Quyển 3 (Thượng) - Chương 5

Trương Huyền mang Bé con từ quán bar ra ngoài, đi chưa bao xa, đã vội vã hỏi: "Vừa rồi có nhìn ra nguyên hình của Sơ Cửu là gì không?"

"A... Không nhìn thấy, chỗ này chú ấy là một mảng đen." Bé con vỗ vỗ ngực mình.

Một mảng đen? Trương Huyền kêu to: "Không phải là con mực đấy chứ?"

"Là con mực có thể ăn kia sao?"

"Phải..."

Trương Huyền thuận miệng trả lời một câu, đột nhiên cảm thấy không đúng, trời ạ, Bé con không phải muốn ăn tươi Sơ Cửu đấy chứ? Nghĩ đến cổ họng con ngao tạng bị cắn thủng kia, trên người cậu nhất thời toát ra một tầng mồ hôi lạnh, vội vàng kêu lên: "Không được ăn, không thể tùy tiện cái gì cũng ăn!"

"Hả?"

"Chú nói..."

Trong bụng Trương Huyền dự tính một đống đạo lý lớn, gần đến lúc giải thích lại nuốt trở vào, cậu nghĩ những lý luận này trẻ con nghe không hiểu, nói cũng lãng phí nước bọt, bèn tìm cái cớ khác, nói: "Bé con, con là đứa trẻ trong gia đình có tiền biết không? Vị trí của trẻ con nhà giàu chính là áo đến đưa tay cơm đến há miệng, tuyệt đối không thể tự mình bắt tay làm việc kiếm sống, sẽ bị người ta chê cười, nên con không thể cái gì cũng ăn bậy, nghĩ muốn ăn cái gì, nói với người bên dưới, để họ chuẩn bị cho con, nhớ chưa?"

"Ơ..."

"Nhớ lấy, sau này chú còn chơi với con; không nhớ được, chú lập tức đưa con về chỗ của ba con."

"Nhớ rồi nhớ rồi, thích Huyền Huyền nhất mà, cha rất đáng sợ, không muốn về nhà!"

Thì ra Bé con sợ Nhan Khai, nhưng mà người không sợ con ác quỷ kia cũng không nhiều lắm, phát hiện ra bí mật nhỏ của Bé con, Trương Huyền ha ha cười rộ lên, nhưng rất nhanh đã rơi xuống bộ mặt đau khổ – dạy dỗ Bé con như vậy, quay trở về cậu sẽ bị Chủ tịch mắng chết thôi...

Trương Huyền lắc đầu, quyết định tạm thời gác lại việc lo lắng cho tương lai, giải quyết vấn đề trước mắt đã – Bé con không nhìn ra nguyên hình Sơ Cửu, nếu Sơ Cửu không phải là người bình thường, thì chính là vừa rồi hắn có phòng ngự, dùng pháp thuật che giấu, để xác định phán đoán của mình, cậu hỏi: "Vậy con có thể nhìn ra nguyên hình của Tiểu Hắc và Tiểu Bạch không?"

"Xà Bạch Bạch ạ?"

Bé con suy nghĩ một chút, lắc đầu: "Nó vốn chính là rắn mà, muốn nhìn ra nguyên hình gì?"

Xem ra hỏi quá khó, Bé con bị cậu làm cho hồ đồ rồi, Trương Huyền đang muốn đổi một cách hỏi khác, góc áo bị kéo, Bé con dừng bước lại, ngẩng đầu mắt ngong ngóng nhìn cậu, ý tứ kia rất rõ ràng – bé không muốn đi nữa, đòi bế.

"Làm cái gì vậy, đường mấy bước thế này cũng muốn bế à?" Trương Huyền cảm thấy không thể quá nuông chiều Bé con, đứng im không nhúc nhích, dạy bảo: "Lúc chú lớn bằng con, đã theo sư phụ chạy khắp núi, quỷ cũng không biết đã bị chú đánh chết mấy con rồi, đâu yếu ớt như con thế này!"

"Huyền Huyền lúc còn bé nhất định rất nghèo, con là trẻ nhà giàu, không giống vậy."

Trả lời nghiêm trang, làm Trương Huyền cảm thấy bị gậy ông đập lưng ông, sớm biết thế đã không phát biểu mấy câu con em nhà giàu kia rồi, nghĩ nghĩ, nói: "Cõng con cũng được, nhưng con phải nói cho chú biết, con thấy Tố Vấn gϊếŧ người ở đâu!"

"Vâng!"

Kỳ thực Bé con không cung cấp được tin tức gì có giá trị, chủ yếu là bé vốn không nhớ rõ ràng lắm về mộng du, nói lộn xộn cả buổi, Trương Huyền rất vất vả mới nghe hiểu một phần, tổng kết một chút, đại thể là một lần bé ngồi trong xe gặp phải Tố Vấn, Tố Vấn không ngồi trên xe, hình như rất tức giận, nên bé mới nhớ kỹ nguyên hình Tố Vấn, kế tiếp bé lại đang ở trong một căn phòng trống trải nhìn thấy Tố Vấn gϊếŧ người, dùng lang hình rất hung tàn vồ người ngã nhào xuống đất, cắn đứt cổ, sau khi bé nhìn thấy, sợ hãi nhanh chân bỏ chạy, Tố Vấn lại biến thành hình người đuổi theo bé, sau nữa bé không nhớ rõ, nói chung, bé cảm thấy Tố Vấn rất đáng sợ.

"Vừa rồi con chẳng tỏ vẻ gì là sợ mà." Trương Huyền cõng bé, nhịn không được chế giễu.

"Bởi vì có Huyền Huyền ở đó, hôm nay Lang Bạch Bạch cũng không hung dữ."

"Chú nói này, cái chiêu cắn cổ đó không phải là con học hắn đấy chứ?"

"Vâng, hình như thế, thấy rất nhiều lần, liền nhớ kỹ."

Thấy rất nhiều lần!? Chẳng lẽ Bé con thấy con sói kia từng gϊếŧ rất nhiều người?

Trương Huyền đột nhiên nhớ tới lúc đón Bé con đến nhà mình, bé đã từng nói nhìn thấy sói cắn người, chỉ là mình lúc đó không chú ý, còn muốn hỏi tiếp, phía sau truyền đến tiếng khò khò, Bé con mệt mỏi, ghé lên lưng cậu ngủ thẳng mất rồi.

Trương Huyền cõng Bé con về đến nhà, mọi người đã ăn xong cơm tối, đều đang ở phòng khách người nào làm việc người nấy, Chung Khôi đỡ Bé con giúp cậu, nhỏ giọng nói: "Anh đi đâu? Chủ tịch không liên lạc được với anh, hình như không vui lắm."

Việc này không cần Chung Khôi nói, Trương Huyền vừa vào nhà đã ngửi được mùi thuốc súng, nhìn đồng hồ treo tường, cậu hơi chột dạ, bảo Chung Khôi bế Bé con về phòng ngủ, mình đến bên cạnh Nhϊếp Hành Phong ngồi xuống, Nhϊếp Hành Phong vẫn đang xem báo, chẳng ngó ngàng cậu đến gần.

"Này, soái ca, điểm tâm cho anh." Trương Huyền đặt túi điểm tâm Sơ Cửu tặng xuống trước mặt Nhϊếp Hành Phong, mặt không đổi sắc nói: "Bé con nói ăn rất ngon, em liền mua riêng cho anh một túi lớn."

Soạt...

Tờ báo lật sang một trang, Nhϊếp Hành Phong không thèm nhìn cậu, giống như cậu trong suốt.

"Em đã gọi điện cho anh rồi, nhưng điện thoại anh tắt máy, em thì lười, không ngờ kéo dài lâu như vậy."

Soạt...

Tiếng lật báo rất chói tai, thấy phản ứng của Nhϊếp Hành Phong cũng biết hiện giờ anh đang rất giận dữ, Trương Huyền bó tay, gãi gãi đầu, tiếp tục thành thật khai báo lỗi lầm — "Không phải em cố ý tắt máy, đều tại Tả Thiên anh ta quá dài dòng..."

Vẫn không có phản ứng, Trương Huyền không nhịn được, tăng âm lượng: "Em biết anh lo lắng cho Bé con, nhưng em làm việc không đến mức không có chừng mực, Bé con là độc đinh của Nhϊếp gia, nếu như bé xảy ra chuyện, phải bỏ mạng em cũng sẽ bảo vệ bé chu toàn trước tiên!"

Phạch!

Tờ báo bị ném lên mặt bàn trà, tiếng động không lớn, khí thế Trương Huyền lại lập tức bị hạ xuống, ngậm miệng không nói gì nữa.

"Theo tôi về phòng."

Nhϊếp Hành Phong đứng dậy rời đi, Trương Huyền không nói hai lời tức khắc đuổi theo, Hamburger đứng trên đèn treo xem náo nhiệt, đợi bọn họ lên lầu, nó bay xuống, thong thả bước trên bàn, rất hưng phấn hỏi mọi người.

"Trương thần côn xui xẻo rồi, có muốn đánh cuộc một keo xem Chủ tịch đại nhân có trừng phạt hắn hay không không?"

"Chuyện thế này còn phải đánh cuộc?" Ngân Bạch lười biếng trườn qua lại trên bàn, để tiêu hóa thức ăn ăn nhiều, cười nhạt: "Đã làm sai chuyện đương nhiên phải chịu trừng phạt, Ngân Mặc, đệ nói có đúng không?"

Ngân Mặc lạnh mặt không trả lời, ra đa hóng hớt trên đỉnh đầu Hamburger lại lập tức dựng lên, hỏi hắn: "Không phải ngươi cũng phạm lỗi đấy chứ? Có phải làm người mẫu không tốt, bị mắng rồi?"

"Làm sao có thể? Ngân Mặc cực kỳ được chào đón, vài công ty tranh nhau ký hợp đồng với hắn." Chung Khôi đưa Bé con về phòng, đi xuống lầu, vừa vặn nghe được câu hỏi của Hamburger, liền nhiệt tình trả lời: "Nhưng cuối cùng hắn ký cùng công ty với tôi, mọi người trong công ty chúng tôi không tệ, rất chiếu cố hắn."

"À à!" Hamburger đã hiểu, liếc Ngân Bạch một cái, trêu chọc: "Có người chiếu cố rồi, không cần ca ca nữa."

Một đạo hàn quang phóng tới, lướt qua thân thể mập mạp của Hamburger bay đi, lông chim bị tước mất vài cái, nó nổi cáu, nhảy dựng gào lên: "Ngươi cái con xà yêu không hiểu quy củ này!"

Ngân Mặc không để ý đến nó, trầm mặt đứng lên, túm lấy con ngân xà cuộn trên mặt bàn, nhét vào trong ngực, xoay người rời đi, Chung Khôi nhìn bóng lưng hắn, nhận thức muộn màng hỏi Hamburger.

"Hắn làm sao vậy? Sao lại tức giận?"

"Ta sao biết?" Hamburger treo mình lên đèn, cười trên nỗi đau khổ của người khác: "Ta chỉ biết, có người xui xẻo rồi, ha ha!"

Trương Huyền vừa trở về phòng, đã bị Nhϊếp Hành Phong đẩy lên bức tường bên cạnh, cửa phòng đóng lại, Nhϊếp Hành Phong đè lên cậu, cắn lấy môi cậu hôn tới.

Mùi vị không vui theo hôn cắn truyền sang Trương Huyền, hôn có chút bạo lực, Trương Huyền biết hôm nay cậu chọc giận chiêu tài miêu, không dám phản kháng, ngoan ngoãn tùy ý anh dày vò.

Qua hồi lâu, Nhϊếp Hành Phong mới buông cậu ra, thấy đôi môi cậu bị cắn đỏ, tâm tình tốt lên nhiều, đưa tay nhẹ nhàng vuốt môi cậu, hỏi: "Em cho rằng tôi tức giận vì lo lắng cho Bé con?"

Trương Huyền không nói gì — trước mặt nam nhân đang bị vây trong trạng thái nổi nóng, phản ứng tốt nhất chính là im lặng là vàng.

Nhϊếp Hành Phong nói tiếp: "Bé con vẫn còn là trẻ nhỏ, tôi không cho rằng người khác đối phó với nó có lợi ích gì, nên khả năng lớn hơn là có người lợi dụng nó đối phó chúng ta, trên người em còn bị thương, không nói câu nào đã ra ngoài, nếu như có chuyện, tôi cũng không biết nên đi đâu tìm em."

"Quán bar ở ngay trong vòng một km, nên..."

Trương Huyền nói được nửa câu, liền thấy sắc mặt Nhϊếp Hành Phong trầm xuống, cậu lập tức ngừng lại, giơ hai tay lên: "Là em sai, em cam đoan tuyệt đối không có lần sau nữa."

"Vậy nhận vụ án thì sao, còn có lần sau không?"

"A, Chủ tịch anh đều biết hết rồi?"

Nhϊếp Hành Phong không để ý đến cậu, xoay người đi vào bên trong phòng ngủ, Trương Huyền nhắm mắt đuổi theo, cười hì hì nói: "Em nể tình Trần Văn Tĩnh là bạn học cũ của anh, mới nhận, nếu như anh cảm thấy không ổn, em liền mượn cớ đẩy đi là được."

Nhϊếp Hành Phong quét mắt nhìn cậu một cái, rất muốn hỏi — em tích cực như thế, chẳng lẽ không phải nể tình tiền à?

"Hôm nay tôi bận suốt, đến khi nhìn thấy cuộc gọi của Trần Văn Tĩnh, lúc trở về gọi lại mới nghe cậu ta nhắc đến chuyện làm minh thọ."

Cũng may anh liên lạc với Trần Văn Tĩnh, bằng không nếu vẫn không gọi được cho Trương Huyền, anh có lẽ sẽ phái bọn Ngân Mặc đi tìm người, ở thời điểm mấu chốt này, kỳ thực anh không muốn để Trương Huyền tiếp nhận pháp sự, nhưng nghe giọng điệu lo âu của Trần Văn Tĩnh, lại liên tục nhờ vả anh, bạn bè một hồi, anh thực sự không cách nào từ chối, ngẫm lại chỉ nửa ngày, hẳn không có vấn đề gì, nên đành cam chịu.

"Chủ tịch em yêu anh chết mất!"

Được Nhϊếp Hành Phong cho phép, Trương Huyền bổ nhào về phía anh, bị Nhϊếp Hành Phong túm lấy ném lên giường, lấy di động ra, mở một trang web để trước mặt cậu, nói: "Đừng mừng vội, xem cái này."

Trương Huyền khó hiểu nhận lấy, vừa nhìn thoáng qua ảnh liền kêu lên.

Đó là một trang web giải trí khá có sức ảnh hưởng, mỗi ngày ngoại trừ đăng chuyện xì căng đan của sao, còn có các vụ bê bối của nhà giàu để câu view, tin tức trang đầu hôm nay lại là Nhϊếp gia, thấy ảnh chèn bên cạnh là Bé con đang giữ chặt ngao tạng, Trương Huyền liền biết nội dung là gì, quả nhiên đã thấy trong bài viết giới thiệu một cách cường điệu hóa em bé cắn chết chó dữ, vì để độc giả nhìn được rõ ràng, trên ảnh còn khoanh tròn vị trí trọng điểm.

Cũng may do động tác Bé con và ngao tạng đều rất nhanh, ảnh chụp không rõ ràng lắm, nhưng ác cái là tin tức phía dưới liệt ra vài vụ án người qua đường bị tấn công gần đây, cũng ẩn ý nghi ngờ là em bé trong hình gây ra.

"Không phải ông nội đã cho người phong tỏa tin tức rồi à? Sao ảnh chụp vẫn bị truyền lên mạng?" Trương Huyền giật mình hỏi.

"Ở cái xã hội hiện đại thông tin phát triển này, bất kỳ ai cũng có cơ hội truyền ảnh đi, chỉ là hắn ngu ở chỗ không nên gửi ảnh cho trang web giải trí lớn thế này."

Trang web giải trí cỡ lớn tất nhiên độ tuyên truyền tương đối cao, nhưng sẽ kiêng kỵ rất nhiều chuyện, sau khi Nhϊếp Hành Phong biết tin tức này, liền lập tức cho luật sư liên lạc với người quản lý trang web giải trí, để bọn họ tháo ngay tin tức này xuống, nên tin tức lưu truyền chưa nhiều lắm, hơn nữa bởi vì cách nói quá kỳ dị, phần lớn người đọc qua sẽ cho rằng đây là trang web dùng ảnh photoshop lòe thiên hạ, anh nghĩ hẳn là không tạo thành hoang mang quá lớn, cũng may là người chụp hình gửi ảnh cho, nếu là cá nhân tải lên, lại bị các trang web trích đăng, vậy anh cũng hết cách.

"Vậy ảnh chụp này là..."

"Ảnh cắt ra mà thôi, tôi đang nghĩ bọn chúng cố ý đặt Bé con bên cạnh sự kiện làm hại người, rốt cuộc có mục đích gì."

Thì ra hôm nay Nhϊếp Hành Phong bận chuyện này, Trương Huyền từ giường bò dậy, nói: "Nói đến việc này, tối nay em cũng có không ít thu hoạch, đều liên quan đến Bé con."

Cậu kể lại chuyện phát sinh sau khi Bé con và Tố Vấn gặp nhau, hỏi: "Chủ tịch anh thấy thế nào?"

"Về thứ chưa từng thấy tận mắt, tôi không dám chắc cái gì, có điều nhìn Tố Vấn không giống người xấu, thú ác máu không thể có khí tràng trầm tĩnh như vậy."

"Nhưng Bé con cũng sẽ không nói láo đâu."

"Bé con còn chưa tới ba tuổi, lời nó nói không thể coi là thật, ngược lại, sau khi Tố Vấn nhìn thấy Bé con phản ứng rất kỳ quái."

"A, không phải anh nói cắn người chính là Bé con đấy chứ? Không không, anh lại cường điệu sói cắn người..."

Trương Huyền nói được một nửa, lập tức nhớ đến chuyện Bé con phát cuồng, cắn chết ngao tạng, người phát cuồng sẽ không có ký ức, nên sau khi Bé con cuồng loạn, rất có khả năng nhầm lẫn chuyện cắn người cho rằng đó là người khác làm, nghĩ đến khả năng này, cậu rêи ɾỉ ngã trở lại giường, nói: "Em còn định ngày kia mang Bé con đi làm minh thọ đây này, giờ xem ra vẫn là để nó ở nhà thì hơn."

"Không, đưa nó đi."

"Hả?"

"Nếu tin tức đều đã truyền đi, mặc kệ thật hay giả, khẳng định sẽ có đội săn ảnh tiếp cận chúng ta, nếu nhốt Bé con ở nhà, trái lại giữ người mượn cớ, không bằng đưa bé đi loanh quanh một chút, xem xem người chụp ảnh còn có hành động gì?"

"Như vậy có quá mạo hiểm không?"

"Để Hamburger đi theo là được."

Hamburger thoạt nhìn như vô dụng, nhưng một khi chọc phải nó, vậy nhất định sẽ bị dày vò rất thảm, điểm này Trương Huyền tin chắc không nghi ngờ, cậu nghe theo đề nghị của Nhϊếp Hành Phong, lại hỏi: "Bên Lâm Thuần Khánh có phải đổi người theo dõi khác không?"

"Không cần đâu, tôi nghe Hamburger nói hình như Lâm gia xảy ra chuyện."

"Xảy ra chuyện gì?"

"Còn chưa rõ lắm, chỉ nói xung quanh Lâm gia làm kết giới, Hamburger sợ kinh động người bên trong, không dám xông vào, nhưng nhìn bọn họ phòng bị, nội bộ Lâm gia giống như xảy ra biến cố lớn."

"Đậu má, không phải em muốn báo cái thù à? Sao mà làm gian nan đến vậy?"

Từ khi cậu trở về, từng chuyện từng chuyện phiền toán tìm đến không ngừng, để lâu quá hỏa khí của cậu cũng tắt ngấm, lần sau gặp được Lâm Thuần Khánh, cậu không biết mình còn sức mà đi tuyên chiến không nữa.

Trương Huyền nói xong, liền thấy ánh mắt không vui phóng tới, hiển nhiên Nhϊếp Hành Phong không thích cậu chửi bậy, đẩy cậu xuống giường, nói: "Thời gian không còn sớm, mau ngủ đi, ngày mai còn có việc phải làm."

"Khỏi phải ở cạnh Bé con nữa nhé, trong nhà nhiều người như vậy, chẳng lẽ còn không trông được một đứa bé?"

Tối qua ngủ cùng cả đêm, Trương Huyền cảm thấy quá khổ cực, thằng bé nhỏ như con mèo, lại sợ đè hay đạp phải bé, ngay cả trở mình cũng cảm thấy rất căng thẳng, nên đêm nay cậu muốn trốn.

Nhϊếp Hành Phong không ép, nói: "Vậy tôi đi cũng được."

"Em đi em đi." Trương Huyền gọi anh lại: "Mai anh còn phải đi làm, dù sao em chỉ ở nhà trông trẻ, cùng lắm thì ngủ vào ban ngày, đến cuối tuần lại chuyển cho anh."

Trương Huyền tắm xong, đi lên phòng của thằng bé ở cuối lầu hai, Bé con ngủ rất say, trên người mặc bộ áo ngủ nhỏ màu vàng Chung Khôi thay cho bé, dang chân dang tay, vô cùng bá đạo nằm thẳng trên giường KingSize, bốn phía giường và cửa sổ đối diện dán các tranh hình động vật nhỏ, nhìn có vẻ đẹp đẽ màu mè, trên thực tế đều là dùng giấy bùa làm. Để đề phòng Bé con mộng du trốn đi, trên giấy Trương Huyền tự tay viết đầy phong ấn trừ ta bùa chú trấn ma, nếu thế này mà thằng bé còn có thể đi khỏi, vậy bé chính là thần rồi.

"Bé tí teo mà chiếm chỗ lớn thế này, con muốn cho chú ngủ dưới gầm giường à?"

Trương Huyền ôm lấy Bé con, chuyển bé sang bên cạnh một chút, bản thân nằm xuống bên cạnh bé, từ từ nhắm hai mắt lại, vốn định suy tính một chút xem làm minh thọ cần bùa chú tế phẩm gì, ai ngờ tiếng ngáy bên cạnh quá có cảm giác nhịp nhàng, giống như hát ru, cậu chẳng kịp nghĩ cái gì, đã rơi vào mộng đẹp.

Đang ngủ say, đột nhiên cảm thấy không bình thường, tâm cảnh giác khiến Trương Huyền lập tức mở mắt, không nghe thấy tiếng ngáy, cậu đưa tay sờ một cái, quả nhiên không thấy Bé con đâu.

Trương Huyền hết cả buồn ngủ, lập tức bò dậy, đã thấy giường trống không, có điều giường đệm còn hơi ấm, chứng tỏ Bé con chưa đi xa.

"Bé con!"

Trương Huyền gọi một tiếng, đáp lại là tiếng chuông truyền tới từ ngoài hành lang, thời gian vừa hơn một giờ, cửa sổ đang đóng, cậu ngủ cũng không sâu, nhưng thằng bé rời đi lúc nào, cậu lại không hề phát hiện.

Mồ hôi lạnh tuôn ra, Trương Huyền vội vàng nhảy khỏi giường, muốn mở cửa đi tìm, phía sau có gió phất qua, cuốn một góc màn cửa sổ lên, cậu xoay người chạy tới bên cửa sổ, phát hiện lá bùa phong ấn dán trên cửa sổ bị xé rớt, cửa sổ hơi hé một khe.

Trương Huyền mở cửa sổ, thò đầu nhìn ra, bên ngoài bóng đêm thâm trầm, không có chút tiếng động nào, lầu hai cách mặt đất một đoạn, cậu không thể tưởng tượng nổi Bé con đi ra thế nào, cũng không cố suy nghĩ sâu xa, tì lên bệ cửa sổ, thả người nhảy xuống.

Xung quanh vắng vẻ, Trương Huyền theo đường nhỏ chạy rất xa, vẫn không phát hiện ra tung tích Bé con, nhớ đến trên người bé đeo vòng bình an mình đưa cho, Trương Huyền tĩnh tâm nghiêng tai lắng nghe, qua rất lâu, mới nghe thấy xa xa láng máng truyền đến tiếng vang khẽ đinh đinh đang đang, cậu lập tức đuổi theo tiếng chuông.

Khoảng rạng sáng, bốn phía dần dần tràn ngập sương mù dày đặc, khiến tiếng chuông nghe vào thêm vài phần tạp âm hỗn độn, thỉnh thoảng vang lên, giống như đang trêu đùa cậu, âm thanh thủy chung dừng lại ở nơi không gần không xa, Trương Huyền rốt cuộc bị chọc giận, phất tay gọi tác hồn ti, quăng một roi về phía khoảng không, quát lên: "Trả thằng bé lại cho ta, bằng không thì để mạng lại cho ta!"

Trong tiếng quát lớn, sương mù nhất thời tản ra hơn phân nửa, phía trước mơ hồ truyền đến tiếng nói chuyện, một người trong đó là Bé con, hình như đang nói: "Bạn là ai nha? Muốn đưa tớ đi đâu?"

Trương Huyền biết thằng bé bị tinh quái mê hoặc, hô lên: "Bé con, quay lại!"

Tiếng chuông giòn giã chợt biến mất, Trương Huyền đuổi theo, chỉ nghe tiếng bước chân từ từ đi xa, tiếng động trầm thấp, không giống như trẻ con phát ra, cậu lo Bé con bị người lạ bắt cóc, vội vàng tăng tốc cước bộ đuổi theo, nhưng rất nhanh, tiếng bước chân biến mất trong đám sương, cậu đang cảm thấy nghi ngờ, trước mắt đột nhiên lóe lên ánh đèn, giống ánh sáng đèn pha ô tô, không đợi cậu nhìn rõ, đã nghe thấy tiếng động cơ vang lên ngay phía trước, một chiếc xe con vọt tới trước mặt cậu.

Xe con xuất hiện không hề báo trước, làm Trương Huyền mất đi cơ hội né tránh, trong lúc khẩn cấp cậu xoay người nhảy lên đầu xe, theo hướng chiếc xe vọt tới lăn sang một bên, trong nháy mắt xe xông tới, Trương Huyền nghe thấy bên trong truyền đến tiếng kêu thảm thiết chói tai, chiếc xe lắc lư dữ dội, giống như chấn động do vật lộn mang tới, đến khi cậu từ dưới đất bò dậy, xe con đã biến mất trong sương mù phía trước, chỉ để lại tiếng kêu chói tai liên tiếp.

Tiếng kêu không phải Bé con, nhưng quá mức thảm thiết, khiến người ta không dám tưởng tượng trong xe xảy ra chuyện gì, Trương Huyền vội vàng phóng về phía trước, vừa chạy vừa gọi: "Bé con! Bé con!"

Tiếng cầu cứu cùng tiếng hô hoán của cậu liên tục không ngừng, nhìn như ở ngay trước mắt, mà làm thế nào cũng không thể tới gần nơi phát ra tiếng, dần dần tiếng kêu yếu đi, giống như dùng hết sức lực, cam chịu đón nhận lời kêu gọi của cái chết.

Xung quanh bởi tiếng động biến mất mà dần dần vắng vẻ, nhưng sự im ắng trái lại tăng thêm cảm giác sốt ruột cho Trương Huyền, dùng tác hồn ti gạt màn sương dày tràn ngập trước mắt, chạy một hồi về phía trước, đột nhiên nghe thấy tiếng chuông quanh quẩn bên tai, tiếng động rất nhỏ, nhưng trong không gian yên tĩnh tựa như một ngọn đèn sáng, chỉ rõ phương hướng cậu nên đi.

Trương Huyền theo tiếng chuông kêu chạy tới, liền thấy một chiếc xe con màu vàng đỗ ở bên đường, cửa phía sau hơi mở, cửa sổ và cửa xe bị phủ một tầng sắc đen, sau khi cậu đến gần, phát hiện đó không phải màu đen, mà là màu của chất lỏng bắn lên trên lộ ra phía sau, mùi máu tanh truyền đến, hòa vào trong đêm khuya tĩnh mịch.

Màu máu trên cửa sổ che khuất đường nhìn, Trương Huyền không nhìn rõ tình trạng trong xe, đi thêm về phía trước hai bước, chợt nghe bên kia xe vang lên tiếng chuông, cậu vội vàng đi vòng qua, vừa lúc nhìn thấy cửa xe bên kia rầm một cái bị phá vỡ, Bé con ngồi bên trong, giống như muốn nhảy ra ngoài xe, nhưng xe hơi cao, trực tiếp nhảy xuống đối với trẻ nhỏ mà nói có chút khó khăn.

Thấy trên mặt trên tay Bé con dính đầy máu tươi, tim Trương Huyền thịch một cái, tiến lên ôm bé từ trên xe xuống, Bé con quay đầu, chỉ vào trong xe, nói: "Huyền Huyền, sói sói cắn người, chú xem chú xem!"

Trương Huyền nhìn thoáng qua bên trong, nhịn không được nhíu mày, giờ cậu mới để ý đây là xe taxi, nệm ghế trắng trong xe đã bị nhuộm hoàn toàn thành màu đỏ, máu tươi theo đệm nhỏ từng giọt xuống, có một vật thể giống như hình người nửa tựa trên ghế ngồi của tài xế, ánh sáng quá mờ, Trương Huyền không nhìn rõ tình trạng của anh ta, nhưng nhìn từ tình trạng đầu gần như gãy rời cùng thân thể vặn vẹo, trước khi chết anh ta nhất định trải qua chuyện cực kỳ đáng sợ, đáng tiếc gần trong gang tấc, bản thân lại không cứu được anh ta.

Bé con cũng tò mò theo Trương Huyền nhìn vào bên trong, Trương Huyền vội vàng xoay người, ngăn đường nhìn của thằng bé lại, ôm bé rời khỏi, nói: "Đừng sợ, chúng ta đang nằm mơ."

"Không sợ đâu, nhưng sói sói rất đáng ghét, Bé con muốn cắn nó, lại không tìm thấy nó, mỗi lần đều không tìm thấy nó thế này."

Từ giọng nói lanh lảnh của thằng bé có thể nghe ra bé không sợ, có lẽ thằng bé còn quá nhỏ, không hiểu sự khủng khϊếp của cái chết, chỉ đơn thuần bị sự bạo lực của sói dọa sợ, nhưng Trương Huyền không nhìn thấy sói xuất hiện — vừa rồi nếu trên xe còn có sinh vật khác, cậu tin rằng mình sẽ không thể không cảm giác được, thế nên, từ đầu đến cuối, trong xe chỉ có tài xế và Bé con, nói cách khác...

Trương Huyền nhìn Bé con, áo ngủ Bé con thấm rất nhiều màu đỏ, bé lại không thèm để ý, đôi mắt sáng lấp lánh, cầm vạt áo mình kéo tới kéo lui, không ngừng lặp lại động tác giống nhau.

"Lần sau gặp phải sói sói, Bé con sẽ túm nó thế này, không cho nó chạy đi không cho nó hại người."

Giọng trẻ con ngây thơ, phối hợp với đôi môi đỏ tươi của Bé con, gây cho người ta cảm giác sợ hãi quỷ dị, ý nghĩ đáng sợ chui lên não Trương Huyền, cậu vội vàng lắc đầu, ngăn bản thân nghĩ bậy, chỉ là có phần hiểu được tâm tình khi Nhan Khai và Nhϊếp Duệ Đình giao phó Bé con cho mình, thằng bé quá khủng khϊếp, sợ rằng ngay cả Nhan Khai cũng không biết nên khống chế hành động của bé thế nào, đành phải ký gửi hy vọng lên người mình, bất kể nguyên nhân cuối cùng là gì, đều hy vọng mình có thể tháo gỡ bí ẩn cho bọn họ.

Trương Huyền ôm Bé con rời khỏi hiện trường hung án, chuẩn bị gọi điện thoại báo cảnh sát, tay lại móc vào khoảng không — vừa rồi cậu vội vội vàng vàng đi ra ngoài, trên người chỉ mặc áo ngủ, căn bản không mang theo di động.

Không có di động, thậm chí không biết đây là nơi nào, Trương Huyền nhìn hai bên một chút, thấy bên cạnh rất hẻo lánh, xa xa bên đường mọc toàn cỏ dại, không giống khu nhà cậu ở, vừa rồi một mạch đuổi theo, tuy rằng đi không ít đường, nhưng cũng sẽ không chạy xa đến vậy — nhà cậu thuộc khu nhà ở trong cao ốc, trong vòng mấy cây số đều là nhà cao tầng nối nhau san sát, vốn không thể hoang vắng thế này.

Sương sớm táp vào mặt, mang theo hơi nước ẩm ướt, Trương Huyền không biết đường, đành phải bế Bé con đi bừa về phía trước, thấy bé còn dùng sức kéo áo mình, tâm động một cái, hỏi: "Là ai mang con đi ra ngoài?"

Bé con ngẩn người, sau đó lắc đầu, nhìn vẻ mặt bé mờ mịt, chắc là không nhớ, Trương Huyền đành phải nhắc lại: "Có người nói chuyện với con, đó là ai vậy?"

"A, đúng đúng!" Lần này Bé con nhớ ra, vỗ vỗ tay, kêu: "Bạn ấy nói chơi trò chơi, chơi rất vui, con liền đi cùng với bạn ấy."

"Sau này không được tùy tiện đi ra ngoài với người lạ biết chưa?"

"Nhưng bạn ấy là trẻ con mà, chúng con chỉ chơi, không đi ra ngoài."

Xem ra người thi pháp còn rất có mưu tính, dùng biện pháp như vậy dỗ Bé con đi, nhưng sao hắn phải làm vậy, Trương Huyền không nghĩ ra, hỏi: "Vậy sao con lại ở trên xe?"

"Không biết, nháy mắt đã ở trên xe rồi, xe chạy rất nhanh..."

"Bên trong có phải là bạch lang chúng ta gặp buổi tối không?"

"Vâng, Bạch Bạch, rất lớn rất hung dữ, Bé con không thể cắn được nó."

"Nó có cắn con không?"

"Có, nhưng con cắn lại." Bé con nói xong, kéo kéo vạt áo Trương Huyền, ngẩng đầu lên, không hiểu nói: "Huyền Huyền, lần trước con cũng nằm mơ như vậy, sói sói cắn người, con không thích, sau này không ngồi xe nữa."

Tâm tư Trương Huyền lúc này đều đang đặt vào chuyện làm thế nào ra khỏi mê cung, không để ý Bé con lẩm bẩm, thuận miệng ừ một tiếng, đi về phía trước chưa được mấy bước, áo lại bị dùng sức siết chặt, Bé con chỉ vào phía trước kêu lên: "Huyền Huyền. rất nhiều..."

"Cái gì rất nhiều?"

Trương Huyền hồi thần, từng đốm sáng xanh lục lóe lên trên khu đất trống đen kịt trước mắt bỗng nhiên lọt vào tầm mắt cậu, trong không khí tràn ngập mùi tanh do dã thú hô hấp mang tới, những thứ này không đơn thuần là đốm sáng xanh, mà là mắt của dã thú, trong bóng đêm làm thành một vòng tròn rất lớn, bao vây họ ở giữa.

"Sói?" Thấy hình dáng dã thú giống sói, Bé con thốt lên.

Trương Huyền vội vàng bịt miệng thằng bé, trên người Bé con có máu, rất dễ khơi gợi sự tàn nhẫn của sói hoang, nhưng rất nhanh cậu đã phát hiện ra bao vây không phải là sói, mà là một loài dã thú thể hình cực lớn, vừa giống sói vừa giống báo, trên đầu còn mọc hai cái sừng, mắt như chuông đồng, mỗi lần chớp, ánh lục sẽ theo đó lập lòe, đồng thời cũng tới gần về phía bọn họ thêm vài phần, nhìn đốm sáng xung quanh, chừng hơn mười con dã thú, con nào cũng nhe răng trừng mắt, răng nhe ra dài gần mấy tấc, chỉ sợ cắn một cái, có thể dễ dàng cắn đứt cổ bọn họ.

"Mấy con chết tiệt này từ đâu tới?"

Trương Huyền ôm Bé con vào trong ngực, tuy rằng tạm thời chưa biết lai lịch của dã thú, có điều cậu hiểu con đường này kế tiếp sẽ không dễ đi cho lắm, ánh mắt đảo qua đám dã thú kia, lợi trảo yêu thú giơ cao, đã có phần không nhịn được nữa, phát hiện Trương Huyền phòng bị, chúng đều nhốn nháo cong người, trong cổ họng phát ra tiếng gầm nhẹ, làm ra tư thế tấn công.

Nhìn bầy thú từ từ đến gần, Trương Huyền cuốn tác hồn ti vào tay, nói với Bé con: "Ôm chặt chú!"

"Oái." Hai tay Bé con vòng lên ôm chặt lấy cổ Trương Huyền, bỗng nhiên bàn tay be bé chỉ về phía trước, kêu: "Sói sói!"

Gió lạnh áp sát, cùng lúc với tiếng kêu của Bé con dã thú vọt tới sau lưng Trương Huyền, Trương Huyền lắc mình né tránh, tác hồn ti cuốn lấy cổ yêu thú kia, một roi vung ra, sắc bén như gió, cổ yêu thú nhất thời phun ra một chuỗi huyết hoa, trong tiếng rống to, thân thể nặng nề nhảy lên nhảy xuống, giống như không chịu nổi đau đớn tác hồn ti mang lại cho nó.

"Súc sinh không có mắt!"

Một vài giọt máu văng lên gương mặt Trương Huyền, cậu đưa tay lau đi, nhìn những dã thú khác cũng gầm rú xông đến trước mặt, cậu cười lạnh một tiếng, một tay ôm Bé con, một tay vung tác hồn ti ra, quất về phía lũ dã thú hung hãn.

Máu tanh đương nhiên kí©h thí©ɧ thú tính của dã thú, nhưng cũng đồng thời khơi dậy lửa giận của Trương Huyền, nộ khí chợt dâng lên, cậu liền hoàn toàn quên độc kiếm trên người mình, càng mặc kệ đây là nơi nào, cạm bẫy do ai bày, quan tâm đối thủ của cậu là ai, cậu chỉ muốn hủy diệt hết những thứ chướng mắt.

Tác hồn ti được thần lực trợ phát, mỗi khi vung lên cuốn ra từng đường ánh bạc lóng lánh, đến mức, yêu thú bị đả thương không ngừng phát ra tiếng rống đau đớn, vài con bị đánh trúng chỗ hiểm, thân hình tiêu tan trong không trung, mấy con thú còn sót lại thấy đồng bọn biến mất, bộc phát cơn giận dữ, sừng trên đầu cong lại húc về phía Trương Huyền.

Thân hình chúng rất lớn, bất kể là bị sừng húc phải, hay bị vuốt sắc túm được, đều là vết thương trí mạng, Trương Huyền phải bảo vệ Bé con, thân hình nhảy lên bất tiện, không cẩn thận bị một con yêu thú nhào tới, móng vuốt bổ xuống mặt cậu, thân thể yêu thú nặng nề, một phát bổ này ngăn lại công kích của Trương Huyền, khiến chiếc roi dài của cậu mất đi đất dụng võ, trong chớp mắt những yêu thú khác cũng nhân cơ hội nhào tới, Trương Huyền vội vàng quay đầu tránh vuốt sắc, lại đá một cước vào bụng nó.

Da lông yêu thú rất dày, một cước này không tạo thành thương tổn quá lớn với nó, bởi Trương Huyền né tránh mà vuốt sắc trượt sang vai trái cậu, móng vuốt như đao, xuống một trảo này, sợ rằng sẽ xuyên thẳng qua xương vai, dưới tình thế cấp bách, Trương Huyền vội vàng thu hồi tác hồn ti, dưới thần lực trợ phát hóa thành lưỡi đao sắc bén, trở tay một đao, chém xuống vuốt sắc đang đáp lên vai mình.

Thần khí sắc bén, ngân quang dễ dàng chặt đứt vuốt sắc của yêu thú, lại theo ý niệm của Trương Huyền bắn ra, lần này là cổ của yêu thú, cổ bị ngân quang cắt qua, ngay cả tiếng hét thảm cũng chưa kịp phát ra thân hình nó đã tan biến.

Lúc này những yêu thú khác cũng đã nhào tới gần, Trương Huyền dùng đao chém trúng người hai con, trước ngực cậu đột nhiên truyền đến đau đớn — trong ác chiến cậu đã quên khống chế pháp lực, dùng pháp thuật quá độ sẽ dẫn đến đau đớn do độc thương, một đao kia mất đi pháp lực khống chế, tuy rằng chém trúng yêu thú, nhưng không làm nó bị thương, nó gầm lên lại dùng móng vuốt chụp về phía Trương Huyền, Trương Huyền vội vàng né tránh, lưỡi đao chuyển hóa thành roi, miễn cưỡng dùng thừng trói vuốt sắc của yêu thú lại.

Nhưng đây cũng chỉ là cách tạm thời, thấy chân trước bị giữ chặt, yêu thú gầm rú mãnh liệt hơn, đầu giương cao, răng thú cắn về phía cổ Trương Huyền, cũng may có tác hồn ti chống đỡ, răng nó không thể cắn tùy ý, nhưng toàn bộ thân thể áp sát đến, đối với Trương Huyền mà nói cũng vô cùng nặng nề, đau đớn từ trước ngực lan ra toàn thân, sức lực có thể chống đỡ của cậu hữu hạn, chỉ sợ yêu thú làm bị thương thằng bé, đang muốn gọi pháp khí một lần nữa, Bé con đột nhiên buông cậu ra, cả người nhào về phía yêu thú, nắm tay nhỏ chợt đấm vào mắt yêu thú.

Bé con nhỏ xíu, động tác lại nhanh, đợi đến khi yêu thú cảm thấy đau đớn, con mắt còn lại cũng bị đấm trúng, toàn bộ nắm tay thằng bé đâm vào trong mắt nó, hai mắt bị đấm mù, cả người nó dựng đứng lên, phát ra tiếng rống giận dữ rung trời, ai ngờ Bé con lại nhảy xuống đất, hướng mặt về phía nó rống lại, tiếng gào thét sắc nhọn, dĩ nhiên vượt qua cả họng của yêu thú.

Bị tiếng rống trấn áp, yêu thú theo bản năng lùi về sau, Trương Huyền nhân cơ hội thu tác hồn ti, lần thứ hai biến thành dao găm, theo động tác vung tay, ngân quang pháp khí chém đứt ngang sườn ác thú, Trương Huyền tay trái cầm dao, lạnh lùng nhìn thân hình nó bị hủy, lại chuyển hướng sang những yêu thú khác, trong mắt lam lóe ra hàn quang của máu.

Bị khí thế của Trương Huyền dọa sợ, mấy con yêu thú còn sót lại mắt đều lộ vẻ sợ hãi, lui về phía sau, Bé con kêu lên hưng phấn, thấy chúng muốn chạy trốn, trái lại bất mãn, đứng lên, gào rú đuổi theo, giống như con thú nhỏ hung hăng, để bảo vệ lãnh thổ, không hề sợ hãi phát ra tiếng kêu khıêυ khí©h về phía dã thú to hơn bé gấp mười mấy lần.

"Bé con, mau quay lại!"

Trương Huyền bị sự "anh dũng" của Bé con dọa sợ, lúc này toàn thân cậu đều đau đớn, quỳ một chân trên đất, trong lúc nhất thời không bò dậy nổi, đành phải tung tác hồn ti ra, cuốn lên hông Bé con, để đề phòng bé tiếp tục chạy về phía trước.

Nghe được tiếng gọi của cậu, Bé con quay đầu lại, trên mặt còn mang theo hung tính thuộc về thú con không hề che giấu, nhưng do dự một chút, vẫn theo dẫn dắt của tác hồn ti lắc la lắc lư trở lại, thằng bé quá nhỏ, dưới sự kích động đi có chút lúc lắc, trên mặt lại không có nửa điểm sợ sệt, đi tới trước mặt Trương Huyền, đưa tay sờ sờ trán cậu,

Trên trán Trương Huyền bởi vì đau đớn đã túa đầy mồ hôi lạnh, nhóc con không biết, an ủi nói: "Huyền Huyền không phải sợ, Bé con sẽ bảo vệ Huyền Huyền!"

Giọng nói líu lo, hoàn toàn không vì ngây thơ mà lộ ra nửa điểm nhát gan, khiến Trương Huyền nhớ lại thời mình còn bé đi cùng với sư phụ gϊếŧ yêu, cũng lớn tầm này, cũng không biết sợ như vậy, không khỏi chợt ấm lòng, vươn tay, vỗ nhè nhẹ lên bàn tay bé xíu của Bé con, giống như năm đó cậu cùng sư phụ sau khi kết thúc ác chiến thường làm như vậy, hắng giọng nói: "Hôm nay nói lại với con những lời này, tương lai nếu có kẻ dám động vào một đầu ngón tay của con, chú bắt hắn đền mạng!"

Bé con nghe không hiểu, nghẹo đầu ngây ngô cười ha ha, Trương Huyền cũng cười, cắn răng bật người lên, cuốn tác hồn ti lại trong tay, ngẩng đầu bắt chước theo mãnh thú vây quanh họ phía trước, lũ yêu thú bị khí thế của cậu dồn ép, đã lùi đến chỗ rất xa, nhưng vẫn không chịu rời đi, hai ba con xúm lại lấy thanh thế to lớn, nhất loạt phát ra tiếng gầm khẽ khiêu chiến.

"Nếu bọn mày đã không đi, vậy không cần phải đi nữa!

Trong đôi mắt xanh thẳm của Trương Huyền nổi lên ánh kim, nhuộm đẫm màu sát khí, ngay cả yêu thú cũng thấy tim đập nhanh, lập tức liền có mấy con lùi về phía sau tránh, tác hồn ti của Trương Huyền đã vung ra, giữa pháp chú triệu hoán của cậu long thần ngẩng đầu bay ra, song long cùng nhau quấn quít, cuộn ra ngân quang đẹp mắt, phóng về phía bầy thú.

Khí thế lửa thần như hồng thủy, ngay lập tức có yêu thú bị ngọn lửa đốt cháy sạch, mấy con còn lại thấy tình thế không ổn, bèn xoay người chạy, Trương Huyền bị vết kiếm đâm gây đau đớn, nghĩ phía trước khả năng còn có nguy hiểm, không dám dùng hết pháp lực lúc này, cậu giơ tay triệu hồi tác hồn ti, trơ mắt nhìn cá lọt lưới đào tẩu, đang cảm thấy bó tay, chợt nghe không trung truyền đến tiếng súng vang dội, một con yêu thú chạy trước mặt phát ra tiếng rống sợ hãi, theo đó thân hình tan biến trong tiếng gầm rú.

Tình huống ngoài ý muốn, Trương Huyền còn chưa kịp phản ứng lại, tiếng súng thứ hai đã truyền đến ngay sau đó, cậu liền nhìn theo tiếng súng không ngừng vang lên, những con yêu thú kia liên tiếp biến mất trước mắt, từng phát súng lấy mạng, không cho dã thú cơ hội chạy trốn, theo tiếng súng nhìn tiếp về phía bắt nguồn, liền thấy Nhϊếp Hành Phong từ đằng xa nhanh chóng chạy tới, gương mặt âm trầm lạnh lùng, nếu không phải anh một thân quần áo ngủ có chút không ăn nhập với bầu không khí, thì cũng khá có khí thế của sát thủ nhà nghề, cò súng bóp liên tục, trong nháy mắt gϊếŧ sạch yêu thú còn sót lại.

"Đợi chút!"

Nhϊếp Hành Phong nổ súng quá nhanh, Trương Huyền vội vàng kêu to, muốn giữ lại một tù binh để hỏi manh mối, nhưng lời vừa ra khỏi miệng, đạn đã bắn đi, cậu nhìn con yêu thú cuối cùng cũng tan biến thân hình trong tiếng hét thảm, không khỏi thở dài.

Ngàn vạn lần đừng chọc giận chiêu tài miêu, bởi vì khi anh ấy nổi giận lên, còn hung mãnh hơn cả hổ báo.

...