Quyển 2 (Hạ) - Chương 10

Thấy mọi người nói đi là đi, Trương Huyền đuổi theo phía sau nhớn nhác gào lên: "Các ngươi đừng đi tất chứ, không để lại tiền thì để lại chìa khóa xe cũng được mà!"

Lăn qua lộn lại trong bụng quái vật, đồ cậu mang theo người đều lăn đi hết, pháp thuật cũng dùng quá lâu, hiện tại trong tình trạng kiệt sức, hoàn toàn không muốn dùng nữa, nghĩ phải đi bộ về nhà, Trương Huyền đau đầu.

Tay được kéo qua, Nhϊếp Hành Phong mỉm cười nói: "Không sao, tôi còn ít tiền xu, ngồi xe bus hẳn không vấn đề gì."

Bọn họ đều mặc quần áo tối màu, vết máu trên người không rõ lắm, hẳn là không dọa người khác, hai người từ trong đám sương đi về phía trước chưa bao lâu, đã thấy một chiếc xe tuyến sớm đứng ở cửa trạm, Trương Huyền cũng lười hỏi xe bus đi hướng nào, kéo Nhϊếp Hành Phong ngồi lên, dù sao cũng là xe chuyến về, ngồi trước một chuyến rồi tính.

Thời gian còn sớm, hành khách chưa nhiều lắm, hai người cứ cầm tay nhau như vậy ngồi ở hàng ghế cuối cùng, sau khi xe khởi động, Nhϊếp Hành Phong hỏi: "Vết thương cũ còn đau không?"

Trương Huyền lắc đầu, yên lặng nhìn tia nắng ban mai ngoài cửa sổ, qua rất lâu, mới nói: "Đây là nhà ma em thấy đáng sợ nhất, đời này em không muốn chơi lại lần thứ hai nữa."

Hai người đã trải qua một đêm lăn lê bò toài, đều khiến cho toàn thân phủ đầy bụi, trên mặt Trương Huyền còn dính một ít màu đỏ khó nhìn thấy, Nhϊếp Hành Phong bới bới túi áo, tìm được chiếc khăn tay nhăn nhúm đưa cho cậu, nhìn cậu ra sức lau chùi, nói: "Tôi nghĩ chúng ta có khả năng đều bị Phó Yên Văn lừa."

"Anh nói hắn là hóa thân của Âm quân?"

"Điều này tôi không biết, nhưng như tôi đã từng nói, trên đời này không ai lại làm chuyện không có mục đích, Phó Yên Văn trăm phương ngàn kế muốn lấy mạng chúng ta, những yêu quỷ kia cũng chỉ làm nền mà thôi."

Anh nghĩ đám cốt yêu Du Tinh dựa vào quái vật sân khấu kịch, bức thiết muốn lấy tim người mệnh cách cực âm để chủ nhân của chúng hóa thành thực thể, đều là bị Phó Yên Văn che đậy, cũng là Phó Yên Văn dẫn anh và Trương Huyền tới mồi nhử sân khấu kịch, tư liệu họ tìm được trong thư viện đều là Phó Yên Văn cố ý để lại, có lẽ trung tâm thương mại bị đốt, xe của Trương Huyền bị nổ cũng đều là Phó Yên Văn gây ra, hắn làm nhiều như vậy, chẳng qua muốn làm xáo trộn lực phán đoán của họ, đợi sau khi họ bị nhốt trong sân khấu kịch, mới lấy oán khí của Đinh Hứa Hồng kích dẫn trận cục bàn long trấn sát.

Khả năng là một khi khởi động trận pháp do Bắc đế âm quân bày ra, đạt được sức mạnh vạn quân khó đỡ, lại thêm linh khí bản thân tòa kiến trúc, tựa như một chiếc vò tự nhiên lớn, nhốt tất cả những sinh vật đi vào bên trong, lợi dụng huyễn thuật để bọn họ tự gϊếŧ lẫn nhau, đến khi họ đều chết hết, lại đem những người còn sót lại nuốt nốt, tựa như luyện cổ (sâu độc), chỉ là cái này còn ác độc hơn luyện cổ, nó thừa dịp khi họ tấn công lẫn nhau thì hấp thu pháp lực của họ, đem bọn họ hóa thành một bộ phận cơ thể mình, tất cả mọi người đều là mục tiêu của nó, gồm cả anh cùng Trương Huyền, Du Tinh, Đinh Hứa Hồng, thậm chí tất cả âm hồn.

Họ không phải lần đầu tiên bị nhốt, nhưng kiểu thế trận khiến tất cả họ suýt chút nữa hồn phi phách tán thế này Nhϊếp Hành Phong vẫn là lần đầu tiên thấy, vừa rồi chỉ cần có chút sai lầm, có lẽ muôn đời không quay lại được, mà tên Phó Yên Văn này rốt cuộc là ai, đến tột cùng ôm bao nhiêu thù hận, mới có thể trăm phương nghìn kế đưa bọn họ vào chỗ chết, anh lại hoàn toàn không biết gì.

Trương Huyền không suy nghĩ nhiều như Nhϊếp Hành Phong, tựa lừng vào ghế lau mặt, tâm tình còn rất tốt mà hát một bài, Nhϊếp Hành Phong nghe hồi lâu cũng chẳng nghe ra là hát cái gì, không nhịn được cười, hỏi: "Em có nhớ lần đầu tiên chúng ta bị nhốt trong trận nào không?"

"Thiên la địa võng của Lâm Thuần Khánh." Trương Huyền đang cảm thấy buồn chán, nghe được vấn đề này, lập tức phấn chấn, ngồi thẳng người, mắt sáng long lanh nhìn anh, nói: "Chủ tịch, xem ra chúng ta cực kỳ ăn ý, trong sân khấu kịch em cũng có hỏi qua vấn đề này."

"Vậy không phải lỗi giác của tôi, cục này có điểm giống với thủ pháp bày binh bố trận của Lâm Thuần Khánh, hay ông ta cũng tham dự trong kế hoạch của Phó Yên Văn." Nhϊếp Hành Phong trầm ngâm nói.

Mặt của Trương Huyền lập tức dài ra, cái gì chứ, còn tưởng chiêu tài miêu nghĩ đến chuyện phong hoa tuyết nguyệt, hóa ra anh vẫn đang rất nghiêm túc xem xét vấn đề, Trương Huyền có hơi buồn bực, bĩu môi: "Anh đừng dát vàng lên mặt Lâm Thuần Khánh, cục bàn long trấn sát này tồn tại rất nhiều năm trước rồi, hai trận khác nhau quá xa, Lâm Thuần Khánh nếu có bản lĩnh này, đã sớm thành tiên rồi."

"Ừm."

"Đừng nghĩ nữa, muốn biết chuyện gì xảy ra, đến hỏi thẳng lão ta không phải được rồi sao?" Trương Huyền nói xong, lại hăng hái bừng bừng hỏi: "Đã nhắc tới trận thiên la địa võng, vậy chủ tịch anh còn nhớ lúc em gọi điện thoại cho anh không, câu đầu tiên nói là gì?"

"Chủ tịch, anh đang ở đâu?"

"Vậy câu thứ hai?"

"Tôi tới bệnh viện tìm anh, bây giờ vừa mới vào phòng bệnh...", câu thứ ba — bên cạnh tôi có rất nhiều tiền mặt đang bay."

"A ha ha, nhớ rõ ràng đến vậy, thì ra chủ tịch anh khi đó đã thầm mến em."

"Trương Huyền em còn có thể buồn chán hơn được không?"

Nhìn người yêu dương dương đắc ý, Nhϊếp Hành Phong không nói ra lời đả kích cậu, anh sở dĩ có thể nhớ rõ ràng như vậy, là bởi vì trước khi gặp Trương Huyền, cho tới bây giờ anh chưa từng gặp qua cấp dưới tham tiền đến mức dám trắng trợn đặt chủ ý lên người anh, thế thôi.

Hai ngày sau, Nhϊếp Hành Phong nhận được liên lạc của Tiêu Lan Thảo, cảnh sát tìm được thi thể của Phó Yên Văn trong căn hộ của hắn, căn cứ mức độ hư thối của thi thể, đoán hắn đại khái chết được hơn nửa năm, bên cạnh còn có một quả tim cũng thối rữa giống vậy, qua pháp y giám định, quả tim thuộc về Trần Thanh.

Tiêu Lan Thảo viết Phó Yên Văn vào báo cáo, đổ hết một loạt án gϊếŧ người phanh thây lên người hắn, còn nhân tiện thành công phá được vụ án mua bán bộ phận cơ thể người phi pháp và bệnh viện ngầm, bởi tội phạm liên quan đều đã chết, kết án khá nhanh chóng,

Sân khấu kịch bị lửa thiêu hủy, cảnh sát hoài nghi là Lưu Chính Uy gây nên, có điều Lưu Chính Uy đã chết, không có chủ nhân, nó bị dỡ xuống là chuyện sớm hay muộn, lão bảo vệ cũng được bọn họ tìm thấy, ông ta chết trong nhà mình, kiểm tra thi thể là nhồi máu cơ tim, nghe đâu chết rất bình thản, có thể ông ta thực sự coi sân khấu kịch trở thành bạn đời của mình, hy vọng đồng sinh cộng tử cùng nó thì phải.

Đến đây, tiền căn hậu quả của vụ án đều có giải thích hoàn chỉnh, về phần Phó Yên Văn thật sự đi đâu, không ai biết, Tiêu Lan Thảo từng điều tra, nhưng không tìm ra manh mối.

"Cảm ơn các anh đã cho tôi cơ hội thăng chức." Nói chính sự xong, Tiêu Lan Thảo nhờ Nhϊếp Hành Phong chuyển máy cho Trương Huyền, nửa đùa nói: "Lần sau trước khi tới thăm hỏi, tôi đưa các cậu đi du ngoạn khắp nơi, ở đây thực ra có không ít chỗ vui chơi đâu."

"Cảm ơn, nhưng ta nghĩ chỗ này ta còn quen thuộc hơn mi." Trương Huyền nói xong liền cúp điện thoại.

Đối với vùng đất cậu lớn lên từ nhỏ này mà nói, cảm giác quen thuộc đã khắc vào xương cốt, không cần thời thời khắc khắc ghi nhớ, nhưng cũng sẽ không quên.

Tất cả đều kết thúc rồi, trước khi đi, Trương Huyền mua đồ lễ tới thăm sư phụ, Nhϊếp Hành Phong lái xe đưa cậu đi, khi gần đến nhà, anh dừng xe ven đường, bảo đám người Ngân Mặc chờ họ ở đó, một mình anh đi cùng Trương Huyền tới viếng.

Vẫn giống như lần trước, một ngôi mộ trống trơ trọi nằm dưới ánh chiều tà, Trương Huyền đặt vàng mã hương nến xuống, dọn dẹp cỏ dại xung quanh mộ một hồi, Nhϊếp Hành Phong ở bên cạnh giúp cậu, hai người yên lặng làm việc, bốn phía yên tĩnh hiếm có.

Lần này Trương Huyền tới, vốn muốn biết rõ ràng chân tướng cái chết của Trương Tam, đáng tiếc không tìm được đầu mối nào, trái lại tự nhiên bị cuốn vào vụ án khác, nhưng mặc kệ nói thế nào, giải quyết được vụ án cũng là chuyện tốt, về phần chân tướng, chung quy sẽ có một ngày mọi chuyện rõ ràng.

Hai người đốt hương nến lên, lại đốt vàng mã và các loại đồ dùng sinh hoạt bằng giấy, Trương Huyền vừa đốt vừa nói: "Sư phụ à, đây đều là những thứ lúc còn sống người thường dùng đến, là con tự tay làm, có thích không? Lần này tới vội vàng, chưa kịp làm cho người đồng nam đồng nữ, thanh minh sau nhất định nhớ dâng lên, xin phù hộ cho đệ tử kiếm được nhiều tiền nha."

Nhϊếp Hành Phong ở bên cạnh nghe cậu thao thao, rõ ràng bầu không khí rất bi thương, lại không nhịn được cười, nói: "Nói điểm chính."

"Điểm chính à..." Trong ánh lửa vẻ mặt Trương Huyền trầm tĩnh lại, chậm rãi nói: "Kỳ thực đây chỉ là mộ chôn quần áo vào di vật, bên trong chỉ có vài đồ dùng lúc còn sống sư phụ thường dùng, còn có cái hộp sắt của em."

Đó là cái hộp sắt cậu từng coi là báu vật, nhưng lại thẳng thừng vứt đi, cậu mai táng hộp sắt cùng đồ của sư phụ, đồng thời cũng mai táng cả đoạn tuổi thơ vui vẻ, khi đó cậu đã lựa chọn quên đi, gồm cả thứ quan trọng nhất, người quan trọng nhất của cậu.

"Thực ra trong hộp chẳng có gì quý giá, nhưng khi đó em lại coi như bảo bối, mỗi đồ vật bên trong đều có một câu chuyện, em không biết sau khi nhìn thấy mấy thứ đó, em còn nhớ những chuyện này hay không, nhưng em nghĩ sư phụ nhất định đều nhớ."

"Sư phụ là người đầu tiên trên đời này đối xử tốt với em, em từng nghĩ nếu có người muốn hại sư phụ, cho dù nghịch thiên, em cũng phải bảo vệ ông ấy bình an, nhưng không ngờ cuối cùng người gϊếŧ ông ấy lại là em."

Trong ánh lửa vẻ mặt Trương Huyền trở nên mơ hồ bất định, Nhϊếp Hành Phong hỏi: "Em khẳng định lúc đó em nghĩ như vậy?"

"Anh nghi ngờ em à?"

"Không phải, tôi chỉ đang nghĩ, nếu như tất cả có thể lặp lại một lần nữa, sẽ thế nào?"

"Chúng em nhất định vẫn sẽ từng rất vui vẻ, nhưng em vẫn gϊếŧ ông ấy." Trương Huyền quay đầu lại, nghiêm túc nói: "Bất kể ở giữa có bao nhiêu biến số, cái kết quả này đều đã được định trước."

Liên quan đến điểm đó, ngay từ lúc Trương Tam nhặt được đứa bé này, ông cũng đã dự liệu đến, nếu đã là vận mệnh định trước, Nhϊếp Hành Phong nghĩ, vậy chi bằng cứ thản nhiên đối mặt đi.

"Chuyện quá khứ rồi, đừng để tâm nữa." Anh vỗ vỗ vai Trương Huyền: "Ít ra sư phụ cũng chưa từng trách em."

Trương Huyền nở nụ cười, gật đầu: "Lần sau hối lộ cho quỷ sai một ít, hỏi thăm sư phụ ở cõi âm sống có tốt không, đã đi đầu thai chưa?"

Nhϊếp Hành Phong biết Trương Huyền đang nói đùa, nếu cậu thật sự muốn làm vậy, đã sớm làm rồi — người đã đi, sẽ có cuộc sống mới của họ, hà tất vì để lòng mình thoải mái mà đi quấy nhiễu cuộc sống đối phương? Hơn nữa với tính độ lượng của Trương Tam, những chuyện cũ năm xưa có lẽ ông từ lâu đã không còn để trong lòng nữa.

Ánh trời chiều tỏa xuống mảnh đất trước mắt, hương nến cháy hết, gió chiều cuốn tro tàn trước mộ, hất lên không trung, Trương Huyền gom tro hương lại, sau khi quét dọn sạch sẽ, đứng lên nói: "Về thôi."

Hai người dọc theo con đường nhỏ chậm rãi trở về, nắng chiều kéo dài bóng họ, Trương Huyền nổi lên tính đùa giỡn, đạp lên cái bóng của họ đi về phía trước, Nhϊếp Hành Phong nhìn thấy, bất đắc dĩ lắc đầu.

Thật là một người nhàm chán.

Anh hỏi: "Giẫm lên cái bóng, em không đau à?"

"Không mà."

"Nếu không, vậy bóng ma có tồn tại hay không, với lại có gì phải lưu tâm?"

Trương Huyền dừng bước, ngẩng đầu nghiêm túc nhìn anh: "Nói không sai."

Di động vang lên, là điện thoại của Tiểu Bạch, đã lâu không liên lạc, Trương Huyền tò mò nghe.

"Tiểu Bạch, chuyện gì thế?"

"Những lời này ta phải hỏi mới đúng!" Ngự Bạch Phong ở đối diện lạnh lùng nói: "Ngươi không nói một tiếng đã bảo Ngụy Chính Nghĩa mang nhiều âm hồn như vậy đến nhờ ta siêu độ là có ý gì? Ta ở trường học, không phải ở đạo quán, ngươi có biết để giải quyết chuyện này, ta phải nghỉ ba ngày học không hả? Cái này cũng chưa tính, Ngụy Chính Nghĩa ở lại chỗ ta không chịu đi, nói là chủ ý của ngươi, đây lại là cái chuyện gì?"

Trương Huyền chột dạ, cười bồi: "Ta gần đây bận quá, cuống cuồng nên quên không báo trước, lần sau nhất định chú ý, ngươi cũng biết đấy, ta không thông thạo mấy chuyện siêu độ này."

"Ngươi đối với việc làm ăn không kiếm được tiền lúc nào chẳng không thông thạo." Tiểu Bạch cười nhạt: "Ngay cả pháp quyết phong ấn cũng viết sai, thật may là những âm hồn này không chạy ra."

"Hả?!"

Lần này Trương Huyền ngớ ra, ngẫm lại tình hình đêm đó, pháp thuật của cậu gần đây chỉ tàm tạm, lúc gấp gáp làm sai cũng không phải không có khả năng, cũng may những âm hồn này nể tình, không đi ra ngoài hại người, bằng không lại mang đến một đống chuyện phiền toái, vội hỏi: "Có xảy ra chuyện gì không?"

"Tất cả đều thuận lợi, Ngự Bạch Phong ta ra tay, còn có gì mà không giải quyết được?"

"Vậy tốt rồi, tốt rồi." Trương Huyền thở phào nhẹ nhõm, vẽ một cái thập tự ở trước ngực, tự khen: "Cũng may ta trừ vận tiền bạc ra, vận khí khác cũng không tệ lắm, A – men."

Lúc này còn có tâm tình làm chuyện quái gở, Tiểu Bạch ở đối diện liếc mắt khinh thường: "Trên áo phông viết Mã Linh Xu là chuyện gì thế?"

"Chữ ký của thần tượng, hệt như gà bới, sao vậy?"

"Không có gì, chỉ cảm thấy hành bút có chút kỳ quái."

Rõ ràng chữ ký bình thường, nhưng y vừa nhìn thấy, liền có cảm giác trong lòng bình thản, người này không đơn giản, có thể biến hóa bùa không tồn tại vào văn tự hoàn chỉnh, lúc đó y đã nghĩ, có lẽ trấn áp âm hồn không phải là đạo bùa của Trương Huyền, mà là cái chữ ký này thì phải?

"Người này ngươi chý ý chút." Y nhắc nhở: "Ta nghi ngờ hắn có nguồn gốc với Mã gia."

"Mã gia? Nhà nào thế?"

Nghe cái thứ vô công rồi nghề này hỏi, Tiểu Bạch thật muốn vung thẳng một cái đấm mèo qua sóng điện thoại, y hít sâu một hơi, để mình có thể tiếp tục giữ được tỉnh táo, nói: "Nam Xuyên Mã gia khu ma (khu: đuổi), muốn biết tình hình cụ thể và tỉ mỉ, tới phòng ta tìm bản chép tay của ta."

"Nghe rất thần kỳ, vậy cảm ơn nhiều, ta sẽ tránh xa khoai tây tiên sinh."

Nghe Trương Huyền trả lời liền biết cậu không để cảnh cáo của mình trong lòng, Tiểu Bạch cũng không nói thêm nữa, dù sao vận may của Trương Huyền không tệ, cho dù có chuyện, cậu cũng sẽ có cách giải quyết.

"Trở về ta gửi hóa đơn cho ngươi." Tiểu Bạch quay vào vấn đề chính, nói: "Gồm phí siêu độ, phí vất vả tiểu hồ ly ba ngày nay đi học ghi chép cho ta và phí vui chơi ăn uống của Ngụy Chính Nghĩa."

"A a, phần của Ngụy Chính Nghĩa cũng tính lên đầu ta, Tiểu Bạch ngươi còn có thể đen hơn nữa không?" (Hắc: đen, xấu xa.)

"Xin đừng trông chờ một con mèo đen biến thành trắng, tiền bạc phân minh, ái tình dứt khoát, là ngài nói thì phải?"

Tiểu Bạch cúp điện thoại trong tiếng cười nham hiểm, Nhϊếp Hành Phong thấy vẻ mặt đưa đám của Trương Huyền, liền biết cậu bị hố rồi, nhịn cười, nói: "Bình thường Tiểu Bạch giúp em xử lý trang web, coi như là khao đi, tốn chút tiền thôi mà."

Chút tiền!

Trương Huyền liếc xéo Nhϊếp Hành Phong, lái giọng Hamburger, nói: "Kẻ có tiền đáng ghét."

Nhìn Trương Huyền tiếp tục giẫm bóng sải bước đi về phía trước, Nhϊếp Hành Phong theo phía sau, cũng không nói Tiểu Bạch gọi điện thoại cho anh trước rồi, nói rằng hỏi thăm được quỷ giới có loại dược thảo, có lẽ có thể giảm bớt lệ khí của độc kiếm trên người Trương Huyền, Tiểu Bạch vốn định tự mình đi điều tra, lại bị Trương Huyền đột nhiên ném tới một đống chuyện phiền toái, y vì siêu độ âm hồn oán linh, trong thời gian ngắn không thể làm xong, hơn nữa thêm chuyện của Bắc đế âm quân, Nhϊếp Hành Phong định tự mình đi, đem cả tiền căn hậu quả của pháp trận ở sân khấu kịch hỏi cho rõ ràng.

Nhưng nếu giấu Trương Huyền đi, sau đó bị cậu biết được, vậy kết quả chắc sẽ rất thê thảm.

Xa xa truyền đến tiếng huýt sáo, là Hamburger phát ra, hai người không biết xảy ra chuyện gì, vội vàng mau bước chạy về, liền thấy Hamburger đang đứng trên mui xe nhảy tới nhảy lui đánh nhịp, bên kia Chung Khôi đang dạy Ngân Mặc đi catwalk, còn thỉnh thoảng sửa lại tư thế bước đi cho hắn.

Trải qua mấy ngày nghỉ ngơi, vết thương của Ngân Mặc đã khỏi hơn phân nửa, dưới sự chỉ bảo của Chung Khôi đi rất nghiêm túc, hắn dáng cao lại thêm cách bước chuyên nghiệp, chợt nhìn thấy thật sự có vài phần khí chất của nghề người mẫu.

Nắng chiều tô điểm thêm màu sắc ấm áp cho một màn này, đáng tiếc Trương Huyền không biết thưởng thức, chạy tới nói với hai người đang luyện tập hăng hái bừng bừng: "Hơi bị ăn chơi đấy, là ngươi chuẩn bị đến địa phủ phát triển sự nghiệp người mẫu? Hay huynh đệ các ngươi làm rắn không thích, lại muốn học cách mèo đi?"

Ngân Mặc mặt vô biểu tình lùi qua một bên, ánh mắt lại lóe ra hiếu kỳ và hưng phấn, Ngân Bạch đang vòng tới vòng lui trên vai hắn, nói với Trương Huyền: "Đừng giận mà chủ nhân, đệ ta chỉ là không có việc gì làm, học Chung Khôi một chút thôi."

"Kỳ thực tôi thấy Ngân Mặc rất có tố chất làm người mẫu, nếu như anh ấy vào giới người mẫu, nhất định có thể nổi tiếng." Chung Khôi ở bên cạnh nhiệt tình đề cử.

Trương Huyền nâng cằm quan sát trên dưới Ngân Mặc, thành thật mà nói điều kiện của Ngân Mặc đích xác không tệ, hơn nữa nếu tần suất xuất hiện cao, rất có khả năng dụ kẻ đứng phía sau uy hϊếp bọn họ ra...

Nghĩ ra kế sách, cậu nói: "Vậy cứ thử đi, cơ mà một ngày ba bữa phải chuẩn bị cho tốt."

"Cảm tạ chủ nhân."

Ngữ điệu Ngân Bạch dịu dàng, nếu bây giờ nó là người, vẻ mặt nhất định rất ôn hòa, ngược lại Ngân Mặc lạnh lùng hơn, vừa không tỏ ý vui mừng khi Trương Huyền cho phép, cũng không bất mãn, chỉ thấp giọng nói cảm ơn, làm Trương Huyền không nhịn được nghĩ, Ngân Bạch mới thích hợp bước vào con đường người mẫu người người phức tạp hơn, đáng tiếc tên này quá lười, trừ phi cần thiết, còn không hắn tuyệt không xuất hiện với hình dạng con người.

Vấn đề huynh đệ ngân xà thảo luận xong, Trương Huyền chuyển ánh mắt về phía Chung Khôi, nói: "Mọi chuyện đều giải quyết xong rồi, cậu cũng nên lên đường thôi."

"A, nhanh vậy!" Mặc dù biết chuyện ly biệt là sớm hay muộn, nhưng đột nhiên bị nói tới, Chung Khôi vẫn còn có phần không tiếp nhận được, quay đầu nhìn mọi người, nói rất thương cảm: "Tôi cũng chưa chuẩn bị tâm lý gì cả."

"Cậu là tới địa phủ, cũng không phải đi kết hôn, chuẩn bị tâm lý cái quái gì?"

Trương Huyền không thể nào hiểu nổi tình cảm tinh tế Chung Khôi thỉnh thoảng nảy ra, bảo Nhϊếp Hành Phong lên xe trước, sau đó hất đầu với Chung Khôi một cái: "Đi ngàn dặm cũng phải bắc lều, không có bữa tiệc nào không tàn, đi thôi."

Hai người theo lối nhỏ của thôn làng đi xuống, Trương Huyền lấy ra vàng mã đã chuẩn bị, đốt lên, vừa đi vừa tung lên không trung, đốt tiền dẫn quỷ chia ra phương vị bốn phương tám hướng, thông đường đến cõi âm cho y, ra tay hào phóng như thế, tin rằng âm sai không thể không nể mặt mũi.

Quả nhiên, một con đường đi chưa được một phần ba, phía trước liền từ từ xuất hiện một con đường lớn khác, sương mù lượn lờ, nhìn không rõ điểm cuối, Trương Huyền dừng lại ở đầu đường, tiếp tục cúng tế vàng mã, hỏi Chung Khôi: "Lần này cậu có thể thấy được rồi chứ?"

"Thấy rồi." Đối với đường lớn xuất hiện trước mặt, Chung Khôi cũng rất hưng phấn.

Thật tốt quá, Trương Huyền thở phào nhẹ nhõm, nếu lại không thấy nữa, cậu thật không biết nên làm thế nào mới phải đây, vội vàng ra sức vung tiền, không lâu sau, liền thấy một tiểu quỷ toàn thân mặc đồ âm sai chạy đến, không chờ cậu mở miệng, lên tiếng trước.

"Đại nhân đừng vung tiền nữa, cấp trên của chúng ta nói, người này dương thọ đã hết, nhưng còn có mấy trăm năm âm thọ, địa phủ chúng ta không thể thu được."

"Cái gì?" Trương Huyền trợn mắt, lập tức dừng vung tiền, nói: "Cho dù hắn có âm thọ, đó cũng là quỷ, sao lại không thu? Gọi Bạch Tiểu Thường lên đây!"

"Cái này... Cấp trên của chúng ta nói bởi đại nhân ngài gây ra tình trạng hỗn loạn, địa phủ chúng ta gần đây bận rộn muốn chết, ngài ấy không tới được, nếu không ta trả tiền đã nhận lại cho ngài?"

Đây là tiền âm phủ, cậu lấy lại làm cái rắm gì?

Trương Huyền bực mình: "Cái gì gọi là hỗn loạn do ta gây ra? Ta giúp hắn giải quyết vấn đề ở dương gian, hắn còn dám đổ bừa cho ta, kêu Bạch Tiểu Thường lập tức tới gặp ta, bằng không ta lập tức đi gặp hắn!"

Trương Huyền thuận miệng nói, không ngờ tiểu quỷ tin thật, lập tức xoay người sải bước chạy trở về, con đường dày đặc sương mù theo bước chạy của hắn từ từ biến mất, chỉ để lại một lời thật dài.

"Cấp trên chúng ta nói, thời cơ chưa tới không dám tiết lộ thiên cơ, nói chung người này ở lại dương gian, đối với ngài với chúng ta đều có lợi, xin đại nhân hãy đối xử tử tế."

Trương Huyền ngẩn ra vài giây mới lấy lại tinh thần, tiểu quỷ đã chạy từ lâu, cậu đành phải hướng về phía màn sương cuối cùng kia gào lên: "Đối xử tử tế em gái ngươi ấy, ta là thiên sư, không phải ngự quỷ sư, ngươi bảo ta ở nhà nuôi quỷ vận tài à?"

Thế là Nhϊếp Hành Phong ở trên xe chờ chưa bao lâu, đã thấy Trương Huyền tức giận trở về, phía sau còn có Chung Khôi hết sức phấn khẩn đi theo.

Vừa lên xen Trương Huyền đã nói: "Chủ tịch đừng hỏi em tại sao, em cũng rất muốn tìm một người đến hỏi vì sao đâyyyyyyy!"

"Như vậy cũng tốt." Thấy Chung Khôi xông lên xe, ở phía sau phấn khởi buôn chuyện mình vừa trải qua với Ngân Mặc và Hamburger, Nhϊếp Hành Phong cười cười, nói: "Dù sao trong nhà có yêu có quái, một con quỷ cũng không tồi."

"Lập tức về nhà, em muốn tìm Lâm Thuần Khánh tính sổ, mấy cái cục diện rối rắm này đều một tay lão làm ra, lần này nếu em bỏ qua cho lão, em sẽ cùng họ với chiêu tài miêu!"

Xe con nghiêng ngả chạy ra ngoài trong tiếng rống to của Trương Huyền.

Rạng sáng, sương mù bao phủ thành phố chưa thức tỉnh, xa xa ánh đèn neon trên biển hiệu lập lòe trong sương sớm, biển hiệu treo trên cửa quán bar, tiếng nhạc mơ hồ truyền ra từ bên trong, phá vỡ im lặng bốn phía.

Nam nhân trẻ tuổi xuyên qua sương sớm, đến gần quán bar, hắn ngẩng đầu nhìn biển hiệu phía trên, biển nhìn không thu hút lắm, chữ bên trên bị ánh đèn tô điểm lóng lánh đến dị thường, ngay cả hắn người có chứng mù mắt nghiêm trọng cũng có thể nhìn thấy mấy chữ kia — Empire.

"Hoan nghênh đã tới!"

Theo tiếng chuông đồng trên cửa vang lên, ông chủ đứng sau quầy bar gửi đến lời chào hỏi nhiệt tình, giọng nói trong trẻo hữu lực, hoàn toàn không có cảm giác uể oải lúc sáng sớm, sau khi thấy khách tới là ai, nụ cười chiêu khách trên mặt hắn thu lại, dùng ngữ khí quen thuộc nói: "Hôm nay thật sớm."

"Chủ nhân muốn uống rượu mơ, hắn nói ở cửa hàng tiện lợi không thuần, ta lại tới đây."

Hàng lang quán bar được thiết kế rất rộng, không có bài trí dư thừa, nam nhân đến nhiều lần, đã rất quen thuộc, đi thẳng tới trước quầy bar ngồi xuống. Tầm này, trong quán bar đã hết khách, nhưng ông chủ vẫn trông coi trong quán, giống như trước kia, chưa đến giờ hắn chưa đóng cửa.

"Nếu không có khách, sao không kết thúc công việc sớm một chút đi?" Hắn nhịn không được hỏi.

"Ta nghỉ, chẳng phải ngươi sẽ không mua được rượu hay sao? Để tùy thời đợi ngươi đến cửa, ta không ngại mở tiệm một ngày hai bốn tiếng."

Người đàn ông hơi nghiêm sắc mặt, nói: "Sơ Cửu, đừng nói đùa."

Ánh mắt Sơ Cửu lóe lên một cái, sau đó khẽ cười lên, đẩy rượi trái cây vừa pha chế xong lên trước mặt hắn, nói: "Nếm cái này đi, ta vừa pha thử."

"Ngươi lúc nào cũng coi ta là chuột bạch để thí nghiệm."

Người đàn ông ngoài miệng trách móc, lại rất lanh lẹ cầm ly rượu lên, Sơ Cửu không chớp mắt nhìn nhất cử nhất động của hắn, mỉm cười nói: "Hết cách rồi, ai bảo ta chỉ có một người bạn là ngươi chứ."

Người đàn ông nhẹ nhàng nhấp một ngụm rượu, lập tức mùi thơm ngát lan tỏa đầy miệng, mang theo cảm giác khoan khoái của mùa hạ, hắn híp mắt lại, mơ hồ nhìn thấy rượu được rót đến miệng ly là màu đỏ thẫm, bên trong nổi lên hạt nhỏ xíu, nói: "Hình như là vị dưa hấu?"

"Rượu thêm nước ép dưa hấu, rồi bỏ chocolate đông lạnh vào là xong, độ rất thấp, thích hợp với người tửu lượng kém lại muốn uống rượu, chẳng hạn như ngươi."

"Trừ cái đó ra, còn pha thêm những nguyên liệu khác thì phải?" Nam nhân thưởng thức rượu, nảy sinh nghi ngờ hỏi.

Mùi rượu đậm đà trong trẻo, lộ ra vị ngọt của thảo dược, hắn nghĩ điều chế loại rượu này nhất định không đơn giản như Sơ Cửu nói, Sơ Cửu lại không trả lời, chỉ cười nói: "Có thì có, nhưng mà thuộc về bí mật kinh doanh, không thể truyền ra ngoài."

Người đàn ông quen biết hắn lâu rồi, biết hắn đang nói đùa, thấy hắn không nói, cũng không hỏi nữa, tựa lên quầy bar yên lặng phẩm rượu, bên này Sơ Cửu lấy hai chai rượu mơ tự cất từ trong kho ra, sau khi gói lại xong bỏ vào túi giấy, lại lấy máy tính qua, ngón tay bấm nhanh như đạn, nói: "Hai chai rượu, sau khi chiết khấu hai mươi phần trăm tổng cộng hai vạn bảy ngàn tám trăm đồng, cảm ơn đã chiếu cố."

Giọng điệu điển hình của thương nhân ăn lãi cao, bớt hai mươi phần trăm còn đắt như thế, vậy không bằng trực tiếp ăn cướp cho rồi, người đàn ông bất đắc dĩ cười: "Thật là đắt."

"Khoai tây nếu như ngại đắt, bảo tự hắn đến mua, ra khỏi cửa rẽ phải, trong vòng một trăm mét thì có một nhà tiểu thất." Sơ Cửu nói xong, nhìn sắc mặt hắn, đẩy máy tính ra, nói: "Được rồi được rồi, nể mặt mũi ngươi, khấu trừ số lẻ."

Người đàn ông lấy thẻ tín dụng đưa tới, láng máng nhìn thấy Sơ Cửu lại lấy một chai rượu trái cây khác để vào trong túi giấy, dán miệng túi lại, đặt lên quầy bar, nói: "Chai này là của ngươi, miễn phí, sớm tối uống một chén, tốt cho mắt ngươi."

Hắn nhận lấy, túi rất nặng, dường như chai rượu trái cây còn lớn hơn chai rượu mơ, hắn nói: "Cứ tính tiền đi, không thì chủ nhân sẽ tức giận."

Sơ Cửu nhoài lên quầy bar, thân thể nghiêng về phía trước, động tác này có thể khiến hắn nhìn rõ đôi mắt của người đàn ông hơn, con ngươi xanh biếc, lại mông lung không có tiêu cự, tựa như vết rạn trên mỹ ngọc, bởi một chút tỳ vết mà không cách nào trở lại trạng thái hoàn mỹ lúc trước, trong mắt Sơ Cửu lướt qua thương cảm, ngoài miệng lại cười nói: "Nói với hắn, nếu mỗi lần hắn giúp ta thử rượu, ta sẽ cân nhắc việc tặng rượu miễn phí."

"Các ngươi thật là kỳ quái, rõ ràng ngươi là bằng hữu của chủ nhân, nhưng lại giống như kẻ thù, mỗi lần gặp đều cãi nhau ầm ĩ." Ngược lại là hắn, người dựa vào quan hệ của chủ nhân mà quen biết với Sơ Cửu, lại được hắn cực kỳ quan tâm, người đàn ông nhận lại thẻ tín dụng Sơ Cửu trả về, nói: "Cuối tuần tới nhà ta đi, ta vừa học được hai món bánh ngọt mới, mời ngươi ăn."

"Được."

Sơ Cửu vẫn dựa trên quầy bar như cũ, mỉm cười nhìn người đàn ông rời đi, bỗng nhiên lại gọi: "Tố Vấn."

Người đàn ông xoay người lại, Sơ Cửu nói: "Gần đây nơi này có không ít đạo sĩ đáng ghét tới, để tránh phiền phức, khoảng thời gian này ngươi vẫn ít ra ngoài thì hơn."

Tố Vấn gật đầu, do dự một chút, hỏi: "Chừng nào thì ngươi về Mỹ?"

"Ta không có ý định trở lại." Sơ Cửu tiện tay lấy một đồ pha chế rượu qua, lau chùi, nói: "Các ngươi đều trở về, ta một mình tha hương ở nước ngoài quả thật thê lương lắm."

Nào có thê lương? Từ khi hắn quen biết Sơ Cửu, vẫn làm hàng xóm với hắn, khách hàng đến quán bar của Sơ Cửu lúc nào cũng đông vui như thế, so sánh thì, quán rượu hắn mới mở này đìu hiu hơn rất nhiều, thật chẳng biết hắn nghĩ thế nào, đột nhiên đóng cửa quán bar lời gấp bội bên Mỹ kia, chạy về nước bắt đầu lại một lần nữa, cũng bởi vì chủ nhân của mình Mã Linh Xu nói phải quay về định cư.

Tiếng chuông đồng ở cửa thanh thúy vang lên, cắt đứt trầm tư của Tố Vấn, hắn lấy lại tinh thần đi ra ngoài, người bên ngoài vội vã chạy vào, lúc hai người lướt qua nhau ở cửa, cảm giác được khí tức tu đạo trên người đối phương, Tố Vấn hơi ngẩn ra, đôi mắt truyền đến đau đớn, bản năng của động vật khiến tâm trạng hắn lập tức căng thẳng, làm ra trạng thái lâm địch.

Trương Huyền hoàn toàn không chú ý tới phản ứng của hắn, sau khi đi vào liền chạy thẳng đến trước quầy bar ngồi xuống, nỏi: "Một ly nước quýt."

Sơ Cửu bỏ đồ pha rượu xuống, nhìn nhìn cửa, Tố Vấn nhận được ám hiệu không có chuyện gì, lúc này mới xoay người rời đi, chờ hắn đi khỏi, Sơ Cửu hỏi Trương Huyền: "Sáng sớm chạy đến quán bar gọi nước hoa quả, cậu tới gây sự thì phải?"

"Tôi lái xe tới, không thể uống rượu." Trương Huyền nhìn nhìn đồng hồ: "Vừa rồi đúng lúc đi ngang qua chỗ anh, liền vào nói với anh lời xin lỗi, vì chuyện lần trước."

"Không sao, ai cũng có lúc tâm tình không tốt." Nụ cười trên mặt Sơ Cửu khôi phục lại vẻ thờ ơ, đưa ly nước hoa quả qua, nói: "Hoan nghênh tới Empire."

Trương Huyền nhận lấy, nhấp một ngụm, hỏi: "Sao anh lại bỏ hai chữ ảo mộng trên biển hiệu đi?"

"Vì tôi cảm thấy lần trước cậu nói vô cùng đúng, con người nên có ảo mộng, nhưng không thể si nhân thuyết mộng, hiện tại rất nhiều người theo đuổi chân thực trong hư ảo, lại tìm kiếm ảo tưởng trong chân thực, nên suy cho cùng đây là một vương quốc thế nào, vậy thì chín người mười ý rồi."

"Vậy thì vì cái vương quốc không biết tên này cụng ly." Trương Huyền giơ ly lên.

Sơ Cửu cầm lấy ly rượu Tố Vấn uống còn thừa lại, cụng ly với cậu một cái, nói: "Nếu đã là bạn bè, giới thiệu lại lần nữa một chút, tôi là Sơ Cửu, Sơ trong thiên địa sơ thủy, Cửu trong cửu ngũ chí tôn."

"Phụt!"

Trương Huyền thành công bị sặc nước vừa uống vào trong miệng, cậu buồn cười nhìn người đàn ông làm một ngụm rượu hoa quả: "Một cái tên thôi mà, cần phải giới thiệu phô trương đến thế không?"

"Nhân giả kiến nhân, trí giả kiến trí*."

(*Nhân giả kiến nhân, trí giả kiến trí: Người nhân nghĩa gặp người nhân nghĩa, kẻ thông minh gặp kẻ thông minh.)

"Rồi rồi, tôi đây tên Trương Huyền." Trương Huyền cũng biết nghe theo, tự giới thiệu, nhưng cậu không văn vẻ nhiều như Sơ Cửu, thuận miệng nói: "Trương trong Trương Huyền, Huyền trong Trương Huyền."

Người đàn ông nâng tầm mắt nhìn cậu, cười nói: "Hình thức của cậu còn hoành tráng hơn tôi."

Vốn là một cái tên đơn giản, dùng lên người nam nhân này, liền giống như phó thác cho nó sinh mệnh truyền kỳ vậy, hai chữ "Trương Huyền" tùy ý nói ra miệng, lại tràn ngập tự phụ, giống như hãnh diện nói cho mọi người, tất cả phải biết cậu là ai, bởi vì cậu là Trương Huyền.

"Cậu đây là phải đi làm à?" Nhìn áo khoác hàng ngày đơn giản trên người Trương Huyền, Sơ Cửu hỏi.

"Không, tôi vừa ghi chương trình ở đài truyền hình, giờ mới xong việc." Trương Huyền chưa bao giờ bỏ qua bất cứ cơ hội nào tự tuyên truyền bản thân, lập tức móc danh thϊếp công ty trinh thám từ trong túi đưa tới, nói: "Gần đây tôi ghi hình chương trình trên kênh tài chính kinh tế ở đài truyền hình, nội dung chủ yếu là đối nhân xử thế trong cuộc sống và kinh doanh tiền bạc cùng phát triển, phát lúc sáu giờ đúng mỗi sáng, có thời gian xin hãy ủng hộ nhé."

"Nghe rất thú vị." Sơ Cửu nhận lấy danh thϊếp, hỏi: "Nên bây giờ cậu muốn về nhà à?"

"Có chuyện gì sao?"

"Nếu cậu tới xin lỗi, vậy chi bằng giúp tôi một chuyện đi." Sơ Cửu nói: "Cái người vừa rời khỏi là bạn của tôi, cậu ấy ở gần chỗ này, mắt cậu ấy không được tiện cho lắm, cậu có thể giúp tôi tiễn cậu ấy một đoạn được không?"

"Ok, Ok."

Tiện đường thôi mà, việc nhỏ như con thỏ, Trương Huyền lanh lẹ đồng ý, uống nước xong, muốn lấy tiền ra trả, Sơ Cửu ngăn lại.

"Ly này tôi mời."

"Cảm ơn nhé."

Sơ Cửu xử sự hào phóng, Trương Huyền cũng không khách sáo với hắn, nói cảm ơn rồi chạy ra ngoài.

Vị khách cuối cùng cũng đi khỏi, Sơ Cửu rửa ly xong, tắt nhạc đi, quán bar yên tĩnh trở lại, dường như có chút không thích ứng lắm với bầu không khí vô cùng vắng vẻ này, hắn cởi đồng phục, ra khỏi quán bar.

Bên ngoài khí trời rất tốt, hắn hít sâu một hơi, tắt đèn neon trên cửa, nhìn ánh đèn trên biển dần dần tắt đi, chỗ vốn viết chữ ảo mộng đổi thành một chữ khác."

"Bắt đầu thế nào không quan trọng, quan trọng là tất cả mọi thứ đều có một kết cục tốt."

Sơ Cửu xoay người vào quán bar, trong tiếng chuông đồng khẽ vang lên cửa chính quán bar một lần nữa đóng lại, nắng mai ấm áp rải xuống, chiếu sáng chữ in hoa trên biển

Taoist*. (*Đạo sĩ.)

...

PHIÊN NGOẠI: Chuyên đề tài chính kinh tế của Trương Tiểu Huyền.

Bài thứ hai: Quan hệ giữa năng lực và tài sản.

Buổi sáng đúng sáu giờ, chuyên đề tài chính kinh tế của Trương Huyền đúng giờ bắt đầu bài giảng, phía sau cậu là màn hình LCD cỡ lớn, đủ loại đạo bùa hoa hòe hoa sói trong túi gấm cho thấy đầu đề hôm nay — năng lực và tài sản.

"Khán giả thân ái, chào các bạn, lại đến chương trình cuộc sống giàu sang do tôi chủ trì, trịnh trọng cảm ơn sự thưởng thức cùng ủng hộ của mọi người."

Hôm nay Trương Huyền mặc tây trang màu ghi thẫm của Nhϊếp Hành Phong, đối mặt với ống kính, mỉm cười chậm rãi nói: "Chủ đề hôm nay của chúng ta là giảng giải về mối quan hệ giữa năng lực và tài sản, mỗi người lý giải hai từ giàu sang này không giống nhau, trong mắt tôi, có tiền có nhà có tình nhân vẫn không thể xưng là giàu sang, phải có "tâm", tâm giàu sang, cuộc đời của bạn mới có thể trọn vẹn tràn ngập vui vẻ, như vậy chúng ta phải cố gắng ra sao, mới có thể tự mình nắm được năng lực giàu sang đây?"

"Kỳ thực trên thế giới này, không có chuyện gì không thể làm được, Einstein từng nói "Mỗi người đều là thiên tài, nếu bạn đánh giá con cá bằng khả năng leo cây của nó, suốt đời nó sẽ tin rằng mình là kẻ ngốc nghếch", cho nên chỉ cần bạn có năng lực, ăn mày cũng có thể trở thành tỷ phú, mỗi một năng lực đều là một cánh cửa, không phải là một mặt tường chết, cửa có thể được mở ra, bạn mở ra rồi, bạn sẽ thành công, nhưng..."

Trương Huyền khoanh tay, làm ra một biểu cảm thật đáng tiếc — "Vấn đề là, có vài người cả đời anh ta cũng không tìm được chìa khóa mở cửa."

"Muốn lấy được chìa khóa mở cánh cửa giàu có cũng không khó, nhưng cần một vài yếu tốt cơ bản, đầu tiên, là lực quan sát thông thường của chúng ta!" Cậu cầm chiêu tài miêu khai vận bằng thủy tinh xanh biếc đặt ở giữa bàn lên.

"Cùng sức sáng tạo của bản thân!" Đây là miêu miêu thủy tinh xanh.

"Năng lực giải quyết công việc!" Miêu miêu màu đỏ.

"Sức kiên trì!" Miêu miêu màu tím.

"Còn có một phần vậy may!"

Cuối cùng, cũng là mèo áp trận quan trọng nhất, đương nhiên không ai khác chính là chiêu tài miêu bằng thủy tinh vàng, cậu nói: "Ở đây, tôi muốn nói với các bạn, trong tất cả các năng lực, cái cuối cùng mới là quan trọng nhất!"

"Có người dường như cảm thấy vận may là thứ nhì, thực lực mới có sức thuyết phục nhất, tôi muốn nói cho bạn biết, nếu bạn nghĩ như thế, vậy cả đời này bạn chỉ lướt qua thành công thực sự mà thôi, thần số mệnh chỉ quan tâm đến những người tin tưởng bản thân mình, mà năng lực lại vĩnh viễn xây dựng trên vận may, thử nghĩ mà xem, nếu như bạn ngay cả vận mệnh cơ bản cũng không có, vậy làm sao tìm được cơ hội thể hiện năng lực của mình đây? Đơn cử như một hạt dẻ bình thường."

Trương Huyền cầm lấy hạt dẻ để trên bàn trước đó, tách vỏ, nhân hạt dẻ rơi ra, cậu nhặt lên, đặt lên đầu chiêu tài miêu thủy tinh vàng.

"Hạt dẻ này có thể để ăn, nhưng thỉnh thoảng cũng sẽ cho chúng ta biết một vài đạo lý — tỷ như nói cho chúng ta về đầu cơ cổ phiếu, một người chơi cổ phiếu cho dù hiểu về giá cả thị trường hơn nữa, đối với mua bán trong thị trường chứng khoán rõ như lòng bàn tay, nhưng nếu không thể chớp đúng thời cơ, cũng đừng nghĩ kiếm được tiền, các bạn có thể chấp nhận việc vận may cứ thế chạy khỏi tay sao? Nhìn người khác kiếm tiền xấp lớn xấp bé, bản thân lại chỉ có thể nhìn vào chút xíu tiền vốn tích góp được từ ban đầu? Đáp án đương nhiên là không thể, tục ngữ nói thời gian là vàng bạc, có lẽ ngay bây giờ mấy phút đồng hồ các bạn đang do dự này, mấy khối vàng cứ thế không còn nữa."

Trương Huyền tiện tay đẩy một cái, con chiêu tài miêu thủy tinh vàng được tán tụng kia liền lăn sang một bên nhanh như chớp, cậu nói: "Muốn lấy lại những năm tháng không cẩn thận để trôi qua mất ư? Kỳ thực rất đơn giản."

Cậu lại đưa tay cầm chiêu tài miêu về, một lần nữa đặt vào giữa bàn, chỉ vào chiêu tài miêu đang hướng mặt về phía khán giả nói: "Bạn xem, đây dễ dàng biết bao nhiêu."

"Cho nên, đồng thời với việc tin tưởng vào năng lực của bản thân, xin cũng đừng quên vận may xung quanh cuộc sống của mình, mà phần vận may này, bạn chỉ cần tốn ba ngàn đồng là có thể cầm trong tay. Ba ngàn đồng, chẳng qua là tiền một bữa cơm, nhưng từ nay về sau có thể thay đổi vận mạng của mình, nếu bạn vẫn cảm thấy lo lắng, xin hãy trực tiếp click vào trang web dưới đây, xem các vị đạo gia quyền uy nhân sĩ giảng giải thế nào là vận trình nhân sinh, trình bày về triết lý nhân sinh."

"Được rồi, bây giờ chúng ta có năng lực và vận may, coi như đã đến gần với thành công hơn phân nửa, nhưng thật tiếc quá, thời lượng hôm nay đã hết rồi, nếu muốn tiếp tục cùng tôi thảo luận về bí quyết thành công, xin hãy quan tâm đến chương trình của tôi vào giờ này ngày mai, cảm ơn đã theo dõi, hẹn gặp lại!"

Định nghĩa về một tấc thời gian một tấc vàng hình như không như thế thì phải? Ai có thể nói cho anh biết, cái chương trình này rốt cuộc nói về cái gì?

Nhϊếp Hành Phong day huyệt thái dương hai bên nghĩ thầm, phải chăng anh còn chưa tỉnh ngủ, nên từng từ Trương Huyền nói anh đều hiểu, nhưng ghép lại liền biến thành ngôn luận quỷ dị anh không tài nào hiểu nổi.

Sáu giờ mười lăm, chương trình đúng giờ kết thúc, trong lòng Nhϊếp Hành Phong hét to một tiếng lucky, kéo chăn trùm lên định ngủ tiếp, Trương Huyền bên cạnh mất hứng.

"Chủ tịch anh đừng như thế, chương trình hay hay không cũng phải nói một câu chứ."

Hay thì sao mà không hay thì sao? Thời gian này trừ ông bà cụ dậy sớm ra, ai sẽ xem cái chương trình nhàm chán này chứ!

Từ từ nhắm hai mắt, Nhϊếp Hành Phong thuận miệng nói: "Không tồi, lần sau tiếp tục cố gắng."

"Nghe miễn cưỡng quá, để ghi hình được một đoạn này, em đã rất cố gắng nghiên cứu giáo trình tài chính anh giảng cho em đấy."

Ai có thể nói cho anh biết, trong cả đoạn thuyết trình có nửa chữ nào nhắc đến lý luận tài chính không?

"Chủ tịch, nhìn qua anh có vẻ rất mệt mỏi." Hồi lâu không nhận được lời đáp lại, Trương Huyền tiến đến trước mặt anh, trên dưới quan sát anh hỏi: "Anh gần đây lại không thức đêm, chuyện chăn gối cũng có tiết chế, tuổi lại chưa lớn, sao bộ dạng như thể hư thận yếu thế?"

Nếu người ta mỗi ngày đúng sáu giờ bị một cái chuông đồng hồ tự nhiên báo thức, cho dù là ai tình trạng cũng không tốt được đi!

"Trương Huyền em nói cho tôi biết!" Rốt cuộc không nhịn được nữa, Nhϊếp Hành Phong túm áo người yêu rống to: "Tôi phải trả em một lần bao nhiêu tiền, mói có thể không cần sáu giờ sáng mỗi ngày dậy xem ti vi nữa!?"

"Anh sao phải như thế! Chuyện gì cũng nói đến tiền, rất tổn thương tình cảm!"

Bị hét trở lại, Nhϊếp Hành Phong im lặng một chút, được rồi, hôm nay anh hơi nóng nảy, chủ yếu là liên tiếp một tháng liền anh đều bị vây trong trạng thái làm việc nghỉ ngơi kỳ quái này, muốn khống chế được tâm tình cũng khó khăn, nhưng bị mắt lam của người yêu nhìn chằm chằm không vui, anh tự kiểm điểm lại thái độ của mình, cũng cảm thấy nói hơi quá đáng, đang muốn mở miệng xin lỗi, đã thấy nhãn đồng của Trương Huyền đảo một vòng, ngọt ngào hỏi: "Nếu như em nói mười triệu, anh sẽ xem chương trình em ghi hình vào lúc khác được không?"

"Mười triệu..." Nhϊếp Hành Phong hỏi một cách khó khăn: "Đô la?"

"Đương nhiên là đô la, chẳng lẽ là tiền âm phủ? Em muốn mười triệu vàng mã làm gì chứ?"

Trong não dây thần kinh nào đó tên là tỉnh táo đứt phựt, cơn buồn ngủ bay rất xa, Nhϊếp Hành Phong quay người áp người yêu xuống giường, quát: "Em còn dám đòi nhiều hơn nữa cơ à Trương Huyền!?"

"Cân nhắc mức độ tiếp nhận của anh, em không dám đòi nhiều hơn."

Thì ra mười triệu chỉ là mức độ không nhiều lắm...

Nhϊếp Hành Phong cười lạnh, đè lên Trương Huyền, kéo áo ngủ của cậu ra, quát lên: "Cho em! Nhưng từ giờ trở đi trong vòng ba ngày không được mở miệng nói cho tôi, nói một chữ em trả lại tôi mười vạn, có ý kiến gì không?"

"Có!"

"Mười vạn!"

"Em không phải..."

"Ba mươi vạn!"

Lần này Trương Huyền không dám nói thêm nữa, môi ngậm chặt lại, hai mắt ai oán nhìn anh, Nhϊếp Hành Phong rất hài lòng, lúc không nói lời nào tiểu thần côn vẫn rất đáng yêu, cúi đầu hôn lên môi cậu, hưởng thụ sự đáp trả của cậu, Nhϊếp Hành Phong nghĩ thầm, chí ít ba ngày này mình có thể yên tĩnh một chút, về phần mười triệu cậu có thể lấy được hay không, vậy phải xem bản lĩnh của cậu!

~oOo~