Quyển 3 (Thượng) - Chương 9

Nhϊếp Hành Phong định hỏi lại Lâm Kỳ một chút về tình hình lúc Lâm Thuần Khánh xảy ra chuyện, ai ngờ vừa mới đi ra khỏi thiên viện, đã thấy mấy người thanh niên khí thế hung hăng từ đối diện đi tới, chặn đường bọn họ, dẫn đầu là cái người từng phi đao về phía Trương Huyền kia.

"Lại là ngươi!" Thấy Trương Huyền, Tạ Phi khinh thường bĩu môi: "Ngươi cũng coi như là người tu đạo, sao lại lẫn lộn cùng quỷ quái? Giao con quỷ con ngươi ôm ra đây, chúng ta sẽ không so đo với ngươi, bằng không đừng trách ta ra tay vô tình."

"Nếu như ngươi vẫn phi đao giống lần trước kia, vậy hãy cứ tỉnh lại đi."

Lần thứ hai bị tước mất thể diện, mặt Tạ Phi đỏ bừng lên, chỉ vào Trương Huyền kêu lên: "Bại hoại của đạo gia, ngươi rốt cuộc sư truyền phái nào? Dám quang minh chính đại dùng tà thuật nuôi tiểu quỷ! Ngươi nếu còn được coi là đệ tử đạo gia, thì lập tức xử tử tiểu quỷ! Bằng không tất cả người tu đạo đều không tha cho ngươi!"

Bé con đích thực là quỷ thai, cho nên nói bé là quỷ con cũng không sai, nhưng Trương Huyền không thể dễ dàng tha thứ cho kẻ khác gọi bé như vậy, nói với Nhϊếp Hành Phong: "Chủ tịch, bây giờ tâm tình em rất không dễ chịu, nếu chốc nữa làm ra chuyện thất thường gì, xin hãy thứ lỗi."

"Có muốn ra ngoài dạy dỗ không? Dù sao ở đây cũng là linh đường của Lâm tiên sinh, làm bẩn là bất kính với ông ấy."

Trương Huyền vốn một bụng lửa giận, nghe xong câu này, cơn tức nhất thời tan mất quá nửa, đúng là một con chiêu tài miêu bụng siêu đen, tỉnh bơ châm chọc người ta cũng chỉ có anh mới làm ra được.

Quả nhiên, nghe Nhϊếp Hành Phong nói xong, mấy người kia lập tức không nén được giận, nhất loạt xông lên, muốn cướp Bé con từ tay Trương Huyền, Trương Huyền liền đợi họ động thủ trước, sau khi đối phương đến gần, cậu chuyển Bé con cho Nhϊếp Hành Phong, nhấc chân đạp một cước tới, tên cầm đầu kia võ công cũng không tệ lắm, kịp thời né tránh, tên theo phía sau không được may mắn như thế, bị Trương Huyền một cước đạp vào bụng, sau khi bay ra ngoài quỳ rạp trên mặt đất không bò dậy nổi.

"Tà đạo, ngươi còn dám đánh trả!"

Thấy đồng bạn bị đánh, Tạ Phi phát hỏa, vừa chửi vừa vung quyền ra sức đánh, Trương Huyền tiếp chiêu, tiện tay giải quyết luôn hai tên tới giúp bên cạnh, cười hì hì nói: "Sai! Đây không gọi là đánh trả, này gọi là tẩn người!"

Công phu quyền cước của Trương Huyền so với pháp thuật của cậu bài bản hơn nhiều lắm, vài chiêu đã quật ngã mấy tên tới khıêυ khí©h xuống đất, Tạ Phi thấy tình thế không ổn, vội vàng lấy đạo bùa muốn đối phó với Bé con, Trương Huyền nhìn thấy, sắc mặt trầm xuống, dùng chân móc một hòn đá trên mặt đất quăng tới, trúng ngay cổ tay hắn, hắn đau đớn hét lên quỵ xuống.

"Dừng tay!"

Có người vội vàng chạy tới, ngăn Trương Huyền lại, là mấy người vừa rồi đi đối diện ngang qua họ, đi đằng trước là một người đàn ông trung niên đeo kính, cô gái phía sau ông ta thấy Tạ Phi đánh bị thương, vội vàng chạy tới đỡ hắn dậy, đại đệ tử Lâm Kỳ của Lâm Thuần Khánh cũng dẫn người tới, sợ bọn họ lại động thủ, Lâm Kỳ bước nhanh tới bên cạnh Nhϊếp Hành Phong, nói: "Nhϊếp tiên sinh, đều là hiểu lầm."

Nhϊếp Hành Phong còn chưa đáp lại, Tạ Phi đã kêu lên: "Không phải hiểu lầm, tên kia trước đã ngăn cản chúng ta bắt yêu, giờ còn nuôi tiểu quỷ, chúng ta vốn có thiện ý muốn khuyên hắn bắt lại tiểu quỷ, hắn chẳng những không nghe, còn động thủ đánh người trước, sư phụ..."

Hắn quay đầu hướng về phía người đàn ông mặc âu phục đen bên cạnh, người đàn ông trầm mặt không nói gì, đứa bé trong lòng Nhϊếp Hành Phong y cũng nhìn thấy, đích xác không chính gốc, hơn nữa mặc kệ thế nào, đồ đệ của mình trước mặt mọi người bị đả thương, vì thể diện y cũng không cho qua được, nhưng nhìn Nhϊếp Hành Phong khí độ bất phàm, không được sự cho phép của sư huynh trước, y không dám làm loạn.

Tạ Phi hiểu lầm phản ứng của người đàn ông, cho là y không tin, vội vàng nói: "Là sư muội nói đứa bé này có vấn đề, sư muộn linh lực hơn người, muội ấy sẽ không nhìn nhầm!"

Cô gái thấy Tạ Phi hai lần bị thua thiệt dưới quyền của Trương Huyền, cũng cảm thấy ấm ức, chỉ vào Bé con phụ họa: "Đúng vậy, mọi người nhìn nó thiên linh đen tối, hồn phách lơ lửng, rõ ràng chính là tiểu quỷ, nếu như không sớm diệt trừ, đến lúc đó lệ khí bạo phát, nhất định sẽ gây loạn."

"Ý này là nói tu vi của người chúng tôi ở đây không đủ, không nhìn ra phải không?"

Lâm Kỳ cười nhạt hỏi lại.

Đối phương mặc dù có chút địa vị, nhưng không thể đánh đồng với Nhϊếp gia, nên Lâm Kỳ rất tự nhiên đứng về phía Nhϊếp Hành Phong, nghe câu nói rõ ràng thiên vị này, cô gái rất tức giận, đang muốn phản bác, bị người đàn ông đeo kính ngăn lại, y đi tới trước mặt Nhϊếp Hành Phong và Trương Huyền, hướng về phía họ hơi đánh giá, sau đó đắp lên khuôn mặt cười, nói: "Tại hạ Trương Tuyết Sơn, đệ tử môn hạ không hiểu quy củ, có chỗ mạo phạm, xin hãy tha lỗi."

Nếu nói lúc trước Nhϊếp Hành Phong còn hơi nghi ngờ, thì hiện tại anh có thể khẳng định mười phần thân phận người đàn ông này, từ biệt nhiều năm, Trương Tuyết Sơn mập lên rất nhiều, trên mặt thêm cặp kính, khiến y thoạt nhìn hiền hòa hơn, nhưng Nhϊếp Hành Phong không quên được cảnh tượng năm đó bọn họ để đoạt được tác hồn ti, sư huynh đệ liên thủ đối phó với Trương Tam, nhìn một người khác nữa, na ná là diện mạo của Cơ Khải, thì ra tới khıêυ khí©h bọn họ là đệ tử của Cơ Khải.

Nếu bọn họ đều xuất hiện rồi, người mặc trang phục nhà Đường kia hẳn là Trương Lạc, Nhϊếp Hành Phong chẳng có ấn tượng gì tốt với mấy người này, nói rất lạnh nhạt: "Hy vọng lần sau đừng có hiểu lầm như vậy nữa."

Trương Huyền kinh ngạc nhìn Nhϊếp Hành Phong, cậu hiểu rất rõ Nhϊếp Hành Phong, người khác có lẽ cảm thấy đây là lời khách sáo bình thường, nhưng cậu có thể từ giọng điệu hơi khác của Nhϊếp Hành Phong nắm được sự không vui của anh, ánh mắt một lần nữa rơi lên người Trương Tuyết Sơn và Cơ Khải – đối với Nhϊếp Hành Phong bước vào yểm mộng mà nói, những người này mới xa cách không lâu, nhưng đối với Trương Huyền, bọn họ lại là ký ức hơn hai mươi năm trước, trong đầu hoàn toàn không có dung mạo những người này trên đỉnh Truy Vân, nhưng tên thì cậu nhớ, Trương Tuyết Sơn, xếp trên vai vế, hẳn là nhị sư bá của cậu.

Không nhận được câu đáp lại nhiệt tình giống vậy, Trương Tuyết Sơn không để ý chút nào, cười híp mắt hỏi Trương Huyền: "Nghe nói cậu tên là Trương Huyền? Ta từng có vị sư điệt cũng tên là Trương Huyền, xa cách hai mươi mấy năm rồi, cũng không biết có phải là cậu không?"

"Đúng vậy, chính là tôi đây." Ý nghĩ Trương Huyền thay đổi nhanh như chớp, trên mặt lộ vẻ tươi cười, trả lời: "Tôi chính là đồ đệ của Trương Tam từng bị các người liên thủ gϊếŧ chết, Nhị sư bá, lâu ngày không gặp."

Trương Huyền nói rất lớn tiếng, xung quanh ngoại trừ đệ tử của Trương phái, còn có một tốp lớn đồ đệ Lâm Thuần Khánh, nghe xong lời này, trên mặt tất cả mọi người đều lộ vẻ vô cùng kinh ngạc, tuy bản lĩnh bên ngoài của Trương Tuyết Sơn rất tốt, lúc này cũng không khỏi xấu hổ, cô gái chạy tới, tràn đầy địch ý nhìn chằm chằm Trương Huyền, quát lên: "Mi đừng ngậm máu phun người, thiên sư chúng ta trừ ma vệ đạo, sao lại là đồng môn với loại tà đạo như mi?"

"Hình như gọi sư điệt trước chính là vị lão tiên sinh này thì phải?" Trương Huyền vẻ mặt vô tội chỉ chỉ Trương Tuyết Sơn: "Tôi theo lời ông ấy nói thôi."

"Chuyện trước khi đều là hiểu lầm, chúng ta tạm thời không nhắc đến."

Trương Tuyết Sơn không hổ và cáo già, thừa dịp ngắt lời cô gái đẩy đề tài vi diệu này đi, ánh mắt liếc qua đứa bé trong lòng Nhϊếp Hành Phong. Vừa rồi bọn họ đánh nhau, Bé con đều nhìn vào mắt, hai mắt long lanh cực kỳ phấn khích, nhưng đối diện với ánh mắt của Trương Tuyết Sơn, bé lập tức mất hứng, lắc đầu một cái, nép vào lòng Nhϊếp Hành Phong.

Trương Tuyết Sơn lại hết sức cẩn thận quan sát Bé con, ánh mắt kia khiến Trương Huyền nhớ lại năm đó lúc bọn họ mới gặp gỡ, Trương Tuyết Sơn cũng nhìn mình như thế, ánh mắt tràn ngập tính toán, khiến cậu rất khó chịu, bèn nháy mắt với Nhϊếp Hành Phong, định rời đi, lại bị Trương Tuyết Sơn cản lại, chỉ vào Bé con nói: "Có điều con gái ta nói không sai, đứa bé này là quỷ anh, chưa đầu thai đã trực tiếp sinh ra, nuôi tiểu quỷ là trái với tôn chỉ tu đạo, nể mặt đồng môn, ta khuyên cậu để lại đứa bé này, để tránh mắc thêm lỗi lầm."

"Nhị sư bá, có phải ông càng già càng ít luyện đi không, ai nói nó là quỷ anh? Ông đã từng gặp tiểu quỷ đáng yêu xinh đẹp như vậy chưa?"

Trương Huyền không mặn không nhạt chặn họng Trương Tuyết Sơn một câu, bảo Nhϊếp Hành Phong ôm thằng bé ra khỏi rạp linh đường nơi có ánh mắt trời chiếu rọi. Tiểu quỷ bình thường không thể trực tiếp phơi nắng, chẳng qua Bé con vừa khéo không giống tiểu quỷ bình thường, bé thiếu nhất chính là dương khí, sau khi nhìn thấy ánh mặt trời càng hoạt bát, giơ tay về phía Trương Huyền kêu lên: "Huyền Huyền, Huyền Huyền, chúng ta về nhà đi, con đói bụng."

Một chiêu này khiến mọi người không còn lời nào để nói, Trương Huyền đắc ý nhướng nhướng mi, nói: "Con ta có điểm nào giống tiểu quỷ chứ? Múa rìu qua mắt thợ, cũng không sợ khiến người ta chê cười."

Trương Huyền nói chuyện còn cố ý liếc đám đệ tử của Lâm Thuần Khánh một cái, ám chỉ đám người Trương Tuyết Sơn không hiểu chuyện, chạy đến nhà Lâm gia gây chuyện, sau khi đá vấn đề cho Lâm Kỳ, cậu xoay người rời khỏi, vừa vặn Ngụy Chính Nghĩa đi một vòng trở về, thấy Bé con không có việc gì, đầu tiên là thở phào nhẹ nhõm, lại thấy Trương Huyền và Nhϊếp Hành Phong bị một đám người vây quanh, gã nhỏ giọng hỏi: "Xảy ra chuyện gì?"

"Có người ban ngày ban mặt muốn bắt Bé con đi, cậu xem có phải đưa bọn họ tới cục cảnh sát báo án không?"

Ngụy Chính Nghĩa còn chưa hiểu rõ tình hình, nhưng sau khi nghe Trương Huyền hỏi như thật, gã nói rất phối hợp: "Có thể, án thế này gần đây không ít, chúng tôi nghi ngờ là một đám người gây ra, nhưng nếu là tới truy điệu Lâm tiên sinh, vậy cũng là nhân vật có mặt mũi, tôi nghĩ chắc là hiểu lầm thôi?"

Gã vừa nói chuyện, vừa cố ý quan sát trên dưới đám người Trương Tuyết Sơn, thấy gã là cảnh sát, Trương Tuyết Sơn không muốn sinh thêm rắc rối, không ngăn cản nữa, Trương Huyền cũng biết điểm dừng, đưa Bé con rời khỏi Lâm gia.

Ai ngờ họ ra khỏi cửa, đi về phía trước chưa bao xa, phía sau truyền đến tiếng bước chân, đám người Trương Tuyết Sơn vội vã đuổi tới, cầm đầu là Cơ Khải, bên cạnh còn có Lâm Kỳ đi theo, thấy sắc mặt Lâm Kỳ cổ quái, Nhϊếp Hành Phong liền biết xảy ra chuyện, anh dừng bước lại, yên lặng xem hành động của đối phương.

Cơ Khải mang theo Tạ Phi tiến tới ngăn họ lại, chỉ vào Bé con hỏi: "Đứa bé này lúc trước được lưu truyền trên mạng là lang hài thì phải? Ngay cả ngao tạng cũng có thể một phát cắn chết tươi, các ngươi còn dám thề nó không phải là quỷ không?"

Tuy rằng Nhϊếp Hành Phong đã bảo người phong tỏa tin tức liên quan đến Bé con trên trang web, nhưng tin tức trên mạng lưu truyền quá nhanh, dù sao vẫn có cá lọt lưới, Cơ Khải nhất định tìm được tin tức có ảnh chụp kia, chỉ sợ mọi người không tin, hắn phóng to hình trên điện thoại di động, đưa ra cho mọi người xem, thấy Nhϊếp Hành Phong im lặng không nói, hắn cười nhạt: "Hết lời để nói rồi chứ gì? Ở đây đều là người tu hành, chẳng lẽ ngay cả quỷ khí trên người đứa bé này cũng không nhìn ra được."

"Bên trên có viết đứa bé này là ai chưa? Ai có thể chứng minh nó là Bé con?" Trương Huyền hỏi lại: "Loại ảnh chụp photoshop trên mạng chỗ nào chả có, tin mới có quỷ."

"Ngươi..."

Cơ Khải còn chưa nói ra khỏi miệng, đã bị Nhϊếp Hành Phong cắt ngang, nhẹ giọng nói: "Vị tiên sinh này, tôi cảm thấy ông quá kích động rồi, nơi này là Lâm gia, hôm nay đang tổ chức lễ tang cho Lâm tiên sinh, ông hùng hổ dọa người ở cửa chính Lâm gia như vậy, thật sự là không để Lâm phái vào mắt thì phải?"

Nhϊếp Hành Phong nói chuyện ôn hòa có lý, nhưng dễ dàng khiến Cơ Khải rơi vào khó xử, thuận tiện còn lôi thêm đồng minh, quả nhiên, nghe xong lời anh nói, trên mặt mỗi đệ tử Lâm gia đều lộ vẻ không hài lòng, tuy rằng chưa mở miệng, nhưng vẻ mặt mong muốn bọn họ lập tức biến mất không cần nói cũng biết.

Đối đáp với bên ngoài của Cơ Khải không bằng Trương Tuyết Sơn, nhưng đệ tử bị đánh, lão nghẹn một hơi giận, không trút được ra ngoài thực sự không cam lòng, giờ vừa lúc có một cơ hội cho lão mượn để nói, đâu chịu buông tha? Cười lạnh nói: "Nuôi tiểu quỷ là trái với đạo trời, tin rằng Lâm tiên sinh còn sống, nhất định cũng sẽ tán thành chúng ta giải quyết tên tiểu quỷ này, bằng không sau này nó sẽ đả thương người vô tội, hậu họa vô cùng!"

"Không cần chờ tới sau này, cách đây không lâu ngoại ô phía Đông có người bị hành hạ đến chết, trên đất đầy máu và âm khí, nhất định là tiểu quỷ này làm, sư bá, xin hãy cho phép chúng con xử tử tiểu quỷ này ngay tại chỗ!"

Thấy những người khác chỉ nhìn mà không nói gì, Tạ Phi nóng nảy, đứng ra trước tiên, lại quay đầu hỏi Trương Tuyết Sơn, bộ dạng căm phẫn dâng trào, ngay cả cô gái bên cạnh dùng ánh mắt ngăn lại cũng bị hắn phớt lờ.

"Này này, các người từ ngoài hành tinh tới à? Hay chơi game nhiều quá, không phân rõ mạng với hiện thực?" Thấy bọn họ càng nói càng vô lý, Ngụy Chính Nghĩa không nhịn được nữa, lấy chứng minh cảnh sát bày ra trước mặt mọi người, lấy giọng nhà quan nói: "Nơi này nói luật pháp, đừng mỗi một câu lại xử tử ngay tại chỗ, gϊếŧ người đền mạng có hiểu không? Hơn nữa, trước khi có chứng cớ xác thực, xin đừng trắng trợn tuyên bố chuyện xúc phạm, giọng điệu các người mang tính chất kích động thế này đã là phạm pháp rồi, với mức độ nặng nhẹ của tình tiết tôi có thể lấy tội danh quấy nhiễu trị an tạm giam các người."

"Ngài cảnh sát cậu đang dọa dẫm người khác thì phải, còn là..."

"Pằng!"

Lời của Tạ Phi bị tiếng súng cắt ngang, âm thanh rất nhỏ, nhưng lực công phá tạo ra lại chẳng nhỏ chút nào, khuy áo trang trí trên vai hắn bị đánh bay ra ngoài, đầu vai cũng bị chấn động tê dại một trận, hắn đau đớn ôm lấy vai, dưới nỗi kinh sợ, quên sạch sẽ những lời muốn nói.

Đột nhiên gặp đấu súng, để tránh có người nhắm súng vào mình, tất cả mọi người vội vàng lùi lại, tập trung xem chừng hai bên, nhưng xung quanh không có người khả nghi, chỉ có một chiếc xe Mercedes S600 Pullman Guard đỗ ở đối diện, một người đàn ông tóc vàng toàn thân hắc y tựa trên cửa xe, thấy mọi người chú ý tới mình, hắn tháo kính đen xuống, ở trong tay tùy ý xoay xoay, thản nhiên nói: "Ta không thích nói nhảm nhiều, thế nên, lập tức cút!"

"Ngươi là ai? Dám ở..."

Lời của một đệ tử khác cũng chỉ nói được phân nửa, đã bị tiếng súng lần thứ hai truyền tới cắt ngang, lần này đạn bắn trúng ống quần hắn, ống quần bị bắn thủng, nếu như lệch một vài li nữa, thứ bị bắn thủng chính là chân hắn.

Lần này không ai dám nói thêm nữa, tất cả mọi người chú ý tới cửa sổ xe hơi mở phía sau người đàn ông, cửa sổ xe đặc chế khiến cho họ không nhìn rõ tình hình bên trong, nhưng có thể tưởng tượng ra được, bên kia tấm thủy tinh, đang có người giơ súng ngắm họ, bất cứ lúc nào cũng đợi để bắn chết.

Thấy thành công dọa sợ mọi người, người đàn ông rất hài lòng, đi tới, mỉm cười nói: "Ta tới để phúng viếng Lâm tiên sinh, trước linh đường của ông ấy, ta thực sự không muốn làm mấy chuyện thấy máu, nhưng nếu có người khıêυ khí©h trước, ta cũng không ngại tác thành cho hắn."

Người đàn ông cao gầy mảnh khảnh, ngũ quan sâu đậm, giơ tay nhấc chân lộ ra vẻ quý khí tao nhã, vô hình trung tỏ rõ xuất thân của hắn, hắn cũng không phải người châu Á, lại nói Hán ngữ lưu loát, đến gần, vẻ mặt cười tủm tỉm như đang nói đùa cùng bạn bè.

Các vị ở đây đều là cao thủ tu đạo, nhưng đạo pháp uyên thâm đến đâu, cũng không thể đọ sức với súng thật đạn thật, nên dù hắn phách lối, lại không ai dám nói thêm câu nào, chỉ có Ngụy Chính Nghĩa nhịn không được xông tới trước, nện một đấm tới, mắng: "Giovanni, cậu ồn ào đủ chưa?"

Viên đạn làm người khác lo lắng không bắn ra nữa, Kiều chỉ hơi nghiêng người tránh nắm đấm của Ngụy Chính Nghĩa, lại thuận thế chặn cánh tay gã, vặn gã sang một bên, nhàn nhạt nói: "Bây giờ tôi rất khó chịu, đừng chọc tôi!"

Nhớ đến hiểu lầm chuyện đấu súng lần trước, khí thế của Ngụy Chính Nghĩa bỗng yếu đi, thấp giọng nói: "Sư phụ và Chủ tịch ở đây, không tới phiên cậu nói, cậu sinh sự, cũng không sợ gây phiền toái cho sư phụ à?"

"Ha, tôi vẫn luôn cho rằng sư phụ thích nhất chính là phiền toán."

Kiều buông tay, mắt bạc nhìn lướt qua, dùng ánh mắt ra lệnh cho Ngụy Chính Nghĩa lùi lại, thấy Ngụy Chính Nghĩa dường như muốn phản kháng, hắn lại mỉm cười nói: "Không muốn tôi gây sự nữa, thì ngoan ngoãn nghe lời."

Nụ cười hòa nhã, lại thấy Ngụy Chính Nghĩa túa mồ hôi lạnh, lập tức "ngoan ngoãn" lùi sang một bên, gã biết nếu quả thật chọc vị Hỗn Thế Ma Vương không vui vẻ, cái linh đường Lâm gia này có thể phải thuận tiện thêm người khác nữa.

Sau khi trấn áp Ngụy Chính Nghĩa, Kiều đi tới trước mặt Cơ Khải, nói: "Tôi là Giovanni Borgia, Trương Huyền là sư phụ tôi, tôi không hiểu các người phân chia chính tà gì ở đây, cũng không hiểu cái gì gọi là tôn sư trọng đạo, tôn chỉ làm người của tôi là, chọc tới tôi, chính đạo cũng thế, tà đạo cũng vậy, đều phải xuống hoàng tuyền, ông tốt nhất nhớ kỹ những lời này."

Thế lực gia tộc Borgia mấy năm gần đây phát triển rất lớn ở trong nước, nghe Kiều tự giới thiệu xong, Cơ Khải không dám đối đầu gay gắt nữa, lão không muốn chọc vào người của hắc đạo, nhưng Tạ Phi đồ đệ của lão lại thiếu kiên nhẫn, không dám trực tiếp hò hét với Kiều, đành phải hỏi Ngụy Chính Nghĩa: "Cảnh sát không phải là bảo vệ nhân dân à? Giờ có người ban ngày ban mặt nổ súng hành hung, sao anh lại mặc kệ?"

Gã không quản ấy à? Gã căn bản là quản không nổi!

Ngụy Chính Nghĩa sờ mũi một cái, ngửa đầu nhìn trời, gã nhìn ra được đám người này có căn nguyên với Trương Huyền, nên bất kể là Trương Huyền hay Nhϊếp Hành Phong, đều không tiện đối đầu trực tiếp với bọn họ, lúc này có sự xuất hiện của Kiều với thân phận hắc đạo vô cùng đúng lúc, nên gã quyết định nhường quyền chủ động lại cho Kiều, để hắn làm xằng làm bậy.

Bầu không khí rơi vào cục diện bế tắc, đám người Cơ Khải có ý muốn bắt Bé con, nhưng bởi Kiều đột nhiên xuất hiện mà bị buộc dừng lại giữa chừng, Trương Tuyết Sơn thấy người vây xem càng ngày càng đông, đệ tử Lâm gia lại khoanh tay đứng nhìn, bộ dạng xem trò vui, họ vừa mới đến, tiếp tục giằng co như vậy đối với họ chẳng có chỗ nào tốt, liền đi lên trước làm người giảng hòa, nói: "Xem ra tất cả đều là hiểu lầm, đều tại chúng ta bình thường dạy dỗ đệ tử phải nhổ cổ tận gốc, bọn chúng lại rất ít khi tiếp xúc với người ngoài, tầm nhìn thiển cận, không hiểu được cách xử sự, có chỗ đắc tội, xin Nhϊếp tiên sinh chớ phiền lòng."

Thái độ bức người trong bông có kim vừa rồi của Trương Tuyết Sơn hoàn toàn không thấy nữa, một câu nói đổ toàn bộ vấn đề lên người môn hạ đệ tử, lại cười xin lỗi với Nhϊếp Hành Phong.

Chuyện liên quan đến Bé con, Nhϊếp Hành Phong cũng không muốn lằng nhằng thêm nữa, thấy Trương Lạc vừa vặn đưa Trương Chính từ bên trong vội vã đi tới, anh hiểu ra nguyên nhân Trương Tuyết Sơn tiền cứ hậu cung*, trong lòng động một cái, đặt Bé con xuống mặt đất, chỉ vào Trương Lạc nói với bé: "Vị tiên sinh này là trưởng bối thiên sư Trương phái, Bé con tới chào một tiếng."

(*Trước ngạo mạn, sau cung kính.)

Trương Tuyết Sơn biến sắc, bị coi thường chỉ là chuyện nhỏ, cách làm này của Nhϊếp Hành Phong căn bản là chỉ ra thân phận của Trương Lạc trước mặt mọi người, chỉ cần Trương Lạc không nhằm vào Bé con, như vậy tất cả những gì bọn họ làm vừa rồi đều là cố tình gây sự, điều này cũng gián tiếp để mọi người thấy chưởng môn của bọn họ công nhận sự tồn tại của Bé con, sau này họ gây phiền phức cho đứa bé này, chính là bất chấp thái độ của chưởng môn, cũng sẽ bị người trong nghề chế nhạo, chiêu một đá ném hai chim này dùng rất hợp thời, có một người như vậy làm bạn với Trương Huyền, xem ra sau này muốn đoạt lại tác hồn ti, càng ngày càng khó khăn.

Bé con nghe theo Nhϊếp Hành Phong sai bảo, đi tới trước mặt Trương Lạc, ngửa đầu gọi ông: "Chào ông ạ."

Ban nãy sau khi Trương Lạc phúng viếng xong xuôi, hàn huyên chút chuyện với đệ tử của Lâm Thuần Khánh, cho nên đi ra khá muộn, không ngờ vừa ra khỏi cửa liền thấy ven đường có đám người vây quanh, ông đã nhận ra Trương Huyền, vị nam tử tuấn tú này khiến ông không khỏi nhớ lại đoạn chuyện cũ kia, thấy Bé con vẻ mặt ngây thơ chào hỏi mình, yêu ai yêu cả đường đi, ông nhịn không được sờ sờ đầu đứa bé, hỏi Trương Huyền: "Con trai con?"

"Con nuôi tôi."

Cảnh tượng tất cả mọi người nhất loạt vây đánh Trương Tam trên đỉnh Truy Vân còn sờ sờ trước mắt, Trương Huyền chưa từng có thiện cảm với những người này, có điều thay đổi của Trương Lạc khiến cậu rất bất ngờ, so với những người khác, Trương Lạc già nhanh nhất, khóe mi hơi rũ, hai bên tóc mai hoa râm, lộ ra vẻ tang thương do năm tháng khắc xuống, thảo nào vừa rồi cậu không nhận ra, trong trí nhớ cậu, Trương Lạc vẫn là người đàn ông nho nhã thận trọng lại có chút thiếu quyết đoán, cậu không cách nào liên hệ với ông già trước mắt này.

"Rất đáng yêu."

Trương Lạc sờ sờ túi, hôm nay ông vì lễ truy điệu mà đến, trên người không mang theo đồ trang sức không cần thiết, liền cởi khối ngọc thạch treo trên ví tiền xuống, đưa cho Bé con.

Ngọc thạch trong sáng, bên trong còn khắc pháp chú trừ tà, thấy Trương Lạc đem bạch ngọc tùy thân mang theo nhiều năm tặng cho người khác, các đệ tử đều lộ ra vẻ mặt sửng sốt, thái độ hoàn toàn khác nhau được hai vị sư phụ trước sau biểu hiện ra làm cho họ không thể xác định được thân phận thực sự của đứa bé này.

Bạch ngọc đưa tới trước mặt, Bé con không nhận, quay đầu nhìn Nhϊếp Hành Phong, Nhϊếp Hành Phong nói: "Trưởng bối cho quà gặp mặt, nhận lấy đi."

"Cảm ơn ông!"

Bé con bỏ ngọc vào túi vải nhỏ đeo trên vai, chạy về bên cạnh Trương Huyền, nhìn Trương Huyền, ánh mắt Trương Lạc có chút lay động, nói: "Năm đó lúc sư phụ con đưa con lên núi, con không lớn hơn đứa bé này bao nhiêu, sư phụ con... Ông ấy có khỏe không?"

"Sớm chết rồi, năm đó lêи đỉиɦ Truy Vân, ông ấy không xuống nữa."

Trương Huyền nói xong, liền thấy sắc mặt Trương Lạc đột nhiên trở nên xám trắng, tim cậu chợt nảy lên, thì ra năm đó đám người Trương Lạc cũng không tìm thấy thi thể sư phụ, thậm chí cho rằng ông ấy còn sống, thế nên, sư phụ rất có thể còn sống, ở nơi bọn họ không bói ra được!

Trương Chính đi lên trước, nhìn Trương Huyền, ánh mắt từ vẻ quan sát trở nên bức thiết, kìm nén kích động, hỏi: "Trương Huyền, còn nhớ tôi không?"

Trương Huyền đang vì giả thiết đột nhiên xuất hiện này làm tâm phiền ý loạn, thuận miệng hỏi: "Anh là ai thế?"

Cậu hỏi xong, liền thấy vẻ mặt Trương Chính ảm đạm đi, dáng vẻ rất bi thương, đành phải thân thiết truy hỏi: "Anh là sư huynh của cái tên vô lễ tới cướp con trai tôi?"

Đáp án mang theo một chuỗi dài định ngữ, có thể thấy được trong trí nhớ của Trương Huyền, hoàn toàn không có sự hiện hữu của hắn, dù cho hắn chủ động hỏi, đổi lấy cũng chỉ là một câu trả lời không dám chắc.

Trương Chính rất bất đắc dĩ, kỳ thực hắn hy vọng Trương Huyền có thể tự mình nhớ lại, vậy ít nhất cho thấy tình bạn của bọn họ đã từng tồn tại, nhưng kết quả khiến hắn rất thất vọng, lơ đãng tự giới thiệu: "Tôi là Trương Chính,hai mươi hai năm trước, trên đình Truy Vân chúng ta còn từng chơi với nhau."

"Ờ." Trương Huyền nhíu mày suy nghĩ một chút." Hình như là có."

Phản ứng hờ hững, khiến Trương Chính lần thứ hai bị đả kích, rất muốn túm vai Trương Huyền ra sức lắc, rống to với cậu – năm đó để cùng người bạn duy nhất này chơi đùa, hắn còn vi phạm lệnh cấm của sư môn, đưa Trương Huyền đến cấm địa sau núi, sau đó bị chú quở mắng, phạt hắn diện bích trên đỉnh núi nguyên một tháng, nhưng tên này lại có thể hoàn toàn chẳng nhớ gì, quên sạch sẽ người bạn này!

Tình trạng vô cùng căm phẫn của Trương Chính quá mãnh liệt, Trương Huyền cảm nhận được, hỏi: "Có chuyện gì sao?"

"Không có!" Sắc thái kích động nổi lên trong mắt Trương Chính bị hờ hững phủ lên, quay đầu đi, không nói thêm gì nữa.

Thật là một tên kỳ quái.

Không rõ thái độ lúc nóng lúc lạnh của Trương Chính, Trương Huyền cũng chẳng để bụng, ôm lấy Bé con, nói cáo từ với Trương Lạc, gọi Nhϊếp Hành Phong rời đi, ai ngờ vừa quay người lại, trước mặt đυ.ng ngay phải Mã Linh Xu, theo phía sau hắn còn có Chung Khôi, ngoài ra đi cùng với Mã Linh Xu còn có một người đàn ông vóc người cao gầy, lại là Tiêu Lan Thảo mới chia tay bọn họ cách đây không lâu.

Tiêu Lan Thảo không công tác ở khu này, vừa nhìn thấy bộ mặt hồ ly cười híp mắt của hắn, trong lòng Trương Huyền liền đánh một tiếng chuông lớn, người này quá xảo quyệt, gặp hắn chắc chắn chẳng có chuyện gì tốt, đang muốn hỏi, Chung Khôi đã chạy tới trước chào hỏi bọn họ: "Trương Huyền, Chủ tịch, trùng hợp vậy các anh cũng tới? Sao mọi người đều vây ở chỗ này? Linh đường được đặt bên ngoài à?"

Bản lĩnh lớn nhất của Chung Khôi không phải phá hỏng bầu không khí, mà là y vĩnh viễn đều ở ngoài cuộc, thái độ nhiệt tình cứ như là họ lâu ngày gặp lại, trời biết họ vừa mới xa nhau mấy tiếng, bữa sáng vẫn còn ăn cùng nhau!

Lời của Trương Huyền bị y cắt ngang, tức giận liếc trắng mắt không nói câu nào, trải qua vụ náo loạn với đám người Cơ Khải, tang sự đang yên đang lành bị làm cho nát bét, thái độ của các đệ tử Lâm gia đối với họ rất bất thiện, ngay cả lời khách khí vốn có cũng không muốn nói, đã phải đi về, lại nhìn thấy Mã Linh Xu dừng bước lại.

Mã Linh Xu quen biết Lâm Thuần Khánh, lại là nhân vật có thể diện, Lâm Kỳ không dám chậm trễ, chủ động đi tới chào hỏi, sau khi Mã Linh Xu chào hỏi với hắn và Nhϊếp Hành Phong, đôi mắt lướt qua đám người Trương Tuyết Sơn, cuối cùng dừng lại trên người Trương Lạc, hỏi: "Mấy vị này là..."

"Người trong đồng đạo."

Lâm Kỳ không báo tên của bọn họ, chỉ vì mỗi ngày người tới phúng viếng quá nhiều, hắn cũng không nhớ rõ lắm, Cơ Khải lại cho rằng đây là đang cố ý phủ đầu bọn họ, khinh thường hừ một tiếng, Trương Lạc lại không để ý, nếu đã được hỏi đến, ông liền lấy danh thϊếp ra đưa cho Mã Linh Xu.

"Tại hạ Trương Lạc, năm xưa vào thiên sư môn Trương phái tùy sư học đạo, hiện giờ kinh doanh đồ gia dụng bằng gỗ, gần đây vừa chuyển việc làm ăn sang bên này, sau này xin hãy chỉ giáo nhiều."

"Tôi là Mã Linh Xu, Mã trong vì người ta làm trâu làm ngựa, Linh Xu trong Linh xu tố vấn*."

(*Linh xu tố vấn tập chú: một tuyển tập về y học thời nhà Thanh.)

Phong cách tự giới thiệu độc đáo, Trương Lạc hơi sững sờ, nam nhân trước mặt này không giống người tu đạo, phong thái lại phóng khoáng nhẹ nhàng, mang theo khí tức chỉ người tu hành mới có, ông không biết thân phận của đối phương, cũng không thể thử độ nông sâu của tu vi, nhưng đôi mắt nam nhân trong trẻo, nụ cười tràn ngập chân thành, lại khiến ông không tự chủ được sinh lòng thân mật, nói: "Hân hạnh hân hạnh."

"Mã tiên sinh cái tên này chắc không có nhiều người biết, nhưng nếu như nhắc tới Haas Cray, tin rằng mọi người đều biết rất rõ."

Đối với thần tượng sùng bái, Chung Khôi bất cứ lúc nào cũng không quên giới thiệu cho mọi người biết thân phận nhà thiết kế quốc tế của Mã Linh Xu, y lấy danh thϊếp đưa cho Trương Lạc, tiện thể cũng đưa cho Trương Tuyết Sơn và Cơ Khải, thấy y nhiệt tình phát lần lượt từng người, hoàn toàn không đếm xỉa gì đến thân phận âm quỷ của mình, Trương Huyền rất muốn gào lên với mấy kẻ tới gây sự kia — các người không phải muốn bắt quỷ lập thân nêu cao tên tuổi sao? Oai phong vừa rồi đi đâu rồi? Một con quỷ mắt trắng to thế kia, khẩn trương bắt lấy đi!

Chỉ là không biết có phải thân phận Chung Khôi quá mịt mờ, hay là đám người Cơ Khải đạo hạnh quá nông, chẳng ai gây phiền phức cho y, Trương Huyền nhìn đến mất mặt, xoay người rời đi, chưa được hai bước, đã bị Tiêu Lan Thảo đuổi theo gọi lại.

"Lát nữa có thể làm phiền chở tôi một đoạn không?"

"Ngươi không đi xe?"

"Tôi ngồi xe Mã tiên sinh tới, anh ta tiếp theo có công việc khác, không thuận đường với tôi."

Xin lỗi, chúng ta với ngươi cũng không thuận đường.

Không đợi Trương Huyền chế giễu, Nhϊếp Hành Phong mở miệng trước, nhìn Ngụy Chính Nghĩa cãi lộn với Kiều ở phía xa, nói: "Chúng tôi vừa lúc thiếu tài xế, nếu như anh không ngại lái xe."

Nụ cười trên mặt Tiêu Lan Thảo cứng đờ, Nhϊếp Hành Phong thấy thế, liền cất bước đi, Tiêu Lan Thảo vội vàng gọi anh lại, mỉm cười nói: "Rất hân hạnh lái xe cho Nhϊếp chủ tịch, nhưng xin hãy đợi tôi mười phút."

Chờ hắn rời đi, Trương Huyền trách Nhϊếp Hành Phong: "Tiểu Lan Hoa tên này chẳng có ý gì tốt, Chủ tịch anh để ý tới hắn làm chi?"

"Có một số việc cần hắn hỗ trợ, hơn nữa, Kiều tới rồi, em còn trông chờ Ngụy Chính Nghĩa tiếp tục lái xe sao?"

Lời này nói cũng đúng, nhìn Ngụy Chính Nghĩa xám xịt theo Kiều đi tới, Trương Huyền liền biết, Kiều chắc chắn sẽ không thả tên sư ca đầy tớ tiện tay sai bảo này về đâu.

...