Quyển 1 - Chương 3

Niếp Hành Phong đi theo người đàn ông thật lâu, mới đến một căn phòng chỉnh tề nơi chân núi, có lẽ là nhà của người đó, phòng ở cỏn rất mới, xung quanh là cái sân lớn, trong viện có đá cuội rải rác trải thành đường hình bát quái, tức là trận đồ trấn yêu, lại không mất thẩm mỹ, nhìn không ra một người lười nhác như vậy lại có thú nhàn nhã thoải mái như thế.

Người đàn ông vào nhà, ngoài dự kiến của Niếp Hành Phong, căn nhà thật lịch sự tao nhã, không có vật dư thừa nào, vật bài trí đều lien quan đến đạo thuật, bắt mắt nhất là điện thờ sư tổ ở chính giữa căn nhà, vô cùng quen thuộc, giống bài trí trong nhà của anh, bàn thờ chính giữa, mỗi ngày ba nén hương nghi ngút không ngừng —— Trương Huyền có cách sống lười nhác, nhưng trong việc tôn sư trọng đạo chưa bao giờ qua loa.

Trời đã chạng vạng, người đàn ông ôm đứa nhỏ vào phòng tắm, qua loa tẩy một chút, rồi đặt nó về giường, nghĩ nghỉ ngơi, lại cầm khăn mặt quấn người nó, đứa bé ôm đồ chơi của mình, tò mò xem xét "vật lạ", lại ngại khăn mặt vướng víu, đưa tay ném sang một bên, lộ ra than thể bé con trắng nộn.

Bộ dáng hành vi hồn nhiên rực rỡ chỉ có ở trẻ sơ sinh ấy, Niếp Hành Phong nhìn thấy liền cười rộ lên, anh không hề nghĩ tới có một ngày chính mình tận mắt nhìn thấy thời thơ ấu của Trương Huyền, thật đáng yêu hơn cả tưởng tượng, làm cho anh không còn bài xích đối với không gian ly kỳ này, khẽ đưa tay như muốn ôm đứa bé con, nhưng nga sau đó phát hiện ra mình không thể làm được —— anh có thể nhờ người đàn ông tiếp xúc với đứa bé để cảm nhận, nhưng không thể tự mình chạm vào.

Ngưởi đàn ông đói bụng, không để ý tới đứa bé bán manh, thấy hắn không muốn che chắn, liền không xen vào nữa, xoay người đi phòng bếp nấu cơm, làm cho Niếp Hành Phong muốn ở cùng đứa bé thêm chút cũng không được, thấy người kia ăn xong, lại thêm chén rượu, uống đến vui quên trời đất, rất muốn nhắc nhở —— đừng hưởng thụ nữa, đứa bé còn chưa ăn cơm đâu.

Có điều việc này người kia không làm, Niếp Hành Phong sốt ruột cũng vô dụng, may mắn đứa trẻ thật biết điều, chờ người kia cơm nước xong, tắm rửa xong, cũng chưa nghe thấy tiếng đứa bé khóc nháo, người kia trở lại phòng, nhìn thấy bé con nằm trên giường, mới nhớ tới hôm nay mang theo thứ quan trọng trở về, vội vàng chạy qua.

Niếp Hành Phong nhìn theo ánh chăm chú của người đàn ông, phát hiện đứa nhỏ ngậm ngón tay cái, tay kia thì ôm ngọc, tựa như trẻ con bình thường ôm món đồ chơi, ngủ say sưa.

Người kia đảo con mắt, thấy đứa bé không biết mình tiến vào, liền lặng lẽ tiến lên cầm ngọc muốn lấy, ai ngờ vừa động ngọc, đứa nhỏ liền tỉnh, mày nhăn lại, rất không vui trừng mắt nhìn khách không mời mà đến trước mắt.

Người kia làm như không thấy, tiếp tục mạnh tay, ai ngờ đứa bé cũng rất mạnh, hơn nữa sau khi phát hiện mình không phải đối thủ, bắt đầu tràn nước mắt, sau đó hé miệng, oa một tiếng khóc to.

Nhất thời tiếng khóc rung trời, ma âm xuyên màng nhĩ, làm cho Niếp Hành Phong cảm thấy cái lỗ tai ông ông hưởng ứng, người kia lập tức thông minh mà buông tay, tiếng khóc lập tức yếu bớt, đổi thành tiếng ngáp.

Đối với chấp nhất của đứa bé, người kia cũng không nề hà, vài giây đối diện sau, đột nhiên nghĩ đến một vấn đề quan trọng, " Đói bụng?"

Chắc hẳn là vậy, dù nó không đáp lại.

Có điều lâu như vậy, cho dù không phải là trẻ con bình thường, cũng cần dinh dưỡng bổ sung, người đàn ông đi phòng bếp lấy chút cơm chiều còn lại làm thành cháo, cảm thấy rất đặc, lại thêm chút nước, tìm cái thìa nhỏ, bắt đầu mớm cho đứa bé.

Quả nhiên đói bụng, đút cháo cho nó nó đều há miệng ăn, có lúc cũng vì ăn quá nhanh mà sặc vài lần, người kia tay không làm chủ được lực, nhiều lần làm đau nó, cũng may nó chỉ mím mím miệng, nhưng không có khóc thành tiếng.

Thật vất vả mớm xong cháo, người kia cũng mệt mỏi toát mồ hôi, ngồi ở bên cạnh hô hô thở gấp, rước lấy tiếng cười của đứa bé, Niếp Hành Phong cũng nhịn không được nở nụ cười, nói với đứa trẻ —— "Không nghĩ tới từ nhỏ em phiền phức như vậy."

Người đàn ông hiển nhiên nghĩ giống Niếp Hành Phong, nghỉ ngơi xong đi tới, đứa bé ôm ngọc trong ngực mắt mở to trừng người kia, giống như đem người trở thành kẻ địch,làm cho người kia cười khổ.

"Được, ta biết ngươi sẽ không nói, nhưng ngươi phải hiểu được, kỳ thật ngươi không thích hợp lưu lại nhân gian, ta cũng không muốn dưỡng tai họa bên người, cho nên chúng ta thương lượng một chút, ta đưa ngươi trở về được không?"

"..."

"Ta nói, cho dù ngọc này là bảo vật dưỡng khí của ngươi, ngươi hiện tại cũng dùng không được, lưu trữ vật không hữu dụng là sự trói buộc, không bằng trước khi quay về biển rộng tặng cho ta làm quà coi như có duyên?"

"..."

"Ngươi không nói lời nào, coi như ngươi đã đáp ứng rồi."

Người kia đưa tay lấy ngọc, phát hiện đứa nhỏ hoàn toàn không có ý rời tay, đành phải tiếp tục khuyên nhủ: "Ngươi xem ta là người lớn tuổi, cả ngày chạy đông chạy tây vội hàng yêu trừ ma, ngay cả vợ đều không có, đừng nói nuôi con, ngươi đi theo ta, sớm muộn gì sẽ bị ta dưỡng thành con trai."

"..."

Đôi mắt lam nhạt của đưa bé mở to nhìn không chuyển mà nhìn người kia, giống như nghe không hiểu, chỉ ngây ngô cười ha ha, nhưng người đàn ông đã khắc sâu được ý thức, muốn lấy ngọc từ tay đứa bé là không có khả năng, liền nhụt chí mà than thở: "Chấp nhất như vậy, cũng không phải là chuyện tốt."

"Chẳng lẽ hành động của người hiện giờ không gọi là chấp nhất sao?" Niếp Hành Phong rất nói cho người kia.

"Nếu ngọc của nó, đưa nó quay về biển, hẳn không thành vấn đề, vấn đề là ta không nghĩ đưa ngọc đi a..." Người kia tiếp tục rối rắm lầm bầm lầu bầu: "Ngọc lớn như vậy, chỉ sợ đến chết sẽ không thấy viên thứ hai , gần đây tróc quỷ rất vất vả, làn da đều nhanh nhăn, vừa lúc dùng ngọc dưỡng nhan... Chính là lưu lại nó, chỉ sợ về sau..."

"Muốn ngọc, dưỡng nó là được rồi."

Niếp Hành Phong vừa nghe, liền biết trọng điểm ở nơi nào, bực người kia do dự, đến khi nghe được ngọc dùng để dưỡng nhan, anh không còn gì để nói, lại nhìn bài trí trong nhà, gia cảnh không nghèo đến mức nuôi không nổi một đứa bé, thân là người tu đạo, tâm thương người hẳn là có, ít nhất không thể vì một viên ngọc sẽ đem đứa bé vứt về biển đúng không?

Niếp Hành Phong đích ý thức bám trên thân xác của người kia, có thể cảm nhận được tâm tình mâu thuẫn phức tạp của người, nhưng không cách nào hiểu được, trầm mặc hồi lâu, người kia cuối cùng cũng nghĩ thông , vỗ đùi, nói với đứa trẻ: "Cũng thế, liền lưu ngươi lại, gặp nhau cướp giật là duyên, đoan xem tạo hóa sau này của chúng ta !"

Người kia ôm lấy đứa bé, đi vào điện thờ tổ tiên ở phòng bên, đem nó phóng ở ghế bên cạnh, bản thân rót trà nóng, lại tiến lên dâng đủ ba nén hương, cung kính lễ bái rồi nói: "Truyền nhân thiên sư thứ bảy mươi mốt Trương Tam bái kiến tổ sư gia, đệ tử muốn nhận kẻ này làm đồ đệ, thỉnh tổ sư gia bảo cho biết."

Nói xong, đem trà nóng kính lên, chén trà bay lên không trung phía trên điện, Niếp Hành Phong nghe người lẩm bẩm trong miệng, chén trà kia dừng ở trên không lắc rung hồi lâu, cũng không rơi xuống, một lúc lâu sau, chậm rãi tiến tới đặt trên điện thờ, Trương Tam mừng rỡ, quỳ lạy, nói: "Tạ ơn tổ sư gia thành toàn, đệ tử thu kẻ này làm đồ đệ vào giờ Dậu, nguyệt canh thần nhật, năm Ất Sửu, tổ sư gia thần linh ở trên, thỉnh phù hộ đứa nhỏ này tương lai mọi sự bình an, phát huy đạo gia pháp thuật của đạo ta."

Trương Tam lễ bái xong, đem đứa bé đến trước điện thờ, đem chén trà nhỏ khác đưa cho nó, đứa bé cái gì cũng không hiểu, tay nhỏ bé không cầm được chén trà, quơ quơ, đem nước trà rơi hơn nửa, dù sao cũng là hình thức, người nhận lấy chén trà, nói với đứa bé: "Ta gọi là Trương Tam, con theo ta họ Trương, nhặt được con từ Bắc Hải, vậy lấy tên một tự Huyền đi."

Nói xong, ôm Trương Huyền một lần nữa quỳ xuống cung kính dập đầu lạy ba cái trước điện.

Niếp Hành Phong theo Trương Tam có thể nhìn thấy nghi thức nhập môn của thiên sư, lúc đầu anh còn cảm thấy buồn cười với người này, nhưng khi nhìn đến người bái sư mang thái độ cung kính, ý vui cười lại một lần nữa chuyển thành tôn kính, chăm chú nhìn người thu Trương Huyền làm đồ đệ, yên lặng nói tiếng cảm ơn.

( Từ giờ, mình sẽ để Niếp gọi Trương Tam là "người" với thái độ cung kính, dù bó tay đến cỡ nào đi chăng nữa =)). Hơn nữa để ngôi thứ 3 anh ấy hay anh cứ kì kì sao ấy, sư phụ phụ Trương Tam cũng quá lứa rồi ^^ )

Có điều một Trương Tam đáng kính không bảo trì được lâu, ngủ một đêm, sáng hôm sau lại cùng Trương Huyền tranh đoạt ngọc, sau khi phát hiện cho dù thế nào đưa bé đều không buông tay, đành phải tạm thời buông tha, đem tô bính làm xong đặt ở đầu giường, nói: "Ta ra ngoài làm việc, nếu đói con tự mình nhai ăn."

"Em ấy là trẻ con, ngay cả răng đều không có, người nói phải nhai thế nào?"

Niếp Hành Phong nhịn không được châm chọc, lo lắng nhìn đứa bé bò tới bò lui trên giường sợ nó lăn xuống đất, lại sợ không ăn được mấy thứ kia, rồi lại lo lắng này nọ..., nhưng chỉ có thể trơ mắt nhìn Trương Tam làm kết giới bảo hộ ở đầu giường, rồi rời nhà.

Trương Tam cũng không đi làm, mà đi tới trấn nhỏ gần đó, nói là gần, nhưng cũng đi hơn nửa canh giờ, ở cửa hàng nhỏ mua ít quần áo trẻ con cùng với đồ dùng thực phẩm, lại đi cửa hàng tạp phẩm, dừng lại trước quả cầu plastic.

Niếp Hành Phong đột nhiên nhận được hưng phấn của Trương Tam đang dào dạt truyền đến, sau đó anh nhìn thấy Trương Tam cầm lấy viên cầu ấy, bước nhanh tới quầy thu ngân.

Hơn nửa canh giờ sau, Niếp Hành Phong về tới nhà Trương Tam, nhìn đến Trương Huyền ở trên giường hưng phấn bò, may mắn có kết giới che chở, không lăn xuống giường, kia khối bơ bính cũng chưa đυ.ng tới, nhưng lại ôm ngọc gặm không ngừng, làm cho trên ngọc toàn nước bọt.

"Ngọc của ta!"

Trương Tam đau lòng mà kêu to, một bước xông lên, lần này tốc độ quá nhanh, Trương Huyền lại chơi vui vẻ, hoàn toàn không phòng bị, đến khi có phản ứng, ngọc đã ở trong tay Trương Tam, trơ mắt nhìn món đồ chơi bị cướp, miệng đứa bé mím mím, đang muốn khóc, Trương Tam sớm có dự kiến trước, đem cầu plastic chuẩn bị sẵn đưa cho nó, nói: "Ngọc đây, ngọc đây!"

Viên cầu thật lớn, bé con còn không thể nhận biết thật giả, rất vui vẻ mà cầm lấy, Trương Tam nhân cơ hội đem ngọc thật lấy được đặt ở phòng cách vách, lúc trước Niếp Hành Phong nhìn người mua, liền đoán được ý nghĩ ấy, nhưng khi thật sự nhìn thấy, vẫn phải dở khóc dở cười, sư phụ phụ đã lớn tuổi, bắt nạt một đứa bé như thế có phải hay không có chút quá phận a?

Hơn nữa, lấy trình độ khôn khéo về mặt tiền tài của Trương Huyền, em ấy sẽ không phát hiện ra món đồ chơi bị đánh tráo hay sao?

Quả nhiên, ngọc ở trên tay Trương Tam còn không có nóng hổi, chợt nghe đến tiếng khóc rung trời từ trong phòng ngủ truyền đến, người sợ tới mức run lên, người sợ nhất là tiếng trẻ con khóc, nhất là đứa bé khóc lên sẽ không dừng, nghĩ nghĩ, đột nhiên có linh cảm, đem ngọc giấu kỹ, chạy tới phòng ngủ, liền thấy Trương Huyền đem cầu platic ném sang một bên, mặt mày nhăn nhó thành một nắm, một vẻ ghét bỏ.

Trương Tam lấy cầu plastic, miệng đọc chú ngữ, linh lực theo phù chú chậm rãi rót vào cầu plastic, cầu plastic nặng thêm, Niếp Hành Phong nhìn thấy trên cầu màu đỏ hào quang ẩn hiện, ôn hòa ngân nga, là cương khí thuần khiết của người tu đạo , có cương khí phụ trợ, nhất định sẽ cường thân kiện thể , còn có thể dựng dưỡng linh lực của Trương Huyền , ưu đãi rất lớn, dưới tình huống bình thường, không ai nguyện ý lạm dụng linh lực như vậy, xem ra vì để có được viên ngọc kia, Trương Tam thật sự là không tiếc dùng cả vốn gốc.

Cộng thêm linh lực, lần thứ hai cầu plastic trở lại trên tay Trương Huyền, lần này đứa bé không phát hiện sơ hở, vừa lòng mà ôm lấy cầu plastic không buông tay.

Cứ như vậy, ngọc bị Trương Tam "thay mận đổi đào" chiếm làm của riêng, vài ngày sau Niếp Hành Phong nhìn người đem ngọc ra mài, một chút một chút sát thành phấn, cùng các thảo dược khác trộn chung, làm thành ngọc sương, đem tới trấn trên bán, cũng có không ít người đến mua, xem trình độ mọi người đích cổ động, hẳn trước kia người cũng đã làm, còn rất được hoan nghênh, cho dù giá cả nâng cao, cũng không ảnh hưởng lượng tiêu dùng, làm cho Niếp Hành Phong nhịn không được hoài nghi đấy mới là nguồn thu nhập chính.

Xem ra, chỉ có sư phụ phụ không làm việc đàng hoàng như vậy mới có thể dạy dỗ loại đồ đệ không làm việc đàng hoàng như Trương Huyền a.

Có điều, nói Trương Tam hoàn toàn không làm việc đàng hoàng, cũng là oan uổng, người nhàn đến mức không có việc, cũng sẽ luyện công, vẽ đạo phù, đi ra ngoài giúp người làm việc, nhưng những việc đó xa xa không bằng dụng tâm ở chuyện trú nhan.

Niếp Hành Phong đi theo Trương Tam vài ngày, phát hiện người vô cùng chú trọng bảo dưỡng, bình thường kính không rời người, là âm dương kính được đặc chế, mặt trước chiếu người, mặt sau chiếu quỷ quái, có điều Trương Tam số lần dùng mặt trước vượt xa mặt sau, mà đợi đến lúc sau mười giờ quỷ quái thường xuất hiện, người đã sớm tiến vào mộng đẹp.

Thói quen này nói dễ nghe là yêu đẹp, nói khó nghe chút chính là tự kỷ, Niếp Hành Phong chưa từng thấy ai giống Trương Tam tự kỷ như vậy, may mắn khuôn mặt người bình thường, cùng lắm coi như thanh tú, nếu là loại mặt hại nước hại dân, Niếp Hành Phong nghĩ vị Trương thiên sư này trước khi tróc quỷ chỉ sợ phải tróc chính mình trước.

Cứ như thế được vài ngày, ngọc Trương Huyền mang đến biến thành ngọc phấn cùng bó tiền lớn, mà cầu plastic Trương Tam cho cũng bị gặm mất một nửa, viên cầu nhỏ vài vòng, cho dù là trẻ con, cũng sẽ chú ý tới món đồ chơi của mình bị đánh tráo , may mắn Trương Tam thừa dịp trước khi đứa bé khóc lớn lại thay đổi cái mới, lần này linh lực tăng lớn, không đến mức buổi sáng mỗi ngày thức dậy, trên giường đều là cầu plastic nhăn nhúm đầy nước bọt, cuối cùng cũng đem đứa nhỏ lừa được.

Niếp Hành Phong thấy Trương Tam chiếu cố đứa bé, tận mắt thấy người từ luống cuống tay chân đến dần dần thói quen, trong nhà đồ đạc của trẻ con càng ngày càng nhiều, không còn cảm giác u nhã thanh tĩnh như lúc ban đầu, cũng không thấy Trương Tam có bất luận cảm xúc phiền chán gì, xem ra người hoàn toàn tiếp nhận tồn tại của Trương Huyền, đem cậu làm con bình thường của chính mình để yêu thương.

Trương Tam là người tốt, tuy rằng tham tiền tính tản mạn lại yêu ăn diện, nhưng người lại thật tâm thực lòng yêu thươngTrương Huyền, nhưng một người như thế này, vì sao lại chưa từng nghe Trương Huyền nhắc tới?

Niếp Hành Phong không nghĩ ra, cũng không biết mình còn muốn ở trong không gian kỳ quái này bao lâu, trong lòng nhớ người yêu, rồi lại lưu luyến nơi này hết thảy, muốn biết càng nhiều chuyện liên quan đến Trương Huyền, tuy rằng anh không thể tự tay chạm đến đứa bé.

...

Hôm nay, sinh ý theo nghề chính của Trương Tam rốt cuộc tới cửa, là chuyện ma quái trong nhà hương dân ở lâm trấn, kính nhờ người đi xem, Trương Tam giống mọi khi để Trương Huyền ở nhà, một mình rời nhà, Niếp Hành Phong theo người đi ra ngoài, nhưng rời đi không lâu anh đã cảm thấy tâm hoảng ý loạn, Trương Tam hiển nhiên cũng có cảm giác như thế, lập tức thay đổi chủ ý, vội vàng quay về nhà.

Quả nhiên vừa về nhà, người nhìn thấy một con chó rất lớn đang phá tan kết giới mình dựng, bò đến trên giường, nhìn chằm chằm đứa bé trước mặt, miệng mở lớn, lộ răng nanh trắng sắc bén, gầm nhẹ giống như lập tức sẽ cắn xuống một hơi.

Trương Tam ở nơi này thật lâu, biết chung quanh không có ác quỷ hung linh gì, cũng không có Quỷ Hồn dám đến gây chuyện nơi này, cho nên đều dựng bảo hộ kết giới đơn giản, không nghĩ tới đột nhiên xuất hiện một con chó dữ, vậy mà Trương Huyền lại không biết sợ hãi, ngược lại cảm thấy tò mò nhìn sinh vật ở trước mặt mình, cười khanh khách vươn tay nhỏ bé, giống như là muốn sờ răng nanh của nó, Trương Tam sợ chó dữ thương tổn đến đứa bé, nhìn thấy nó cúi đầu cắn xuống, không dám chậm trễ, lập tức cương khí bắn ra, đem chó dữ đánh ngã xuống mặt đất.

Con chó dữ kia không biết có tiên duyên gì, không có đạo hạnh, dã tính lại rất lớn, mắt thấy đồ ăn ngon đến miệng bị Trương Tam ngăn lại, ác tính nổi lên, hướng người kêu to ngao một tiếng, nhưng không có pháp lực, hùng hổ về phía người đánh tới, chó dữ cao cỡ nửa người, cương khí của Trương Tam đâm trúng nó, nhưng bản thân cũng bị nó bổ nhào tới mặt đất, Niếp Hành Phong đồng thời cũng bị chấn đến, chỉ cảm thấy trước mắt tối sầm, thần trí hốt hoảng, không biết bay tới phương nào.

Ác tính của con chó dữ bị thương nặng, sau khi nó bổ nhào vào Trương Tam, hé miệng lộ răng nanh, hướng cổ cắn xuống, Trương Tam có đạo hạnh bất phàm, nhưng đó là để đối phó với hồ yêu ác quỷ, loại công kích bình thường của loài chó ngược lại làm cho rơi xuống thế yếu, mắt thấy răng nanh trắng dày dặc sắp cắn đến cổ họng, dưới tình thế cấp bách giơ bùa trong tay, giữa không trung hóa thành lưỡi dao sắc bén, xuyên qua lưng chó dữ.

Chó dữ phát ra tiếng kêu bén nhọn, phía sau lưng máu bắn ra bốn phía, thân thể khổng lồ run rẩy vài cái, từ trên người Trương Tam ngã xuống, Trương Tam lại đá thêm một cước, đem nó bay tới cửa ngoài.

"Quái vật kia từ đâu đến?"

Người phù phù thở gấp, dựa khung cửa để đứng lên, đầu tiên chạy tới bên giường xem xét đứa nhỏ có bị thương hay không, Trương Huyền không có việc gì, ngửi được mùi máu, cái mũi khịt khịt, trừng lớn mắt hưng phấn, ném cầu plastic, bò nhanh về phía người, Trương Tam trên tay đều là máu, không dám ôm đứa bé, xoay người chạy tới sân, đứa nhỏ ôm khoảng không, phát ra tiếng khóc ở phía sau người.

Trương Tam đi vào trong viện, đá con chó đã sớm tắt thở, mắng: "Mày ăn cái gì mà lớn như vậy? Địa bàn của thiên sư mày cũng dám đến làm loạn?"

Con chó đã chết đương nhiên sẽ không đáp lại, Trương Tam càng nghĩ càng cảm thấy không đúng, ngồi xổm xuống cẩn thận xem xét, khi người sát lại gần, mùi máu cùng tử khí thẳng hướng lại gần, Niếp Hành Phong chỉ cảm thấy đầu óc mơ hồ, trong hoảng hốt mơ hồ nghe được tiếng gọi quen thuộc truyền đến.

"Chủ tịch? Chủ tịch anh ở nơi nào?"

Là Trương Huyền!

Tiếng gọi làm cho thần trí hỗn độn của Niếp Hành Phong thanh tỉnh một ít, tiếng nói trong trẻo lại xa xôi, không phải của Trương Huyền thời kì trẻ con, mà là người yêu của anh, Niếp Hành Phong tâm tình nhất thời kích động, vội kêu: Đúng vậy, anh ở..."

Ở nơi nào? Anh tạm dừng, không biết nên giải thích như thế nào, Trương Huyền không nghe thấy tiếng trả lời, lại gọi anh thêm một tiếng, Niếp Hành Phong đang muốn đáp lại, chợt thấy tay Trương Tam đặt trên đầu chó dữ, miệng niệm phù chú, rất nhanh, một khối ngọc thạch đỏ đậm từ trong cơ thể chó dữ bay ra, không giống nội đan yêu vật, lại mang theo linh khí cường đại, ngọc thạch theo chú ngữ bay vào trong tay Trương Tam, đồng thời khi người cầm ngọc thạch, hơi lửa nóng vọt tới Niếp Hành Phong , anh chỉ thấy trước mắt tối sầm, mất đi tri giác.

Trương Huyền bị đồng hồ báo thức gọi dậy.

Đồng hồ báo thức liên tục vang lên mười mấy phút đồng hồ, muốn bất tỉnh cũng không được, cậu nhịn xuống không ném đồng hồ báo thức của chiêu tài miêu vì một nguyên nhân lớn nhất là —— thời gian do cậu định, bởi vì buổi trưa cậu muốn đi đón máy bay, tạo ngạc nhiên cho chủ tịch.

Trương Huyền đứng lên kéo màn, bên ngoài trời nắng chói chang, xem ra là ngày lành đón máy bay cùng hóng gió, cậu liếc mắt nhìn đồng hồ báo thức, đã muốn hơn 10h, cạu thầm kêu một tiếng không tốt, vội vàng nhảy xuống giường, lấy tốc độ nhanh nhất rửa mặt, sửa sang lại kiểu tóc, cuối cùng thay áo khoác, sau khi chuẩn bị xong toàn bộ, mới mở nguồn điện di động.

Tối hôm qua vì trò chơi bắt gian, Trương Huyền chơi gần như suốt đêm, rạng sáng ngủ lại sợ bị đánh nhiễu, cậu tắt điện trong nhà, di động cũng tắt đi , ai ngờ di động vừa mở, lập tức thấy hơn mười cái thông báo cùng tin ngắn, hơn nữa đều xuất từ một người, nhìn tên Gio cùng Ngụy Chính Nghĩa luân phiênnxuất hiện, Trương Huyền cảm thấy không bình thường, vội gọi lại, điện thoại vừa thông, Ngụy Chính Nghĩa lập tức hỏi: "Sư phụ, giờ người ở nơi nào?"

"Còn ở nhà, có điều lập tức đi đón chủ tịch, " Trương Huyền từ phòng khách đi ra ngoài, hỏi: "Đã xảy ra chuyện gì? Gio đem đối thủ duy nhất gϊếŧ chết? Hay là chứng cớ phạm tội của cậu ta bị cậu tìm được, hiện bị bắt giữ..."

"Sư phụ người xem tv sao? Sự kiện đưa tin gần đây?"

"Không có, sư phụ vừa dậy, khẩn trương như vậy, chẳng lẽ máy bay chủ tịch đi có rủi ro ..."

Trương Huyền mở miệng đùa, lại không có tiếng đáp lại, chỉ thấy im lặng lan tràn, nụ cười nơi khóe miệng tắt, hỏi: "Chẳng lẽ là sự thật như thế?"

Điện thoại bên kia được Gio đón lấy, nói: " Máy bay Niếp ngồi xuất hiện trục trặc khi chạm đường bay, hiện nay đội cứu viện đang xác nhận trình độ thương vong của hành khách ..."

Trương Huyền quay về phòng khách, bật TV, xuất hiện tin tức tình trạng rủi ro của máy bay, hình ảnh thân máy bay bị gãy, lửa đã ngăn chặn, có điều trên bầu trời sân bay khói lớn bốc vẫn lên cuồn cuộn, xung quanh có rất nhiều nhân viên cứu hộ đang làm việc, tình trạng hiện trường rất hỗn loạn, không thể phán đoán trình độ thương vong để xác nhận tình huống.

Trương Huyền xoay người bỏ chạy ra ngoài, Gio ở đầu bên kia nói: "Sư phụ đừng gấp, Niếp ngồi ở toa trước, hẳn sẽ không bị lửa lan đến, bình tỉnh một chút, đồ đệ cùng Ngụy lập tức đáp máy bay trở về gặp người."

"Tự làm."

Trương Huyền hiện tại không có tâm tình nghe Gio lắm lời, sau khi nói xong liền cúp điện thoại.

Kiều cúp máy, nhíu mày nhìn bên ngoài hạt mưa điên cuồng đập cửa sổ, đè xuống nội tam phiền loạn, định hỏi thuộc hạ mua vé bay, lại bị Ngụy Chính Nghĩa ngăn cản, hỏi: "Thời tiết như thế, cho dù có vé, anh cho rằng máy bay có thể cất cánh sao?"

"Anh có biện pháp khác?"

"Không có, có điều sự cố đã xảy ra, cho dù hiện tại chúng ta chạy về, cũng không giúpm được gì, lại nói có lẽ tình huống không đến nỗi quá nguy hiểm, ngươi cũng biết, chủ tịch ngồi toa trước, khả năng gặp nguy hiểm có lẽ không lớn như vậy."

Gio liếc nhìn Ngụy Chính Nghĩa, thật là một người lạc quan a, anh ta cho rằng mình đang lo lắng chuyện sự cố máy bay?

"Ta có dự cảm, Niếp đã xảy ra chuyện, không biết sư phụ có thể làm việc giữ một mình hay không." ( Gio nói linh tinh, ý hẳn là: có thể gánh một mình hay không. ^^)

Ngụy Chính Nghĩa dưới chân lảo đảo, xông lên bóp cổ Gio, quát: "Giovannia Borgia, tôi cảnh cáo anh, một, không cần mở miệng quạ đen thêm nữa ! Hai, không cần dùng từ kỳ quái đi đàm luận vấn đề nghiêm túc như vậy!"

Mới vừa rống xong,anh đã thấy bụng đau, họng một khẩu súng lục chỉa vào đường con cái của anh, Gio thản nhiên nói: "Tôi cũng cảnh cáo anh, lập tức bỏ móng vuốt ra, cho anh giải thích hành vi thô lỗ kia, nếu không anh dùng hình thức khác đến giải thích."

(Gio đểu quá XD, dùng hình thức khác đến giải thích là gì chứ há)

Bộ vị quan trọng bị uy hϊếp, cho dù biết đối phương sẽ không nổ súng, cái loại cảm giác này cũng không ổn, Ngụy Chính Nghĩa nhanh chóng thu tay, oán hận ngồi xuống bàn bên cạnh, Gio cũng không ép sát, thu súng, nói: "May mắn đưa Hambuger về, hy vọng nó có thể giúp đỡ."

"Hy vọng như thế." Ngụy Chính Nghĩa thở dài.

Tuy rằng hai người cũng không chờ mong sức chiến đấu của Hambuger.

Trương Huyền lái xe một lèo tới sân bay, tùy tiện đem xe đỗ rồi chạy vào, hiện trường so với tưởng tượng còn hỗn loạn hơn, đài truyền hình vây quanh, màn ảnh lớn trước mắt đang truyền phát tin danh sách hành khách của máy bay gặp sự cố, Trương Huyền theo chen vào đám người, nhờ người bán hàng giúp mình kiểm tra tình huống của Niếp Hành Phong, qua mãi mới đến lượt, kết quả tìm kiếm lại là không rõ.

"Trạng tình không rõ là có ý gì? Mấy người hẳn có hồ sơ, vậy hiện tại rốt cuộc là có chuyện vẫn là không có chuyện?"

Trương Huyền ồn ào hỏi một loạt, nhưng người xung quanh nhiều lắm, làm ồn khủng khϊếp, cậu không thể nghe rõ phục vụ trả lời như thế nào, chờ cậu muốn hỏi lại, đã bị người khác gạt ra.

Di động vang lên, là trợ lý của Niếp Hành Phong, sau khi sự cố phát sinh, trợ lý đã ở sân bay, anh ta thấy chuyện không may, lập tức chạy tới hỏi tình huống, lại gọi điện thoại báo cho Trương Huyền, nhưng điện thoại Trương Huyền vẫn không liên lạc được, Niếp Hành Phong tình trạng không rõ, anh ta không dám trực tiếp gọi cho Niếp gia gia, lo lắng kí©h thí©ɧ người già, không biết làm sao đành phải chuyển sang liên lạc với Ngụy Chính Nghĩa ở Italy, bản thân vẫn ở lại sân bay chờ tin tức công bố tiếp theo.

Trương Huyền hỏi vị trí của trợ lý để chạy tới, vì để người bị thương có thể đúng lúc được trị liệu, phía sau đại sảnh sân bay lập tức bố trí cứu hộ, tạo điều kiện cứu trợ thuận lợi cho bác sỹ, bên trong là những người đang kinh hoảng hoặc bị thương đang điều trị, sau khi trợ lý hội hợp cùng Trương Huyền, cùng cậu nói tình huống trước mắt, nghe thấy không kiểm tra được tình huống của Niếp Hành Phong, Trương Huyền hỏi: "Sao lại tra không được?"

"Theo hồ sơ đăng ký, Niếp tiên sinh quả có lên máy bay, là hành khách khoang hạng nhất, nhưng hiện tại không thấy anh ấy,tựa như..." Trợ lý trộm nhìn sắc mặt Trương Huyền, nhỏ giọng nói: "Giống như bốc hơi ở nhân gian."

Kỳ thật trên đường tới sân bay, khi Trương Huyền gọi điện thoại không liên lạc được với Niếp Hành Phong, cậu đã biết Niếp Hành Phong đã xảy ra chuyện, với cá tính Niếp Hành Phong, sau khi sự cố phát sinh, sẽ chủ động liên lạc với bọn họ, để tránh bọn họ lo lắng.

"Khoang hạng nhất còn có người nào bị thương không?" Sắc mặt bình tĩnh, cậu hỏi.

"Có, gần chỗ ngồi Niếp tiên sinh có hai người bị thương nặng, thân máy bay bị đứt, phía đầu mất cân bằng, các hành khách đều bị thương vì xóc nảy."

"Cho nên, nếu chủ tịch ngồi ở vị trí kia, cũng sẽ bị thương nặng?" Trương Huyền trầm ngâm hỏi.

"Đúng vậy, nơi đó bị hủy rất nghiêm trọng."

Đáp án này giúp Trương Huyền thoáng yên tâm, vốn đang nghĩ nếu không thể tra được hành tung của Niếp Hành Phong, cậu sẽ giải phóng thần lực bị niêm phong, hiện tại thấy tình huống so với tưởng tượng tốt một chút, nếu như vậy, cậu vẫn nên hành sự tùy theo hoàn cảnh đi, miễn đến lúc chủ tịch trở về, trách cứ cậu vì chút việc nhỏ lại giải ấn thần lực.

"Anh về công ty trước an bài công tác, chuyện ở đây để tôi xử lý, chuyện này không cần nói với những người khác, nhất là ông nội, có người hỏi, nói chủ tịch còn ở Italy chưa về."

"Vâng."

Trợ lý rời đi, Trương Huyền đi loạn trong đại sảnh đang ngồi đầy hành khách , suy nghĩ phản ứng của Niếp Hành Phong sau khi xuất hiện tình huống đột ngột.

Khi nguy hiểm tiến đến, nếu không thể chống lại, biện pháp tốt nhất chính là tránh né, đem bản thân chuyển dời đến không gian an toàn, Niếp Hành Phong có pháp lực thường thường, nhưng anh là thiên thần chuyển thế, trên người luôn luôn giữ lại chút thần lực, khi nguy cơ xuất hiện bản năng phòng hộ cũng không ngạc nhiên, vấn đề là hiện tại anh ấy ở nơi nào, nếu không có nguy hiểm, vì sao không cùng mình liên lạc, hay là...

"Hi."

Âm thanh đến gần đánh gãy suy tư của Trương Huyền, cậu dừng bước lại, phát hiện gọi mình lại là một người không quen biết.

Người kia một đầu tóc vàng, ngồi tựa lưng vào ghế, trên trán buộc vài vòng băng gạc, một cánh tay treo, thoạt nhìn có chút mỏi mệt, có điều dấu không được thần thái, ánh mắt xinh đẹp lịch sự tao nhã, tràn đầy tự tin, người này là minh tinh hoặc người mẫu, bởi cá tính cùng mị lực kia người thường sẽ không có.

Nhìn đến anh ta, Trương Huyền sửng sốt một chút, giống như nhớ lại cái gì, nhưng cẩn thận ngẫm lại, cái gì đều không có, cậu chưa từng gặp người này, nhưng không hề nghi ngờ, trên người đối phương mang theo hơi thở rất nguy hiểm, làm cho tâm thần của cậu căng thẳng không kìm được.

"Cậu là người yêu của Niếp Hành Phong?" Người kia hỏi.

"Anh gặp qua chủ tịch?" Nghe anh ta nhắc tới Niếp Hành Phong, Trương Huyền lập tức đi tới, đôi mắt nhìn quét đối phương, hồ nghi hỏi: "Làm sao anh biết quan hệ giữa tôi và anh ấy?"

"Tôi cùng anh ta ở máy bay hàn huyên vài câu, không cẩn thận thấy được di động anh ta đặt lên bàn, trên màn ảnh di động là hình ảnh của cậu, " người kia mỉm cười, "Tôi nghĩ không ai sẽ dùng ảnh chụp đồng tính làm màn ảnh điện thoại di động của mình để tuyên truyền như anh ta đâu."

Câu khen tặng hợp thời này đích làm cho Trương Huyền đắc chí ba giây, có điều sắc mặt vẫn đạm mạc như cũ, nói: "Sức quan sát của anh rất mạnh."

"Không có biện pháp, đây là bệnh chung của nhà thiết kế," người kia chủ động đưa tay ra với cậu, tự giới thiệu: "Tôi là Mã Linh Xu."

Trương Huyền không cùng anh ta bắt tay, không biết tại sao, người này làm cho bản năng của cậu nhấc lên cảnh giác, nhất là vẻ cười kia, cậu tin tưởng sau vẻ tươi cười của người này tuyệt đối không giống biểu hiện hiền lành như bên ngoài, nói: "Đại nạn không chết, anh vẫn chậm rãi đi nghỉ ngơi, tôi còn phải tìm người."

"Nếu cậu muốn đi tìm Niếp Hành Phong, chỉ sợ sẽ không có kết quả."

Những lời này lần thứ hai thành công kéo lại bước chân Trương Huyền, cậu quay đầu nhìn lại, Mã Linh Xu vẫn vẻ mặt cười, không nói nữa, Trương Huyền đành phải quay lại, ngồi bên cạnh, hỏi: "Anh biết cái gì? Nói cho tôi biết, lần này anh giúp tôi, lần sau tôi hồi báo miễn phí một lần."

"A, thực sảng khoái, bất quá tôi và Vân Vân đều không biết, lúc ấy cùng Niếp Hành Phong ngồi cạnh, sau khi thân máy bay châm lửa xóc nảy, tôi phát hiện chỗ ngồi của anh ta đã không thấy người, vật này hẳn là anh ta mua cho cậu, đáng tiếc đã vỡ."

Mã Linh Xu lấy ra túi quà rượu nho dưới chân, miệng túi còn đóng, nhưng theo tình huống vừa xảy ra, bình rượu bên trong chắc chắn đã vỡ nát.

"Lúc ấy khói đầy trong toa, cái gì cũng thấy không rõ, tôi tưởng đồ đạc của mình, cầm bỏ chạy, sau khi xuống dưới mới phát hiện lấy nhầm, cho nên luôn ở cửa khẩn cấp chờ anh ta, tôi khẳng định anh ta không ra ngoài."

Miêu tả cùng dự đoán của Trương Huyền vừa khớp, cậu nhìn chằm chằm Mã Linh Xu trong chốc lát, tạm thời lựa chọn tin tưởng, sau khi nói lời cảm ơn liền cầm lấy túi quà đứng dậy rời đi, đi rồi hai bước, lại xoay người, hỏi: "Anh sẽ không vĩ đại đến mức vì đem đồ vật trả lại cho tôi, vẫn nhịn đau không đi bệnh viện?"

Mã Linh Xu bất đắc dĩ buông tay, động tác nhỏ này tràn ngập hơi thở người Âu Mĩ, "Tôi chỉ bị thương nhẹ, đang đợi người nhà tới đón, hiện tại có lẽ họ đã quên, có điều có thể gặp cậu, cũng là duyên phận."

"Duyên phận, tôi chưa bao giờ tin, " Trương Huyền dừng một chút, nói thêm: "Tôi không có cám ơn anh."

Đoạn cậu rời đi, Mã Linh Xu nhìn bóng lưng của cậu nhún nhún vai, than thở: "Thực không đáng yêu, người như thế cũng có thể đoạt được tổng tài, ông trời thật không có mắt."

Trương Huyền đi qua đại sảnh tràn ngập hơi thở khẩn trương, ở một góc yên lặng sáng sủa ngồi xuống, cúi đầu xem túi quà trong tay .

Bình rượu nát, mùi rượu thuần hậu xuyên qua túi phát ra, Mã Linh Xu hẳn không nói sai, chủ tịch ở sân bay quyết định mua rượu cho mình, cái tên kia trông thành thục, ngẫu nhiên cũng nghĩ tới tạo ngạc nhiên, thật không phù hợp lối suy nghĩ của chủ tịch thường có, cảm thấy có chỗ nào không hợp.

Vì thế Trương Huyền tựa lưng vào ghế ngồi, đôi mắt hơi khép, tiếp tục suy tính theo lối suy nghĩ của Niếp Hành Phong.

Mua thứ tốt lên máy bay, ăn cơm xem báo, kế tiếp là vẫn ngủ, máy bay xuất hiện tình huống hẳn nhân viên có radio thông báo, nhưng không biết vì nguyên nhân gì chủ tịch không tỉnh, cũng không ai gọi, vì vậy có thể khi chủ tịch cảm thấy được nguy hiểm tiến đến, bản năng tự bảo vệ mình, đúng lúc đem bản thân chuyển dời đến không gian an toàn.

Nếu cậu là Niếp Hành Phong, nhất định sẽ không giẫm lên vết xe đổ thời không trước đó, cho nên sau khi sự cố phát sinh, xuống máy bay, giống như mọi khi làm thủ tục nhập cảnh, lấy hành lý ra sân bay, nhưng bởi vì thời không bất đồng, Niếp Hành Phong không liên lạc được với trợ lý, nếu khi đó anh ấy còn không phát hiện ra vấn đề, sẽ theo ước định trước đó, tự mình kéo hành lý đi tới bãi đỗ xe, mà sẽ không kêu taxi...

Trương Huyền mở choàng mắt, cư nhiên cậu ngủ trong lúc suy nghĩ, quay đầu nhìn lại, xung quanh một người cũng không có, không gian an tĩnh, còn lưu lại hương rượu nho.

Có điều không gian trầm tĩnh phù hợp cho việc tự hỏi, mắt xanh của Trương Huyền khẽ đảo qua đại sảnh, cầm túi quà theo ý nghĩ trong mộng đi ra ngoài.

Giải quyết vấn đề sự cố hẳn đã xong từ lâu, bên ngoài phòng chờ của sân bay khôi phục hơi thở bận rộn như bình thường, Trương Huyền đi ra đại sảnh, phát hiện trời đã tối, gọi điện cho trợ lý không được, vì thế đi tới bãi đỗ xe nơi Niếp Hành Phong hẹn trợ lý.

Bãi đỗ xe rộng rãi yên tĩnh, càng đi sâu, liền càng cảm thấy hơi lạnh trong không gian, Trương Huyền khinh thường mà cong lên khóe miệng, không nhìn âm hồn lúc ẩn lúc hiện ở xa xa, dọc theo bước đi của Niếp Hành Phong từng bước đi về phía trước, cuối cùng ở nơi tràn ngập sát khí dừng lại.

Phía trên mặt đất cháy đen, giống như từng bị lửa thiêu, vết đen kéo dài hai bên thành hình kết giới trận khổng lồ, Trương Huyền bước vào trong kết giới hình tròn , lập tức cảm giác được hơi thở quen thuộc của Niếp Hành Phong, cậu nhắm mắt lại nín thở ngưng thần, hoảng hốt nhìn thấy thiên hỏa bao phủ Niếp Hành Phong, tựa hồ chủ tịch đấu cùng ngọn lửa, nhưng cuối cùng vẫn không chống chịu được cương khí bên kia, bị xé nhập vào trong lốc xoáy ánh sáng.

Trơ mắt nhìn anh biến mất trước mặt mình, Trương Huyền bản năng vươn tay, kêu to: "Chủ tịch!"

Tâm thần đột nhiên bị va chạm mãnh liệt, cảm giác được tâm tình kích động của Niếp Hành Phong, Trương Huyền mỉm cười, ôn nhu hỏi: "Chủ tịch, anh ở nơi nào?"

Tiếng gió theo hơi thở cương khí bị kích động, gây trở ngại thính giác, nghe không rõ đối diện nói gì, Trương Huyền tiếp tục định thần lắng nghe, đột nhiên cương khí mãnh liệt từ phía sau đánh úp lại, làm vỡ nát cõi liên lạc của cậu, làm cho ảo tưởng mà cậu cảm ứng được nháy mắt tiêu tán không còn.

Trương Huyền mở to mắt, chung quanh đã khôi phục yên tĩnh lúc ban đầu, dưới chân còn dẫm lên pháp trận kia, nhưng nhìn qua nó đã muốn mất đi tác dụng vốn có, thật vất vả mới khơi dậy được cảm ứng lại bị đánh tan, đôi mắt Trương Huyền lộ vẻ không vui mà nheo lại, cảm giác âm khí mãnh liệt phía sau, tay cậu rũ xuống, tác hồn ti đã ở trong tay, xoay người lại.

Không biết khi nào xung quanh chậm rãi nổi lên một tầng sương mù, những du hồn ở không gian đang bay loạn cũng trở nên lờ mờ, đằng xa ở phía sau cậu có một bóng đen đang đứng, sương mù khiến hắn trở nên mờ ảo, lại không che được sát khí, tay nâng lên, làm ra thế sát, giống như tùy thời đều có thể đến đây.

Trương Huyền hừ một tiếng, chậm rãi nói: "Ngay cả mặt đều phải giấu, xem ra ngươi rất tự ti đối với diện mạo của mình."

"Ngươi muốn chết!"

Tiếng quát phá không mà chấn tới, Trương Huyền cong cong cái lỗ tai, "Thực tiếc nuối, những người nói chuyện này đều chết ở trước mặt ta, nhìn qua ngươi cũng sẽ không trở thành kỳ tích."

Vừa nói xong, đột nhiên có tiếng nói trầm xuống, hắn lạnh giọng quát: "Bởi vì ngươi chọc tới ta!"

Tạo pháp thuật đem cậu dẫn vào kết giới này, mưu toan gϊếŧ cậu, cậu có thể không thèm để ý, nhưng dám làm đứt mạch trò chuyện của cậu cùng chủ tịch, điều này quyết không thể tha thứ!

Tia sáng trong đôi mắt xanh của Trương Huyền ngưng tụ lại, nhìn bóng đen kia quát to một tiếng, hai tay đưa lên, đem xung quanh tạo thành một sát trận mang khí tràng cường đại, cùng lúc quỷ ảnh lay động, làm cho sương mù lại âm lãnh thêm vài phần, quỷ mị bị vội vàng sai sử tạo thành thế dày dặc chạy tới chỗ cậu.

...