Quyển 2 (Hạ) - Chương 1

Gần tới phía sau tòa căn hộ, Trương Huyền ra dấu tay với Nhϊếp Hành Phong, cậu rẽ vào đằng sau tòa nhà, ánh sáng phía sau tòa nhà mờ mịt, cậu vừa tới gần, liền thấy một bóng người thoáng qua, vội vàng đuổi theo.

Tốc độ của bóng người rất nhanh, Trương Huyền đuổi theo hắn chạy vào hẻm nhỏ phía sau, trong ngõ không có đèn, bóng người cũng biến mất, Trương Huyền mở điện thoại, định liên lạc với Nhϊếp Hành Phong, ai ngờ gió lạnh đột nhiên từ phía sau truyền tới, cậu vội vàng né tránh, tiếp theo đá một cước tới.

Người đàn ông đánh vào khoảng không, bị cậu đá phải lùi lại hai bước, Trương Huyền không cho hắn cơ hội giảm xóc, lại liên tục vung ra vài quyền, công phu của đối phương không tệ, cũng dễ dàng né tránh, hai người đấu mấy hiệp trong hẻm nhỏ tối om, Trương Huyền nghe thấy tiếng kéo súng, cậu lập tức quất tác hồn ti ra, thừng bạc mạnh mẽ đánh vào lưng người nọ, người đàn ông đau đớn kêu lên một tiếng, đυ.ng phải tường bao phía sau, Trương Huyền nhân cơ hội dùng tác hồn ti chèn vào cổ họng hắn, áp chế không cho hắn phản kháng.

Ánh trăng lạnh lẽo ló ra từ sau đám mây, chiếu sáng khuôn mặt người đàn ông, Trương Huyền lạnh lùng nhìn hắn, nói: "Quả nhiên là mi."

"Dùng pháp khí là thắng không anh hùng đâu nhé." Người đàn ông thua, dứt khoát từ bỏ phản kháng, cặp mắt hoa đào nhếch lên, mỉm cười trả lời.

"Dù sao cũng hơn mi dùng súng, cảnh sát Tiêu." Trương Huyền cười nhạt.

"Tôi vừa rồi đang đuổi theo sát thủ, thấy cậu cũng qua đây, còn tưởng rằng cậu là đồng bọn." Tiêu Lan Thảo cười đến vô tội: "Cậu biết đấy, đối phó với kẻ xấu, tuyệt đối không thể nương tay."

"Nói không sai chút nào."

Trương Huyền tăng thêm lực tay, làm đầu Tiêu Lan Thảo ngẩng lên, ánh trăng chiếu lên con ngươi hắn, chiếu rõ bên trong con ngươi, một mắt hai đồng tử, song đồng chồng lên nhau, vừa quỷ dị vừa xinh đẹp.

Thảo nào hôm nay lúc gặp Tiêu Lan Thảo, đã cảm thấy hắn không bình thường, chỉ là dương khí buổi chiều đang vượng, đã giảm bớt khí tức yêu quái trên người Tiêu Lan Thảo, cậu mới không dám khẳng định, giờ thì chẳng còn nghi ngờ gì nữa, cười lạnh nói: "Đã lâu không gặp trùng đồng, nếu như đây không phải trời sinh, vậy chính là do mi bám lên thân thể này gây ra, yêu nghiệt, còn chưa cút ra!?"

"Cậu khẳng định sao?" Thân phận bị vạch trần, Tiêu Lan Thảo không hề hoảng loạn, dù bận vẫn ung dung nói: "Nếu tôi ra, hắn có thể sẽ chết đó."

"Hắn vốn đã chết rồi!"

"Vậy có muốn đánh cuộc một lần không? Nhưng tôi nghĩ bất kể là Ngụy gia hay Tiêu gia, cũng sẽ không biết ơn cậu đã thay trời hành đạo đâu, thiên sư đại nhân."

Trương Huyền lạnh lùng nhìn chằm chằm Tiêu Lan Thảo, với trùng đồng rất sáng sủa, chứng tỏ bản thân chủ nhân của cơ thể còn có dấu hiệu của sinh mạng, cậu không thấy được nguyên thần của Tiêu Lan Thảo, một quất vừa rồi của tác hồn ti không đánh hắn ra khỏi thân thể, có thể thấy được hắn cùng kí chủ đã đạt được sự thống nhất nào đó, chí ít hắn không cưỡng ép bám thân, hai người mới có thể dùng chung một thân thể.

Kiểu này phiền toái nhất, cậu không thể lấy mạng sống của người khác ra đặt cược với Tiêu Lan Thảo được, đành phải buông lỏng lực một chút, nói: "Mặc kệ mi là yêu quái gì, có mục đích thế nào, tốt nhất nên cẩn thận!"

Tiêu Lan Thảo hoàn toàn không bị khí thế của Trương Huyền áp đảo, mỉm cười nhìn lại cậu, đột nhiên hỏi: "Nếu như tôi nói mục đích của tôi tới đây là vì cậu, cậu có tin không?"

Ánh trăng chiếu lên trùng đồng khúc xạ ra ánh sáng yêu dị, Trương Huyền ngẩn ra, liền thấy gương mặt tuấn tú kia đột nhiên tới gần, cậu vội vàng lui về phía sau, gò má truyền tới ấm áp, lập tức Tiêu Lan Thảo cười vang, thoát khỏi kiềm chế của cậu, xoa cổ họng bị đè đau, tùy ý dựa một chút lên bức tường, nói: "Thiên sư đại nhân, ngài thật đúng là ngây thơ nhỉ."

Đáng ghét, lại bị một tên chẳng biết là cái loại yêu quái gì đùa giỡn!

Đôi mắt Trương Huyền nheo lại, dưới lệ khí sôi sục, tác hồn ti như vật sống chui lên từ giữa lòng bàn tay, chờ đợi cậu tấn công bất cứ lúc nào.

Cảm giác được sát khí của cậu, Tiêu Lan Thảo thu lại nụ cười, hai tay giơ lên, tỏ vẻ xin tha thứ, nghiêm chỉnh nói: "Tôi sẽ không tổn thương đến hắn, đối với thân thể này, tôi thế mà lại khẩn trương hơn bất cứ ai đấy, thiên sư đại nhân yên tâm, tôi chỉ là nhàn rỗi buồn chán nên chơi một chút, đến khi chơi đã rồi, tự nhiên sẽ đi."

Trương Huyền cắn môi dưới không lên tiếng, cậu ghét nhất là loại yêu quái không làm điều xấu gì chỉ biết quấy rối càn rỡ, bắt không thể, gϊếŧ không xong, bằng không một đường tác hồn ti diệt hắn, vậy là thiên hạ thái bình, lạnh lùng hỏi: "Mi định chơi bao lâu?"

Tiêu Lan Thảo nghẹo đầu suy nghĩ một chút: "Có lẽ một năm nửa năm, hoặc là cả đời, chuyện tương lai ai biết được."

Đúng vậy, nếu yêu quái bám vào kí chủ bị trọng thương hôn mê, vậy hắn rời đi cũng chẳng khác nào nói tính mạng kí chủ gặp nguy hiểm, từ một ý nghĩa nào đó mà nói, người thân của Tiêu Lan Thảo không hy vọng xảy ra tình huống này.

Trương Huyền không ngăn hắn nữa, Tiêu Lan Thảo đi ra vài bước, lại xoay đầu lại nói: "Đúng rồi, vừa rồi những người đó là tới đối phó với tôi, làm hại em họ tôi và bạn gái của cậu ấy hoảng sợ, xin hãy thay tôi nói lời xin lỗi, tiện thể cũng nói tiếng cảm ơn với bạn cậu ấy."

"Họa mi gây ra mi tự chịu, đừng làm bị thương đến người vô tội."

"Còn không phải vì tôi thăng chức nhanh quá, có người nhìn tôi không vừa mắt hay sao, có điều tôi làm vậy cũng vì đợi đến khi tôi rời đi, người chính chủ này có thể ngồi lên cái ghế thật cao, cậu cũng biết đối với danh vọng quyền thế, nhà họ có bao nhiêu nhiệt huyết."

Tiêu Lan Thảo nói đến ân cần, nhưng trong nụ cười lộ ra lãnh ý nhàn nhạt, khiến không ai có thể nhìn rõ thật giả trong lời nói, nhìn bóng lưng của hắn, Trương Huyền lầm bầm: "Hy vọng là như vậy."

Tiêu Lan Thảo rời khỏi, cũng mang theo ám muội trôi nổi trong không khí, Trương Huyền sẽ không tự kỷ đến độ cho rằng cái tên không biết là yêu quái gì kia thực sự thích mình, nhưng biểu hiện của Tiêu Lan Thảo vẫn khiến cậu dương dương tự đắc, rất khó có cơ hội khi cậu đứng cùng một chỗ với Nhϊếp Hành Phong, lại có người đặt ánh mắt lên người cậu.

Hẳn là có mưu đồ khác mới đúng.

Điện thoại di động vang lên, là Nhϊếp Hành Phong gọi, nói họ không chặn được sát thủ, hỏi cậu tình hình bên này, nghe thấy Ngụy Chính Nghĩa ở đối diện, Trương Huyền không nói chuyện của Tiêu Lan Thảo, chỉ nói cậu cũng mất dấu, bây giờ đi qua gặp bọn họ ngay.

"Hình như em rất vui?" Trương Huyền không phải là người biết cách che đậy tâm tư, Nhϊếp Hành Phong lập tức cảm nhận được tâm tình được biểu đạt trong ngữ điệu thoải mái của cậu.

"Vừa phát hiện ra một chuyện thú vị, quay về nói cho anh."

Trương Huyền tắt điện thoại, quay người trở về, ai ngờ chưa đi được hai bước, đã cảm giác được không khí lạnh buốt, dưới chân phát ra tiếng kẽo cà kẽo kẹt, giống như tiếng động sau khi giẫm lên tuyết đọng, cậu thản nhiên tiếp tục đi về phía trước, phát hiện cảm giác lạnh buốt vô hình trung tăng thêm, không khí như bị đông cứng, hóa thành một mặt tường trong suốt, vây cậu vào giữa.

Trương Huyền thả chậm cước bộ, nhìn xuống mặt đất dưới chân, chẳng biết từ lúc nào con đường đã bị bao phủ một tầng sương trắng, trong sương lác đác hiện ra bạch cốt, xa xa thân ảnh xám trắng chợt lay động, loáng thoáng như dáng dấp cốt yêu của Du Tinh, cậu buông tác hồn ti xuống, đôi mắt quét qua yêu mị đang rình nấp bốn phía, quát lên: "Nếu đã tới, thì khỏi cần trốn trốn tránh tránh."

Thấy hành tung bị phát hiện, Du Tinh dứt khoát hiện thân, dẫn theo thủ hạ giẫm lên bạch cốt rơi trước mặt Trương Huyền, lớn tiếng quát: "Đưa trái tim cho ta!"

Bầy quỷ nghe theo lệnh của Du Tinh, làm thành vòng tròn tầng tầng lớp lớp vây quanh Trương Huyền, có một số là hình người, có một số là bộ xương, dưới ánh trăng tỏa ra màu buốt lạnh, cùng kết giới bạch cốt được bày ra tụ thành một thể, không để cho Trương Huyền đường thoát.

Trương Huyền không để mấy cái pháp thuật nhỏ này của cốt yêu vào mắt, ba lô bị Chung Khôi mang đi, vì để chúng không đi tìm Chung Khôi gây phiền phức, cậu cố ý nói: "Đồ đến tay ta chính là của ta, muốn tìm một trái tim của người sinh giờ âm không dễ dàng gì, chuyện tốt như vậy sao ta có thể nhường cho người khác chứ?"

"Ngươi tu đạo, cần tim người làm gì?"

"Vậy các ngươi đều hóa thành hình người rồi, càng không cần một quả tim."

"Ngươi thì biết cái gì? Đó là chủ nhân..."

Du Tinh nói được một nửa, đột nhiên phát hiện Trương Huyền đang cố ý moi lời ả, vội vàng ngừng lại, Trương Huyền đạt được mục đích, cười hì hì nói: "Chủ nhân của ngươi cũng là một đống xương à? Được mấy trăm năm lịch sử rồi?"

"Không tim thì để mạng lại."

Bị Trương Huyền chọc giận, thân hình Du Tinh đột nhiên bay vυ"t lên, vọt về phía cậu phát động tấn công, ả dùng xương tay như vũ khí, thế mà lại có chút bá đạo, những cốt yêu cũng theo đó xông lên, kết giới cốt trận nho nhỏ bị lệ khí của chúng phát động, bốn vách tường kết thành khối băng thật dày, ùn ùn đánh về phía Trương Huyền.

Trương Huyền triển khai tác hồn ti, ngăn cản sát khí ép tới, khối băng đang đến gần phía sau bị thừng bạc đẩy ra, biến trở lại trạng thái khúc xương trước đó, đánh lên người những cốt yêu kia, cốt yêu đạo hạnh kém lập tức bị đánh toàn thân tan nát, tán loạn đầy đất, định tụ thành hình người một lần nữa, đạo bùa của Trương Huyền đã bắn ra, giữa không trung quét qua một ánh lửa, đốt bạch cốt rơi rải rác dưới đất, dùng cương hỏa thiêu rụi chúng.

Du Tinh thấy thảm trạng của đồng bọn, hú lên một tiếng quái dị lần thứ hai vọt về phía Trương Huyền, tương đối mà nói pháp thuật của ả khá cao thâm, trên người Trương Huyền lại có thương tích, không dám tùy tiện dùng thần lực của tác hồn ti, khó khăn lắm mới đánh ngang tay với ả.

Ả rất thông minh, để tránh né đạo bùa của Trương Huyền, vẫn không tới gần, chỉ thi pháp dùng bạch cốt hóa thành lợi kiếm tấn công cậu, cho dù Trương Huyền phản kích, cũng chỉ làm bị thương cốt yêu xông đến trước mặt, không đả thương được ả đến nửa phần.

Qua mấy chiêu, kết giới cốt yêu rốt cuộc sụp đổ dưới lệ khí của tác hồn ti, bạch cốt hóa thành mảnh vụn văng khắp nơi, không khí bên ngoài thổi tới, không gian ấm lên rất nhiều, Trương Huyền nhân cơ hội ném đạo bùa ra, giữa không trung một mảnh đạo bùa hùng hồn bốc ra ánh lửa rực rỡ, vây lũ quỷ còn lại vào giữa, Du Tinh cũng không chú ý bị cương hỏa đốt trúng mặt, đau đớn bưng mặt kêu to, gương mặt xinh đẹp tức khắc biến trở lại bộ dạng xương khô.

Trương Huyền đang muốn thừa thắng truy kích, cánh tay đột nhiên một trận đau đớn, vết thương cũ phát tác, khiến động tác của cậu hơi khựng lại, đúng lúc này, từ xa truyền đến tiếng bước chân, giọng nói oang oang của Ngụy Chính Nghĩa xa xa truyền đến.

"Sư phụ!"

Du Tinh bị thương, lại thấy bạn của Trương Huyền chạy tới, không dám dừng lại nữa, vội vàng niệm chú rời đi, Trương Huyền muốn đuổi theo ả, lại hữu tâm vô lực, thấy Nhϊếp Hành Phong cũng chạy tới, cậu thôi không đuổi theo nữa, thu hồi tác hồn ti, khôi phục lại vẻ tản mạn bình thường.

"Những cốt yêu kia đuổi tới à?" Nhϊếp Hành Phong vừa chạy tới đã phát hiện sắc mặt Trương Huyền không tốt, không khỏi lo lắng hỏi.

"Không có gì, chỉ là mấy tên tiểu quỷ không biết lượng sức thôi." Trương Huyền thờ ơ nói.

Cậu thu pháp khí, đau đớn từ vết thương cũ cũng từ từ biến mất, hỏi: "Sao mấy người lại qua đây?"

"Sư phụ lâu như vậy chưa quay lại, chủ tịch nói sư phụ có thể gặp phải phiền toái, bọn đệ tử liền chạy tới."

Ngụy Chính Nghĩa sau khi đưa cô bé gặp mặt lên taxi rời khỏi, liền lập tức tới chỗ Nhϊếp Hành Phong, thấy Trương Huyền bị lũ quỷ vây đánh, còn có tro đạo phù rơi dưới đất, gã nói: "Xem ra rất phiền toái."

"Tàm tạm." Trương Huyền lược qua chuyện của Du Tinh, nói với Ngụy Chính Nghĩa: "Tôi với anh họ cậu vừa tách ra, sát thủ là do đối thủ của anh họ cậu phái tới, anh ta bảo tôi nói tiếng xin lỗi cậu, còn nói phải cảm ơn Kiều đã nhắc nhở."

"Hả, vừa rồi ngắm bắn không phải là Kiều làm?" Nghe Trương Huyền thuật lại xong, Ngụy Chính Nghĩa líu lưỡi, ngơ ngác nói: "Làm sao bây giờ? Đệ tử vừa rồi còn còn mắng hắn một trận, nguy rồi nguy rồi nguy rồi, lần này chết chắc rồi..."

Gã vòng vo tại chỗ hai vòng, thấy trên mặt hai người cùng hiện ra vẻ thương hại, nhịn không được gào lên: "Mấy người phản ứng thế làm gì? Lúc đó hắn nói rõ ràng tình hình như thế, còn uy hϊếp tôi, đổi lại là bất cứ ai, cũng sẽ cho là hắn làm thôi. Cá tính hắn cực đoan như thế, căn bản chuyện gì cũng làm ra được..."

"Đó là cậu ngốc, tôi sẽ không nghĩ như vậy, chủ tịch cũng không." Trương Huyền nói: "Xem ra cậu phải hiểu Kiều nhiều hơn mới được, với thế lực của hắn, trong khi theo dõi cậu đã phát hiện ra sự tồn tại của sát thủ là chuyện rất đơn giản, nên hắn mới cố ý gọi điện thoại điều cậu ra, hắn thực sự muốn gϊếŧ người, đời này cũng không để cho cậu biết, cùng lắm là trong lòng khó chịu, uy hϊếp cậu một chút."

Ngụy Chính Nghĩa không còn lời nào để nói, quay đầu nhìn Nhϊếp Hành Phong, khổ sở gọi: "Chủ tịch..."

Nhϊếp Hành Phong gật đầu: "Tôi nghĩ với Kiều mà nói, sự tồn tại của cậu là khác biệt, hắn biết ranh giới của cậu, nên sẽ không thực sự làm chuyện khiến cậu căm giận."

Này chẳng khác nào nói, vừa rồi nếu không phải Kiều gọi điện cảnh báo, hậu quả không thể tưởng tượng nổi, nghĩ tới đây, vẻ mặt Ngụy Chính Nghĩa càng đau khổ, lập tức lấy điện thoại di động gọi cho Kiều, vừa kết nối liền đắp lên vẻ mặt tươi cười, ngọt ngào gọi: "Sư đệ..."

Giọng Kiều bình thản: "Giải quyết xong phiền phức rồi?"

"Giải quyết rồi, vừa nãy là tôi khinh suất, tôi biết chuyện không liên quan đến cậu, cảm ơn cậu, nếu không phải..."

"Tốt lắm, giờ tôi đang trên đường về nhà, mang đầu đến gặp!"

"Hả?"

Điện thoại cúp, sau âm thanh bận liên tiếp, Ngụy Chính Nghĩa quay đầu hỏi Nhϊếp Hành Phong và Trương Huyền: "Mang đầu đến gặp, có phải còn có ý khác không?"

"Theo tôi được biết, không có."

"...Vậy...Có biện pháp giải quyết nào không?"

"Có nha — mang đầu đến gặp."

Trương Huyền thích thú chế giễu Ngụy Chính Nghĩa, điện thoại di động vang lên, cậu nghe một hồi, nụ cười tức khắc biến mất, gào lên: "Không có tiền ngươi gọi đại tiệc làm gì? Cái gì? Đại ca muốn ăn? Có phải đại ca muốn ăn mặt trăng, ngươi cũng sẽ lên trời hái cho hắn? Phải, ta biết đại ca ngươi không phải thiên cẩu, không có hứng thú với mặt trăng, ngươi để ta nhạo báng một cái không được à? Được rồi được rồi được rồi, ta lập tức tới đây, thế nhé."

Cậu thở phì phì bỏ điện thoại xuống, Nhϊếp Hành Phong cười hỏi: "Ngân Mặc xảy ra chuyện?"

"Là đại ca hắn vừa muốn ăn bò bít tết vừa muốn uống canh bí đỏ, còn bị người ta phát hiện hắn mang theo thú cưng có tính công kích vào nhà hàng, hắn không có tiền thanh toán, giờ bị giữ lại, bảo chúng ta tới chuộc người." Trương Huyền càng nói càng tức, kéo áo Nhϊếp Hành Phong ra sức lắc: "Những người này thế nào vậy hả, một người, hai người, ngoại trừ gây sự ra họ còn có thể làm được cái gì chứ?"

Để ngăn chặn huynh đệ Ngân Mặc lại làm ra trò ngớ ngẩn, sáng sớm ngày kế Trương Huyền liền túm hai người bọn họ dậy, sai Hamburger tiến hành đào tạo theo kiểu nhồi vịt cách sinh tồn trong xã hội loài người cho bọn họ, ăn sáng xong, Hamburger cũng cơ bản giảng xong, miệng khô lưỡi rát muốn đi tìm nước uống, Trương Huyền tóm lấy cánh kéo nó lại, nói: "Đưa thẻ vàng chủ tịch cho ngươi cho hai người bọn họ, miễn cho lần sau bọn họ bị giữ lại, còn bắt ta phải đi chuộc người."

Hamburger ngẩng đầu lên, bộ dạng rất không tình nguyện, Trương Huyền cả giận: "Ngươi nhiều thẻ như thế, bớt đi hai cái cũng không chết được."

"Ta cũng rất muốn chết á! Là ngươi không cho ta chết đấy thôi!"

Hamburger tức giận nói xong, đưa hai thẻ tín dụng và thẻ ghi nợ cho Ngân Mặc, sau đó vỗ cánh một cái, đi ra ngoài tiếp tục tìm Chung Khôi.

Ngụy Chính Nghĩa ăn cơm xong, cũng ra ngoài tìm người, lần này gã trở về lấy danh nghĩa nghỉ phép, giờ vẫn đang trong kỳ nghỉ, thời gian lại rất dư dả, chỉ là trạng thái tinh thần không tốt — nếu trên cổ bất kỳ ai treo một thanh đao, tinh thần cũng đều không tốt.

Trương Huyền bảo Ngụy Chính Nghĩa mang Ngân Mặc đi cùng, tìm người đồng thời tiện thể làm quen hoàn cảnh sống của con người, Ngân Bạch vẫn trong hình rắn, lười biếng cuộn tròn ngủ trên ghế salon, không muốn di chuyển, Ngân Mặc dỗ hắn rất lâu, hắn mới miễn cưỡng leo lên cổ tay Ngân Mặc, quấn lấy giống như vòng bạc, cùng đi với hắn.

"Đây mà là anh trai sao? Đây căn bản là đang nuôi con trai thì có." Trương Huyền lầm bầm xong, lại cười hì hì đề nghị với Nhϊếp Hành Phong: "Mọi người đều đi rồi, chúng ta cũng đi làm việc chứ?"

"Đi đâu?"

"Lên giường."

Ánh mắt không đồng ý ném tới, Trương Huyền đành phải giơ tay đầu hàng, chiêu tài miêu thật chẳng có tí tình thú nào, cậu chẳng qua chỉ đùa một chút, làm gì mà nghiêm túc thế?

"Mở máy tính lên, soái ca, em cho anh xem vài thứ hay ho."

Ngụy Chính Nghĩa mang laptop tới, sau khi Nhϊếp Hành Phong bật lên, Trương Huyền cắm usb vào, bên trong chứa tài liệu sao được từ chỗ Phó Yên Văn, usb rất nhỏ, nhiều lần trắc trở lại vẫn nguyên vẹn không tổn hao gì, Trương Huyền mở tài liệu cho Nhϊếp Hành Phong xem.

"Những thứ này đều là người từng tới chỗ Phó Yên Văn xem bói, nếu như Phó Yên Văn và cốt yêu là đồng bọn, chúng có thể thông qua xem bói để tìm mục tiêu, chủ tịch tra lại tin tức sự kiện gần nhất đi, xem xem có phải những người chết trùng khít với danh sách không."

Trong danh sách có mấy người họ biết, ví dụ như Đinh Hứa Hồng và Lưu Chính Uy, Lưu Chính Uy chính là giám đốc Lưu của công ty Tinh Huy, đêm đó Đinh Hứa Hồng tự sát ông ta có biểu hiện rất khác thường, còn có Trần Thanh người mẫu hợp đồng của Tinh Huy, Trương Huyền từng nhìn qua cáo phó của hắn, hiện tại hắn đã bị Vô Thường bắt xuống địa phủ rồi.

Rất đáng tiếc, sau khi đối chiếu một lượt, họ phát hiện so với các chuyện gϊếŧ người đủ loại, người mời Phó Yên Văn xem bói chết oan lại càng ít hơn, Trương Huyền có chút buồn bực, nói: "Liệu có phải hắn còn có tài liệu bí mật nào khác không?"

"Sao em truy đuổi Phó Yên Văn mãi không thôi?"

"Bởi vì khí tràng ở Trường Thanh Quán cùng với nhà cũ rất kỳ quái, Phó Yên Văn lại là hàng xóm của Du Tinh, cho dù chúng không phải đồng bọn, cũng nhất định cấu kết với nhau làm việc xấu."

Nói tới nói lui Trương Huyền vẫn là vì Trương Tam, mới để ý Phó Yên Văn như thế, Nhϊếp Hành Phong lại cảm thấy đây không phải điểm quan trọng, anh khoanh một vòng trên tên Đinh Hứa Hồng, nói: "Tôi cảm thấy Đinh Hứa Hồng mới là then chốt, cô ta từng tiếp xúc với Phó Yên Văn, tiếp xúc với Du Tinh, cho Chung Khôi một cái vĩ giới có thể giam giữ hồn phách người chết, cuối cùng lại tự sát bằng cách thức quỷ dị, nhưng không tìm thấy hồn phách, chúng ta có thể đi hỏi Lưu Chính Uy, ông ta nên biết một chút nội tình, về phần Du Tinh, nếu cô ta đã tìm tới cửa, tin rằng cô ta chưa từ bỏ ý định, sẽ còn trở lại."

"A, em biết Trần Thanh chết thế nào rồi!" Nghe Nhϊếp Hành Phong giải thích, Trương Huyền kêu lên.

Lúc Trần Thanh bị Vô Thường mang đi, l*иg ngực không phải là một mảng huyết nhục lẫn lộn hay sao? Hộp gỗ đêm đó cậu lấy được ở tiệm nail, bên trong không có vật quý giá gì người bình thường cần đến, chỉ có một quả tim, trái tim đang đập thình thịch thình thịch không ngừng, đặt ở phía trước cửa sổ để hấp thụ trọn âm khí của trăng.

Nếu như quả tim kia là của Trần Thanh, liền phù hợp với lời Tiêu Lan Thảo nói có rất nhiều án ngược sát và Bạch Vô Thường gần đây bận gấp bội, Vô Thường còn muốn bảo mình giúp đỡ, chết tiệt, thật sự bị miệng quạ đen của hắn nói trúng rồi, giờ chuyện phiền toái tới cửa, không muốn giúp cũng không được — tim bị Chung Khôi cầm đi, giờ chẳng biết ở đâu, nhìn phản ứng của cốt yêu, thứ kia đối với bọn chúng rất quan trọng, nếu không tìm lại được, nhất định sẽ lại gϊếŧ người, phiền phức cậu rước lấy tất nhiên phải tự cậu giải quyết mới được!

"Nếu người chết đều liên quan đến Tinh Huy, vậy chúng ta phải tới Tinh Huy thăm dò một chút thôi!"

Nhϊếp Hành Phong tắt máy tính, lái xe tới Tinh Huy, ngồi trên xe anh, Trương Huyền nhớ tới chiếc Mini cooper của mình, hơi buồn bực.

"Chiếc xe em thích nhất bị nổ mất rồi, em chưa tìm bọn chúng tính sổ, chúng còn dám tới đòi em quả tim, em sẽ không bỏ qua cho mấy con quỷ xương ấy đâu, nợ này không tính, thề không làm người!"

Tính sổ thế nào? Chẳng lẽ bắt mấy con quỷ kia đền cho cậu một chiếc xe à? Nhϊếp Hành Phong lại cảm thấy hành động cốt yêu cho nổ xe rất khác thường, song để không làm Trương Huyền đau lòng, anh không nói nhiều, mở ti vi trong xe.

Không có chương trình nào hay, Trương Huyền thiếu hào hứng chuyển kênh, chợt thấy thời sự sáng sớm đang đăng tin án hình sự, xung quanh hiện trường vụ án được căng đường cảnh giới, phóng viên và đoàn người được sơ tán rất xa, tình hình bên trong hoàn toàn không nhìn thấy gì, chỉ nghe phát thanh viên đang nói là rạng sáng ở vùng ngoại thành xảy ra vụ án ngược sát phanh thây, trong màn hình còn thấp thoáng bóng dáng Tiêu Lan Thảo.

"Có phải là cốt yêu làm không?" Trương Huyền nghĩ ngay đến thảm trạng Trần Thanh bị móc tim.

Nhϊếp Hành Phong không có cách nào trả lời, nói: "Gặp Lưu Chính Uy trước đã rồi nói."

Việc chẳng như ý, sau khi họ tới Tinh Huy, lại không gặp được Lưu Chính Uy, cô lễ tân nói giám đốc Lưu hai ngày nay chưa tới công ty, Trương Huyền dùng thẻ cảnh sát moi được địa chỉ của Lưu Chính Uy, kết quả ở nhà cũng không có ai, họ bấm chuông cửa hồi lâu cũng không thấy trả lời, bên trong yên tĩnh, không giống như có người ở nhà.

"Theo thói cũ?" Trương Huyền dùng ánh mắt hỏi Nhϊếp Hành Phong.

Nhϊếp Hành Phong không nói gì, đột nhập vào nhà dân là hành vi phạm tội điển hình, nhưng dưới sự ảnh hưởng của Trương Huyền, anh hình như càng ngày càng quen, sau khi cảm thấy Lưu Chính Uy có chuyện, anh cũng không ngại vào điều tra một cái.

Im lặng chứng tỏ đồng ý, Trương Huyền sợ anh đổi ý, vội vàng dùng khóa đặc chế mở cửa, hai người vừa đi vào liền ngửi thấy mùi thuốc Đông y nồng nặc, Trương Huyền bị sặc ho khan không ngớt, nói: "Ông ta không kiếm đủ tiền sao? Ngoài làm giám đốc, còn kiêm mở tiệm thuốc Đông y?"

Không phải ai cũng giống Trương Huyền yêu tiền là em đâu.

Nhϊếp Hành Phong chế giễu trong lòng, đi đến phòng bếp, trong tủ bát phòng bếp để rất nhiều gói thuốc Đông y, trên bếp cũng có ấm sắc thuốc, Trương Huyền lại tới những phòng khác, Lưu gia rất trống cũng rất bừa bộn, cảm giác giống như không có nữ chủ nhân, trong phòng lớn cuối cùng khắp nơi đều treo đầy l*иg chim, một số còn là đặc chế, được đóng tinh xảo lộng lẫy, có hai con vẹt bị nhốt ở trong, vì lâu rồi chưa được ăn, đói kêu lầm rầm không ngừng.

Xem ra tình trạng Lưu Chính Uy rất gay go, ngay cả thú cưng cũng quên cho ăn, Nhϊếp Hành Phong lấy điện thoại di động, mở tấm ảnh lần trước Hamburger gửi cho anh, ý Hamburger là cũng muốn "căn hộ cao cấp" thế này, nhưng lúc đó anh đang bám theo Trương Huyền, không để ý đến, giờ phát hiện ra hai nhà trang trí rất giống nhau, nhiều loại l*иg chim treo liên tiếp cùng một chỗ, tựa như cùng xuất phát từ tay một người.

"Đinh Hứa Hồng chắc không phải là tình nhân của Lưu Chính Uy đấy chứ?"

Nhớ lại phản ứng của Lưu Chính Uy lúc Đinh Hứa Hồng chết, Trương Huyền cảm thấy khả năng này rất lớn, lập tức gọi điện thoại bảo Hamburger tới.

Nhϊếp Hành Phong đi vào phòng ngủ bên cạnh, trên bàn đầu giường cũng để rất nhiều thuốc, Trương Huyền cầm lấy một lọ nhìn một cái, phía trên là một chuỗi Tiếng Anh, trình độ cậu có hạn, nhìn hồi lâu, lẩm bẩm: "Hình như là bổ thận? Ối đệch, thận hư còn tìm bồ nhí, khẩu vị cũng thật lớn."

"Không phải bổ thận, là điều trị suy thận."

"Này không phải là nhiễm trùng đường tiểu à? Nhưng nhìn tình trạng Lưu Chính Uy, cũng coi như không tệ mà."

"Suy thận và nhiễm trùng đường tiểu không hề giống nhau, suy thận cũng chia ra cấp tính và mãn tính, nếu là cấp tính còn may, nếu chuyển thành mãn tính..."

"Lão ta cần thay thận!"

Đột nhiên, tất cả vấn đề bởi điểm hoàn chỉnh này mà nối liền với nhau, Trương Huyền nghĩ tới Chung Khôi, cái tên đến chết còn chẳng hay biết gì.

"Xảy ra chuyện gì? Sao đột nhiên gọi tới đây?"

Tiếng ồn ào của Hamburger cắt đứt suy nghĩ của Trương Huyền, nó bay từ cửa sổ vào, khi nhìn thấy cả phòng đều bày l*иg chim, hưng phấn kêu to: "Chủ tịch đại nhân, cái ta muốn chính là loại này, làm cho ta nhé? Ta sau này nhất định cố gắng làm việc!"

"Ngươi làm xong nhiệm vụ trước mắt đi rồi hãy nói." Trương Huyền nói: "Ngươi vẫn chưa nói chuyện xảy ra sau khi tới nhà Đinh Hứa Hồng? Sao ngươi lại ở trong sân khấu kịch?"

"A, ta bận quá quên nói." Hamburger quay đầu quan sát căn phòng, nói: "Đây có phải là nhà của người tên là Lưu.. Lưu gì đó không? Ta nghe Đinh Hứa Hồng nói muốn gϊếŧ hắn, cô ta còn gọi điện thoại cho một người đàn ông họ Phó..."

Đinh Hứa Hồng nói gì trong điện thoại Hamburger không biết, có điều tối đó nó bị Đinh Hứa Hồng đưa tới sân khấu kịch, đêm đó Tinh Huy tổ chức fashion show ở sân khấu kịch, nhưng Đinh Hứa Hồng không mang nó tới chỗ sân khấu, mà từ cửa sau đi vào, nửa đường họ bị cấp dưới của Lưu Chính Uy ngăn lại, Đinh Hứa Hồng cũng không cố ép, sau khi nhờ những người đó chuyển l*иg chim cho Lưu Chính Uy thì rời đi.

Nhưng lúc đó Lưu Chính Uy đang bận, cấp dưới của ông ta tiện tay treo l*иg chim ở một bên, Hamburger hơi buồn ngủ, đến lúc tỉnh dậy, phát hiện mọi người đều đi rồi, một mình nó lẻ loi trơ trọi bị nhốt trong một không gian phong ấn, xung quanh lượn lờ rất nhiều âm hồn hung ác, nó biến trở lại nguyên hình, sau khi đánh nhau một trận thì xông ra, đến sân khấu mới biết Đinh Hứa Hồng đã chết.

Nghe Hamburger kể lại xong, Trương Huyền hận không thể một tờ đạo bùa quất chết nó, gào lên: "Chuyện quan trọng như vậy sao ngươi không nói sớm!?"

"Ngươi lại không hỏi ta, làm sao ta biết quan trọng chứ?"

Hamburger bày ra tư thế không phải lỗi của ta, Trương Huyền không còn lời nào để nói, biết mắng nó nữa cũng vô tích sự, hỏi: "Ngươi bị đưa đến chỗ nào của sân khấu kịch?"

"Không biết, l*иg chim phủ vải, ta không nhìn thấy."

"Pháp thuật của ngươi đâu?:

"Dùng pháp thuật không tốn tiền à? Không có việc gì ta dùng pháp thuật nhìn trộm làm gì?" Hamburger nói xong, bản thân cũng cảm thấy đuối lý, lầm bầm: "Để ta nhớ một chút, ta hẳn là có thể tìm được đường."

Quên đi, chút chuyện nhỏ này cậu vẫn chưa phải phiền đến Ưng đại gia, Trương Huyền đặt vấn đề vào trọng điểm — "Cho nên, Phó Yên Văn nói với Đinh Hứa Hồng có thể dùng mạng để trao đổi với mạng của đứa bé?"

"Ta chỉ nghe được một câu như thế, những cái khác không rõ lắm."

Thì ra Đinh Hứa Hồng tự sát không phải muốn biến thành lệ quỷ đòi mạng, mà muốn giữ lại đứa bé, ngón út là nơi dương khí dừng lại cuối cùng, lấy chỉ đỏ làm nút thắt, có thể giữ lại một hơi thở cuối cùng cho người ở lại dương gian, hai chân lại quấn chỉ, vây khốn hồn phách, đây cũng là lý do bọn họ không tìm được hồn phách Đinh Hứa Hồng, về phần Phó Yên Văn dạy Đinh Hứa Hồng dùng biện pháp gì đổi mạng, cậu vẫn chưa rõ lắm, nói chung không phải biện pháp tốt đẹp gì, làm không được một cái, có lẽ còn liên lụy đến người vô tội.

Trương Huyền xua xua tay ý bảo Hamburger có thể đi, lúc Hamburger sắp đi lại liên tục dặn Nhϊếp Hành Phong quan tâm đến căn hộ cao cấp của nó một chút, đến tận khi Trương Huyền nghe phát phiền, lấy đạo bùa ra cảnh cáo, nó mới không dám mở miệng nữa, nhanh chóng bay xa.

"Thì ra Chung Khôi chết chính là như vậy."

Hai người ra khỏi nhà Lưu Chính Uy, trên đường về nhà, Trương Huyền than thở.

— Chức năng thận của Lưu Chính Uy xảy ra vấn đề, có lẽ gay go đến mức cần phải dựa vào chạy thận để duy trì mạng sống, lão muốn thay thận, nhưng trong lúc nhất thời chưa tìm được thận thích hợp để thay, nên mới đặt chú ý lên người Chung Khôi, lợi dụng việc Chung Khôi không đề phòng Đinh Hứa Hồng, xuống tay với y, nhưng phẫu thuật nửa chừng xảy ra vấn đề, thận chưa lấy ra, người đã chết, nên khi Đinh Hứa Hồng nhìn thấy Chung Khôi, mới hoảng hốt như thế, từ hành động của cô ta nhìn ra được cô ta vẫn còn chút tình cảm với Chung Khôi, nhưng cuối cùng không thắng được tình yêu cô ta dành cho Lưu Chính Uy.

"Tϊиɧ ŧяùиɠ người bị suy thận có vấn đề, đứa bé kia vốn rất khó giữ được, Chung Khôi đã chết, Đinh Hứa Hồng mất đi giá trị lợi dụng bị đá bay, trong lòng cô ta không cân bằng, nên mới trăm phương nghìn kế muốn gϊếŧ Lưu Chính Uy..." Lầm bầm đến đây, Trương Huyền đột nhiên kêu to: "Mấy thứ thức ăn cho chim đâu rồi?"

"Nếu như ở chỗ Lưu Chính Uy, ông ta có khả năng gặp nguy hiểm."

"Lão sẽ không ngu ngốc ăn thức ăn cho chim chứ?"

"Người yêu chim đều sẽ mang thức ăn cho chim bên mình, nếu như là kịch độc, không cần Lưu Chính Uy dùng, chỉ chạm đến cũng có thể trúng độc mãn tính, huống chi với tình trạng cơ thể của ông ta bây giờ, sức đề kháng cũng rất thấp, ông ta cũng ở trong danh sách của Phó Yên Văn, có lẽ ông ta chính là mục tiêu kế tiếp."

Nghe Nhϊếp Hành Phong nói, Trương Huyền khẩn trương lên: "Vậy phải mau chóng tìm thấy lão mới được, cái này không phải sở trường của chúng ta, tìm đồ đệ."

"Ngụy Chính Nghĩa giờ đang nghỉ phép, phạm vi chức vụ của cậu ấy cũng không ở bên này, chúng ta vẫn nên trực tiếp tìm Tiêu Lan Thảo sẽ nhanh hơn, em biết số điện thoại của anh ta không?"

"Em làm sao biết số điện thoại của thằng cha kia chứ?"

Trương Huyền vẫn canh cánh trong lòng việc tối qua không nhìn ra nguyên thần của Tiêu Lan Thảo, Nhϊếp Hành Phong nhìn cậu một cái, không nói gì, quay đầu xe, lái thẳng tới cục cảnh sát.

...