Quyển 1 - Chương 1

Phía trước sân bay quốc tế Florence, một chiếc xe màu đen dài ở trước đường xe chạy, phía sau cửa xe tự động mở ra, người đàn ông tóc vàng ngồi bên cạnh khẽ cúi người, nhưng không có xuống xe, mà hướng người đàn ông mặc tây trang đối diện làm động tác mời, chờ người kia xuống xe xong anh mới đi xuống, tay hướng về phía trong xe vẫy một chút.

Mấy bảo tiêu theo anh đã lâu hiểu ý, Thiếu chủ muốn cùng bạn bè tạm biệt, không muốn bọn họ đi theo, chờ chàng trai tóc húi cua cũng nhảy xuống, lái xe liền đóng cửa, chuẩn bị cua vào bãi đỗ xe.

Khi cửa xe sắp đóng lại, một con chim tựa vào ghế đang ngủ gà gật đột nhiên tỉnh lại, chợt phát hiện tất cả mọi người đã xuống xe , vội vàng vỗ vỗ cánh, lúc cửa sắp đóng, vội theo khe cửa nhỏ hẹp bay ra ngoài.

Động tác của nó nhanh như chớp, nhưng vì anh vũ hơi mập khiến cho động tác hơi vụng về, làm người phụ trách đóng cửa toát mồ hôi lạnh, bản năng dùng sức mở cửa, hy vọng không cần kẹp đến con chim, nó chính là sủng vật của chủ nhân, nếu như bị kẹp chết, có thể mệnh của bọn họ đều không thể bồi thường.

May mắn con chim thành công theo khe cửa chạy ra ngoài, cánh vỗ, trên không trung làm một vòng cung, bay tới vai người đàn ông tóc vàng.

Người đàn ông mặc tây trang xuống xe đầu tiên đi tới cốp xe đằng sau, bị chủ nhân của con chim nọ ngăn lại, tới trước mở cốp, nói: "Niếp, việc này để đồ đệ làm là được ."

Tuy nói như vậy, nhưng chính anh lại không động tay, mà quay đầu nhìn chàng trai tóc húi cua bên cạnh , anh ta hiểu được ý của anh, trừng anh một cái, cũng không nói nhiều, vươn tay đem vali to ra, dặt xuống đất, không đợi anh tiếp tục phân phó, chạy tới khu hành lý , đẩy cái xe đẩy lại đây, đem vali cùng các túi da tùy thân đặt ở trên, đẩy vào đại sảnh sân bay.

Người đàn ông tóc vàng rất có lễ mà mời người đồng hành đi trước, chính mình đi bên cạnh,giọng tiếc nuối: "Niếp, thật sự không thể ở lại thêm vài ngày ? Dạo này bận quá, tôi cũng chưa có thời gian, hiện tại vừa mới có chút thời gian nhàn rỗi, anh lại muốn đi."

Quả thực người đàn ông sắp từ Italy trở về nước chính là chủ tịch tập đoàn tài chính Niếp Hành Phong, lần này anh đến chi nhánh ở Italy để xử lý một ít rắc rối công việc, thuận tiện chào hỏi hai đồ đệ ở nơi này, chính xác mà nói, là đồ đệ của Trương Huyền – người yêu của anh, tổ trưởng tổ trọng án Ngụy Chính Nghĩa cùng với sư đệ của cậu xã hội đen dân gốc Italy- Giovanni Borgia (Gio) . Có thể nhìn thấy bọn họ phối hợp rất khá, đơn giản Gio chỉ cần liếc một cái ý ra lệnh, Ngụy Chính Nghĩa sẽ ngoan ngoãn làm theo, ít nhất ở trước mặt anh, bọn họ biểu hiện ở chung rất tốt đẹp.

Kỳ thật tập đoàn ở trong nước cũng không phải vội vã đi về giải quyết, nhưng anh nhớ Trương Huyền, mấy ngày nay Trương Huyền vội phá án, gần như không liên lạc được, điều này làm cho trong lòng anh không khỏi có chút không yên. Niếp Hành Phong làm việc không thích dựa vào trực giác, nhưng không thể không thừa nhận, càng lâu, trực giác của hắn đều trúng mục tiêu hồng tâm – tiểu thần côn vội như vậy, nhất định lại gặp phiền toái.

"Chủ tịch có sư phụ, ngươi không cần tự mình đa tình" -"tùy tùng" cầm hành lý đoạt lời của Niếp Hành Phong, nói với Gio: "Tiếp tục vội làm chuyện của anh đi, cho tôi cung cấp chứng cớ phạm tội nhiều một chút , đỡ phải đến lúc tôi bắt được anh,lại phiền toái."

Gio không chấp nhặt với Ngụy Chính Nghĩa , vẻ có lỗi nói với Niếp Hành Phong : "Thực xin lỗi, Niếp, gia giáo không nghiêm, khiến anh chê cười."

Niếp Hành Phong bật cười: " Từ "gia giáo" không phải dùng như vậy ."

Chủ tịch, anh ta vốn hiểu rõ, đừng bị vẻ đẹp trai thân thiện của anh ta lừa, anh ta hiện tại nói tiếng Trung lưu loát còn hơn so với tiếng mẹ đẻ , làm sao lại không rõ từ "gia giáo" nghĩa là gì? Anh ta rõ ràng cố ý đem anh làm người làm thuê gọi đến gọi đi!

Đỡ giúp hành lý xe, Ngụy Chính Nghĩa nghiến răng nghiến lợi mà nghĩ, chợt ánh xanh chợt lóe trước mắt, con chim trên vai Gio đứng mệt mỏi, cánh vỗ vỗ, bay tới đỗ trên đống hành lý, Ngụy Chính Nghĩa đối diện con chim mập tên Hambuger, cười nhạt : "Nếu mày cũng được vận chuyển, có lẽ siêu nặng."

Con chim nhỏ xoay lại,mông hướng anh, vẻ bực tức đáp lại.

Ba người tới tầng trệt của sân bay, công ty hàng không đã bắt đầu công việc thủ tục vận chuyển, Gio mời Niếp Hành Phong ngồi ở bên cạnh, đem hộ chiếu của anh cùng vé máy bay đưa cho Ngụy Chính Nghĩa, nói: "Anh đi làm để ý một chút."

Ngụy Chính Nghĩa vênh quai hàm , anh đi theo tên Thiếu chủ xã hội đen đến Italy, là giám thị anh ta , không phải để làm người hầu của anh ta, căn cứ vào Gio gần đây càng ngày càng quá phận, Ngụy Chính Nghĩa húng hắng cổ họng, cảm thấy bắt đầu cần phải nhắc nhở tên dễ quên này một chút.

"Công việc gửi vận chuyển do chính mình làm, đó là thưởng thức, sư đệ."

"Gia tộc Borgia không cần phải tự thân làm mấy việc vặt vãnh đó, sư huynh thân mến , " Gio mỉm cười với anh: "Nói tên của tôi, nàng nếu dám lắm chuyện, nói cho nàng ngày mai không cần đến làm việc nữa."

Ngụy Chính Nghĩa đang muốn phản bác, lại vị Gio chặn lời, tiếp tục nói: "Khi trở về thuận tiện nhớ mua hai chai nước uống, tôi muốn cà phê, trà xanh cho Niếp."

"Tôi không là người hầu của anh , Giovanni..."

Đúng vậy, cảnh sát nằm vùng, tôi biết, " Gio cười dài nhìn anh, "Làm cảnh sát nằm vùng làm được như anh người người đều biết, thật đúng là ngày trước không ai tới, đời sau càng không thấy *..."

Ngụy Chính Nghĩa bị đánh gục bởi thành ngữ không rõ nghĩa của Gio , đành giúp hành lý xe, đi cũng không quay đầu lại, Gio còn cố ý ở phía sau anh nói thêm một câu, "Thời gian có hạn, đi nhanh về nhanh."

(* Gio ở đây nói sai thành ngữ: tiền vô cổ nhân hậu vô lai giả: đời trước không thấy ai, đời sau càng không thấy, ám chỉ con người kiệt xuất chỉ xuất hiện 1 lần trong lịch sử, không có người thứ 2)

Ngụy Chính Nghĩa nghe Gio nói xong, hung hăng ném Hambuger ra phía sau, nếu Gio không nhanh đón con chim mập rơi thẳng vào ngực, nhất định sẽ rất đau.

Niếp Hành Phong ở bên cạnh nhìn bọn họ động tác qua lại, không kìm được khẽ cười, nhìn qua tựa hồ mỗi lần Ngụy Chính Nghĩa đều bị khinh bỉ , nhưng cũng chỉ có lời nói của Ngụy Chính Nghĩa, Gio mới chú tâm nghe, thật sự là hai huynh đệ tương sinh tương khắc, anh hỏi Gio: " Cậu có lời muốn nói riêng với tôi?"

"Đúng vậy, tôi hai ngày nay có chút lo lắng không yên." Gio than nhẹ: " Chỉ là nằm mộng kỳ quái." Anh cũng gặp ác mộng không ngừng, nếu vì khí hậu, anh thường xuyên công tác đã sớm quen, hoặc nếu có nguy hiểm, anh ít nhiều sẽ cảm ứng được, nhưng hiện tại ngoại trừ nằm mộng cùng hoảng hốt, cũng không phản ứng khác, cho nên anh mới cảm thấy kì quái.

Gio nhìn nét mặt của anh, nói: "Xem ra trực giác của tôi không sai, cho nên lần này hãy để cho Ngụy cùng anh trở về, nếu có chuyện gì, để anh ta đi trước."

"Không cần, chỗ cậu hoàn cảnh phức tạp, Ngụy Chính Nghĩa lưu lại cũng tốt, nếu như bên kia có chuyện, tôi với Trương Huyền vẫn ứng phó được."

Niếp Hành Phong không dám nói với sĩ diện của Trương Huyền, để đồ đệ đến bảo hộ tuyệt đối khó chịu, Gio đương nhiên hiểu, cho nên mới cố ý đem Ngụy Chính Nghĩa tránh đi, có điều nếu Niếp Hành Phong đã nói như vậy, anh cũng sẽ không miễn cưỡng thêm, khẽ liếc Hambuger bên cạnh.

Bị tia nhìn quét, rađa ở gáy của Hambuger lập tức khởi động, vội vàng bay tới bay lui trước mặt Niếp Hành Phong, hàm ý thực rõ ràng – mang nó trở về đi, mang nó trở về đi~

Mặc dù ở trong mắt Hambuger, Trương Huyền chính là tổng hợp của tên thần côn kiêm ác bá, mới đem nó đường đường là sứ giả truyền tin của Âm Phủ nay phải lưu lạc đến nỗi phải làm chân cu ly của người ta, Gio cùng Ngụy Chính Nghĩa cũng không tốt hơn so với Trương Huyền, nhưng nếu đem so sánh, nó trờ về nước khả năng được trở về Âm Phủ sẽ lớn thêm chút nữa, vì sớm ngày quay về Âm Phủ, cho dù bắt nó đi theo ác ôn Trương Huyền, nó cũng sẽ làm.

Đáng tiếc lý tưởng thì tốt đẹp, nhưng Niếp Hành Phong dường như không nghe thấy tiếng lòng của nó, đầu quay sang chỗ khác , Hambuger nóng nảy, thầm muốn tiếp tục bay đến trước mặt Niếp Hành Phong để tự tiến cử, lại bị Gio túm lại cánh ném sang một bên, nó đang nghĩ cố tranh thủ quyền lợi của chính mình, chợt đối diện truyền đến tiếng xôn xao, một người đàn ông ăn mặc hoa lệ từ đám phóng viên cùng fan vây quanh đi tới.

Nam tử là người Châu Á, vóc dáng cao ráo, ở trong đám người như hạc trong bầy gà, tóc màu vàng , khuôn mặt nét thâm thúy tinh xảo, từ xa nhìn lại, giống một pho tượng tạo hình xinh đẹp màu xanh ngọc, các phóng viên đuổi theo anh ta đặt câu hỏi, anh ta cũng dừng bước lại để phối hợp, đem kính râm bỏ xuống, kẹp đến cổ áo, khi trả lời vấn đề đều cố ý bày ra các loại tạo hình, khiến fan chung quanh thét chói tai, đèn fash nhấp nháy liên tục.

Anh ta giơ tay nhấc chân đều mang theo khí thế cùng mị lực độc đáo, còn có thêm một chút quyến rũ, ngay cả Hambuger cũng không kìm được quay đầu lại ngoái nhìn vài lần, xung quanh không có ai, nó không nhịn được tò mò nhỏ giọng hỏi: " Phái đoàn hùng hậu như vậy, không biết anh ta là ai?"

"Anh ta chính là Haas Gray, là nhà thiết kế trang phục quốc tế cùng cố vấn hình tượng , cư trú ở nước Mỹ, lần này đến Italy tổ chức quảng cáo, hiện tại quảng cáo chấm dứt, hắn có lẽ sẽ về nước."

Gio giải thích, chẳng qua vì nhìn ra Niếp Hành Phong có hứng thú, không ngờ Hambuger chợt nổi hứng thú tám nhảm, chậc chậc lưỡi, bình luận : "Dáng người thật tốt, còn tưởng rằng anh ta là người mẫu đâu, nhìn không ra anh chỉ quan tâm xã hội đen, thế nhưng lại hiểu rõ thế giới người mẫu như vậy, hẳn cũng thích anh ta?"

Mắt Gio hiện lên vẻ đáng khinh, "Gia tộc Borgia có rất nhiều phụ nữ mê muội vì anh ta, để nghe một khóa hoá trang khóa hình tượng mà không tiếc bỏ một đống tiền, thế nhưng anh ta quả thực tinh thông trang điểm, mười năm trước cũng hình dáng này, hiện tại hầu như vẫn không thay đổi mấy."

"Nói cách khác anh ta không chỉ là cái bao da đẹp trai, mà còn là cái bao da có thuật trú nhan." Hambuger tò mò mà nhìn chằm chằm Haas mang theo phái đoàn của anh ta đi gửi hành lý, tiếp tục bình phẩm từ đầu đến chân, "Nhưng phải công nhận anh ta quả thực có bao da đúng là đẹp."

Niếp Hành Phong từng nghe tới danh Haas Gray, có điều cũng chỉ là nghe tới, anh không quá thích thú đối với tin tức giải trí ,thấy Ngụy Chính Nghĩa đã trở lại, trong tay còn cầm hai lon đồ uống lớn, anh tiến tới nói lời cảm ơn, đang muốn cầm giúp đồ uống, lại bị Gio ngăn lại, lấy cà phê, sau đó rút ra hộ chiếu vé máy bay cùng thẻ đăng ký đặt ở túi áo trước của Ngụy Chính Nghĩa , đưa cho Niếp Hành Phong, nói: "Tôi tiễn anh."

"Ê, tôi xếp hàng chờ mãi mới lấy được đó!" Ngụy Chính Nghĩa trừng mắt.

"Đã đến giờ, đồ uống lại không thể mang vào." Gio mỉm cười: "Bất quá tôi sẽ uống hộ, sẽ không để công lao của anh uổng phí."

"Sớm biết vậy đã lấy nước ba đậu ."

Gio chưa từng nghe tới ba đậu, có điều cũng biết Ngụy Chính Nghĩa sẽ không nói, không đi để ý đến anh nữa, tiễn Niếp Hành Phong tới cổng, nói: "Thuận buồm xuôi gió."

"Ừm, lên đường bình an!" Ngụy Chính Nghĩa ở bên cạnh khó chịu đâm ống hút vào hộp trà sữa: "Cho dù là gia tộc Borgia, cũng không thể không biết không nên nói "xuôi gió", máy bay sẽ rơi!"

"Rơi thì rơi, Niếp cũng không chết được."

"Thế những người còn lại trên máy bay thì phải làm sao bây giờ?"

"Những người đó tôi cũng không quen, bọn họ có chết hay không cùng tôi có liên quan gì đâu?"

Gio mới vừa nói xong, thấy Ngụy Chính Nghĩa vẻ không vui trừng mắt nhìn mình, dám vì việc nhỏ này dám cùng anh trừng mắt, trong lòng không vui, nhưng vẫn nghếch môi cười tao nhã mà hỏi: "Sư huynh, anh cảm thấy pháp thuật của tôi đã đạt đến trình độ nói gì linh đấy, muốn nói rơi máy bay liền rơi? Tôi đây nói anh sẽ may mắn, anh lập tức đi mua xổ số?"

Ngụy Chính Nghĩa nghẹn lời , đầu ngoảnh sang một bên, trong lòng thầm rủa chính mình lúc trước đã cố gắng dạy Gio học tiếng Trung như thế nào.

Bầu không khí có chút quái lạ, Niếp Hành Phong cảm thấy anh vẫn nên lập tức rời đi mới được, vì thế hợp thời nói tạm biệt, đi vào khu kiểm tra, sư huynh đệ hai người bọn họ cùng giơ tay lên vẫy, hợp thanh:

"Lên đường bình an!"

"Thuận buồm xuôi gió!"

Thấy Gio không thèm sửa lời, Ngụy Chính Nghĩa trừng mắt nhìn anh, lại thấy trên mặt Gio vẻ khıêυ khí©h không thèm che dấu, anh hừ một tiếng, quay đầu sải bước đi về phía trước, Gio cũng không để ý, cười dài uống cà phê theo sau.

Haas từ phía đối diện đi theo, anh đã thoát ra từ đám phóng viên cùng fan, chỉ cầm một bọc nhỏ tùy thân đi tới cửa xuất cảnh, thân hình thon dài cao ngất cùng với nụ cười nhã nhặn, làm cho anh ta đi đến đâu hút mắt nhìn tới đó, khi đi qua chỗ Gio, anh cũng không khỏi liếc nhìn anh ta một cái.

Cảm thấy được ánh nhìn chăm chú của anh, Haas nhướn mi, như đã sớm quen từ trước hướng anh khẽ gật đầu, khiến tim Gio chợt nhảy dựng, trực giác nguy hiểm tiến đến thẳng hướng đại não,khiến anh bản năng chạm tới súng, thế nhưng cái gì cũng không phát sinh, anh ta cứ như vậy đi qua, chỉ để lại thoảng một mùi thơm ngát thanh nhã.

Tại sao lại có thể như vậy?

Gio nhíu mày, hàng năm chơi đùa với tử thần , hắn tin trực giác hơn cả tin tưởng chính mình, không dám thả lỏng cảnh giác, tay khoát lên súng quay đầu nhìn, Haas đã muốn vào khu kiểm tra , đem hộ chiếu đưa cho nhân viên công tác.

"Làm sao vậy?" Gặp Gio chưa rời đi, Ngụy Chính Nghĩa quay đầu lại, nhìn thấy anh thần sắc không đúng, vội hỏi.

"Tôi không thích tên kia." Nhìn chằm chằm Haas đã muốn đi xa, Gio nói.

Hambuger ở trên vai Gio khẽ nhảy, nhỏ giọng nói: "me too."

"Chuyện này thực bình thường a, " Ngụy Chính Nghĩa hừ một tiếng: "Người được cả hai người đồng thời thích, trên đời này có thể tồn tại sao?"

Gio không để ý anh châm chọc, bước nhanh đi ra ngoài, đồng thời lấy điện thoại di động ra, ấn nút gọi cho Niếp Hành Phong, nhưng nghĩ nghĩ lại tắt đi , chuyển sang gọi cho Trương Huyền, điện thoại kết nối, Trương Huyền hỏi: "Chuyện gì?"

"Không có việc gì." Nghe được bên kia có âm thanh game, Gio cảm thấy thật sâu vô lực, bọn họ một bên lo lắng, đương sự thì lại rất vui vẻ mà mê mải trong trong thế giới game, rốt cuộc thô thần kinh của anh ta thuộc loại nào? Đành hỏi: "Trễ như vậy sư phụ còn chơi trò chơi?"

"Duệ Đình đưa ra thị trường trò chơi mới, tôi đang cố gắng lên level, một khi chủ tịch về, nhất định anh ấy sẽ không cho chơi suốt đêm."

"Vậy sư phụ ngươi tối nay nhớ cố gắng nhiều hơn nữa, " Gio cố ý nhấn mạnh: "Đồ đệ vừa mới đưa Niếp lên máy bay."

"A, nhanh như vậy sẽ trở lại !"

Đầu bên kia truyền đến âm thanh dọn dẹp ẫm ĩ, Gio không cần nghĩ cũng biết nhất định Niếp gia hiện tại loạn đến trình độ nào, trước kia Hoắc Ly thường xuyên quét tước, chỉ từ khi Tiểu Bạch ở ký túc của trường học quý tộc, Hoắc Ly cũng đi theo , hiện ở nhà cũng chỉ còn Trương Huyền cùng Niếp Hành Phong, toàn bộ việc nhà đều ném cho người làm, thế nhưng chắc chắn tốc độ quét dọn không thể theo kịp tốc độ bày bừa của Trương Huyền.

"Niếp không nói cho sư phụ hôm nay về nước sao?" Anh hỏi.

"Không có."

Vừa nghe Niếp Hành Phong sắp về, Trương Huyền cũng không tiếp tục chơi trò chơi, ấn nút tạm dừng, nhảy xuống giường, quét mắt nhìn một vòng phòng ngủ, vừa lo lắng nên từ nơi này bắt đầu quét tước, vừa nói: "Chủ tịch mấy ngày nay luôn vội, mỗi lần đều là tôi gọi, lại nói đến đây, cho tôi oán giận một chút ở Italy truyền thông thông tin thật sự quá kém , điện thoại vừa nói vài câu liền cúp, tín hiệu cũng không tốt..."

Gio nhíu mày, Ngụy Chính Nghĩa cũng ghé lỗ tai, nghe thấy oán giận của Trương Huyền, lập tức vẻ mặt khẩn trương mà xua tay, Gio đưa tay làm kí hiệu, ý bảo chính mình hiểu được, bọn họ hôm nay đều nhìn thấy Niếp Hành Phong gọi điện cho Trương Huyền, nói anh về nước, nếu Trương Huyền không nhận được, vậy người nghe là ai? Có thể làm cho Niếp Hành Phong nghe tiếng mà không nghi ngờ, người kia phải giả vờ đến trình độ nào mới có thể làm được?

...

Hai người ra đại sảnh sân bay, lúc này đã hoàng hôn, ánh chiều tà rải khắp mặt đất, cảm giác nguy hiểm cũng vì vậy mà biến mất, ngược lại trở nên trầm trọng thêm, trong đầu Gio luẩn quẩn vài ý nghĩ, lại không nói ra, nhìn Ngụy Chính Nghĩa đang cố gắng ra động tác, chỉ chỉ chính mình, lại chỉ chỉ Hambuger, khuôn mặt vì lo lắng trở nên rối rắm, anh cười cười, hỏi: "Sư phụ, đồ đệ cùng Ngụy dạo này đang chơi game, rất thú vị, sư phụ có muốn thử không?"

Giọng Trương Huyền lập tức cao lên vài quãng, vô cùng hào hứng: "Game gì? Nói nghe thử?"

"Angry Birds."

"Ặc, trò này sư phụ chơi rồi, chỉ là mấy con chim nhỏ cùng con heo ngốc, đơn điệu."

"Không, sư phụ, là bản Angry Birds thật."

Mắt màu bạc của Gio đảo về phí Hambuger đang bay loạn, khóe môi khẽ nhếch, Hambuger cảm giác được có âm mưu đang tới gần, lập tức xoay người, dúm lông dựng thẳng, ánh mắt đầy vẻ hồ nghi nhìn hai sư huynh đệ, Ngụy Chính Nghĩa sớm hiểu ý, dựng ngón tay cái với Gio, được tán thưởng, khóe môi của Gio càng cao thêm vài độ, mắt khẽ chớp, nói: "Gần đây đồ đệ cùng Ngụy thường chơi, vô cùng vui vẻ, sư phụ có muốn thử không?"

"Nghe rất thú vị, chơi như thế nào?"

"Chơi như bản game trên máy, có điều cảm xúc chân thật, uy lực rất lợi hại, sư phụ có muốn thử chơi kiểu bóng chày xem sao?"

"Chắc hẳn sẽ không ném bóng ra đằng sau?"

"Vậy Ok, đồ đệ sẽ đưa cho sư phụ một con Green Back, nốt hôm nay, nhất định sư phụ sẽ được chơi vô cùng vui vẻ."

"Tốt tốt, sư phụ sẽ chờ, đợi sư phụ gọi cho chủ tịch cái đã."

Chờ Trương Huyền hưng phấn ngắt tuyến, Gio cúp di động, Hambuger đã sớm nhận ra nguy hiểm trong đôi mắt màu bạ kia, không dám chậm trễ, cánh khẽ vung lên muốn chạy, Ngụy Chính Nghĩa đã chuẩn bị sẵn, hai ngón tay vung lên, chân trái của chim nhỏ vướng vòng bạc lấp lánh chứa linh lực của nó, sau đó ầm một tiếng, nó bị quăng ngã xuống đất.

Linh lực của Ngụy Chính Nghĩa chỉ có thể tạm thời ngăn Hambuger, nó lúc này rất chật vật, ngạo khí của sứ giả truyền tin của Âm Phủ bộc phát, khó chịu kêu một tiếng, giương cánh muốn hiện nguyên hình, nhưng Gio sao để nó có cơ hội, sư huynh đệ bọn họ luôn ầm ĩ chọc nhau, nhưng thời khắc mấu chốt luôn phối hợp ăn ý, trong nháy mắt chém lực, cương khí lạnh như băng bao phủ lấy toàn bộ con chim nhỏ, Ngụy Chính Nghĩa nhìn thấy toàn bộ lông mao của con chim xù lên, lại nháy mắt bị cương khí áp chế, sau đó lông toàn bộ đông cứng lại, cuối cùng hóa thành một con chim đồ chơi lông màu xanh mượt.

Gio xoay người nhặt con chim lên, vẽ lá bùa lên trên mình nó, kim quang dọc theo lá bùa ẩn hiện rồi lặn vào trong cơ thể chim nhỏ, nói: " Bùa này có thể trấn trụ nó 12 canh giờ, chờ nó tỉnh lại, đã nằm trong tay sư phụ."

"Anh học pháp thuật lúc nào vậy?" Ngụy Chính Nghĩa ở bên cạnh nhìn " Trông không giống thủ pháp của sư phụ."

"Pháp quyết của định thân thuật tôi phải chi 10 vạn đô sư phụ mới gửi mail cho, có điều kết hợp tâm đắc của phái Ngự quỷ thuật, anh sẽ không muốn học đâu." Gio kiểm tra món đồ chơi trong tay, thản nhiên nói.

Trước kia Gio muốn báo thù, vì cừu nhân mà học một ít tà thuật, anh vốn thông minh, lấy pháp thuật cả hai phái chính tà kết hợp cho bản thân sử dụng, điểm này Ngụy Chính Nghĩa rất bội phục. Tư chất cùng thời gian của anh đều có hạn, cũng không có sự si mê pháp thuật giống Gio, ở phần Linh học đã bị bỏ xa, anh cũng không ngại, ngược lại rất hưng phấn.

"Anh thật lợi hại! Chiêu chế trụ Hambuger vừa nãy, chỉ sợ sư phụ đều làm không được!"

Khen ngợi thật lòng, miễn cưỡng mới nhận được cái nhìn thoáng qua của Gio, Ngụy Chính Nghĩa là cảnh sát, miệng không rời hai chữ "chính nghĩa", nhưng cũng không đến mức cực đoan, ví dụ như tự biết mở ra một con đường pháp thuật, anh cũng không chỉ trích, đó chính là một trong những lý do khiến Gio cho phép cảnh sát nằm vùng như anh ở bên cạnh.

Mắt bạc hiện lên nét cười, Gio nghịch con chim trong tay chán rồi ném qua, , Ngụy Chính Nghĩa luống cuống tay chân đón lấy, thấy Gio rời đi, chỉ nghe thấy một câu nhẹ nhàng:

"Lập tức phải đi rồi."

Còn một chút thời gian máy bay sẽ cất cánh, Niếp Hành Phong đi vào phòng chờ VIP, lấy một tờ báo kinh tế từ tây phục vụ, báo chí cũng không có tin mới gì, anh lật lên lật xuống, uống ngụm rượu nho do phục vụ đưa tới, lo nghĩ xem có nên mang bình Petrus mang về cho Trương Huyền.

Dạo này Trương Huyền bề bộn nhiều việc, không chỉ công việc của tổ trinh thám, cậu còn đáp ứng lời mời tham gia đài truyền hình tiết mục Kinh tế, tuy rằng đã chuẩn bị tốt, nhưng vẫn chiếm rất nhiều thời gian riêng, cho nên mấy ngày nay anh gọi điện cho cậu, mới được vài câu liền cúp máy.

Niếp Hành Phong lấy điện thoại di động ra, chỉnh lại thời gian, bên kia hẳn là đã khuya, nhưng anh cho rằng Trương Huyền hẳn sẽ không ngoan ngoãn đi ngủ, quả nhiên, gọi xong, đầu bên kia vẫn còn âm thanh trò chuyện, anh gọi thử vài lần đều không được, đành tạm thời bỏ qua, để lát nữa gọi lại.

Bên lia truyền đến âm thanh trò chuyện, Haas vừa gọi điện vừa đi tới, trong tay cầm vài túi đóng gói rất đẹp, trông như một con mèo, bước đi của mèo tao nhã lại nhanh nhẹn, chỉ bước đi đơn giản lại toát ra mị lực độc đáo, nếu lúc trước Gio không giới thiệu, , Niếp Hành Phong sẽ nghĩ anh ta là người mẫu chuyên nghiệp, quả thực anh ta có khí chất như một minh tinh, một đường đi đã thu hút bao nhiêu tầm mắt đặt trên người.

Có điều Niếp Hành Phong không có hứng thú, gọi phục vụ một chai Petrus, đem thẻ tín dụng ra để trả tiền, phục vụ rời đi, anh lại cầm lấy tờ báo tiếp tục xem.

"Hi."

Niếp Hành Phong ngẩng đầu, Haas ngồi bên cạnh, anh ta vừa mới gọi điện thoại xong, di động còn nắm trong tay.

Vốn không quen nhau, nhưng đối phương đã chào hỏi, Niếp Hành Phong cũng không thể lờ đi, khẽ gật đầu xem như chào hỏi, không ngờ Haas lại vươn người lại gần, mắt đảo qua thẻ đăng kí trên bàn, vui vẻ nói: "Không ngờ mục đích của chúng ta lại giống nhau."

Niếp Hành Phong nhớ rõ Gio nói Haas đến Mỹ,mà chính anh lại bay về nước, có điều chuyện này cũng không cần điều tra, anh nhẹ nhàng gật đầu, lúc này phục vụ đem rượu đã gói lại cùng thẻ tín dụng trở lại, chờ phục vụ đi rồi, Haas hỏi: "Quà cho người yêu?"

Một lời trúng đích, Niếp Hành Phong nhìn anh, Haas mỉm cười: "Rượu nho quý như vậy, đương nhiên mang về cho người quan trọng nhất, hi vọng người ấy chia sẻ cùng mình."

Niếp Hành Phong không thích cùng người xa lạ nói chuyện, có điều Haas lại nói đúng lòng anh, đáp lại: "Đúng vậy."

"Tôi cũng mua rất nhiều đồ," Haas chỉ mấy gói to ở bàn bên cạnh, có chút khó xử nói: "Đáng tiếc tôi không có người yêu, bạn bè nhiều đương nhiên tốt, nhưng có đôi khi lại cảm giác phiền lòng."

Quả là một người ưa nói chuyện, thật không phù hợp với vẻ tuấn mỹ bên ngoài, cảm giác có người nói nhiều bên cạnh khiến Niếp Hành Phong nhớ tới tình cảnh gặp gỡ Trương Huyền lần đầu, không khỏi cười rộ lên.

Kỳ thật Haas cùng Trương Huyền hoàn toàn khác nhau, có lẽ là người cố vấn trang phục và hình tượng, nên Haas có lễ nghi tốt đẹp, lời nói cử chỉ khéo léo, khơi dậy sự hứng thú của người đối diên, cùng với khuôn mặt tuấn mỹ ai cũng yêu thích, Gio nói anh ta rất được phụ nữ nghênh đón, không phải không có nguyên do, có điều với một người định cư ở Mỹ nhiều năm lại có thể nói tiếng Trung lưu loát quả thật ngoài dự đoán của Niếp Hành Phong.

Haas rút danh thϊếp từ túi tiền đưa cho anh, nói: "Nói chuyện lâu, tôi còn chưa giới thiệu, tên tôi là Mã Linh Xu, Mã trong làm trâu làm ngựa, Linh Xu trong hỏi như thế nào.

(phần này mình dịch không rõ nghĩa. L : linh xu tố hỏi đích Linh Xu, ai biết giúp mình)

Danh thϊếp mạ vàng tinh xảo, mặt trên in chữ Anh hoa có tên đầy đủ của anh cùng công ty, chức vụ, mặt trái là chữ Trung, chỉ có ba chữ Ma Linh Xu, còn lại đều là khoảng trống, như là cho thấy, thành tựu của anh đều đến từ Haas Gray, mọi người đều biết đến nhà thiết kế quốc tế Haas, mà tên Mã Linh Xu, chỉ còn chút liên hệ với thân phận Hoa Kiều.

"Niếp Hành Phong."

Có lễ qua lại, Niếp Hành Phong nhận lấy danh thϊếp của Mã Linh Xu xong, cũng đem danh thϊếp của chính mình đưa qua, Mã Linh Xu đón lấy, kinh ngạc nhìn anh, một lúc lâu sau nhẹ mím môi, nói: "Niếp tiên sinh, tôi quyết định cùng anh làm bạn."

Rốt cuộc đây là một cuộc trò chuyện đã diễn ra kiểu gì? Niếp Hành Phong khó hiểu, chỉ thấy Mã Linh Xu thực trịnh trọng đem danh thϊếp của anh cất kỹ, nói: "Anh là người đầu tiên không nhìn đến tên của tôi mà không cười nhạo, rất đáng làm bạn bè."

Mã Linh Thự? Có thật không...

Niếp Hành Phong từ nhỏ đi theo ông nội làm quen giới doanh nhân, đương nhiên luyện được chút công phu vui giận không hiện lên nét mặt, huống chi anh thường giao tiếp với các đối tác, tên cổ quái đáng knh ngạc có rất nhiều, tính ra, tên Mã Linh Xu thực ra không thấm vào đâu.

Mã Linh Xu còn muốn cùng anh trò chuyện, lại có vài người Italy đi tới, hướng Niếp Hành Phong chào hỏi nói xin lỗi, rồi đón Mã Linh Xu rời đi, Niếp Hành Phong nghe được anh ta nói tiếng Italy lưu loát với mấy người nọ, lại nhiệt tình ngồi xuống uống rượu, có thể thấy được anh ta là một người giỏi giao tiếp, nhưng người như thế thường ít thân thuộc với ai.

Radio thông báo hành khách sắp lên chuyến máy bay vang lên, Niếp Hành Phong đứng dậy, vô tình nhìn thấy ở giá sách có một quyển tạp chí mới in ấn, bìa có hình của Mã Linh Xu, bên cạnh ghi những dòng chữ Giáo hoàng thời trang, người đàn ông tuấn mỹ cùng chiếc áo sơ mi trắng gần như trong suốt, khóe miệng khẽ cong, ngồi ở trước màn ảnh, rõ ràng là tư thế cố ý, lại hấp dẫn mắt người, nhất là anh ra bảo dưỡng rất tốt, làn da căng nét, nhìn như thanh niên mới đôi mươi, nhưng nếu tính tuổi, anh ta hẳn đã hơn ba mươi.

Niếp Hành Phong vừa cùng Mã Linh Xu tán gẫu, cảm thấy bản thân anh ta có mị lực hơn so với tạp chí, trạng thái tĩnh thường bộc lộ ra một mặt chân thật của con người, ví dụ như bức ảnh vừa nãy, đôi mắt hẹp dài hơi nheo lại, tựa cười lại không cười tản mác mị lực, nhưng ở trong mắt Niếp Hành Phong, đó là loại ánh mắt giỏi tính toán, tựa như một loại tự đắc đem tất cả mọi người nắm trong lòng bàn tay.

Khôn khéo, lạnh lùng, lõi đời, lại có chút bất cần đời, thực phù hợp thân phận cùng cá tính của Mã Linh Xu, cho nên lời nói muốn làm bạn bè vừa rồi, Niếp Hành Phong chỉ cho là lời vui đùa, nếu cùng người như vậy làm bạn, anh chỉ sợ luôn phải ở trong trạng thái đề phòng tránh bị tính kế.

Niếp Hành Phong đi lên khoang máy bay, khônh bao lâu sau Mã Linh Xu cũng đi lên, thực trùng hợp ngồi vị trí bên cạnh, bất quá ở dãy bên kia. Phát hiện ra điều này, Mã Linh Xu nhướn mi, vẻ khoa trương nói với Niếp Hành Phong: " Trên đời này quả thực tồn tại những điều đáng vui vẻ kinh ngạc, giống như thượng đế ở trần gian an bài một trò khôi hài."

Những lời này đậm chất phong cách Mỹ, Niếp Hành Phong mỉm cười, cũng không đáp lại, Mã Linh Xu thấy vậy, nói: "Xem ra anh không tin thượng đế."

"So với thượng đế, tôi càng tin chính mình."

"Có lẽ anh đúng." Mã Linh Xu nhún vai, tỏ vẻ đồng ý.

Sự thật chứng minh, trên đời này có rất ít người có thể so sánh mức độ huyên náo với Trương Huyền, khi khoang máy bay vang lên thông báo sắp cất cánh, Mã Linh Xu cũng không tiếp tục bắt chuyện với Niếp Hành Phong, bắt đầu cầm tờ báo để xem, trong chuyến bay, trừ lúc ăn cơm có hàn huyên một lúc, anh ta đều lễ phép không quấy rầy Niếp Hành Phong.

Chuyến bay dài rất nhàm chán, điều này làm cho Niếp Hành Phong có chút nhớ nhung những ngày có Trương Huyền, nơi nào có tiểu thần côn đều rất ồn ào, nhưng vĩnh viễn sẽ không nhàm chán, không giống như lúc này, ngoại trừ giờ cơm anh đều ngủ tại một chỗ.

Mơ mơ màng màng không biết ngủ bao lâu, bỗng nhiên cảm thấy có chấn động lớn, Niếp Hành Phong mở to mắt, phát hiện không chỉ là chấn động đơn giản như vậy, toàn bộ cabin đều xóc nảy mạnh, trang bị cứu viện khẩn cấp từ đỉnh đầu rơi xuống, ở trước mặt anh lay động, tiếng nhân viên trấn an cùng tiếng hành khách thét chói tai đan xen vào nhau, xuyên thăng vào tai anh.

Chẳng lẽ miệng quạ đen của Gio lại linh nghiệm như vậy?

Xung quanh rất ồn ào, Niếp Hành Phong nhất thời không thể nhận ra rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, quay đầu nhìn cửa sổ, phát hiện đã tới sân bay, xem ra ở đường băng đã xảy ra vấn đề, đằng sau là một khoảng lửa rực.

Cabin chấn động mạnh, thiết bị an toàn dường như bị mất ứng dụng, anh bị lay động liên tục, mắt thấy bên ngoài lửa càng lúc càng lớn, tiếng nổ vang, một đạo ánh sáng xuyên qua ngọn lửa bay nhanh đến, anh muốn tránh đi, thân thể lại bị giam cầm, một chút cũng không thể động đậy...

"Tiên sinh? Tiên sinh?"

Bả vai bị vỗ nhẹ, Niếp Hành Phong mở mắt, cabin truyền đến tiếng âm nhạc, xoa nhẹ trái tim đang đập mạnh của anh, cô gái đứng bên cạnh mỉm cười: "Tiên sinh, chúng ta đã tới sân bay, mời ngài chuẩn bị sẵn sàng."

Niếp Hành Phong nhìn xem chung quanh, này mới phát hiện máy bay đã hạ cánh, hành khách đang lục tục đi xuống, tất cả đều giống như mọi khi, hóa ra vừa rồi anh quá mệt mỏi ngủ một giấc gặp ác mộng mà thôi.

Chỉ là trên trán còn vương mồ hôi lạnh, cho thấy anh đã nhìn thấy khung cảnh vừa rồi khủng khϊếp đến cỡ nào, làm anh có chút không thoải mái, anh rất ít khi nằm mơ chứ đừng nói tới ác mộng, anh lại nhớ đến lời trêu chọc của Gio.

Quả không phải là dấu hiệu tốt đẹp.

Anh cảm ơn cô gái đứng bên cạnh, đứng dậy thu thập hành lý của mình, lúc đi ra mắt nhìn chỗ ngồi phía bên kia, Mã Linh Xu đã rời đi từ lúc nào.

...