Quyển 2 (Thượng) - Chương 10

Ba người làm xong thủ tục xuất viện, Ngụy Chính Nghĩa rất niềm nở dẫn họ đến chỗ xe của mình, nói đưa họ tới biệt thự, cũng chẳng quan tâm họ có đồng ý hay không, liền lái xe ra ngoài, động tác nhỏ này làm quá rõ ràng, Trương Huyền nhịn không được nói: "Cậu hình như còn có chuyện muốn làm."

"Đệ tử nhờ Hamburger đi trước tìm người rồi, sư phụ người cùng chủ tịch ở chỗ này sống không quen, đệ tử không đi theo, không yên tâm."

Không nhìn ra Ngụy Chính Nghĩa chạy tới Ý lăn lộn một trận, thứ khác không học được, lại học được miệng lưỡi trơn tru giống Kiều, Trương Huyền lười lật tẩy gã, hỏi: "Tiêu Lan Thảo thật sự là anh họ của cậu à? Dáng dấp các cậu chẳng giống nhau chút nào."

Kỳ thực vóc dáng hình thể anh em họ có lẽ rất giống, nhưng Ngụy Chính Nghĩa ngay thẳng hay nói, Tiêu Lan Thảo lại giống như hồ ly trong bụng ôm mười mấy khúc quanh, Trương Huyền rất ghét cặp mắt kia của hắn, luôn cảm thấy sâu trong đôi mắt kia giấu giếm bí mật gì đó.

"Anh ấy là con trai của dì đệ tử, anh họ hàng thật giá thật, không thể giả được." Ngụy Chính Nghĩa lái xe phía trước, nói: "Chỉ là bọn đệ tử làm việc ở khu vực khác nhau, bình thường không hay qua lại, từ nhỏ đến lớn anh ấy đều không thích nói cười, đệ tử hơi sợ anh ấy."

"Không tùy tiện nói cười?" Trương Huyền hỏi: "Cậu đang nói ai?"

"Thì anh họ đệ tử đó, trước đây tính tình anh ấy rất âm trầm, ngay cả anh chị anh ấy cũng rất ít khi lui tới, hơn một năm trước, khi anh ấy tới Thái Lan truy lùng một vụ ma túy, bị thương nặng trở thành người thực vật, nằm trên giường mấy tháng không tỉnh, người nhà đều cho rằng không còn hi vọng gì nữa, ai ngờ anh ấy lại sống lại, xuất viện không bao lâu, anh ấy liền tự động xin tới Thái Lan truy xét vụ án ma túy đang treo kia, cuối cùng truy bắt toàn bộ nghi phạm liên quan về quy án."

Nhϊếp Hành Phong có ấn tượng với cảnh sát phá được vụ án buôn lậu ma túy lớn nhất Đông Nam Á, vụ án này còn từng một lần trở thành đề tài sốt dẻo nhất khi đó, không ngờ Tiêu Lan Thảo thế mà lại có công đầu, Trương Huyền cũng rất kinh ngạc, hỏi Ngụy Chính Nghĩa: "Anh họ cậu xảy ra chuyện lớn như vậy, chưa từng nghe thấy cậu nhắc tới."

"Đệ tử lúc đó ở Ý bị Kiều chỉnh đến sứt đầu mẻ trán, bản thân khó giữ nổi, đâu để ý được đến người khác? Hơn nữa anh họ đệ tử không thích người khác nhúng tay vào chuyện của anh ấy, ngay cả anh chị họ của đệ tử quan hệ với anh ấy cũng không thân mật, huống chi là đệ tử? Nhưng từ sau khi anh ấy từ tình trạng sống thực vật tỉnh lại, liền có chút thay đổi."

"Ồ?" Trương Huyền cảm thấy khá hứng thú hỏi: "Đã có thay đổi gì?"

"Thích xã giao, thích uống rượu, thích đến quán bar, đối nhân xử thế cũng khôn khéo hơn rất nhiều, hơn nữa có năng lực, vì thế dễ dàng thăng lên cảnh sát cao cấp, thoáng cái cao hơn đệ tử mấy cấp, ơ, sư phụ người cảm thấy có hứng thú với anh họ đệ tử như vậy, có phải nghi ngờ anh ấy bị quỷ nhập phải không? Không phải đâu, anh ấy thay đổi đều là bề ngoài, đừng nhìn anh ấy lúc nào cũng mang vẻ mặt tươi cười, trên thực tế cá tính vẫn độc như trước đây."

"Nhìn thấy được, hắn ta cứ một mực nhằm vào chúng tôi."

"Đây không phải là nhằm vào, mà là ghét ác như thù, anh ấy không biết các anh, đương nhiên là căn cứ chứng cứ tạo ra phán đoán, song anh họ đệ tử tuy làm việc lợi hại, nhưng chủ tịch lợi hại hơn, có rất ít người có thể chặn anh ấy không còn lời nào để nói, hy vọng chủ tịch không bị phục thù, lúc trước trong họ chúng tôi có người không cẩn thận phạm vào điều kị của anh ấy, kết quả rất thảm."

Hai người nghe Ngụy Chính Nghĩa kể chuyện mới biết, Tiêu Lan Thảo quanh năm công tác bên ngoài, mà bà Tiêu gấp gáp muốn ôm cháu, liền có một người thân thích nghĩ kế, giới thiệu nhà gái không tính, còn khiến bà Tiêu giả vờ bị bệnh lừa Tiêu Lan Thảo về nhà.

Kết quả Tiêu Lan Thảo vội vã chạy về, đến nhà mới biết được là hẹn gặp mặt, phương pháp này hoàn toàn chọc giận hắn, không nói hai lời quay người đi mất, không lâu sau đó, người thân thích nghĩ cái kế kia cũng vì một nguyên nhân không giải thích được bị điều tới đồn công an ở quê, mà bà Tiêu muốn gọi điện thoại cho Tiêu Lan Thảo cầu tình cũng không tìm được người.

Nội tộc cùng chi ngành họ Ngụy trong giới cảnh sát là mạng lưới khổng lồ, để mở rộng thế lực, chuyện thanh niên bên dưới bị buộc đi gặp mặt không có gì lạ, nhưng chưa từng có người nào làm đến đoạn tuyệt như Tiêu Lan Thảo, từ đó không ai dám nói đến chuyện hẹn gặp mặt với hắn nữa, kéo theo áp lực ép buộc các thanh niên hậu bối khác cũng giảm bớt, cho nên hắn rất có uy tín trong đám cùng thế hệ.

"Cũng chẳng khác nào nói, cùng một câu anh ấy mà nói, tất cả mọi người sẽ không phản đối, nên mẹ đệ tử vừa nghe nói gia trưởng bên đằng gái quen biết anh họ, liền đem chuyện giám sát hẹn gặp mặt nhờ cậy anh ấy, mẹ biết có anh họ đệ tử ở đấy, đệ tử nhất định không dám không đi."

Cha mẹ Ngụy Chính Nghĩa vốn định đi cùng, cuối cùng đến lúc đó có việc không đi được, liền nhờ Tiêu Lan Thảo, Tiêu Lan Thảo làm việc kiên quyết, nhưng không động tới điều kiện tiên quyết của hắn, hắn vẫn rất tôn trọng trưởng bối, vì vậy liền đồng ý.

"Nếu trốn không xong, đi xem cũng tốt, nói không chừng cậu nhất kiến chung tình với cái đối tượng hẹn hò kia ấy chứ."

"Anh họ có nói cô ấy rất xinh đẹp, vóc dáng cũng cực kỳ chuẩn, ha ha."

Thân là một người đàn ông bình thường, trò chuyện về phụ nữ, rất tự nhiên mà bắt đầu mặt mày hớn hở, Ngụy Chính Nghĩa nổi hứng nói chuyện, tạm thời ném cái tên sư đệ xấu xa làm người ta đau đầu đi, lại bắt đầu tán dóc chuyện gặp mặt lý thú của mấy người cùng trang lứa trong họ, rất nhanh xe đã lái tới biệt thự, ông bà Ngụy thỉnh thoảng tới nơi này nghỉ phép, bình thường nó đều ở trong tình trạng bỏ không.

Cảnh vật xung quanh biệt thự đẹp đẽ thanh tịnh, bên trong phòng khách cũng nhiều, Ngụy Chính Nghĩa sau khi đi vào, đưa chìa khóa dự phòng cho họ, nói: "Các anh ở tùy ý, tôi phải đi làm việc trước, buổi tối còn phải tới khách sạn Hào Sinh gặp mặt."

"Chờ chút." Trương Huyền gọi gã lại: "Dẫn chúng tôi đến căn phòng lớn nhất trước đã."

"Không phải chứ sư phụ." Ngụy Chính Nghĩa rất ngạc nhiên nhìn cậu: "Ban ngày chơi một trận là đủ rồi, người còn muốn căn phòng lớn nhất, người chuẩn bị..."

Nắm đấm phát ra tiếng răng rắc, Ngụy Chính Nghĩa lập tức câm miệng, ngoan ngoãn đưa bọn họ tới phòng bar, đây là phòng lớn thiết kể để tổ chức tiệc rượu, sát tường là quầy bar, ở giữa là nơi nghỉ ngơi và sàn khiêu vũ, Trương Huyền rất hài lòng, đánh giá bốn phía, nói: "Nếu tôi ở chỗ này gϊếŧ yêu, cậu sẽ không ngại chứ?"

"Không, chỉ cần sư phụ đừng làm cho khắp nơi đều là máu là được rồi."

Nhìn thấy trong mắt Trương Huyền tràn ra âm hiểm, Ngụy Chính Nghĩa mặc niệm ba giây đồng hồ cho cái sinh vật không biết tên kia trước, lòng hiếu kỳ nổi lên, gã đem chuyện tìm Chung Khôi tạm thời để qua một bên, đi đóng cửa lại, xoay người quay về, phát hiện Trương Huyền đã làm xong kết giới ở bốn góc của căn phòng, nói với gã: "Đi giữ cửa."

Ngụy Chính Nghĩa thấy Trương Huyền đã bày thế trận chờ quân địch, tự nhiên cũng không dám chậm trễ, vội vàng chạy ra cửa, đúng lúc này, bên ngoài truyền đến tiếng gõ cửa, ngay sau đó đã thấy Hamburger vọt vào, rất hưng phấn kêu to: "Bát quái bát quái ta tới đây!"

Cái con này tìm người thì không xong, nghe chuyện bát quái lại rất hăng hái, Trương Huyền mặc kệ Hamburger, phân phó nó giữ cửa cùng Ngụy Chính Nghĩa.

Có chuyện giật gân, Hamburger rất nghe lời, vẽ một đường kết giới trước cửa, lại tiện tay móc một túi hạt dưa từ trong pháp khí, nhìn nhìn Ngụy Chính Nghĩa, đưa tới, hỏi: "Có muốn chút không? Vị cay."

Ngụy Chính Nghĩa do dự một chút, nhận lấy, đây là đồ ăn nhất định phải có khi tán phét nghe chuyện giật gân, muốn nhịn cũng khó.

Trương Huyền không thèm để ý hai tên dở hơi, đưa tay đến trước mặt Nhϊếp Hành Phong, mỉm cười nói: "Chủ tịch, giúp em tháo vĩ giới xuống."

Lúc trước Nhϊếp Hành Phong giúp cậu đeo vĩ giới lên, nên cũng chỉ có bản thân anh mới có thể tháo xuống. Ngón tay thon dài đưa tới trước mặt Nhϊếp Hành Phong, anh cầm vĩ giới nhẹ nhàng tháo ra, chiếc nhẫn liền dễ dàng được cởi ra từ ngón út, Trương Huyền nhận lấy, thấy hai đường lệ khí hắc ngân trên nhẫn không ngừng di chuyển, tựa như vẫn hòng phá tan phong ấn, cậu cười lạnh một tiếng, giải phong ấn, ném nhẫn vào khoảng không.

Trước mặt hiện lên vòng sáng lấp lánh, hai con cự mãng theo hào quanh hiện lên giữa không trung, phát hiện thoát khỏi vây khốn, chúng vội vàng phóng ra ngoài, lại bị kim quang ở bốn vách tường áp trở về, sau vài lần gắng sức đều thất bại, cương khí lớn mạnh khiến xà hình rút nhỏ đi rất nhiều, Trương Huyền không cho chúng có cơ hội chạy trốn nữa, vung tác hồn ti trói chặt chúng, kéo về phía sau, hai con rắn liền bị kéo lại, ngã mạnh xuống mặt đất.

Hắc xà rơi xuống đất trước, bảo vệ con kia trên người, tránh cho nó ngã bị thương, nhưng tác hồn ti giữ chúng rất chặt, từng vòng cuốn lấy, kim quang dọc theo dây thỉnh thoảng ẩn hiện, Hamburger nhịn không được hỏi Ngụy Chính Nghĩa: "Có phải giống cuộn dây điện cảm không?"

Đáp lại là Ngụy Chính Nghĩa phun thẳng hạt dưa vừa nhét vào trong miệng ra, sợ Trương Huyền tức giận, gã vội vàng nhặt hạt dưa lên.

Hai con rắn dưới lệ khí của tác hồn ti phát ra tiếng rêи ɾỉ, rốt cuộc hắc xà không chịu nổi trước, đổi thành hình người, một người đàn ông toàn thân trần trụi nửa ngồi ở dưới đất, xuất hiện trước mặt họ.

Da người đàn ông hơi hiện lên màu đồng cổ, ngũ quan thân thể cường tráng cương nghị, hai mắt đỏ thẫm, vì đau đớn mà nhíu mày, ngược lại khiến hắn sinh ra vài phần gợi cảm, con rắn màu bạc kia vẫn là xà hình như cũ, quấn chặt trên thân người đàn ông, thân rắn to dài cuộn vòng quanh, vừa vặn che khuất bộ phận quan trọng của người đàn ông, hình ảnh mang theo tình sắc cùng phiêu lưu, chấn động mạnh đến thị giác của người khác.

"Dáng người không tệ lắm, còn thích chơi trò nhân thú." Trương Huyền trêu chọc, ánh mắt nhìn qua lại tràn ngập lạnh lùng, hỏi: "Các ngươi là tình nhân hay là huynh đệ?"

Thân như cá nằm trên thớt, người đàn ông vứt bỏ quật cường, thấp giọng nói: "Chúng ta là huynh đệ, hắn là đại ca ta, đêm qua bị thương quá nặng, tạm thời không biến lại thành người được, huynh đệ chúng ta mạo phạm đại nhân chỉ là bất đắc dĩ, xin đại nhân giơ cao đánh khẽ, tha cho chúng ta."

Trương Huyền nhớ lại đêm qua mấy lần ngân xà bảo vệ hắc xà, thậm chí không ngại dập đầu xin tha trước cậu, nhìn xà hình và nhân hình của ngân xà đan xen ẩn hiện, cuốn chặt lấy người đàn ông, tướng mạo nó cũng na ná hắc xà, tuy rằng bị thương nặng, nhưng ánh mắt nhìn bọn họ vẫn lộ ra sắc thái đề phòng và cảnh cáo như cũ, cảm giác ham muốn chiếm hữu cùng bao che mãnh liệt thế này thật không giống cái mà người anh trai nên có.

Cậu cười nhạt: "Hiện tại sợ chết, biết xin tha rồi, vậy lúc các ngươi hại ta, sao không nghĩ tới phải tha cho ta?"

"Chúng ta lập khế ước với người kia, không dám chống lại hắn..."

Hắc xà vừa nói xong, liền thấy Nhϊếp Hành Phong trầm mặt đi tới trước mặt, không nói một lời, gọi tê nhận ra, sau đó giơ tay chém xuống, ngân xà phát ra một tiếng kêu gào dồn dập, không để ý tới lệ khí trên tác hồn ti, thân rắn vọt lên, che trước mặt em trai, sát khí tê nhận quá nặng, hai người không thể né tránh, đều chuẩn bị nhắm mắt nhận lấy cái chết, may mà Trương Huyền cản lại đúng lúc, nhìn Nhϊếp Hành Phong, cười hì hì nói: "Bình tĩnh bình tĩnh."

"Tôi rất bình tĩnh." Nhϊếp Hành Phong nhàn nhạt nói: "Bình tĩnh nhổ cỏ tận gốc."

"Vậy cũng phải hỏi rõ người sai sử bọn chúng là ai trước đã."

"Cái này tôi có thể tự mình điều tra, hiện tại tôi chỉ muốn gϊếŧ người, bọn chúng hại em lâu như vậy, chưa diệt trừ tôi không nguôi được giận."

"Đừng như vậy mà." Trương Huyền nắm lấy tay Nhϊếp Hành Phong, gỡ tê nhận từ trong tay anh xuống, nói: "Cũng vì chúng hại em lâu như vậy, mới không thể gϊếŧ, đó không phải quá hời cho chúng sao?"

"Vậy gϊếŧ một tên, bảo chúng tự chọn."

Chiêu này thật đủ độc, thấy xà yêu nghe Nhϊếp Hành Phong nói xong, thân thể đồng thời run lên, quả nhiên bị kinh hãi, Trương Huyền nhịn cười, phối hợp ăn ý với Nhϊếp Hành Phong, nói: "Biện pháp này không tệ, cứ để cho chúng nếm thử mùi sinh ly tử biệt."

"Chuyện này truy cứu ngọn ngành, là do chúng ta gieo gió gặt bão, nếu như đại nhân muốn báo thù, liền lấy mạng của ta bồi thường đi, xin tha cho đại ca ta." Nam nhân hắc xà lập tức đưa ra quyết định, ngẩng đầu nhìn bọn họ, nghiêm nghị nói: "Có điều kẻ ép buộc chúng ta hại người, chúng ta quả thực không biết lai lịch của hắn, chỉ biết pháp thuật của hắn rất mạnh, là cao nhân tu đạo."

Bọn họ nguyên là hậu nhân của đằng xà thượng cổ, vẫn luôn ở thâm sơn tu hành, một hôm có một người khách không mời mà đến đột nhiên xông vào núi, hai người không địch lại, bị ép buộc lập khế ước với hắn, sau đó kẹt trong vĩ giới, theo phân phó của hắn dùng độc hại người đeo vĩ giới, nhưng kẻ kia vẫn chưa từng để lộ ra diện mạo thật, cho nên hắn có địa vị thế nào, họ cũng không biết.

Trương Huyền nghe hắc xà kể lại, tỉ mỉ quan sát họ, hai người tuy rằng khí tràng tàn nhẫn, nhưng rất trong sạch, không giống yêu quái làm việc ác, hắc xà ngẩng đầu, có thể thấy rõ trên góc lông mày bên trái hắn ẩn hiện ấn ký hắc kim, hệt như hình lợi đao, đó là minh chứng cho khế ước, trong mắt Trương Huyền lóe lên tinh quang, hỏi: "Có phải là Lâm Thuần Khánh không?"

Mặt hắc xà lộ vẻ không hiểu, nhìn vẻ mặt hắn không giống nói dối, hơn nữa với đạo hạnh của Lâm Thuần Khánh, cũng không có bản lĩnh áp chế được hai thần vật tàn nhẫn kia, nhất là ngân xà, bộ dạng hung ác, nếu không phải bản thân bị trọng thương, lại bị tác hồn ti trói, nhất định sẽ xông lên cắn họ, Trương Huyền bèn nói với Nhϊếp Hành Phong: "Vậy chúng ta trở về hỏi Lâm Thuần Khánh là được rồi, về phần bọn chúng..."

Cậu chỉ chỉ ngân xà: "Con này quá nguy hiểm, gϊếŧ nó là được."

"Đừng gϊếŧ đại ca ta!" Hắc xà vội vàng đẩy ngân xà về phía sau mình, nói: "Huynh đệ chúng ta tuy rằng một thể cộng sinh, nhưng linh lực đặc biệt không giống nhau, đại ca ta pháp lực không cao, nhưng hắn trời sinh giàu linh nguyên, dưỡng ở trong nhà, có thể bảo vệ một nhà an khang, tài nguyên cuồn cuộn, thiên tính của ta lại quen thói chém gϊếŧ, chuyện thương tổn các người đa phần là ta làm, nên muốn gϊếŧ thì gϊếŧ ta đi!"

"Tài, nguyên, cuồn, cuộn!" Ánh mắt Trương Huyền lập tức sáng bừng, mừng rỡ hỏi: "Vậy chẳng phải là thần trùng sao? Thần trùng có thể sinh tài sinh bảo một thành hai, hai thành bốn?"

"Trương Huyền!"

Nghe hắc xà nói xong, Nhϊếp Hành Phong liền biết mạng của hai con rắn có thể giữ lại rồi, bởi vì bốn chữ kia đâm trúng vào tử huyệt của Trương Huyền, anh rất bất đắc dĩ, ngân xà dường như cũng có chút khó chịu, ló đầu đang muốn nói, bị hắc xà kéo về phía sau một lần nữa, gật đầu nói: "Đúng vậy."

Trương Huyền lập tức thu tác hồn ti, lại trả tê nhận cho Nhϊếp Hành Phong, ngọt ngào gọi: "Chủ tịch?"

"Bọn chúng thiếu chút nữa lấy mạng em, em phải suy nghĩ cho kỹ."

"Em nghĩ rất kỹ rồi, cũng bởi thiếu chút nữa bị hại chết, cho nên mới cần bọn chúng hoàn trả nợ nần trong cuộc sống sau này, em không cần nhiều lắm, một trăm năm khế ước chủ tớ thế nào?"

Một trăm năm còn nói không cần nhiều lắm!

Đây là tiếng lòng của tất cả những người đang có mặt, cơ mà so với mất mạng, song xà tự nhiên sẽ chọn khế ước.

Ngụy Chính Nghĩa cắn hết hạt dưa, sau khi thấy tác hồn ti thu lại, ngân xà cũng từ từ chuyển thành hình người, hai người đàn ông trần như nhộng dựa chung một chỗ không được lịch sự lắm, gã đẩy cửa chạy ra ngoài, Hamburger cũng muốn chạy, bị Trương Huyền gọi lại, nói: "Mang bút lông với chu sa tới."

Nó thực sự không phải thức thần mà còn quá cả thức thần ấy chứ!

Hamburger lời oán hận đầy bụng lĩnh mệnh đi, Ngụy Chính Nghĩa cầm áo ngoài tới, khoác lên cho hai người, ngân xà nhìn như hung ác, sau khi hóa thành hình người, tướng mạo ngược lại ôn nhã hơn em trai rất nhiều, tóc hơi dài, đầu hơi cúi, thoạt nhìn rất dịu ngoan, hắn nhận lấy quần áo khoác cho em trai trước, sau mới đến mình, còn không quên nói tiếng cảm ơn với Ngụy Chính Nghĩa.

"Khế ước các ngươi bị ép buộc lập nên ta không giải được, nhưng có thể phá, các ngươi tên gì?"

"Ta là Ngân Mặc, đại ca tên Ngân Bạch."

"Đảo tên lại thì tốt hơn."

Trương Huyền càu nhàu, cắn đứt ngón trỏ của mình, lại mở to mắt nhìn Nhϊếp Hành Phong, Nhϊếp Hành Phong biết ý cậu, chủ động cầm ngón tay để bên miệng, sau khi Trương Huyền cắn đứt, lấy máu trộn vào chu sa, bút lông chấm chu sa, chia ra chấm lên ấn khế ước trên góc lông mày của Ngân Mặc và Ngân Bạch, hai đại thần lực theo pháp ấn chu sa cùng nhập vào thân song xà, ấn ký hắc kim tức khắc bị phá, sau khi Trương Huyền chấm xong, thấy một điểm chu sao nho nhỏ vừa vặn rơi vào rìa lông mày của Ngân Mặc, đỏ tươi yêu dị, cậu rất hài lòng, hỏi Nhϊếp Hành Phong: "Thế nào?"

Nhϊếp Hành Phong hiển nhiên sẽ không nói không đẹp, Ngân Bạch nhìn mặt em trai, âm lệ rốt cuộc tiêu tán, trong đôi mắt hiện lên nét cười, nói: "Rất đẹp."

Ngân Mặc lại từ chối cho ý kiến, chỉ cúi đầu nói cảm ơn Trương Huyền, thái độ hắn rất dịu dàng, lại mang theo vài phần không tình nguyện, Trương Huyền cũng không để ý, bất cứ con thần vật nào quen tự do bị ép buộc lập khế ước, cũng sẽ không thoải mái, quen nếp là được rồi.

Cậu trả vĩ giới lại cho Ngân Mặc, nói: "Kỳ thực nhà chúng ta rất dân chủ, các ngươi có thể sắp xếp thời gian tùy ý, chỉ cần khi ta cho gọi thì xuất hiện là được rồi, đương nhiên, nếu như các ngươi biết làm cơm thì càng tốt, nhà chúng ta đúng lúc thiếu một đầu bếp."

Lấy thần vật ra làm đầu bếp, Nhϊếp Hành Phong xoa xoa trán, thật không biết Trương Huyền nghĩ thế nào, Ngân Mặc lại thẳng thắn gật đầu, nói: "Đại ca ta không thích biến thành hình người, có chuyện gì phân phó để ta làm là được."

"Được." Chỉ cần có người làm là OK, Trương Huyền nhìn Ngân Bạch, cảm thấy rất hứng thú hỏi: "Nếu là xà hình, ngươi bình thường ngủ trong lu gạo hay ngủ trong hầm rượu? Kho bạc cũng không tệ, buốt buốt lạnh lạnh, nhất định ngươi sẽ thích."

Chỗ thần kỳ nhất của thần trùng chính là ổ của nó ở đâu, nơi nó ở một ngày sẽ vĩnh viễn dùng không hết, cho nên Trương Huyền hy vọng nhất là Ngân Bạch có thể chọn kho bạc, có điều Ngân Bạch đối với trưng cầu ý kiến của cậu không mặn mà lắm, Ngân Mặc sợ chọc giận cậu, vội vàng nói: "Đại ca bình thường đều ở cùng với ta... Nơi hắn ở, khí vận mọi người đều sẽ lên cao, không nhất định phải ngủ trong lu gạo."

"À."

Đối với việc không thể nhìn thấy thần trùng ngủ lu gạo kho bạc, Trương Huyền cảm thấy khá tiếc nuối, Nhϊếp Hành Phong thừa dịp cậu còn chưa nghĩ tới mấy ý tưởng kỳ quái khác, nháy mắt với Ngụy Chính Nghĩa, bảo gã đưa huynh đệ Ngân Mặc đi nghỉ ngơi, Ngụy Chính Nghĩa đi rồi, Hamburger cũng rời khỏi, tiếp tục công việc tìm người của nó.

Tất cả mọi người đi rồi, Trương Huyền buồn thiu nhìn ngón trỏ bị cắn, cảm thấy tuy rằng giá phải trả có hơi lớn, nhưng vẫn là vật có giá trị, thấy Nhϊếp Hành Phong nãy giờ không nói gì, cậu mυ"ŧ ngón trỏ hỏi: "Chủ tịch anh không vui vì em giữ bọn họ lại à?"

"Tôi cảm thấy họ còn có điều giấu diếm, chuyện này không đơn giản như họ nói, giữ lại bên người, rất có thể rước họa vào thân."

Trương Huyền tin tưởng ánh mắt Nhϊếp Hành Phong, với sự từng trải của anh không có khả năng nhìn lầm người, chần chừ nói: "Vậy phải gϊếŧ chết sao? Nhưng gϊếŧ thần trùng rất đáng tiếc đó, chủ tịch anh có biết không để thần trùng trong lu gạo kho thóc, lương thực liền không bao giờ thấy đáy, trong nhà có thần vật loại này, nhất định vạn sự như ý, gia nghiệp thịnh vượng, không biết có bao nhiêu người muốn mà cầu còn không được..."

Nói tới nói lui cũng là tiếc tiền? Có điều khí tràng song xà trong sạch, không giống ác yêu, nên tạm thời để bên người quản chế cũng tốt, xem bọn chúng sẽ làm ra thủ đoạn gì, Nhϊếp Hành Phong tính toán trong lòng, nói: "Vậy thì nuôi đi, tin rằng họ cũng không có gan to ra tay với em lần nữa."

Sau khi Ngụy Chính Nghĩa và Hamburger rời đi, song xà cũng không biết núp ở chỗ nào, trong nhà chỉ còn lại Nhϊếp Hành Phong và Trương Huyền, trải qua một ngày bôn ba, hiện tại họ mới có cơ hội nghỉ ngơi một chút, Trương Huyền tới phòng ngủ ngủ một giấc, chạng vạng tỉnh lại, thấy Nhϊếp Hành Phong đứng ở bên cửa sổ thấp giọng nói điện thoại, chờ anh cúp máy, Trương Huyền hỏi: "Ai vậy?"

"Kiều." Nhϊếp Hành Phong nở một nụ cười kín đáo dưới ánh chiều tà: "Hỏi chuyện Ngụy Chính Nghĩa, cậu ta xem ra rất tức giận."

"Không tức sao được? Chó nhà nuôi cho tốt vào rồi không một tiếng nào đã chuồn mất."

Khi nào thì Ngụy Chính Nghĩa biến thành chó nuôi trong nhà của gia tộc Borgia rồi?

Nhϊếp Hành Phong không tiếp tục thảo luận vấn đề thâm ảo này nữa, quay lại giường, kéo áo sơ mi Trương Huyền ra, Trương Huyền ngẩng đầu nhìn anh, cười khẽ: "Muốn tới sao? Muốn tới sao?"

"Xem vết thương!"

Nhϊếp Hành Phong đả kích lại người yêu đang nóng lòng chào đón, tỉ mỉ xem thân thể cậu, da Trương Huyền trắng ngần, lúc vết kiếm đâm không phát tác, hoàn toàn không nhìn thấy vết sẹo, hiện tại độc của vĩ giới đã được trừ bỏ, hy vọng vết thương cũ đừng phát tác nhiều lần nữa, anh không nói cho Trương Huyền biết, kỳ thực vừa rồi anh còn trò chuyện một hồi với Tiểu Bạch, Tiểu Bạch nói đang cố gắng giúp họ tìm kiếm nơi có thuốc tốt trừ tận gốc độc kiếm, bảo anh an tâm chút đừng nóng, còn nhắc nhở Trương Huyền sắp tới tốt nhất ít dùng pháp lực, để tránh cho thương thế nặng thêm, nhưng nghĩ cũng biết Trương Huyền chắc sẽ không nghe.

"Đang nghĩ gì?" Trương Huyền dùng ngón tay xoay lọn tóc anh, hỏi.

"Đang nghĩ làm thế nào để em nghe lời."

Nhϊếp Hành Phong cài lại cúc áo sơ mi cho Trương Huyền, nhìn thời gian không còn sớm, hỏi: "Muốn ăn gì? Tôi đi làm."

"Không cần rầy rà như thế, chúng ta ra ngoài ăn đi." Cuộc gọi của Kiều nhắc nhở Trương Huyền, hăng hái bừng bừng nhảy dựng lên: "Tới khách sạn Hào Sinh, ăn tiệc tiện thể xem trò vui."

"Trương Huyền, hiện tại chúng ta rất nhiều chuyện phiền toái..."

Nhϊếp Hành Phong muốn nói em cũng không cần làm loạn thêm nữa, lời còn chưa ra khỏi miệng đã bị cắt ngang, Trương Huyền nghiêm túc nói: "Cho nên mới phải tìm vui trong khổ mà!"

Bò bít tết sốt mật, gà nấu tương, salad rau thêm canh bí đỏ, còn có rượu vang Pháp, nửa tiếng sau, ngồi trước bàn ăn của khách sạn Hào Sinh, nhìn một đống lớn mỹ thực trên bàn, Nhϊếp Hành Phong rất muốn hỏi Trương Huyền — đây chính là cái mà em gọi là tìm vui trong khổ?

Đi cùng họ còn có Ngân Mặc, lý do của Trương Huyền là dẫn họ ra ngoài gặp gỡ việc đời, Ngân Bạch không thích không khí kiểu này, hóa thành một tiểu ngân xà to bằng ngón tay cái, cuốn trên cổ tay Ngân Mặc trà trộn đi vào, không nhìn kỹ còn tưởng đó là vòng bạc được gia công tinh xảo.

Ngân Mặc mặc quần áo của Ngụy Chính Nghĩa, vóc người hắn mảnh dẻ, mặc quần áo của Ngụy Chính Nghĩa hơi dài rộng chút, lại vừa vặn hiện ra khí chất phóng khoáng tự nhiên, thân là tinh quái tu tiên, tướng mạo Ngân Mặc cũng rất xuất chúng, nhưng hắn không có thói quen ra vào những nơi công cộng, vẻ mặt có chút căng thẳng, vẫn cắm đầu gạt thịt hun khói trong cơm rang trứng thập cẩm trước mặt.

"Sao nhiều món ăn thế này, các ngươi chỉ ăn cơm rang trứng?" Trương Huyền nhai gà, rất tiếc nuối nói: "Tu tiên vất vả thế, vậy còn không bằng làm người."

"Quen rồi, ăn đồ nhiều dầu mỡ sẽ khó chịu."

Ngân Mặc nhìn mỹ thực đặt trước mặt Trương Huyền, cũng rất muốn biết cậu rốt cuộc có phải thần Bắc Hải vô tâm vô tình trong truyền thuyết kia không.

Bọn họ đang ăn cơm, Ngụy Chính Nghĩa và cô gái gặp mặt lần lượt đến, cùng tới với cô gái là Tiêu Lan Thảo, hắn rất nhanh đã phát hiện ba người ngồi trong góc, nhưng không lên tiếng, chỉ khẽ gật đầu xem như chào hỏi, Ngụy Chính Nghĩa nhìn qua có chút không yên lòng, sau khi ngồi xuống chào hỏi đơn giản với cô gái kia xong liền gọi đồ cắm đầu ăn.

"Cô bé kia xinh đẹp quá, lạy hồn, đừng coi người ta còn không bằng thịt bò trong đĩa của cậu ta chứ, nói chuyện phiếm cũng được mà." Trương Huyền uống rượu bình phẩm.

Ngụy Chính Nghĩa hiển nhiên không nghĩ vậy, trong lòng gã có việc không bỏ được, gái xinh bình thường thấy cũng nhiều, càng không cảm thấy cô ấy vượt trội hơn người khác, nên hiện tại chỉ muốn khẩn trương cơm nước cho xong, mượn cớ rời đi.

Cô gái bị ngó lơ, sắc mặt không tốt lắm, Tiêu Lan Thảo đành phải trò chuyện với cô, nhưng Tiêu Lan Thảo không phải nhân vật chính, thấy theo chuyện phiếm, hứng thú của cô gái dần dần chuyển sang người mình, hắn có chút sốt ruột, ở dưới bàn đạp Ngụy Chính Nghĩa một cước, nháy mắt với gã, Ngụy Chính Nghĩa rất sợ Tiêu Lan Thảo, không dám phớt lờ nữa, nhưng lại không có chuyện gì để nói, bèn há mồm hỏi cô gái một câu.

"Em năm nay bao nhiêu tuổi?"

Tiêu Lan Thảo đỡ trán quay đầu sang một bên, rất muốn cho cái tên em họ không hiểu chuyện này một cước đạp ra ngoài, lần đầu tiên gặp mặt, ai lại hỏi câu như vậy?

Cô gái kiềm chế tốt, không trực tiếp biểu hiện vẻ không vui ra ngoài, nói: "Em nghĩ rằng hỏi tuổi của phụ nữ là hành vi rất không lịch sự."

"Vậy em hỏi anh cũng được, anh năm nay ba lăm, thích ăn lẩu, hải sản nướng, thỉnh thoảng cũng sẽ ăn đạn, có điều đây là bị ép buộc, bình thường lúc nghỉ ngơi không tiêu khiển gì, bởi vì thời gian giải trí của anh đều bị sư phụ, sư đệ túm đi làm cu li, à, đúng rồi, có điểm quan trọng nhất anh chưa nói, anh ngoại trừ bắt kẻ xấu, còn kiêm chức bắt quỷ."

Tiêu Lan Thảo giơ tay, đặt lên súng bên hông, ám chỉ Ngụy Chính Nghĩa ăn nói lung tung cũng phải có chút chừng mực, đáng tiếc Ngụy Chính Nghĩa đang nói đến hưng phấn, không nhìn thấy, cô gái lại bị gã chọc cười, nói: "Anh thật biết nói đùa, em nghe bác gái nói anh vẫn chưa tới ba mươi đâu."

"Nói thế này em cũng tin? Lẽ nào em không biết viên chức chính phủ nói chuyện cũng giống như số đo ba vòng của phụ nữ, phải cộng trừ trên dưới mười, mới có thể ra được số chính xác à?"

"Miêu tả thật chuẩn xác."

Ngụy Chính Nghĩa đánh bậy đánh bạ, ngược lại lại chọc cười cô gái, bắt đầu hỏi tới những chuyện bắt quỷ của gã, điểm này Ngụy Chính Nghĩa bất ngờ, nhưng đối mặt với vấn đề nhiệt tình, gã lại không thể không đếm xỉa, đành phải tùy tiện lấy mấy chuyện cổ thần quái đọc trên mạng kể cho cô gái nghe, Tiêu Lan Thảo nhàm chán đến buồn ngủ, Trương Huyền ở đối diện cũng thấy rất buồn chán, uống rượu xong, cậu cảm thấy không còn trò hay để xem, đang chuẩn bị tính tiền, thì thấy Ngụy Chính Nghĩa lấy điện thoại di động ra, sau khi nhìn cuộc gọi đến, làm ra vẻ mặt rất xoắn xuýt.

"Kiều!" Cậu nói rất khẳng định.

Trực giác của Trương Huyền không sai, cuộc gọi đến đích thực là Kiều, vì thế Ngụy Chính Nghĩa do dự một chút, vẫn cứ nhận, gã rời khỏi chỗ ngồi, sau khi kết nối nhỏ giọng hỏi: "Chuyện gì?"

"Lời này hẳn là tôi nên hỏi mới đúng chứ sư huynh." Kiều càng ngày nói tiếng Trung càng lưu loát, cười nói: "Anh không nói một tiếng nào đã về nước gặp mặt, không cần cho một lời giải thích sao?"

"Tôi đây không có thời gian nói mà. Mẹ tôi giục gấp như vậy..." Ngụy Chính Nghĩa nói xong, đột nhiên cảm thấy không đúng, gã đổi giọng điệu, hỏi lại rất chính đáng: "Này, tôi đi gặp mặt, sao phải giải thích với cậu chứ? Cậu bây giờ càng ngày càng quá trớn..."

"Sư huynh, tôi hiện tại tâm tình rất không tốt, anh biết khi tâm tình tôi không tốt, sẽ làm những gì rồi chứ?"

Ngữ khí lạnh lùng, là dấu hiệu hiện tại Kiều không nói dối, trong lòng Ngụy Chính Nghĩa giật thót một cái, đừng xem bình thường sư huynh đệ cãi nhau ầm ĩ, nhưng một khi Kiều trở mặt, gã thật sự có chút sợ, lại kết hợp với cá tính của Kiều, gã càng cảm thấy khẩn trương, theo bản năng nhìn xung quanh, cuối cùng ánh mắt liếc ra ngoài cửa sổ.

"Không phải cậu cũng trở về rồi chứ?"

"Anh nói thử xem?" Kiều khẽ cười: "Anh đã nói cô ấy rất đẹp, vóc người cũng rất tuyệt, tôi đây đương nhiên phải tới thưởng thức một chút rồi."

"Cậu cậu cậu cậu!" Lời mình đã nói bị ghi âm lại nguyên vẹn, Ngụy Chính Nghĩa chỉ cảm thấy da đầu ngứa ran, kêu to: "Cậu nghe lén tôi!"

"Không có gì làm, nghịch ngợm một chút thôi mà, giống như bây giờ, tôi đang xem một vở kịch hay, tin rằng tiếp theo sẽ càng đặc sắc, anh nói không sai, cô bé kia rất xinh đẹp, nghe đâu gia thế cũng tốt, có điều nếu chết rồi, vậy đồ tốt hơn nữa cũng vô dụng nhỉ?"

Tâm Ngụy Chính Nghĩa lập tức treo lên, Kiều sẽ không rảnh rỗi làm chuyện uy hϊếp người, cho nên hắn nói có lẽ đều là thật, lớn tiếng kêu lên: "Tôi cảnh cáo cậu, cậu đừng dính vào! Chuyện này không liên quan đến cô ấy, cậu nếu khó chịu, trực tiếp tìm tôi, đừng làm hại người khác!"

"Cảnh sát Ngụy, anh có biết bây giờ anh đang nói chuyện với ai không? Tôi muốn làm gì, không cần anh quản, nếu như không phục, cứ tới bắt tôi được rồi, cần tôi cho địa chỉ không?"

Giọng nói Kiều càng ngày càng lạnh, Ngụy Chính Nghĩa không dám đối đầu với hắn nữa, thật sự sợ cái tên trùm mafia này mất hứng một cái, việc gì cũng sẽ làm được, đành phải mềm giọng, nói: "Lần này là tôi không đúng, trở về chúng ta từ từ nói, cậu đừng làm khó người khác có được không?"

"Quá muộn rồi, súng của tay bắn tỉa đã dựng lên rồi, hắn trong tầng giống vậy ở căn hộ đối diện, nghe nói danh tiếng của tên sát thủ này không tệ, chẳng biết lần này có thất thủ hay không..."

Ngụy Chính Nghĩa lập tức nhìn ra phía ngoài cửa sổ, khẩn trương đến độ giọng nói cũng căng lên: "Cậu đang nói đùa phải không?"

"Tầm ngắm tốt rồi, hắn sẽ lập tức bóp cò súng."

Ánh đèn sáng ngời trong nhà hàng, Ngụy Chính Nghĩa hoàn toàn không cách nào tìm được điểm rơi của tầm ngắm, có điều lúc này gã không lo được quá nhiều, quát lên: "Nằm xuống!"

Tiêu Lan Thảo lúc nhìn Ngụy Chính Nghĩa nói chuyện điện thoại không ngừng nhìn ra ngoài cửa sổ, đã cảm thấy không bình thường, nên đồng thời khi gã hô to, lập tức đè cô gái nhất loạt nhào xuống dưới bàn, gần như trong chớp nhoáng này, âm thanh dữ dội truyền đến, cửa sổ thủy tinh đối diện bị phá vỡ nát, vang lên cùng tiếng thét chói tai của khách hàng, lập tức tràn ngập toàn bộ nhà hàng.

Thấy thảm trạng trước mắt, Ngụy Chính Nghĩa chỉ cảm thấy trong đầu ong một tiếng, chợt nghe thấy đầu dây bên kia vang lên tiếng cười nói trong trẻo: "Thật thú vị, nghe tiếng nổ vỡ, đường kính nòng súng chí ít..."

"Giovanni, nếu bạn tôi xảy ra chuyện gì, tôi sẽ không bỏ qua cho cậu!"

Không muốn nghe thêm giọng nói của Kiều, sau khi Ngụy Chính Nghĩa hét lên xong lập tức cúp điện thoại, chạy tới trước bàn ăn, ngồi xổm xuống hỏi: "Mấy người sao rồi?"

Mảnh vỡ cửa sổ bắn tung tóe đầy đất, cũng may Tiêu Lan Thảo phản ứng nhanh, cô gái chỉ bị khϊếp sợ, Tiêu Lan Thảo đẩy cô gái cho Ngụy Chính Nghĩa, bảo gã săn sóc, bản thân nhìn một cái về phía đối diện, nhanh chóng chạy ra ngoài, Ngụy Chính Nghĩa vội vàng kêu lên: "Hung thủ ở cùng tầng tòa nhà đối diện, anh họ anh cẩn thận!"

Trương Huyền và Nhϊếp Hành Phong thấy xảy ra chuyện bất ngờ, cũng chạy tới, Ngụy Chính Nghĩa tâm phiền ý loạn, không hỏi sao họ lại ở chỗ này, đỡ cô gái ra ngoài trước, Trương Huyền nhìn cửa sổ thủy tinh bị phá nát bấy, lại quay đầu nhìn Nhϊếp Hành Phong, Nhϊếp Hành Phong nghe được lời Ngụy Chính Nghĩa vừa nói với Tiêu Lan Thảo, nói: "Chúng ta chia nhau đi chặn đường."

"Được!"

Hai người chạy xuống lầu, Ngân Mặc cũng muốn đi, bị Ngân Bạch cản lại, dùng xà ngữ chỉ có hắn mới có thể nghe được nói: "Chuyện của bọn họ, để tự bọn họ giải quyết, chúng ta đừng nhúng tay vào."

"Nhưng họ có việc, chúng ta cũng chẳng được lợi gì thì phải?"

Tuy Ngân Mặc nói vậy, nhưng vẫn một lần nữa ngồi trở lại chỗ, ngân xà dọc theo ống tay áo hắn bò tới cổ, thè lưỡi liếʍ nước canh dính ở bên môi hắn, cảm thấy mùi vị không tệ, nói: "Canh bí đỏ ngon."

Ngân Mặc lập tức múc một muỗng canh cho nó, ngân xà liếʍ một cái, lập tức liền chán ghét, nói: "Ta muốn ăn loại thịt thần côn ăn kia."

"Nhưng mà, ca, chúng ta đã rất lâu rồi không ăn mặn."

"Thế nên ta mới muốn ăn."

Vậy cũng phải có tiền mới được à.

Ngân Mặc ở lâu trong thâm sơn, không biết giá cả nơi này, có điều nhìn cách trang trí của nhà hàng, cũng biết giá cả nhất định không rẻ, hắn do dự một chút, thấy Ngân Bạch quay sang bò về phía bàn ăn của Trương Huyền, vội vàng nắm đuôi rắn lôi về, gọi người phục vụ tới, chỉ vào những món ăn này, nói: "Lấy giúp tôi một phần giống vậy."

Cửa kính nhà hàng bị đập vỡ, mặc dù có quản lý và bảo vệ phụ trách trấn an khách hàng, nhưng tình hình toàn bộ đại sảnh còn rất hỗn loạn, người phục vụ sửng sốt nhìn người đàn ông tuấn tú này một cái, rất muốn biết làm sao anh ta còn nuốt trôi được, có điều nếu khách hàng gọi món, cậu ta cũng chỉ có thể nghe theo, nhớ xong thực đơn lui ra.

"Vậy chúng ta vừa ăn cơm vừa chờ họ về là được rồi." Vuốt ve ngân xà đang quấn trên vai mình, Ngân Mặc nói.

~oOo~