Quyển 1 - Chương 7

Chờ Trương Huyền tắm rửa xong, trong phòng đèn đã sắp tắt, Trương Tam nằm thẳng ở trên giường, lấy tay cánh tay gối đầu, tay kia thì đung đưa bình rượu, như là còn ý do chưa hết.

Trương Huyền nằm lên giường của chính mình, cùng Trương Tam đầu đối đầu nằm xuống. Nửa ngày không thấy hắn nói chuyện, liền chủ động nói: "Sư phụ, con không thích nơi này, con nghĩ sư phụ người cũng không thích, cho nên mới đuổi người đi."

Trong bóng đêm Trương Tam không nói chuyện, chỉ ảm đạm cười.

"Đĩnh Chi, ta đã muốn không còn gì để dạy ngươi , tự tung tự tác ngoài thiên hạ đi thôi. Ngươi trời sinh linh lực, mệnh cách tinh kỳ, cả đời tiên duyên cùng tử cướp dây dưa, sau này chỉ e gặp phải nhiều chuyện xấu, có điều chỉ cần lấy tâm bình thản ứng đối, hết thảy đều sẽ trở nên thực phấn khích... Nhưng có một điều ngươi phải nhớ kỹ, lần này xuống Truy Vân Phong, ngươi không còn là Trương Đĩnh Chi, không còn là đệ tử của ta, kiếp này hay kiếp sau, đừng bao giờ quên điều này và lặp lại!"

Đây là lời sư phụ đối hắn nói khi hắn rời đi, tàn nhẫn quyết tuyệt, chưa có năm nào mạnh mẽ như vậy. Chỉ cho là sư phụ đối với mình thất vọng, mới có thể nói vĩnh viễn không gặp lại. Hiện tại mới hiểu được, sư phụ không nghĩ hắn trở về, có lẽ là tính đến lúc trở về đối hắn sẽ gặp bất lợi. Xem đêm nay mọi người biểu hiện liền biết, một bàn toàn người, trừ bỏ Trương Lạc đối hắn có vài phần tình cảm, những người khác cũng chỉ là có lệ. Nếu lần này không phải vì mời hắn ra tay tương trợ, chỉ sợ ngay cả phần này có lệ đều không có, trực tiếp cùng hắn nói rõ, đòi hắn trả lại tác hồn ti.

Sư phụ dụng tâm kham khổ, làm cho hắn cảm thấy trong lòng cuộn lên cảm xúc thân tình. Lại chỉ cần lấy xuống bảo pháp khí tác hồn ti để lại cho hắn, chỉ tiếc lần này dụng tâm thẳng đến nhiều năm sau hắn mới chậm rãi ngộ ra, còn không bằng một đứa nhỏ sáu tuổi đã nhìn ra thấu triệt.

Có điều kết quả là, cho dù hiểu được dụng tâm của sư phụ, hắn vẫn là đã trở lại. Lúc nhận được thư của Trương Lạc, ân sư tựa như hải, cho dù là trở về liếc mắt một cái cũng là tốt. Về phần sinh tử, hắn tùy ý cười, giao cho lão thiên gia phiền não đi.

"Sư phụ sư phụ," Trương Huyền còn ghé vào đối diện hắn gọi, "Sư phụ người cũng đã mất, chúng ta đây khi nào thì xuống núi a?"

"Nhanh như vậy đã muốn đi?" Trương Tam trầm ngâm trong chốc lát, nói: "Chờ ngày mốt sự tình xong xuôi rồi nói sau."

"Ngày mai không được sao?"

Trương Tam trầm mặc không nói, nhưng xem thái độ của hắn hiển nhiên đã rõ có hay không rồi. Trương Huyền đành phải một lần nữa nằm úp sấp quay về gối đầu nằm, học đại nhân thở dài như vậy thật dài, than thở: "Ngày mai đi thôi ngày mai đi thôi ngày mai đi thôiii ~"

Trương Tam bị hắn làm cho không thể kiên nhẫn, hỏi: "Vì cái gì nhất định phải ngày mai?"

"Ưʍ..." Ngắn ngủi trầm mặc, Trương Huyền nói: "Vì không thích nơi này thôi. Lúc trước bọn họ đem người đuổi đi, hiện tại dùng người, lại cho người trở về, cũng không phải người tốt đi. Chính là Đại sư huynh của người...!"

Quả nhiên là đứa nhỏ, cũng chỉ có đứa nhỏ mới có thể nói được thản nhiên trực tiếp như vậy. Trương Tam hoảng hốt nhớ tới chính mình năm đó, đêm nay trở lại chốn cũ, uống rượu nhiều lắm, mông lung tựu như là về tới thời gian của hơn mười năm trước. Từ từ nhắm hai mắt thuận miệng hỏi: "Tương lai nếu con thích một người, hắn lại không thích con, con sẽ như thế nào?"

Trương Huyền lắc đầu nghĩ nghĩ, "Giống như hiện tại vậy thôi, tất cả mọi người thực thích con đi, nếu ta nói thích nàng, nàng nhất định rất vui vẻ!"

"Nhưng người đó không chỉ không thích con, còn cùng sư phụ nói chuyện này, đến nỗi sư phụ nổi giận, đem con đuổi đi. Vậy con còn có thể tiếp tục thích không?"

"Con nghĩ người hẳn là sẽ không giống như thế, sư phụ." Trương Huyền nâng má nghĩ nghĩ, đột nhiên nghĩ đến một vấn đề thực nghiêm trọng, "A, làm thiên sư lại không thể được thích nữ hài tử sao? Ta đây không làm cũng không thể được?"

"Không phải chuyện đó." Trương Tam bật cười, "Bất quá ta thích kia không phải nữ hài tử, mà là sư huynh của ta."

"Có cái gì khác nhau sao?" Trương Huyền nghiêng đầu hỏi.

Hỏi không được đáp án, có lẽ Trương Tam cũng không biết chính mình nên giải thích như thế nào cùng tiểu đồ đệ. Niếp Hành Phong qua thái độ Trương Lạc cùng với đoạn đối thoại giữa bọn họ đã nhìn thấu ẩn tình, không khỏi rất là kinh ngạc.

Đồng tính luyến ái cho dù ở xã hội hiện nay cũng không được xem trọng, huống chi là trước xã hội lạc hậu. Không biết Trương Lạc có hối hận từng lỗ mãng hay không, nhưng xem Trương Tam tâm tình bình thản, như là sớm đã phai nhạt qua. Lại chính là khó nghĩ được rượu làm hứng lên, cùng tiểu đồ đệ tùy ý nhắc tới mà thôi.

Trương Huyền lại đợi trong chốc lát, như cũ không có hồi âm. Nhưng tiếng ngáy truyền đến nói cho cậu biết Trương Tam đã chìm vào mộng đẹp. Cậu lại ngủ không được, ở ổ chăn lăn qua lộn lại sớm đã thành một cục tròn lớn, rốt cục nhịn không được đem chăn xốc đứng lên, muốn đi ra ngoài, nhưng không ngờ chân mới vừa xỏ đến hài, chợt nghe Trương Tam thanh âm mang theo cảm giác say truyền đến.

"Không cho phép đi ra."

"Con buồn tiểu gấp a."

"Không cần xem lang yêu, chuyện này con đừng quản đến, ta đều có tính toán."

"Nhưng..."

Trương Tam tay vung ra, trong không chung một đạo kim quang bay qua, ở cửa bày ra đạo kết giới. Sau trở mình che lại cái thân, tiếp tục ngủ say.

Tâm tư bị nhìn thấu, Trương Huyền không có biện pháp, đành phải một lần nữa nằm xuống, mơ mơ màng màng ngủ trong chốc lát. Chợt nghe xa xa truyền đến tiếng sói tru, lại đem hắn túm đi ra theo mộng đẹp.

Trương Huyền mở mắt ra, bên ngoài giống như tuyết bay thật nhiều, ánh đến phòng một mảnh sáng trưng. Nghe sói tru khi có khi không, hắn rốt cuộc ngủ không được, một lần nữa đứng lên, mặc lên áo khoác, đi hài nhón chân đi ra ngoài.

Niếp Hành Phong thấy Trương Huyền muốn đi ra ngoài, lo lắng cậu bị cương khí của kết giới thương tổn đến. Ai ngờ cậu đi tới trước kết giới, từ trong lòng ngực lấy ra kim lân chủy thủ, thật cẩn thận đưa qua, kim lân thần vật hóa thành một luồng kim mang, đem kết giới ma thuật hoa khai thủng một lỗ. Trương Huyền thực hiện được ý đồ, đem chủy thủ cất kỹ, trong chốc lát che miệng thấp giọng đắc ý nở nụ cười, sau mới xuyên qua chỗ hổng kết giới, mở cửa chạy ra.

Trương Huyền luôn luôn biết đem thông minh mưu trí dùng để xử lí nhanh chóng chướng ngại. Niếp Hành Phong nhìn thấy vừa buồn cười vừa tức giận, nhưng còn nhiều thời gian để lo lắng. Nhìn hành động của cậu chỉ biết cậu sẽ chạy tới xem lang yêu , nhưng lang yêu đối cậu quả thực hận không thể lóc da tróc thịt, cậu mà đi ra đó như vậy không khác tự tìm đường chết. Trương Tam lại say đến lợi hại, hoàn toàn không nhận thấy được Trương Huyền đã rời đi. Niếp Hành Phong trơ mắt nhìn cậu rời khỏi, sợ cậu có việc, vội vàng thầm nghĩ muốn đi theo.

Chính lúc thật sự rất lo lắng , chợt thấy thần trí nhoáng lên một cái, chờ cho tỉnh táo lại, anh phát hiện mình cư nhiên đã ở bên ngoài tuyết trời tuyết, không khỏi vừa mừng vừa sợ.

Từ sau khi Trương Tam bị trọng thương, Niếp Hành Phong cũng cảm giác được chính mình không giống lúc trước như vậy bị nhốt chặt , nhưng hoàn toàn thoát ly giống như này vẫn là lần đầu tiên. Có lẽ là nhờ dịp may Trương Tam say bí tỉ, làm cho mình không hề bị ý thức hắn khống chế.

Có điều Niếp Hành Phong rất nhanh liền phát hiện mình không phải thoát ly, mà đúng hơn là ý thức dời đi. Bởi vì quá mức lo lắng Trương Huyền, ý thức vô hình trung làm ra lựa chọn, nhập vào chính ở thân thể Trương Huyền —— tựa hồ tại đây bị nhốt trong không gian giấc mộng, hẳn là không thể độc lập tồn tại, chỉ có thể trú dựa vào người khác sinh tồn.

Cảm thụ được tâm tình hưng phấn của Trương Huyền, Niếp Hành Phong chỉ có thể cười khổ, không có bất luận cảm giác tự chủ năng lực như thế này thật sự rất không xong. Đến tột cùng bị ếm ở trong mộng khi nào mới là kết thúc?

Trương Huyền không cảm giác được tâm tình Niếp Hành Phong, mà chính tâm tình cậu hiện tại khá là sung sướиɠ, chân chạy như bay ở trên tuyết. Ban đêm tuyết rơi lớn bay tán loạn, trong viện viện ngoại đều phủ lên một lớp tuyết trăng thật dày, thiên địa sáng trưng, ngay cả đèn cũng đều không cần.

Trương Huyền trong đầu một đường đi tới hướng sân nơi lang yêu bị giam cầm. Nửa đường chợt thấy trên mặt đất có dấu chân nhợt nhạt xếp nối thẳng cách đó không xa về phía căn phòng. Tuyết rơi thật sự lớn, nếu cậu chỉ muộn trong chốc lát, có thể dấu chân sẽ bị tuyết vùi lấp.

Niếp Hành Phong cảm giác Trương Huyền cúi đầu nhìn chằm chằm dấu chân, sau đó đồng thời thay đổi chủ ý, xoay người. Lần theo dấu chân đưa 2 người bọn họ đi tới trước một căn phòng.

Trong phòng không bật đèn, chỉ mơ hồ nhìn đến bên trong có ánh sáng chớp lên. Có người đang nói chuyện, đem thanh âm ép tới rất nhỏ. Trương Huyền ngừng thở, ngồi xổm xuống đem lỗ tai dán tại khe cửa nghe ngóng.

"Thuốc này thật sự không phải sẽ hại chết người sao? Nếu bị phát hiện, ta sẽ bị trục xuất sư môn đó!"

"Ngươi suy nghĩ nhiều quá, này chính là thuốc tạm thời tiêu giảm công lực của hắn mà thôi, nội đan của lang yêu còn muốn cần hắn hỗ trợ, gϊếŧ hắn đối chúng ta có chỗ gì tốt?"

Niếp Hành Phong cả kinh, hắn chưa quen thuộc hết người nơi này, thanh âm hai người nói chuyện lại rất nhỏ, nghe không ra là ai, nhưng biết bọn họ nói tới Trương Tam. Trương Huyền cũng nghe đã hiểu, Niếp Hành Phong cảm giác được tâm tình của cậu đột nhiên trở nên thực chán ghét, sợ cậu thiếu kiên nhẫn vọt vào trong. Hoàn hảo Trương Huyền chính là đã sinh khí, nhưng vẫn đang không nhúc nhích ngồi xổm ở đây.

Người nọ tựa hồ là còn có chút sợ hãi, do dự nói: "Ta sợ làm tới hơn hắn sẽ chú ý, ngươi xem đêm nay hắn vẫn chỉ uống rượu chính mình mang đến, không đυ.ng đến đồ của bọn ta."

Đúng là ngươi không để ý rồi, ngươi chẳng lẽ không thấy lúc Đại sư huynh kính rượu hắn, hắn đều uống ngay sao?"

"Nhưng mà..."

"Ngươi đã từng làm một lần , còn sợ nhiều hơn nữa vài lần sao? Vẫn là..." Người nọ cười lạnh hỏi: "Ngươi không muốn lấy tác hồn ti?"

Những lời này giống như là thuốc an thần, làm cho tên còn lại lập tức hạ quyết tâm, nói: "Được, chúng ta theo như kế hoạch!"

Niếp Hành Phong cảm giác trong lòng bùng lên lửa giận, đột nhiên có xúc động muốn gϊếŧ người. Cùng lúc đó, hắn nhìn đến Trương Huyền lấy tay vói vào trong lòng ngực, cầm chặt chủy thủ, điều này làm cho cảm xúc táo loạn của hắn nháy mắt tỉnh táo lại —— vừa rồi ý muốn gϊếŧ người không phải là của hắn, mà là đến từ cơn giận giữ của Trương Huyền. Có lẽ hắn cùng Trương Huyền quan hệ thân thiết chặt chẽ hơn, cho nên tình tự hẳn là có thể bị ảnh hưởng nhiều ít.

Trạng thái này thực không xong! Niếp Hành Phong không ngừng ở trong lòng niệm tên của Trương Huyền, hy vọng chính mình giống như vậy có thể ảnh hưởng đến Trương Huyền, hóa giải lệ khí của cậu, không cần ngốc đến mức làm ra việc gϊếŧ người.

Không biết là ý niệm của hắn có thật sự ảnh hưởng đến Trương Huyền hay do Trương Huyền lo lắng đến chính mình không phải đối thủ, cậu không xúc động. Nghe được thanh âm bên trong càng ngày càng nhỏ, đoán bọn họ có thể lập tức đi ra, vội vàng lặng lẽ đứng lên, xoay người theo dấu chân đến đây mà quay về. Cũng không lại đi tới nơi giam giữ lang yêu, mà là chạy vào trong hành lang. Trên hành lang có mái hiên che, tuyết bay không tới, cũng không sợ lưu lại dấu chân.

Trương Huyền trở lại phòng, kết giới bị phá, cậu cũng không có ý định quan tâm. Khi đi qua giường của Trương Tam, cước bộ hơi hơi chậm lại, rồi lập tức chui vào giường mình nhắm mắt ngủ. Niếp Hành Phong kỳ quái mà cảm giác được cơn tức vừa rồi của cậu đã muốn tiêu thất. Đem chăn chùm kín đầu, than thở: "Ngủ ngủ."

Thật đúng là tiểu hài tử, mau giận cũng mau qua. Niếp Hành Phong trong lòng thoải mái mà cười, thấy Trương Tam ngủ đến say sưa, nghĩ thầm chắc Trương Huyền có thể là muốn chờ ngày mai nói với hắn, dù sao đây không phải là độc dược trí mạng, cũng không cần lo lắng mất ngủ.

.

Ai ngờ Trương Huyền một khi đã ngủ, như là đem lời nói nghe được trong buổi tối đều quên. Buổi sáng thức dậy, giống như bình thường sau khi cùng Trương Tam so chiêu hô đánh, liền chạy đi tìm Trương Chính chơi. Trương Tam xem ở cửa kết giới bị phá vỡ, chỉ biết Trương Huyền tối hôm qua trộm đi ra ngoài, muốn mắng cậu, cậu đã sớm chạy trốn mất dạng.

Hai tiểu hài tử tán gẫu đến quên trời đất. Quanh năm ở tại núi cao Tuyết Lĩnh, bình thường không có bạn chơi, hiện tại có thêm Trương Huyền liền đem cậu coi là tri kỷ. Trương Huyền nói muốn ngao du chung quanh, Trương Chính liền rất vui vẻ đem cậu vòng vo hết quanh mảnh đất khu tòa nhà lớn phía trước phía sau, ngay cả phía sau núi cũng đi. Trừ bỏ cấm địa cùng địa phương giam giữ lang yêu hắn không dám đi gần tới, địa phương khác đều đã đi dạo qua rồi.

Tới tận giờ cơm trưa Trương Huyền mới trở về. Niếp Hành Phong thấy cậu vẫn không có nói với Trương Tam, trong lòng thực sốt ruột. Đã lâu như vậy cũng đủ người khác lại ở thức ăn của Trương Tam hạ xuống vài lần dược. Trương Tam cho dù lại xử sự cẩn thận, cũng sẽ không nghĩ đến đồng môn sư huynh đệ lại như vậy tính kế hắn. Hắn thực lo lắng chờ sau khi Trương Tam hỗ trợ lấy nội đan lang yêu xong, những người đó kế tiếp sẽ đối phó tiếp chính là hắn.

Cơm trưa thấy tất cả mọi người có vẻ rất nhiệt tình, Niếp Hành Phong nhìn không ra người muốn hại Trương Tam là ai. Nhìn hắn đem trà Trương Lạc châm tiếp nhận, gấp đến độ muốn đem chén trà hất sạch, lại hữu tâm vô lực —— Trương Huyền chỉ lo cùng Trương Chính nói chuyện phiếm, căn bản không chú ý động tác Trương Tam, vì thế Niếp Hành Phong cứ như vậy trơ mắt mà nhìn hắn đem trà uống sạch.

Trương Huyền rốt cuộc đang làm gì đó? Hắn có biết hay không tình cảnh sư phụ hắn hiện tại rất nguy hiểm!?

Biết rõ chính mình không nên đi trách một đứa nhỏ, nhưng nhìn đến lực chú ý của Trương Huyền đều đặt ở mỹ thực cùng nói chuyện phiếm, Niếp Hành Phong vẫn là nhịn không được muốn mắng cậu. Có điều buồn bực rất nhiều, nhưng nhiều hơn là lo lắng, rõ ràng Trương Huyền tối hôm qua còn biểu hiện tức giận đến như vậy, như thế nào chỉ chớp mắt thật giống như đều quên, chẳng lẽ có người phát hiện được cậu nghe lén, nên đã ra tay với cậu trước rồi?

Niếp Hành Phong cực lực nhớ lại những gì trải qua tối hôm qua như thế nào cũng đều nghĩ không có cảm giác Trương Huyền bị người thi pháp, càng nghĩ càng cảm thấy quỷ dị, tựa hồ cho tới bây giờ lên đến tuyết sơn Trương Tam đều thấy có chỗ không thích hợp. Trương Huyền cũng thế, nhưng chỗ nào cổ quái hắn cố nghĩ lại nói không nên lời.

Sau khi ăn xong Trương Tam theo Trương Lạc đi tĩnh thất của sư phụ, hắn muốn gọi Trương Huyền cùng đi, đáng tiếc tính ham chơi của Trương Huyền so với hiếu tâm lại là lớn hơn một chút :)), nói muốn cùng Trương Chính đi luận bàn đạo pháp, sớm bỏ chạy xa. Trương Tam không có biện pháp đối tiểu đệ tử của mình, đành phải theo hắn đi.

Trương Huyền đương nhiên không có khả năng cần cù như vậy, không lâu sau khi Trương Chính bắt đầu luyện công. Cậu tìm lấy cớ lặng lẽ ly khai, chạy nhanh trở về phòng, theo hành lý lấy ra hòm sắt lớn của mình, mở ra sau quay đầu trở mình đứng lên.

Niếp Hành Phong theo Trương Huyền đi một đường, biết cậu cũng mang theo hòm sắt bảo bối đem theo từ nhỏ cũng không rời khỏi người, thấy cậu trở mình trong chốc lát, lôi ra một một chùm chìa khóa, trái phải nhìn nhìn, hắc hắc cười nói: "Này hẳn là không thành vấn đề."

Người nầy không phải là muốn đi mở cửa thả lang yêu đi?

Niếp Hành Phong hiểu rất rõ Trương Huyền , cho dù là khi cậu sáu tuổi. Thả lang yêu hắn không phản đối, nhưng Trương Huyền không nên đi làm một mình, chẳng lẽ cậu không biết lang yêu có bao nhiêu hận cậu sao?

Chính là ý niệm của Niếp Hành Phong vô pháp nhắn được tới tiểu thần côn, nhìn Trương Huyền cất kỹ hòm sắt, lo lắng, lại đem hòm sắt nhét vào trong ba lô cõng lên, sau đó ra khỏi phòng, một đường chạy chậm đi vào hậu viện nơi nhà lao giam cầm.

Một đêm đại tuyết, che dấu huyết tích của lang yêu ngày hôm qua khi phát cuồng .Phong cách cổ xưa lịch sự tao nhã của đình viện, u ám âm trầm của lao ngục, đều nhuộm dần ở khôn cùng trong tuyết sắc. Vừa lúc ánh mặt trời sau giờ ngọ, nhưng lại không xuyên thủng được âm lãnh của nơi này. Xa xa dưới mái hiên thỉnh thoảng truyền đến tiếng tí tách của tuyết tan, tiếng nước thê lương lạnh lẽo, làm bao trùm lên vắng lặng cả trong trong ngoài.

Lang yêu bị nhốt ở trong lao, cuồng nộ ngày hôm qua đã tiêu hao khí lực còn sót lại trên người nó. Da lông tuyết trắng dính thượng vết máu đã muốn khô, đem lông mao dính cùng một chỗ. Không gian hắc ám, trong l*иg sắt thả một ít đồ ăn. Hỗn hợp linh dược mùi hương đồ ăn làm cho người ta không thể muốn thở, bạch lang cũng không thèm đoái hoài, đầu hơi hơi ngẩng, nhìn nơi chân trời xa xa .

Trương Huyền lặng lẽ đi vào, cảm giác được khi cậu tới gần, thân thể lang yêu hơi hơi giật giật, lại không đem ánh mắt thu hồi. Vì thế Trương Huyền lại đi về trước hai bước, đưa tay hướng nó lắc lắc, thực thân thiết mà nói: "Hải!"

Không được đáp lại, Trương Huyền lại nói tiếp, "Ta là tới để cứu ngươi ra ngoài , ngươi ngàn vạn lần không cần tỏ ra hung ác như vậy, nếu không bọn người xấu kia mà tới , chúng ta đều gặp phiền toái."

Lại một lát sau, lang yêu đem ánh mắt quay lại, nhìn về phía cậu đứng. Như nghe hiểu lời của cậu, không điên cuồng giống như ngày hôm qua. Đôi mắt xanh thẫm ảm đạm, mang theo đau thương tuyệt vọng mà thật bình tĩnh.

Lang yêu thực phối hợp làm cho Trương Huyền rất vui vẻ, lập tức chạy tới lay trước cửa, hai tay bắt lấy hàng rào, nói: "Ta gọi là Trương Huyền, năm nay sáu tuổi, ngươi tên gì? Có thể biến thành hình người không? Như vậy tiện cho chúng ta chạy trốn."

Chạy trốn?

Niếp Hành Phong cảm thấy đầu ẩn ẩn đau. Được rồi, hắn không nên chờ mong một đứa nhỏ sáu tuổi có thể đem sự tình lo lắng thật sự chu đáo. Nhưng ít ra ý tưởng chạy trốn, trước đó nên cùng Trương Tam hỏi qua mới phải a. Cậu giống như không nghĩ tới tự tiện đem lang yêu thả chạy, những người đó nhất định sẽ tìm Trương Tam gây phiền toái. Nơi này là địa bàn của người ta, bọn họ trốn như thế nào?

Như là không hiểu được phương thức tự giới thiệu nhiệt tình như vậy, lang yêu vẫn bảo trì trạng thái rất kinh ngạc. Trương Huyền cũng không thèm để ý, cách lan cao lưới sắt thấp đánh giá nó, bộ dáng lang yêu thật thê thảm làm cho hắn nhăn lại mi, nói: "Bọn họ đã dùng thuật che linh lực của ngươi, cho nên ngươi mới nói không được có đúng hay không? Không sao, ta đem ngươi cứu ra, sau giúp ngươi giải ấn. Ngươi không cần cảm thấy phải ngại ngùng, chúng ta hàn huyên lâu như vậy, đã là bằng hữu rồi."

Lang yêu khóe miệng máy móc nhếch lên, như là cười nhạo Trương Huyền lầm bầm lầu bầu, ánh mắt đã có chút hoảng hốt, như là đang trầm tư cái gọi là bằng hữu khái niêm mới. Sau đó liền nhìn đến Trương Huyền từ trong túi trước lấy ra cái chìa khóa, tới gần l*иg sắt, kiễng chân đem chìa khóa cắm vào trong ổ khóa chuyển động qua lại đứng lên. Con người thật là một loài kỳ quái, hắn nhớ tới đại ca từng giạy dỗ nhắc nhở mình —— không cần đi tin tưởng loài người, bọn họ giảo hoạt lại vô tình.

Nhớ tới đại ca, con ngươi lang yêu xanh thẫm mãnh liệt co chặt lại thành một đường kẻ tinh tế, sát khí tràn đầy trong hai tròng mắt, không còn trạng thái dại ra như vừa rồi. Niếp Hành Phong nhìn thấy trong lòng thấy hoảng, muốn lập tức nói cho Trương Huyền không cần mở khóa, sát ý lang yêu đối cậu hoàn toàn không tiêu giảm. Nó chính là biết mình vô pháp đào thoát, đang chờ đợi cơ hội báo thù mà thôi.

Đáng tiếc tâm tình cấp bách vô pháp chuyển được đến Trương Huyền, cậu vẫn đang cố gắng rốt cục cũng mở ra khóa, rồi lấy tấm phù dán khóa phía trên toàn bộ tháo xuống dưới, mở cửa đi vào l*иg sắt.

Không gian trong l*иg sắt so với Trương Huyền trong tưởng tượng to hơn nhiều, nhưng bởi vì chân sau lang yêu bị xích sắt khóa lại, nó có thể hoạt động trong phạm vi không nhiều lắm. Trương Huyền trở ra, nhìn thấy đầu khóa xích sắt ở trên, cùng cửa lao là không cùng loại.Dùng chìa khóa cậu đã dùng để mở khóa, có thể cần thêm chút thời gian. Cậu lo lắng có người đến, nghĩ nghĩ, từ trong lòng ngực lấy ra kim lân chủy thủ, chủy thủ giơ lên, nhắm chuẩn sợi xích liền bổ xuống.

Nhìn đến kim lân kia, đôi mắt lang yêu chợt lạnh, thân thể lần thứ hai kịch liệt run rẩy. Trương Huyền đưa lưng về phía nó, nhìn không tới trong mắt nó là tuyệt vọng cùng phẫn nộ, đè lại chân sau nó, an ủi nói: "Đừng sợ, ta sẽ không thương tổn thân của ngươi."

Kim lân bén nhọn mới vừa chạm, chủy thủ bổ vào xiềng xích, miếng sắt bị linh khí hàn quang đυ.ng tới, kêu sát một tiếng, kì lạ đã bị cắt thành hai đoạn. Không nghĩ tới vảy lợi hại như vậy, Trương Huyền chính mình cũng hoảng sợ, tiện tay đem chủy thủ buông, đè lại xiềng xích hướng hai bên mở ra thật mạnh, đem cái còng tháo ra, kéo lấy xiềng xích to dài ném tới một bên.

"Hiện tại để cho ta thử xem như thế nào khôi phục linh lực của ngươi..."

Trương Huyền mới vừa nói xong, chợt nghe phía sau truyền đến tiếng hít thở âm trầm sâm. Lang yêu đã lấy được tự do, lập tức hé miệng ra hướng cậu sau gáy hung hăng táp tới. Chờ Trương Huyền cảm thấy được không đúng, quay đầu ra, kia một loạt răng nanh trắng nhọn sắc bén đã muốn bức tới trước mắt rồi.

Ngay trong lúc nguy cấp, Trương Huyền vội vàng hướng bên cạnh lăn một vòng, vội vàng nhưng chưa kịp lấy chủy thủ, cả người đã bị móng vuốt sói nhốt chặt, ấn ở trên mặt đất, nanh sói giơ lên, mang theo bản tính dã thú hung tàn, hướng hắn lần thứ hai cắn xuống.

Huyết tinh theo răng nanh khi tới gần truyền hướng Trương Huyền, hắn vội hai tay giữ chặt ở cổ lang yêu, đem nó ra sức lắc mạnh, kêu lên: "Ngươi điên rồi? Ta tới cứu ngươi, ngươi còn muốn cắn ta? Mau buông ra!"

Bạch lang ngoảnh mặt làm ngơ, cổ bị giữ vững. Nó vươn chân trước chộp tới. Vừa vặn khi nó bị bắt nhốt, đầu ngón tay đều đã bị Trương Tuyết Sơn bẻ gẫy. Nếu không lấy lệ khí lang yêu giờ phút này, móng sắc đủ có thể bẻ gãy xương cốt Trương Huyền. Có điều ngay cả như vậy, bị một móng vuốt nó quơ được, Trương Huyền vẫn là đau đến mặt mày vo thành một nắm, muốn mắng đều kêu không ra tiếng.

Nhìn hàng răng trắng lởm chởm cách mình càng ngày càng gần, Trương Huyền vội vàng nâng hai chân loạn đá. Lang yêu một chân đã đứt, hạ xuống không xong, bị cậu một cước đá vào trên bụng. Nó trước từng bị đâm trong tay Khúc Tinh Thần một kiếm, bị Trương Huyền đá động, miệng vết thương một lần nữa lại nứt ra, đau đến nhịn không được phát ra gầm nhẹ, lui thành một đoàn.

Cảm giác được áp bách trên người hơi giảm, Trương Huyền vội giãy dụa đứng lên, đi một bên lấy chủy thủ bị đá đến ra xa, vừa nói: "Ngươi là ngu ngốc sao? Kêu lớn tiếng như vậy sẽ đem mọi người đưa tới đây, ta muốn là ngươi sẽ lập tức chạy trối chết, không không, không cần nhanh như vậy đã tới, ta sẽ lại gặp phiền toái !"

...

Không nhìn đến Trương Huyền hô to gọi nhỏ, lang yêu sau giây lát thở dốc một lần nữa đứng lên, nhìn cậu cong khởi lưng. Đây là động tác của dã thú trước khi công kích con mồi. Con ngươi xanh thẫm yêu dị mà lạnh như băng, tản mát ra mùi tử vong nguy hiểm. Lúc này Trương Huyền cho dù có muốn trì độn cũng đã nhìn ra, lang yêu thà rằng cùng hắn đồng quy vu tận, cũng không muốn chạy trối chết —— nó cư nhiên ngu đến mức phải đem báo thù so với muốn sống quan trọng hơn.

Ở ngoài ánh sáng chuyện này diễn ra thực nhanh. Trương Huyền vội vàng nhảy lên, sờ hướng hàng rào chủy thủ bên cạnh. Lang yêu so với cậu còn nhanh hơn, ngao rống một tiếng thả người nhảy lên, uy mãnh không có gì ngăn được. Đầu ngón tay Trương Huyền khó khăn lắm mới đυ.ng tới chủy thủ, đã bị nó một phen kéo lại ở trên mặt đất, nanh sói hướng yết hầu hắn cắn xuống!

Lang yêu thân hình khổng lồ, Trương Huyền bị xung lượng của nó đυ.ng vào, ngửa mặt ngã sấp xuống, phía sau miết trên mặt đất, trước mắt một trận mơ hồ,ngay lập tức cậu thần trí mơ hồ. Niếp Hành Phong cũng cảm giác thân thể tạm thời thoát ly, mắt thấy lang yêu đánh tới, lập tức thay cậu ngăn lại.

Đáng tiếc ý niệm Niếp Hành Phong quá yếu, chỉ miễn cưỡng bám trụ lang yêu, ý niệm rất nhanh đã bị thôn tính ở trong sát ý mãnh liệt của nó. anh đã không thể cử động được nữa , chỉ có thể ở trong yêu thú thô bạo cảm thụ đầy đủ thống hận của nó—— nó thống hận mỗi người trên Truy Vân Phong, thống hận Trương Huyền, nhưng nhiều nhất thống hận chính là nó. Trái tim kịch liệt rung động , lấy sinh mệnh làm tế phẩm, lấy gϊếŧ chóc để phát tiết, không chết không ngừng.

Cảm giác mãnh liệt như vậy làm Niếp Hành Phong không thể thừa nhận, tâm niệm bị kéo một chút lệch khỏi quỹ đạo lý trí, đột nhiên nghĩ đến —— gϊếŧ chết đứa bé trước mắt này, có lẽ là lựa chọn không tồi đi?

Này ý niệm trong đầu mới vừa dâng lên, Niếp Hành Phong đã bị ý tưởng đáng sợ của chính mình dọa cho hoảng rồi. Cùng lúc đó, lang yêu thô bạo thành công phá tan ý niệm ngăn chặn của anh. Chín đuôi lang trắng giương cao ở trong không. Trương Huyền chỉ kịp nhìn đến trước mắt trong nháy mắt ánh sáng màu hoa xinh đẹp lóe lên, yết hầu cũng cảm giác căng thẳng. Đuôi lang liền giống như xiềng xích, gắt gao cuốn lấy cổ họng cậu

Lang yêu đạt tới sức mạnh như vậy Trương Huyền không hề ngờ tới, lại chợt nghe một tiếng sói tru vang lên, tay cậu bị đuôi lang cuốn lấy kéo sang một bên. Động tác quá mạnh làm cho miệng vết thương trong bụng bị vỡ ra ồ ồ đổ máu. Mùi huyết tinh kí©h thí©ɧ lệ tính của dã thú, ý đồ đem thân người đặt ở dưới xé rách thành mảnh nhỏ.

Trương Huyền tay chân đều bị đuôi lang chế trụ , cổ cũng bị lắc đến không thể hô hấp. Mắt thấy nanh sói cắn xuống, cũng không biết lấy đâu khí lực, một bàn tay mãnh liệt giãy ra khỏi trói buộc của đuôi lang. Lấy tay cầm về kim lân chủy thủ, hướng về phía răng nanh của nó nghênh đón.

Chỉ cần lang yêu cắn xuống dưới, chủy thủ bén nhọn đủ để đem miệng nó khai thông thành một cái mồm lớn. Về phần cánh tay của cậu sẽ như thế nào, Trương Huyền không nghĩ nhiều, có điều ngay tại khi cậu đã cược được ăn cả ngã về không, lang yêu đột nhiên đình chỉ công kích. Giống như bị người làm thuật không hề nhúc nhích, một đôi mắt bích nhìn thẳng chủy thủ trong tay Trương Huyền. Chủy thủ ở trên nổi lên kim quang rọi sáng hai tròng mắt nó, hơi thở ôn hòa lại rõ ràng, làm cho nó đã quên chủy thủ nguyên bản có mang sát khí.

Nó đây là nhìn vật nhớ người, nghĩ tới đồng bạn của chính mình đi?

Tận dụng thời cơ, Niếp Hành Phong rất muốn nhắc nhở Trương Huyền cơ hội nhanh chân chạy ra đi. Cửa liền ngay ở phía sau, chỉ cần cậu trở mình về phía sau chạy trốn hẳn có thể thoát đi hiểm cảnh. Ai ngờ Trương Huyền chính là hơi hơi ngẩn ngơ, lập tức liền giơ lên tay, lấy khí thế sắc bén liền đem kim lân chủy thủ cắm vào mi mắt lang yêu.

Một đao tàn nhẫn lạnh lùng. Bạch lang ngửa đầu phát ra một tiếng kêu thê thảm. Ý niệm Niếp Hành Phong vẫn còn cùng lang yêu ở cùng một chỗ, nên lúc đó anh có cảm giác đầu mình cũng bị đâm rách. Khí lực theo đau xót cuồn cuộn không ngừng mà trào ra trong cơ thể, đau đến không thể kêu cha gọi mẹ. Thương cảm tuyệt vọng từng chút kí©h thí©ɧ cảm thụ của anh. Anh không biết Trương Huyền vì cái gì muốn gϊếŧ nó. Đây không phải là bản năng phòng ngự mà là gϊếŧ chóc. Bởi vì lúc Trương Huyền vung đao, anh theo ánh mắt của lang yêu thấy được biểu tình của Trương Huyền- lạnh lùng quyết tuyệt. Con ngươi ánh lên sắc vàng lạnh giá khi muốn tuyên thời khắc cáo tử vong.

Có điều nó khi sắp tới lúc cạn kiệt hơi sức liền bình tĩnh trở lại, ý niệm của Niếp Hành Phong mới thoát được ra khỏi thân thể nó. Như vậy mới biết kia chính là nội tức của nó không ngừng cạn kiệt. Nội đan nhiều năm tu luyện mà có được theo chủy thủ một đao rút ra cứ thế mà thoát ra khỏi người nó. Nội tức thuần trắng một màu không biến mất mà quấn quanh ở trên chủy thủ, cùng chủy thủ hợp nhất làm một thể. Bạch lang lớn tiếng thở hào hển gục ngã xuống đất, con ngươi mất dần tiêu cự, hóa thành màu xám đạm nhạt. Khí tràng bình ổn, như không hề có thương đau tuyệt vọng cùng cừu hận mà chỉ như ngủ say, bình tĩnh mà ôn hòa.

Trương Huyền đã không còn chật vật như lúc ban đầu, ngồi xuống, lấy tay xoa đầu của nó, thực phiền não mà nói: "Vì cái gì yêu quái các ngươi đều bạo lực hung dữ như vậy? Ta vốn là có ý tốt muốn tới cứu ngươi nha! Ngươi nếu không cắn ta, ta cũng sẽ không gϊếŧ ngươi. Bất quá ta dù có không gϊếŧ ngươi cũng sẽ chết, ngươi không muốn cũng bị người ta gϊếŧ, không bằng ta giúp ngươi niệm chú cầu phúc, trợ ngươi cực lạc thăng thiên được không?"

Lang yêu không đáp, trông nó thực bình tĩnh như là chấp nhận lời Trương Huyền nói. Trương Huyền lập tức cao hứng, tiếp tục: "Kỳ thật ta cảm thấy được ngươi chết cũng không có gì quá đau khổ, có lẽ cái chết đối với ngươi mà nói là một loại hạnh phúc."

Niếp Hành Phong biết khi nội đan bị mạnh mẽ lấy ra như thế nào thống khổ. Lang yêu linh lực đã mất, đối với thần thú cao ngạo như nó mà nói, thà chết đi còn đỡ thống khổ hơn là sống mà phải khuất nhục. Ý nghĩ của Trương Huyền Niếp Hành Phong đều hiểu được, nhưng khôngcó nghĩa là anh đồng ý làm như vậy. Nếu không làm quyết tuyệt đến như vậy, tất cả cũng còn có đường sống —— chết đi là một loại trạng thái, chứ không phải phương thức để trốn tránh thống khổ.

Có điều suy nghĩ của Niếp Hành Phong Trương Huyền là không có nghĩ tới. Cậu ngồi xếp bằng, nhanh chóng vẽ vài đạo bùa chú ở trên người lang yêu, trong miệng lẩm bẩm. Niếp Hành Phong không biết cậu đang niệm cái gì, chỉ cảm thấy tâm tình trở nên bình thản. Không nhanh không chậm theo chú niệm, hơi thở lang yêu càng ngày càng nhẹ, linh khí chậm rãi tản ra, hóa nhập không gian mênh mông.

"Dạ Lăng!"

Tiếng bước chân vang lên, một tiếng thét kinh hãi đánh vỡ yên lặng ngắn ngủi. Trương Huyền không để ý tới tiếng động lớn xôn xao, vẫn chuyên tâm mà đem chú ngữ niệm xong. Đang lúc muốn đứng lên, chỉ thấy trước mắt thân ảnh nhoáng lên một cái, Khúc Tinh Thần vọt vào trong lao. Nhìn đến lang yêu đang cuộn mình trong vũng máu, hắn toàn thân căng thẳng, vội vàng chạy tới xem mạch đập. Trương Huyền ở bên cạnh hảo tâm nhắc nhở: "Nó đã chết rồi."

Khúc Tinh Thần ngoảnh mặt làm ngơ, không ngừng dò tìm hô hấp của lang yêu, lại vuốt ve nơi miệng vết thương nằm rải rác trên người nó. Rốt cục hiểu được Trương Huyền không có nói sai, hai chân mềm nhũn, quỳ ở bên cạnh, thấp giọng lẩm bẩm nói: "Nó thật đã chết rồi."

"Đúng vậy a."

"Ngươi gϊếŧ nó!?"

Ánh mắt phẫn hận phóng tới. Trương Huyền vẫn thản nhiên trước sự tức giận của Khúc Tinh Thần, tiếp tục gật đầu: Đúng vậy a."

Vừa dứt lời, liền thấy gió lạnh lao tới trước mắt. Trương Huyền vội vàng xoay người nhảy ra ngoài l*иg sắt. Trong lúc vội vàng còn không quên cầm chủy thủ cùng ba lô của mình. Chạy được mấy bước liền chạm mặt phải đoàn người đang kéo đến.

Lúc nhìn đến lang yêu đã chết, linh khí hoàn toàn biến mất, tất cả mọi người đều lắp bắp kinh hãi. Khúc Tinh Thần khuôn mặt dại ra, quay ra nghĩ muốn tiếp tục chất vấn Trương Huyền, bị Trương Lạc ngăn lại, hỏi: "Đây là có chuyện gì?"

"Dạ lăng bị gϊếŧ!"

Khúc Tinh Thần cùng bạch lang quen nhau đã nhiều năm, tình cảm thân thiết. Cho dù sau đó biết nó là yêu tinh trời sanh tính thô bạo, vẫn là vô pháp hoàn toàn bỏ mặc. Thấy nó bị Trương Huyền gϊếŧ chết, nguyên bản tức giận vì biết bị nó lừa gạt giờ chuyển hết toàn bộ trên người Trương Huyền, chỉ vào hắn phẫn hận quát.

Ánh mắt của mọi người theo ngón tay Khúc Tinh Thần chuyển qua trên người Trương Huyền. Trương Huyền đã đem chủy thủ cất kỹ , gặp Trương Tam cũng tới , lập tức nấp đến phía sau hắn. Trương Tam cảm giác được trên người Trương Huyền sát khí cùng hơi thở lang yêu, cũng thực giật mình, đem hắn lôi ra, hỏi: "Vì cái gì gϊếŧ lang yêu?"

"Ta vốn là thấy nó khó chịu, nghĩ muốn thả cho nó đi." Bị mọi người đồng loạt nhìn chằm chằm, Trương Huyền cảm thấy thực không được tự nhiên, nói: "Chính là nó đột nhiên cắn ta, ta đành phải tự vệ, không cẩn thận liền đâm chết nó."

"Không cẩn thận liền đâm chết một con lang yêu ngàn năm, thật sự là danh sư xuất cao đồ, Trương Tam sư huynh, chúc mừng chúc mừng." (danh sư xuất cao đồ: ý chỉ thầy giỏi dạy ra được trò cũng giỏi, ở đây chính là mang ý mỉa mai Trương Tam)

Nói chuyện chính là Cơ Khải, ngoài miệng gọi sư huynh nhưng trong giọng nói không có nửa điểm tôn kính. Trương Huyền cũng thực chán ghét tà tâm của hắn, trả lời lại một cách mỉa mai: "Ngươi hâm mộ như vậy cũng mau chạy đi thu đồ đệ là được rồi."

Cơ Khải bị cậu nói cho mất hết cả mặt mũi. Đang muốn nổi giận, bị Trương Tuyết Sơn ngăn lại, hỏi Trương Huyền.

"Vậy ai cho ngươi thả nó ra?"

Trương Huyền chưa kịp đáp, Trương Tam mỉm cười hỏi lại: "Ngươi hỏi như vậy là có ý gì?"

"Không có ý gì, chỉ là muốn hỏi rõ ràng mà thôi —— một đứa bé, không ai giựt giây, hắn làm sao dám chạy tới mở khóa thả yêu quái ra, hắn mở khóa dùng chìa khóa ai đưa cho?"

"Ngươi nói thẳng chủ mưu là, ta cũng sẽ chẳng để tâm."

"Ta đây cũng không dám, Tam sư đệ chính là mọi người nhất trí đồng ý thỉnh trở về hỗ trợ. Ta nghi ngờ ngươi, cũng chính là nghi ngờ mọi người nơi này."

Không phải nghi ngờ, vậy kia khẩu khí gây sự với người của ngươi hiện tại là cái gì?

Nhìn đến Trương Tuyết Sơn đưa ánh mắt chuyển tới trên người Trương Lạc, Trương Tam cười khẽ. Hắn nói như vậy, đơn giản là muốn mượn số đông mọi người nhắm vào Trương Lạc, bởi vì Trương Lạc đưa ra chủ ý cho mình trở về.

"Đều đừng luyên thuyên!" Trương Lạc chặn đứng ý đồ của bọn họ, nói: "Tam sư đệ thái độ làm người quang minh lỗi lạc, sẽ không tự ý thả yêu ma như vậy."

"Quang minh lỗi lạc, sẽ bị sư phụ trục xuất sư môn sao?" Cơ Khải cười lạnh: "Sư huynh, mọi người đều biết ngươi cùng Trương Tam tình thâm gắn bó tựa tay chân, nhưng ngươi cũng không thể như vậy bao che hắn. Ngày mai chính là ngày giỗ sư phụ, chúng ta cần nội đan của lang yêu để giúp sư phụ sống lại. Chính là hiện tại lang yêu đã chết, nội đan không còn, chúng ta không đem sự tình hỏi cho rõ ràng, chả nhẽ đơn giản cho qua?"

Cơ Khải lôi cả sư phụ vào, Trương Lạc liền không thể lại kiên trì. Nhưng không muốn nhằm vào Trương Tam, vì thế hạ giọng hỏi Trương Huyền, "Con có nhìn thấy nội đan của lang yêu không?"

Trương Huyền nháy mắt mấy cái, hỏi lại: "Là gì?"

"Chính là thứ có thể duy trì sinh mệnh nó."

"Đan dược sao? Con không thấy."

Yêu quái tu luyện đều có nội đan của riêng mình. Có điều lang yêu chết dưới kim lân chủy thủ, nó đối kim lân có ôm quyến luyến, nội đan linh khí liền rút ra theo bám vào trên kim lân chủy thủ. Cái này Trương Huyền không hiểu, đương nhiên trả lời không biết. Niếp Hành Phong hiểu được. Đến lúc trả lời lại nói rằng không nhìn thấy, mọi người nghe Trương Huyền nói vậy, mặt đều lộ vẻ không tin, liếc nhìn lẫn nhau, hướng cậu lại gần.

Bọn họ người đông thế mạnh, lại đều nhằm vào một mục đích chung, khí thế càng mạnh hơn. Trương Huyền cũng là *nghé mới sinh độc không sợ cọp (*nghé mới sinh độc không sợ cọp: tương tự ngựa non háu đá đó ^^), căn bản không sợ. Chỉ là đối phản ứng của bọn họ cảm thấy khó hiểu, ngẩng đầu hỏi Trương Tam: "Sư phụ, bọn họ tức giận như vậy để làm chi a? Lang yêu vốn là đã sắp chết, ta đưa nó qua một đoạn đường mà thôi, có phải hay không ta không nên niệm chú đưa nó cực lạc thăng thiên?"

Trương Tam cười khổ, tâm tư người lớn đứa nhỏ là vô pháp hiểu được. Nguyên bản chỉ là lấy lòng tiểu nhân đo lòng quân tử, đứa nhỏ ngây thơ sao có thể so với lòng dạ mưa mô của đám người kia?

Đối mặt với địch ý của mọi người, hắn đem Trương Huyền kéo đến phía sau mình, cao giọng nói: "Tiểu hài tử không hiểu chuyện, việc thả lang yêu của hắn là sai, có tổn thất gì ta sẽ hoàn lại. Nhưng là hắn nói không có nội đan, vậy chính là không có."

"Ngươi định hoàn lại như thế nào? Dùng pháp thuật của ngươi đến trợ sư phụ sống lại sao?"

"Sư phụ nếu có sống lại, căn bản không cần mượn đến ngoại giới phụ trợ. Đạo gia đệ tử cư nhiên lại muốn mượn nội đan yêu quái để hoàn dương, nói ra cũng thật không sợ bị người chê cười?!"

"To gan, ngươi dám nhục mạ sư phụ?!" Cơ Khải chỉ vào Trương Tam kêu lớn: "Sư phụ nhất định là đã nhìn ra ngươi sớm nhập ma nên mới trục xuất ngươi rời môn. Ngươi không những không tự thấy ăn năn, còn đi thu yêu tinh làm đệ tử. Mọi người xem xem đứa nhỏ này, đồng sắc hơi thở cũng không phải người thường, hắn nhất định cũng là yêu tinh, gϊếŧ lang yêu, muốn đem nội đan của nó làm của riêng!"

Môn hạ đệ tử của hắn cũng đều bị âm thanh rít gào vọng lại của lang yêu dẫn lại đây. Bọn họ đối Trương Tam chưa quen thuộc, trong lúc nhất thời không rõ chân tướng. Lại nghe Cơ Khải vừa nói như thế, đều chú ý tới Trương Huyền khí tràng thật quái dị, đại đa số người liền tin lời của hắn, lập tức có người xông lên cướp đoạt ba lô trên vai Trương Huyền.

Trương Huyền còn nhỏ tuổi nên bị kéo đến thiếu chút nữa ngã sấp xuống. Đại hòm sắt trong ba lô hắn chính là chân bảo cả đời này sở hữu, đâu chịu buông tay? Phản ứng đó lại càng làm cho mọi người thêm nghi hoặc. Những môn đệ đã có tuổi tự cao thân phận của mình nên không tiện động thủ, này đệ tử trẻ tuổi lại không có gì kiêng kị. Mấy người đồng loạt tiến lên đem Trương Huyền vây quanh, thấy cậu liều chết không buông tay, liền có người hướng hắn giơ lên nắm tay đánh.

Đường quyền nửa đường bị chặn đứng. Trương Tam cầm cổ tay người nọ, phủi ném ra ngoài. Mặt khác mấy người còn muốn đối cậu ra tay, nắm tay còn chưa có đánh ra, liền thấy hoa mắt, bị mấy đá Trương Tam đá văng.

Mấy người kia đều là đệ tử Cơ Khải bồi dưỡng ra, bọn họ bị quay đến ngã thành một đống nằm lăn ra không lết dậy được. Cơ Khải tự giác trên mặt đen lại, lập tức xông lên hướng Trương Tam bắt đầu công kích.

Trương Tam không muốn cùng Cơ Khải đối đầu xung đột, tùy tiện ra hai chiêu. Ai ngờ hắn quyền cước cường đại, liên tiếp không dứt mà vung qua đến, đem Trương Tam theo Trương Huyền bên người tách ra. Cùng lúc đó, trong đám người có người sử dùng bùa chú, hàn quang chợt lóe, kia đạo bùa liền vọt tới trước mặt Trương Huyền.

Trương Tam nhìn thấy rõ ràng, lại bị Cơ Khải ngăn lại, không kịp phản xạ lại. Dưới tình thế cấp bách tác hồn ti theo tay bay ra, đem bùa chú kia cuồn cuộn bay lên vứt qua một bên. Chỉ nghe oanh một tiếng, bùa trên không trung nổ thành mảnh nhỏ, hắn vừa sợ vừa giận. Đó là là lôi phù khi dùng chém gϊếŧ ác quỷ, nếu hắn không ngăn kịp, Trương Huyền chắc chắn đã bị trọng thương.

Trong viện đệ tử đứng đông, trong hỗn loạn không biết là ai đã làm. Nhưng có thể đem lôi phù dùng đến sắc bén như vậy hẳn là nhân vật có vai vế ở trong môn, lại chỉ vì một lời không hợp đối một đứa nhỏ hạ độc thủ. Hắn trong cơn tức giận cũng hiểu được động cơ của những người này—— hết thảy đều là lấy cớ, bọn họ chỉ là muốn muốn nội đan mà thôi, về phần nội đan sẽ dùng vào việc gì, chỉ có chính bọn chúng trong lòng rõ ràng.

Lôi phù bị Trương Tam một chiêu liền đánh bại. Cơ Khải bị tác hồn ti giữ ở cổ tay hắn. Ở dưới ánh mặt trời lóe sáng, bá lệ nói không nên lời, không dám tái tới gần, chỉ đứng ở xa xa chỉ vào hắn quát: "Đem nội đan giao ra đây! Hoặc là đem đồ đệ của ngươi lưu lại!"

Với kẻ đang ngoài mạnh trong yếu thét to, Trương Tam ngạo nghễ mà cười: "Nơi này khi nào lại đến phiên ngươi nói chuyện?"

"Ngươi!" Cơ Khải tức giận đến xanh mặt, cười lạnh: "Ngươi nghĩ muốn lấy nội đan lang yêu làm của riêng trợ chính mình tu hành, cũng không màng sư phụ chết sống, thật sự là buồn cười!"

"Không hề!"

"Không phải ngươi thì là đồ đệ ngươi, ai có thể đảm bảo chuyện này không phải ngươi sai bảo hắn?"

"Ta có thể!"

Trương Lạc hô lớn một tiếng dập tắt tiếng la hét ầm ĩ của mọi người. Hắn là đương nhiệm chưởng môn, chưởng môn lên tiếng, đệ tử phía dưới đều đồng loạt ngậm miệng. Hắn xuyên qua đám người, sải bước đi đến trước mặt Trương Tam, nhìn hắn, cất cao giọng nói: "Cho dù Trương Đĩnh Chi bị trục xuất sư môn, hắn vẫn là sư đệ của ta, thái độ làm người của hắn ta là người bảo đảm!"

"Sư huynh, dù là cùng môn sư huynh đệ, tâm tình của ngươi ta có thể hiểu được." Trương Tuyết Sơn ở bên cạnh chứng kiến hết thảy, thản nhiên nói: "Nhưng thân là chưởng môn, nếu đặt tình nghĩa lên trước, ngươi biết rõ hắn mang đến đứa nhỏ kỳ quái, lại còn như vậy bao che, kia đem sư phụ sinh tử đặt ở chỗ nào?"

Trương Tuyết Sơn chỉ một lời nói, tâm tình môn hạ đệ tử lại bị hắn làm xao động. Hắn không đợi Trương Lạc phản bác, lại nói tiếp: "Tạm thời bất luận đứa nhỏ này là yêu quái hay gì, hiện tại các đệ tử cũng chỉ là muốn biết tình hình thực tế, nếu bọn họ trong lòng không có điều gì khuất tất, nên thản nhiên cho chúng ta khám người mà không phải một mực lảng tránh. Chúng ta thiên sư tông nghĩa là làm thiện trừ ác, không làm việc theo tư tình. Chính là ngươi xem Trương Tam, hắn ra tay liền làm bị thương đệ tử của chúng ta, sư huynh ngươi như vậy còn cho rằng trong lòng hắn phân rõ chính tà sao?"

Hắn nói nghe hợp tình hợp lý, Trương Lạc không thể phản bác lại, quay đầu xem Trương Tam, lại nhìn xem Trương Huyền, vẻ mặt có chút phức tạp. Trương Tam đã muốn hiểu được tâm tư Trương Lạc, khom người hướng hắn thi lễ. Trương Lạc sửng sốt, liền nghe hắn nói: "Tạ sư huynh tín nhiệm, Trương Tam lần này trở về gặp qua sư phụ, tâm nguyện đã xong, vậy nên đành từ biệt."

"Đĩnh Chi!"

Trương Lạc gọi bằng tên thật của Trương Tam, thanh âm vội vàng, như là là ám chỉ hắn không cần khư khư cố chấp. Nhưng phần này lo lắng cũng không chỉ có hắn, hắn biết Trương Lạc vì bao che chính mình, sẽ đem Trương Huyền đẩy dời đi, cho nên trước chặn lại lời của hắn, hắn không cần bất luận kẻ nào phải che chở bảo hộ. Người mà hắn muốn bảo vệ cũng đừng hòng ai có thể mang đi.

Hắn không muốn lại làm cho Trương Lạc khó xử, tay rũ xuống, đem tác hồn ti thu hồi, nhìn chung quanh bốn phía, ngạo nghễ nói: "Trương Huyền là đệ tử của ta, đừng nói hắn không lấy nội đan, cho dù có lấy, vậy thì đã sao. Các người định làm gì?"

Lời này vừa nói ra, mọi người nhất thời một mảnh ồ lên, ngay cả Trương Lạc cũng vẻ mặt khϊếp sợ mà nhìn hắn. Chỉ có Niếp Hành Phong biết Trương Tam là cố ý, hắn đem hết mọi chuyện đều đổ trên người mình, không để cho người khác lại đi tìm Trương Huyền gây phiền toái.

Niếp Hành Phong từ lúc bị yểm vào trong mộng có lẽ chỉ là nháy mắt quá khích, nhưng hắn cảm thấy như đã cùng Trương Tam thầy trò cùng một chỗ đã thật lâu. Trương Tam thái độ làm người tiêu sái không kềm chế được, bình thường tản mạn tùy hứng, đây là lần đầu tiên Niếp Hành Phong thấy hắn khí thế như vậy. Câu nói kia nói thật tùy hứng không chút cố kị, đánh thẳng vào lòng người, làm cho người ta cảm thấy sợ hãi.

Như vậy đường hoàng một người, là vô pháp hòa nhập với môn phái lạnh lùng cũ kỹ. Càng sâu trong lời nói, hoàn toàn đem chính mình đặt vào hoàn cảnh nguy hiểm. Quả nhiên nghe xong Trương Tam nói, Trương Tuyết Sơn chỉnh khuôn mặt trắng bệch, cười lạnh: "Hỗn trướng, ngươi cư nhiên vì một tên yêu nghiệt nói ra lời như thế!"

Trương Tam chỉ cười lạnh, không hề để ý tới kêu gào của bọn họ. Kéo tay Trương Huyền qua xoay người bước đi. Hai bên đệ tử muốn ngăn, lại khϊếp sợ khí thế của hắn không dám tới gần, cuối cùng vẫn là Cơ Khải thiếu kiên nhẫn, xông lên trước, cười lạnh nói: "Nếu muốn chạy, trước đem nội đan giao ra đây!"

Lại nhìn tới tác hồn ti trong tay Trương Tam, mâu quang hắn càng thêm nóng bỏng, nói: "Đem tác hồn ti cũng lưu lại, đây là bảo vật thiên sư môn hạ, người như căn bản ngươi không xứng có được!"

Cơ Khải nói xong, đưa tay muốn đi đoạt, Trương Tam lắc mình tránh đi, cũng không cùng hắn dây dưa nhiều, bước nhanh đi ra ngoài. Những người khác thấy Cơ Khải động thủ, cũng đều tiến lên ngăn trở. Mắt thấy thế cục hết sức căng thẳng, Trương Lạc quát lớn: "Đều dừng tay, chẳng lẽ các ngươi muốn tàn sát đồng môn sao?"

Nghe được đồng môn hai chữ, Trương Tam động tác tạm ngừng lại. Ấy vậy có người nhân cơ hội rút kiếm đâm lại đây. Hắn tránh né hơi chậm, vạt áo bị đâm qua một lỗ thủng lớn. Trương Huyền thấy có người đánh lén sư phụ, lập tức lấy ra chủy thủ hướng người nọ đâm tới. Kim lân đánh vào kiếm của đối phương kêu một tiếng giòn vang , trường kiếm bị chấn gẫy thành mấy đoạn.

Trương Huyền còn nhỏ, không có nhiều khí lực. Trường kiếm hoàn toàn là bị nguyên bản thần lực kim lân đánh gãy. Nhưng một đao nhẹ nhàng, cũng đủ kinh sợ mọi người. Chỉ thấy chủy thủ kia đều là vàng ròng, một luồng đạm sắc thanh khí vờn quanh ở nhận thượng, nhìn không ra cách thức rèn đúc. Khúc Tinh Thần ở xa xa nhìn thấy rõ ràng, thất thanh kêu lên: "Kia chủy thủ..."

Khúc Tinh Thần cùng bạch lang ở chung lâu nhất, lập tức cảm thấy được ở trên chủy thủ có nguyên thần nội tức của nó. Nhưng chủy thủ tự thân thần lực quá mạnh mẻ, bạch lang nguyên thần đã bị thần lực nuốt vào, hắn lại không dám khẳng định. Có điều tâm thần đang kích động không rảnh nghĩ nhiều, lấy tốc độ nhanh nhất hướng tới, hướng Trương Huyền đưa tay chỉ, quát: "Đem chủy thủ cho ta!"

Trương Huyền thật vất vả theo thần thú thật vất vả mới làm ra bảo bối, làm sao có thể quăng đi? Gặp Khúc Tinh Thần đôi mắt đỏ đậm, cử chỉ điên cuồng, vội vàng nghiêng thân đem chủy thủ bảo vệ, hỏi lại: "Đồ của ta, tại sao phải cho ngươi nha?"

"Đó là Dạ lăng, đem mọi thứ của Dạ lăng đưa cho ta!"

Khúc Tinh Thần vừa nói vừa hướng Trương Huyền chộp tới, bị Trương Tam ngăn lại. Khúc Tinh Thần không phải đối thủ của Trương Tam, mấy chiêu qua đi đã bị quăng đi ra ngoài. Đám người Trương Tuyết Sơn lại theo lời nói Khúc Tinh Thần nhắc nhở, chú ý tới chủy thủ trong tay Trương Huyền, phát giác chủy thủ trừ bỏ lang yêu linh khí bên ngoài, mặt khác còn có thần lực. Bọn họ đưa ánh mắt nhìn qua lẫn nhau, đồng thời tiến lên hướng Trương Tam đánh tới. Trương Lạc nhìn xem thật tức điên rồi, hô to dừng tay, nhưng chính là ngoài dự liệu, lúc này mọi người đều đã đỏ cả con mắt, nào có người nghe hiệu lệnh hắn?

Trương Tam võ công tu vi pháp thuật cao thâm, căn bản không đem mọi người để vào mắt. Trương Huyền từ nhỏ được hắn dạy bảo, người tuy nhỏ, nhưng khi đã vào cuộc thì vô cùng nghiêm túc. Thầy trò hai người phối hợp ăn ý, trong viện môn người tuy nhiều, lại căn bản ngăn không đánh được bọn họ. Hai người một tả một hữu, rất nhanh ngay tại trong đám người rẽ ra một đường xông ra ngoài.

Trương Tuyết Sơn đâu chịu để cho bọn họ chạy thoát, vội vàng sai sử các đệ tử chặn lại. Nhưng đại đa số vẫn là xem sắc mặt chưởng môn làm việc. Trương Lạc tuy rằng chưa nói thả người, nhưng là không hạ lệnh bắt người. Môn hạ đệ tử hiểu không rõ tình huống, lại thấy Trương Tam khí thế hung mãnh, cũng không dám tới gần. Cuối cùng cũng chỉ có Trương Tuyết Sơn cùng Cơ Khải với vài tên cầm đầu đệ tử cùng Trương Tam đọ quyền cước.

Mấy người liên thủ, mới miễn cưỡng tiếp được mấy chiêu của Trương Tam. Khúc Tinh Thần công lực còn thấp, căn bản vô pháp tới gần. Hắn vài lần nghĩ muốn xông lên trước đoạt chủy thủ, đều bị tác hồn ti bức khai. Nếu Trương Tam không thủ hạ lưu tình, hắn sớm đã bị thương.

Mắt thấy Trương Tam càng đánh càng hăng, phá vỡ bức tường người hướng ra đến bên ngoài, Khúc Tinh Thần vừa sợ vừa giận. Hắn không giống Trương Tuyết Sơn đám người đều có tư tâm, nhưng hắn nhớ nhung đối bạch lang so với bất luận kẻ nào muốn nội đan đều hơn. Hắn hận hết thảy yêu tinh quỷ quái, nhưng càng hận người vì nội đan mà gϊếŧ chết bạch lang.

Trong khoảng thời gian ngắn nhìn lang yêu chết thảm, nội đan bị cướp đi, chính mình lại ngay cả tiến gần người đều làm không được. Khúc Tinh Thần hận ý áp chế cho tới nay mãnh liệt bộc phát ra, ánh mắt nhìn xuống vật thể cứng dài, tâm vừa động, ma xui quỷ khiến thế nào, hướng đi qua cầm lên.

Ngăm đen năng trịch nắm ở trong tay súng săn, cảm giác lạnh như băng truyền cho Khúc Tinh Thần, nhưng không cách nào bừng tỉnh cơn tức giận của hắn giờ phút này. Vào đông trên núi nhiều dã thú, vì phòng ngừa dã thú tới gần, trong nhà đều có để đặt súng săn. Không biết là ai đem súng săn đặt ở chỗ này, Khúc Tinh Thần lại càng không nghĩ nhiều, đại não hắn hiện tại hoàn toàn tràn ngập hận ý , nhìn dưới ánh mặt trời kim quang chủy thủ nhấp nháy, thầm nghĩ đến một việc —— gϊếŧ kẻ đã cướp đi yêu lang, bởi vì bọn họ đáng chết!

...