Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Thiên Sứ Của Gió

» Tác Giả: Ice
» Tình Trạng: Đang Cập Nhật
Chuyện kể về một cô gái có xuất thân từ một gia đình khá giả, một thảm kịch đã xảy ra, sau đó cô trở thành trẻ mồ côi, mất cả cha lẫn mẹ, người thân duy nhất còn lại của cô là một đứa em gái nhỏ nhưng sau biến cố năm đó, đứa trẻ rơi vào trạng thái hôn mê bất tỉnh trong nhiều năm liền. Từ một đứa bé hiền lành, đáng yêu, cô trở nên trầm lắng hẳn và hoàn toàn không mở miệng nói bất cứ tiếng nào trong rất rất nhiều năm. Thời gian cứ trôi qua, em gái cô vẫn không tỉnh lại, cô đã bước đến tuổi 17, qua sinh nhật 18, cô sẽ phải đảm nhận việc kinh doanh của gia đình mình, trước đó công ty của cha mẹ cô do một người thân cận quản lý-chị em cô sống được đến ngày này cũng là nhờ người đó, người ấy chẳng tiếc bất kì thứ gì, chẳng ngần ngại vì bất kì lý do nào, liều mạng bảo vệ chị em cô vượt qua khỏi cơn biến cố, nếu như không phải vì chị em cô hẳn người đó đã có thể bảo vệ được cha mẹ cô an toàn thoát khỏi đó, thế nhưng mệnh lệnh của ba mẹ cô lại không cho người ấy hoàn thành nghĩa vụ mà chỉ có thể trơ mắt nhìn bố mẹ cô đổ gục xuống vũng máu tanh đặc quánh, nhưng cũng vì thế mà người đó càng quý trọng hai chị em cô hơn, hết sức dốc lòng vì hai người, chính sự tận tình đó mà cô có thể bình ổn lại, nhưng cũng chỉ vì sự quan tâm đó mà trong cô luôn có những mặc cảm tội lỗi. Một kẻ đáng khinh, yêu cô hơn cả mạng sống của chính mình nhưng lại chính là kẻ hủy hoại gia đình cô, hủy hoại con người cô, hủy hoại niềm hạnh phúc của người con gái mà hắn yêu thương nhất.

Một người vô tình bắt gặp cô trong cái dáng vẻ ướt lướt thướt vào đúng ngày đầu tiên cậu ta đặt chân tới ngôi trường cấp ba mà cậu hằng mơ ước, nhớ mãi cái đôi mắt trong suốt dưới mái tóc bết lại vì nước ấy mà cậu chú ý đến cô, nhưng lại chưa bao giờ dám tiến lại, cậu không đủ tự tin, cũng không đủ can đảm, cậu chỉ muốn mình có thể đứng từ xa ngắm nhìn cô, bảo vệ cô, giữ lại cho cô những khoảng lặng yên bình.

Một cậu chàng nghịch ngợm, bất cần đời, cậu vô tâm, cũng vô tình, đùa bỡn với những cô gái như một trò chơi, ẩn sau nụ cười tươi và cái khuôn mặt điển trai ấy là một bộ óc thiên tài nhưng lại bị nhuốm bẩn bởi những đoạn ký ức tuổi thơ đen tối, cậu không độc ác nhưng cái mà cậu cho người ta thấy lạ là một thứ bóng tối trong tâm hồn bị nhuốm bẩn không thể gột rửa được. Thế nhưng sau những cuộc chạm trán, sau những khoảnh khắc yên bình bên cô, cậu như tìm lại được chính mình và rồi không biết từ bao giờ cậu bắt đầu biết quan tâm đến người khác, cậu học cách chấp nhận và đối mặt,...chỉ để được nhìn thấy cô trong một hình ảnh khác, chỉ để giúp cô tìm lại được bản thân bị đánh mất.

Một đàn anh, buổi sáng vẫn đến trường, vẫn đi học như bao cậu trai khác nhưng ban đêm của anh lại là những trận đánh nhau liên miên, những phi vụ nguy hiểm, tưởng rằng anh sẽ không thể thoát khỏi cái hiện thực đen tối ấy,thế nhưng chỉ sau những sự tình cờ không thể lường trước,... anh dần thoát ly khỏi cái cuộc sống chỉ toàn máu và nước mắt luôn bủa vây lấy anh từ khi mới vào đời, chỉ vì một người con gái...

Những con người tưởng như không liên quan nhưng lại có một nút thắt đó chính là cô, người con gái sau bao năm không thể nở nụ cười, người con gái đánh mất niềm vui, người con gái quên mất đi giọng nói...
Chương 1: Em chỉ muốn chìm vào một giấc ngủ sâu thật sâu và không bao giờ tỉnh lại
Trong một căn phòng tối đến độ không thể nhận thấy bất cứ thứ gì, có một người con gái đang co ro trong góc nhỏ, căn phòng lạnh lẽo đến rùng mình, và người con gái đó dường như đang thổn thức, trong cơn mơ, chẳng thể biết cô thấy những gì, chỉ biết trên hàng mi đen bóng đang vương những giọt nước mắt trong suốt và khuôn mặt nhỏ bé đong đầy sự đau đớn đến cùng cực, vô thức, cô gái khẽ cắn nhẹ đôi môi mỏng, và cứ thế, nước mắt vẫn rơi, rơi mãi..., có chăng tận khi hừng đông bừng tỉnh, khi đôi mắt kia chậm rãi mở ra sau những cơn mơ đầy mộng mị thì những hàng nước mắt đớn đau trên gương mặt cô gái mới ngừng rơi. Nhìn khắp màn đêm tối đen bao quanh cô và cả cái dáng vẻ đáng thương hiện giờ, hẳn chẳng ai lại nghĩ rằng con người đó từng là một đứa trẻ ngây thơ và vui vẻ biết chừng nào, nhưng thời gian là một thứ thuốc độc thật kinh khủng, nó trôi qua vùn vụt và biến một cô bé hết sức yêu đời thành một người con gái mang đầy những khoảng trống trong tâm hồn. hằng đêm, những hàng nước mắt vẫn không ngừng rơi trên khuôn mặt cô, thấm đẫm những mảng ký ức xinh đẹp mà sao quá xa vời.Cô có một cái tên thật đẹp, Thiên Thanh, Vũ Thiên Thanh. Cái tên mang ý nghĩa là bầu trời xanh, cao và xa, đến mức độ chẳng thể nào với tới được.

Những ánh sáng đầu tiên của ngày mới tỏa ra khắp muôn nơi, hàng mi nhẹ nhàng động đậy, khuôn giờ này đối với nhiều người là còn quá sớm để bắt đầu một ngày nhưng đối với Thiên Thanh thì không hề sớm, quẹt nhẹ những giọt nước chưa kịp khô trên mặt, men theo bức tường ra khỏi căn phòng đến giờ này vẫn tuyệt nhiên không có một chút ánh sáng nào lọt vào, đón chào chút nắng dịu của buổi sớm vươn đến qua khung cửa sổ bằng kính trong suốt, đôi mắt của cô khẽ gợn chút sóng rồi nhanh chóng bình lặng lại, như một mặt hồ không đáy... Cô cứ đi, đi mãi, đến cuối hành lang, lần mò những ngón tay nhỏ bé vào một chiếc hốc nhỏ trên tường, cánh cửa ẩn mở ra, và một hành lang trải dài xuống dưới, khẽ thở dài một tiếng, đôi chân trần không chút do dự bước xuống những bậc thang mát lạnh...Đến bên chiếc giường trắng tinh khôi giữa căn phòng sơn màu xanh ngọc bích, Thiên Thanh ngồi xuống một góc giường, ngắm nhìn gương mặt ngây thơ đang say ngủ trên đó, cô cố gắng gượng nở một nụ cười nhưng không thể, lắc nhẹ mái đầu, tránh cho những lọn tóc lòa xòa vướng vào mắt, ánh nhìn của cô chứa đựng bao nỗi yêu thương dành cho đứa trẻ đáng yêu ấy, chỉ tiếc rằng đứa trẻ đó chẳng thể tỉnh lại để nhìn thấy sự yêu thương mà cô dành cho nó. Dán chặt đôi mắt mình lên khuôn mặt trẻ thơ thân thuộc ấy, đôi môi cô khẽ mấp máy, không có bất cứ thanh âm nào được phát ra nhưng nếu nhìn kĩ vẫn có thể hiểu được cô muốn nói gì, rằng "Bao giờ em mới về bên chị đây !"

Có bước chân vọng đến từ đâu đó trên kia, Thiên Thanh hơi giật mình, nhưng rồi lại đắm chìm vào những đường nét đã trở thành một phần trong cuộc sống sắp chết trong cô.

-Thanh Thanh, cháu còn dưới đó không?

Không có bất kì tiếng trả lời nào, và một thanh âm thở dài vang lên trong không khí, tiếng bước chân lại vang lên, lần này gần hơn và rõ hơn trước rất nhiều, rồi đột nhiên tất cả im bặt, người vừa bước xuống vẫn đứng yên ở chỗ cũ không nhúc nhích, nhìn chăm chú vào hai cô gái trên chiếc giường trắng tinh khôi, trong đầu vọng đến những tiếng cảm thán,...rằng đó chính là hai thiên thần, hoặc giả không thì cũng là hai nàng công chúa nhỏ thuần khiết...và trong đầu người đàn ông trung niên lại vọng về những lời dặn dò của một người đã xa, dặn ông phải chăm sóc thật tốt cho hai đứa trẻ, dặn ông phải bảo vệ hai đứa trẻ trước mắt an toàn rồi lại đến những lời tự hứa của ông sau thảm kịch năm đó, bên hai cái xác đẫm máu nhưng vẫn nở nụ cười...

Thiên Thanh vẫn đắm chìm trong dòng suy nghĩ của mình, cô cảm thấy mệt mỏi, và có một cái gì đó lôi kéo cô đến với cái ý nghĩ sâu thẳm trong tâm hồn, cô muốn ngủ, giống như em gái mình, cô muốn chìm sâu vào một giấc mơ không bao giờ tỉnh lại, mặc cho thời gian trôi qua mãi, mặc cho mọi chuyện xảy ra bất kể thế nào... Thế nhưng cô vẫn ngồi đấy, hướng ánh mắt cưng chiều của mình về phía em gái, cô biết mình vẫn chưa thể gục xuống, chưa phải lúc này.

🎲 Có Thể Bạn Thích?