nghĩ xem có quen hay không, người này nếu không phải mắt quá cận thị thì cũng là thần kinh quá thô, thường được biết đến là không sợ quỷ.

Nhưng một giây kế tiếp Trương Huyền đã biết mình nghĩ nhầm rồi, như cảm giác được Chung Khôi chú ý, con quỷ bị Bạch Vô Thường vỗ một chưởng đến thần trí mơ hồ đột nhiên ngẩng đầu nhìn về phía bọn họ, ánh mắt nhìn chằm chằm khiến Chung Khôi run lên, lại nhìn thấy sắc mặt quỷ ảnh trắng bệch, trước ngực đẫm máu thì hai mắt y trợn ngược, ngã ngửa về phía sau.

"A!"

Nếu không phải Trương Huyền phản ứng nhanh chóng, kịp thời đỡ lấy Chung Khôi, chỉ sợ sau đầu y đã đập thủng thành một lỗ máu, đến khi cậu đỡ được Chung Khôi, muốn hỏi lại Bạch Vô Thường thì phát hiện quỷ ảnh ở dưới lầu đều đã biến mất, xung quanh một lần nữa khôi phục lại vẻ tĩnh mịch của ban đêm.

Trương Huyền đỡ lấy Chung Khôi, lắc vài cái cũng không thấy y đáp lại, mở miệng muốn gọi Hamburger, mới nghĩ ra Hamburger bị cậu bán mất rồi, trong lòng có chút hối hận, tuy rằng con chim kia lắm mồm lại dông dài, nhưng vẫn có thể có ích, chẳng hạn như lúc làm chân sai vặt.

Không ai giúp đỡ, Trương Huyền đành phải tự mình bỏ sức, đỡ Chung Khôi trở về phòng, ném y lên giường, Chung Khôi ngất rất triệt để, ngay cả khi Trương Huyền thả y nằm xuống đã cố ý húc vào eo y, cũng chỉ đổi lấy mấy tiếng rêи ɾỉ của y, hoàn toàn không có dấu hiệu tỉnh lại.

Trương Huyền làm thiên sư nhiều năm như vậy, đủ loại phản ứng của người thường sau khi gặp quỷ cậu đều đã gặp qua, nhưng cái kiểu ngất xỉu không một tiếng động giống như Chung Khôi này vẫn là lần đầu tiên, nhìn người nằm trên giường không biết là hôn mê hay là đã ngủ này, cậu nhịn không được chế giễu — các bạn sợ quỷ cũng nên học tập Chung Khôi một tý, gặp chuyện to tát chỉ cần ngất đi thì sẽ chẳng sao nữa.

Giờ ngược lại chính là bản thân cậu, đầu tiên là bị quỷ làm phiền, tiếp theo lại trông nom người ta, sau khi về đến phòng nằm lên giường, cậu chẳng còn buồn ngủ tý nào, không có Hamburger, cũng không có ai cùng nói chuyện phiếm với cậu, con chim kia bây giờ nhất định đang rất đắc ý mà tác oai tác quái trong tiệm thú cưng rồi, cậu không khỏi nghĩ ngợi phỏng đoán.

Sau khi ở trên giường trằn trọc lăn qua lộn lại hồi lâu, Trương Huyền rốt cuộc bỏ qua cuộc đọ sức với cơn buồn ngủ, ngửa mặt nằm thẳng, ngắm nhìn âm hồn đang ngây người núp trên trần nhà rất yên tĩnh.

"Anh chàng đẹp trai, nếu mọi người đều không ngủ được, chi bằng hàn huyên một chút đi, có chuyện ma gì không, kể nghe chút coi."

Lần này Trương Huyền oan cho Hamburger rồi, tuy rằng trên ý kiến chủ quan, Hamburger rất hy vọng xưng vương xưng bá trong tiệm thú cưng, nhưng hiện thực chung quy không tốt đẹp như tưởng tượng, nó bị bán đi, với hai vạn đồng thuận mua vừa bán, sau đó bị cô gái xách vào trong xe, tiện tay ném một cái, vứt ra chỗ ngồi sau xe.

Thật là một nhân loại vô lễ!

Hamburger lăn lộn một vòng theo viền l*иg, đầu hơi choáng váng, nó lắc lắc đầu đứng lên, cảm thấy so với cô gái này, Trương Huyền còn hòa nhã hơn nhiều lắm, chí ít khi cậu ta cầm l*иg chim cũng không thô bạo đến vậy.

Màn vải ngoài l*иg sắt rơi xuống, Hamburger không nhìn được quang cảnh bên ngoài, chỉ nghe thấy xe khởi động, lái về phía trước.

Trên đường lái xe, cô gái gọi rất nhiều cuộc điện thoại, nhưng đều chưa nói được mấy câu đã bị cúp máy, đến cuối cùng biến thành hoàn toàn không kết nối được, hiển nhiên đối phương không muốn nghe điện thoại của cô nữa, cô gái sau khi chửi mấy câu khiếm nhã rồi ném điện thoại đi, rất tức giận mà ra sức ấn còi xe.

Trên đời này người thất tình cũng thật là nhiều... Không có việc gì làm, Hamburger nhàm chán tựa vào l*иg sắt phát biểu lời cảm thán.

Không bao lâu sau, xe dừng lại, Hamburger nghe thấy tiếng cửa xe mở ra, cô gái vội vã rời đi, nó gấp đến độ kêu to, cho dù trời mưa, nhiệt độ vẫn rất cao, nếu như nó bị giam suốt trong xe, quá nửa sẽ biến thành chim quay mất.

Cũng may cô gái nghe thấy tiếng nó kêu, xoay người quay lại, xách l*иg chim từ ghế sau ra, tức giận nói: "Ồn chết đi được!"

Trước mắt sáng ngời, vải che l*иg bị xốc lên, Hamburger thấy trước mắt có một tòa biệt thự rất khí phái, đây là nhà của cô gái, có điều bên trong rất quạnh quẽ, giống như chỉ có một mình cô ta ở đây, Hamburger vừa đi vào, cũng cảm thấy âm u lạnh lẽo cùng oán khí mơ hồ lưu động trong không khí, âm khí là khí tức nó ưa thích, nhưng tuyệt đối không thích hợp với người bình thường, nó nhịn không được nhìn cô gái, lại nhìn ấn ký vĩ giới trên ngón tay út của cô, ấn ký lại đen thêm một vòng, nó nghi ngờ không biết có phải ấn ký quái dị này mang âm khí đến cho cô gái hay không.

Về đến nhà, cô gái không giữ nét mặt như ở bên ngoài nữa, trong nháy mắt tinh thần bỗng suy sụp rất nhiều, tùy tiện đá văng giày ra, vào phòng khách, Hamburger kinh ngạc phát hiện, một bên tường phòng khách lại được thiết kế thành hình l*иg chim, l*иg chim hình thù khác nhau nối liền cùng một chỗ, l*иg sắt hoặc lớn hoặc nhỏ, bên trong dùng núi nhỏ và cành cây mặt cỏ để trang trí, phía dưới là chậu để thức ăn và chậu nước, thậm chí ngay cả xích đu cũng có, cái này dùng giá trị quan của nhân loại để nhận xét, chắc hẳn chính là đại biệt thự, chí ít có thể thiết kế l*иg chim có dụng tâm như thế, chứng tỏ chủ nhân tương đối thích chim.

Cô gái xách Hamburger qua, mở cửa l*иg, túm lấy nó, tiện tay ném vào trong đại biệt thự nó ước ao, thấy nó vui sướиɠ leo lên xích đu nhảy tới nhảy lui, khinh thường hừ một tiếng.

"Đúng là đồ nhà quê, nếu không phải dáng dấp mày có điểm giống con chim cưng đã chết của anh ấy, sợ rằng anh ấy cũng chẳng thèm liếc mày một cái... Đồ rẻ tiền, cho dù gói bọc thế nào đi nữa, cũng chỉ là đồ rẻ tiền."

Bị gọi là đồ nhà quê, Hamburger điên tiết, đang muốn trả đũa, nghe câu nói sau cùng của cô gái, cơn giận lập tức nguôi đi rất nhiều, thì ra cô ta đang cảm thán cảnh đời của mình, quên đi, nó đại nhân đại lượng, không tính toán với một kẻ đang thất tình.

Cô gái nói xong, tiện tay lấy thức ăn cho chim quẳng vào trong l*иg sắt rồi đi ra ngoài, nhìn ra cô ta cũng không thích chim chóc cho lắm, cô ta thiết kế phòng khách như thế hơn phân nửa là để lấy lòng người đàn ông kia, đáng tiếc cuối cùng vẫn bị bỏ rơi ─ Hamburger ở trong l*иg hưởng thụ cuộc sống tươi đẹp, tiện thể quan sát căn phòng kiêm tổ chức hóng hớt, chỉ thấy cô gái ấn tin nhắn điện thoại bàn, sau đó ngồi ở trên ghế mây lặng lẽ nghe.

Tin nhắn rất nhiều, đa số là nói chuyện công việc, từ tin nhắn Hamburger biết được cô gái tên là Đinh Hứa Hồng, là một người mẫu có chút danh tiếng, cái này có thể thấy được từ việc có rất nhiều lời mời hợp tác, nhưng cô ta hình như hoàn toàn không hứng thú với những lời mời này, ngồi ở ghế mây không nhúc nhích, giống như ngủ thϊếp đi, mãi đến khi nghe được lời nhắn của một bệnh viện phụ sản, cô ta mới lấy lại tinh thần.

Đó là lời nhắn liên hệ cô ta đi kiểm tra định kỳ, sau khi cô ta nghe xong, đột nhiên đứng lên, vọt tới trước điện thoại bàn, cầm ống nghe lên, nhanh chóng ấn một dãy số, sau khi kết nối lập tức hét lớn: "Lưu Chính Uy rốt cuộc anh muốn thế nào? Anh không cần tôi, lẽ nào ngay cả đứa bé cũng mặc kệ à? Không phải anh nói rất muốn đứa bé này hay sao? Tôi vì anh, vứt bỏ cả người thân nhất, anh lại không nói một tiếng đã đá tôi đi, anh tên khốn kiếp này, alo alo, alo...."

Điện thoại bị cúp giữa chừng, nhưng Đinh Hứa Hồng vẫn điên cuồng gào lên, cuối cùng cô ta hét mệt, gục xuống bàn thất thanh khóc rống lên.

Thật đúng là tình tiết phim cũ rích lúc tám giờ.

Hamburger nghe Đinh Hứa Hồng khóc lóc kể lể, rút ra kết luận, cô nàng bị tình nhân bao nuôi bỏ rơi, người nọ hẳn rất có tiền, mọi thứ chỗ này xem ra cũng đều là gã cung cấp, Đinh Hứa Hồng tuy rằng ăn mặc rất sang trọng, nhưng cử chỉ thái độ thì có nhiều tiền hơn nữa cũng không trang trí nổi, Hamburger lăn lộn hai giới âm dương nhiều năm như vậy, chút mắt nhìn người ấy vẫn có.

Đinh Hứa Hồng khóc một hồi, dừng lại, mặt đờ ra xoay người đi khỏi, đến khi quay lại đã thay một bộ thời trang khác, trang điểm cũng thay đổi một lần nữa, cầm túi xách tay rời khỏi nhà, Hamburger thấy hết trò vui, rất muốn gọi cô ta lại nói ─ cô đã bị vứt bỏ, chiêu dùng ta để lấy lòng này cũng vô ích, không bằng thả ta đi.

Đến khi trời tối cô gái cũng chưa trở lại, cũng may "phòng" cô ta dành cho khá lớn, Hamburger cũng không cảm thấy khó chịu, ăn ăn, uống uống, xem ti vi, cảm thấy tốt hơn nhiều so với ở Trương gia, xem thẳng đến nửa đêm, mới nghe bên ngoài vang lên tiếng xe, nó vội vàng dùng linh lực tắt ti vi, giả vờ làm bộ đàng hoàng.

Cửa phòng mở ra, Đinh Hứa Hồng mang theo một thân mùi rượu lảo đà lảo đảo đi vào, nghe thấy cô ta đến gần, Hamburger phát hiện khí tràng của cô ta âm thêm mấy phần, lại nhìn bụng cô ta, cảm thấy cô ta chẳng đáng thương chút nào, một người dùng lỗi lầm của người khác để chà đạp sinh mệnh của mình, sống hay chết cũng chẳng khác biệt lắm.

Đinh Hứa Hồng đi tới trước mặt Hamburger, mở cửa l*иg muốn bắt nó ra, Hamburger nhảy lên, nó ghét mùi rượu kinh khủng kia, Đinh Hứa Hồng bắt cả buổi không được, cuối cùng từ bỏ, nhìn chằm chằm con vẹt cười ha ha: "Ngay cả con chim cũng thông minh hơn ta, ta bị lừa cũng là đáng đời... Lưu Chính Uy, chúng ta chơi trò chơi nhé?"

Cô ta xoay người đi tìm đồ, cảm thấy giầy cao gót quá vướng víu, ngẩng đầu hất ra, một lát sau, Hamburger ngửi thấy mùi cafe, Đinh Hứa Hồng cầm cafe vừa pha xong tiến tới, trong tay kia còn cầm một túi đường viên nhỏ, lặng lẽ nhìn l*иg chim, Hamburger đang bị cô ta trừng đến sởn tóc gáy, liền thấy cô ta ném mấy viên đường vào trong chậu thức ăn cho chim, sau đó giơ ly cafe lên trước mặt nó, nói: "Đưa tao viên đường."

Mùi đường không bình thường, Hamburger không nói hai lời, quay đầu sang một bên, một nhân loại nho nhỏ lại dám sai khiến nó làm việc? Cô ta nhất định uống quá nhiều rượu, uống cả vào não luôn rồi, ngay cả phân phó của Trương thần côn nó cũng phải xem tình hình, lúc tâm tình khó chịu thì dù là chim cũng chẳng sợ, huống chi là người khác?

Bị coi thường, Đinh Hứa Hồng phát hỏa, lại hét lên: "Tha đường ra đây! Người khác coi thường tao đã đành, ngay cả một con chim như mày cũng khinh thường tao à?!"

Thay đổi ngữ khí ra lệnh, Hamburger càng không để ý tới, vẫy vẫy cánh, chuẩn bị tìm một chỗ nghỉ ngơi khác, ai ngờ Đinh Hứa Hồng đóng cửa nối hai bên l*иg lại, khiến l*иg trở thành một không gian rất nhỏ, cô ta đưa tay vào, tóm được Hamburger, nổi giận đùng đùng chạy vào phòng bếp, nói to: "Mày muốn chết, tao sẽ cho mày được như mong muốn, cái thứ nói gì cũng không hiểu, đúng là súc sinh!"

Hamburger vào phòng bếp, liền lập tức hiểu vì sao trong cái nhà này lại có oán khí, trong góc phòng bếp chất mấy xác vẹt, có bị bẻ cánh, có bị chặt cổ, đều là sau khi bị gϊếŧ chết thì tiện tay ném vào, làm khắp nơi trên mặt đất đều là máu, xem ra Đinh Hứa Hồng trút hết oán hận khi bị bỏ rơi lên người động vật, thế nhưng vô cớ sát sinh, cho dù đối tượng chỉ là chim, cũng giống như lưng đeo tội nghiệt.

Nó nhìn nhìn Đinh Hứa Hồng, muốn biết có phải cô ta cũng sẽ bẻ gãy cổ mình hay không, nếu quả thật thế, vậy nó sẽ chuẩn bị lối thoát, tuy rằng linh lực bây giờ của nó không đủ để khôi phục nguyên hình, nhưng muốn trốn thoát khỏi khống chế của một cô nàng bị điên vẫn dư sức.

Có điều Đinh Hứa Hồng chỉ phát điên một hồi, không thực sự gϊếŧ nó, hoặc giả chính cô ta cũng biết, muốn để một con chim lập tức nghe hiểu ngôn ngữ của con người, căn bản là chuyện không thể, khóc khóc cười cười dày vò một trận, trở lại phòng khách, ném Hamburger về l*иg chim, lại đi lục lọi tìm kiếm một lát, tìm được một lọ thủy tinh nhỏ, cầm bút lông chấm chất lỏng trong lọ thủy tinh bắt đầu quét lên l*иg, Hamburger nhìn không hiểu ký hiệu hóa học trên lọ thủy tinh, nhưng mùi hắc làm nó biết chất lỏng kia chẳng phải thứ tốt gì.

"Có lẽ mày không biết, thật ra tao chuyên ngành hóa học, có một số thuốc, chỉ cần một chút là có thể lấy mạng mày..." Cô ta dùng bút lông tỉ mỉ tô lên nan l*иg chim, mỉm cười nói: "Mày đã chẳng quan tâm đến tình yêu của tao, tao đây cũng chẳng thèm quan tâm đến tính mạng của mày."

Mùi hắc khiến Hamburger nhảy trái nhảy phải, cuối cùng nó đầu hàng trước, khéo léo ngậm viên đường vuông lao khỏi cửa l*иg, ném vào ly cafe của Đinh Hứa Hồng, Đinh Hứa Hồng ngẩn người, Hamburger lập tức lại ngậm một viên, chuẩn bị nếu như cô ta không vừa lòng, mình sẽ lại ném tiếp, dù sao đường này cũng là thứ để hạ độc, cô gái đơn giản là muốn dựa vào một con chim để gϊếŧ tên phụ tình mà thôi.

Nhưng muốn huấn luyện một con chim tha viên đường độc, thì cần rất nhiều thời gian, những con vẹt đã chết này có thể là bị Đinh Hứa Hồng trút hận, cũng có thể là không có cách nào đạt yêu cầu của cô ta mà bị gϊếŧ chết, nhìn từ cách làm vừa cực đoan lại điên cuồng này của cô ta, cô ta đã sớm có ý muốn gϊếŧ người đàn ông, cô ta mua mình không phải để đi lấy lòng, mà để gϊếŧ người, nhưng nếu như vậy, hành động không ngừng gọi điện thoại cho người đàn ông của cô ta lại không cách nào hiểu nổi.

Thật là một nhân loại mâu thuẫn lại thú vị, Hamburger quyết định hợp tác với cô ta, để xem tiếp theo cô ta có thể thực sự nhẫn tâm gϊếŧ người hay không.

Thấy vẹt tha cục đường, Đinh Hứa Hồng rất giật mình, lại vội vàng di chuyển ly cafe, nói: "Lấy thêm một viên."

Hamburger rất hợp tác ngậm một viên ném vào trong cafe, lặp lại vài lần như vậy, Đinh Hứa Hồng nở nụ cười, tâm tình tốt lên, hưng phấn nói: "Đúng là một con thông minh, chờ đến khi ngươi gặp chủ nhân mới, cũng chơi như thế."

Hamburger bắt đầu cảm thấy cái trò chơi này kỳ thực rất hay, bèn kêu hai tiếng cổ vũ, coi như trả lời.

Ngày thứ hai, Đinh Hứa Hồng hẹn xong thời gian với bác sĩ, hôm nay tâm tình cô ta rất tốt, cho Hamburger không ít đồ ăn vặt, lại ăn diện trang điểm một phen rồi mới ra ngoài, nhưng buổi trưa sau khi trở về cả người đều thay đổi, nếu như trước kia cô ta chỉ là điên khùng, hiện tại giống như một người chết rồi, ánh mắt đờ đẫn đi vào phòng khách, búi tóc vốn được vấn đẹp rối loạn, tóc tai bù xù, che khuất khuôn mặt phờ phạc, thoạt đầu mới nhìn, cho dù là ban ngày, cũng dọa người ta giật mình.

Hamburger cũng chẳng thấy quái lạ, linh khí trẻ sơ sinh trên bụng cô ta đã hoàn toàn biến mất, điều này chẳng khác nào nói đứa bé sẽ không đầu thai vào chỗ của cô ta nữa, Hamburger đoán rằng cái này liên quan đến việc cô ta vốn đeo vĩ giới, âm khí trên nhẫn quá nặng, đến nỗi cho dù tháo nhẫn xuống, âm khí vẫn bám chặt vào người cô ta, dẫn đến việc tính tình cô ta càng ngày càng bất thường, người như vậy, mất đi phúc phận được thu nhận sinh mạng.

Có lẽ gặp đả kích quá lớn, Đinh Hứa Hồng lại không phát rồ giống tối qua, sau khi trở về lặng lẽ ngồi trên ghế rất lâu mới hồi thần, lấy điện thoại di động ra, sau khi kết nối, cô ta thẫn thờ nói: "Phó tiên sinh, hôm nay tôi đi bệnh viện, bác sĩ nói đó là thai chết lưu, muốn tôi bỏ đi, nhưng tôi rất muốn có đứa bé này..."

Không biết đối diện nói gì đó, vẻ mặt Đinh Hứa Hồng thay đổi, vội vàng hỏi: "Dùng mạng để đổi sao?"

Nghe ngữ khí của cô ta rất có vấn đề, Hamburger dâng lên lòng hiếu kỳ, lập tức vận dụng linh lực muốn nghe đầu điện thoại bên kia nói gì, ai ngờ không đợi nó nghe trộm, một cỗ cương khí mạnh mẽ bức tới, lao vào làm nó lăn lộn mấy vòng, rớt từ trên cành cây trong l*иg chim xuống, lỗ tai bị chấn động đến ong ong, đến khi nó khôi phục thính lực, Đinh Hứa Hồng đã kết thúc cuộc gọi, đứng dậy đi ra ngoài, trong nháy mắt cô ta xoay người, Hamburger thấy cô ta đang cười, như là nhận được đáp án vừa ý, cười đến mức gần như quỷ dị.

Trực giác bị nguy hiểm tập kích nảy lên, nhúm lông trên đầu Hamburger lập tức dựng đứng giống như ăng ten, đối với mối nguy Trương Huyền gặp phải, nó vốn ôm tâm thái xem náo nhiệt, nhưng bây giờ nó phát hiện có lẽ bản thân không che đậy được, cỗ cương khí vừa rồi kỳ quái mà lại quen thuộc, trước đây không lâu nó còn từng tiếp xúc, Trương Huyền vì thế mà gặp rắc rối to, lúc đó nó cũng rất chật vật, không ngờ một lần nữa gặp phải ở chỗ này, hận cũ thêm thù mới, hơn nữa đối với việc cảm thấy nguy hiểm, nó biết nếu cứ xem náo nhiệt thêm nữa, mọi người đều sẽ gặp phiền phức lớn.

Vì vậy Đinh Hứa Hồng vừa đi khỏi, Hamburger lập tức lôi điện thoại di động của nó ra, nó biết Trương Huyền không nhờ vả được gì, hoàn toàn không cân nhắc đến cậu, trực tiếp gọi điện thoại cho Nhϊếp Hành Phong, điện thoại vừa kết nối, nó chợt nghe Nhϊếp Hành Phong hỏi: "Trương Huyền có chuyện à?"

Chủ tịch trong lòng ngài chỉ có Trương Huyền thôi sao? Lẽ nào ngoại trừ Trương Huyền, sứ giả như nó lại không có chuyện gì khác để liên lạc hay sao?

Được rồi, Hamburger nghĩ nghĩ, cảm thấy sự thực đúng là như thế, làm sứ giả âm phủ, nó đột nhiên có phần muốn khóc, hình như từ sau khi biết Trương Huyền, công việc của nó từ công chức nhà nước hạ xuống thành ngành dịch vụ tư nhân rồi.

"Đúng vậy." Bản lĩnh lớn nhất của công chức nhà nước chính là phải biết cách nhìn sắc mặt sếp, đối diện với Nhϊếp Hành Phong, Hamburger chưa bao giờ dám nói lung tung, đem những chuyện xảy ra kể sơ lược một lần, cuối cùng nói: "Nói với Trương Huyền, vĩ giới kia có vấn đề, bảo cậu ta đừng đeo."

"Cảm ơn đã báo."

"Vậy lúc nào ngài tới? Tình cảnh chỗ này của tôi cũng rất gian nan, chủ tịch đại nhân tiện thể cứu tôi với."

Sau im lặng ngắn ngủi, Nhϊếp Hành Phong nghiêm túc nói: "Tôi nghĩ nhiều chuyện Trương Huyền có thể tự mình xử lý thỏa đáng, tôi tạm thời không tham gia vào thì tốt hơn."

A!?

Sau khi nghe hiểu những lời của Nhϊếp Hành Phong, Hamburger đờ cả con người.

Xử lý cái rắm ấy, dựa vào cái tên thần côn kia, cậu ta không gây thêm chuyện đã là tốt lắm rồi, chủ tịch, tin tưởng không phải dùng như thế, nhất là đặt lên một người không đáng tin cậy a a a a!

Hamburger còn muốn nhấn mạnh tính nguy hiểm trong hoàn cảnh của bọn họ, Nhϊếp Hành Phong đã nói cảm ơn rồi cúp điện thoại, âm thanh báo bận vang lên, lúc này nó mới phát hiện mình lại quên nói một việc.

─ Tôi rất vừa lòng biệt thự này a, chủ tịch đại nhân đừng vội cúp máy, tôi lập tức gửi ảnh, cảm phiền lúc nào đó cũng làm cho tôi một cái l*иg như vậy...

...