Chương 22

Editor: tiểu mao

Nguồn: Cung Quảng Hằng

Khương tổng lặng lẽ nhìn cái vị Lục tổng lúc nãy còn khịt mũi coi thường ánh mắt của thiếu nữ.

Khóe miệng ông giừn giựt, thấy



là quá đáng.

Giọng khách át giọng chủ.



ràng là vẫn

đang

đứng trước cửa biệt thự Khương gia, sao lại nhảy ra

một

tên Lục tổng muốn cướp đoạt



bé đáng

yêu

này chứ?

Càng khiến người khác giận sôi hơn là, vốn

đã

bị con gấu bông đột nhiên nhảy ra này dọa sợ đứng im tại chỗ, gương mặt



bé cứ như bị bắt nạt từ từ ngẩng lên, nhưng sau khi thấy người đàn ông cao lớn

anh

tuấn khuất sau con gấu lớn, đôi mắt



bé lập tức trợn tròn, che miệng

nhỏ

giọng

nói, “Ơ, là, là ngài.”

Trần học bá trí nhớ rất tốt, đương nhiên vừa liếc mắt

đã

nhận ra đây là Lục tiên sinh ngày đó chở mình chạy qua chạy lại

trên

phố.

Chỉ là ban ngày nhìn vị đại ca này

không

giống với buổi tối lắm,



mím môi, nhút nhát sợ sệt trốn sau lưng Khương Noãn, nhưng đôi mắt cứ nhìn vào con gấu

không

chớp mắt.

Cho mình à?

Tại sao?

Trần Hi nhìn con gấu bự, lông xù xù, trong lòng thấy có chút cảm giác mềm mại, làm



không

thể rời mắt khỏi con gấu.

Ở nhà



cũng có

một

con gấu nho

nhỏ, cũng

không

phải rất lớn, lông rớt cũng kha khá, chả mềm mại gì, nhưng



lại rất quý trọng mà cất đầu giường, nếu như lúc nào cảm thấy



đơn,



sẽ

ôm nó

thật

trân trọng vào lòng, ngủ

một

giấc

thật

ngon.

Đó mà con gấu mà ông ngoại mua cho

cô. Ông lão lang bạt kỳ hồ, khốn cùng thất vọng, mỗi tháng chỉ kiếm được chút tiền nuôi sống gia đình, còn phải nuôi thêm

một

đứa cháu yếu ớt, phải dùng chắt chiu từng đồng. Nhưng ông lão cố gắng cho cháu ngoại mình có cuộc sống như những



bé khác.

Khi những đứa trẻ khác có gấu bông to, Trần Hi chưa bao giờ thể

hiện

hâm mộ hay mong chờ, nhưng ông ngoại lại lấy tiền phí sinh hoạt mua cho

cô.





không

nói, ông ngoại vẫn biết,



rất rất thích gấu bông lông xù xù, thích vô cùng cũng muốn vô cùng.

Tuy chỉ là

một

con gấu bông

nhỏ,

không

to cũng chẳng tinh xảo như của mấy đứa bé kia, thậm chí

một

ít chỉ còn khâu xiên xiên vẹo vẹo, giờ còn rụng sạch lông, nhưng đó chính là trân bảo của Trần Hi.

Đây là lần thứ hai có người tặng cho



một

con gấu bông rất xa xỉ, chỉ trong mơ mới thấy được.

Trần Hi cắn môi, tránh sau lưng Khương Noãn vừa mới dịch người tới che cho

cô, cố gắng rời mắt khỏi con gấu kia, lúc này lại nghe thấy tiếng

nói

lạnh lùng tiếp tục truyền tới, còn thêm tiếng xe hơi lái tới gần.

một

chiếc xe đen nhánh dừng cạnh Khương Noãn và Trần Hi.

một

người tài xế nhanh chóng bước xuống, vội vàng mở cốp xe, Trần Hi thấy trong cốp chất đầy thú bông có lớn có

nhỏ,

không

chỉ có gấu mà còn nhiều loại khác nữa. Đủ chủng loại, rực rỡ muôn màu để chung

một

chỗ, đôi mắt Trần Hi bỗng ngây dại, ngơ ngác ngẩng đầu nhìn người đàn ông

anh

tuấn, vóc dáng cao lớn gần như che khuất tầm mắt

cô.

Ánh mắt khi

anh

nhìn



vẫn làm



thấy hơi sợ.

“Lục tổng, cậu!”

Được lắm, Lục tổng này đúng là đủ giảo hoạt, trước mặt

thì

khinh thường nhìn lại, thế mà lại

đi

mua nhiều như thế, tính giấu nhau chứ gì!

Khương tổng đau quá

đi.

Giờ ông mới biết tại sao xe của Lục Chinh lại lâu như thế mới đuổi kịp.

Lục Chinh làm ngơ cơn giận dữ của Khương tổng, chỉ đẩy con thú bông trong tay vào l*иg ngực Trần Hi, “Quà gặp mặt,

không

nhận tức là khinh thường

anh.”

Trần Hi sửng sốt, nhìn còn gấu bự đột nhiên xuất

hiện

trong lòng mình, hỏi theo bản năng, “Giá...”

Khóe miệng Khương Noãn run rẩy, vội che miệng



lại.

Dám đề cập chuyện tiền nong trước mặt Lục Chinh, chán sống à?

Giống như nghe được tiếng cảnh cáo của Khương Noãn với mình, Trần Hi dừng lại, im lặng

không

hé răng, nghiêng đầu hoang mang nhìn

anh

giai vừa tặng mình quà gặp mặt.

...Người lớn gặp mặt, đều đưa quà gặp mặt à...

Đại ca này đúng là người tốt.

Lục Chinh chờ đợi,

không

thấy lời từ chối, vừa lòng nhìn



ôm gấu bông ngơ ngơ nhìn mình, như



bé con, lúc này

anh

mới mở miệng hỏi: “Em tên là gì?”

Mắt

anh



là lạnh, Trần Hi lập tức rùng mình

một

cái,

nhỏ

giọng

nói, “Trần Hi.”

Bộ dạng



cúi đầu cứ như bị nghiêm hình bức cung, đáng thương vô cùng, khóe miệng vốn lạnh lùng của Lục Chinh nhanh chóng cong lên, đưa tay sửa đồng phục Trần Hi, thấy



hận

không

thể đem mình vùi luôn vào con thú bông, dễ thấy là

không

am hiểu cách giao tiếp với người lạ,

anh

chỉ hơi gật đầu

nói: “Trao đổi tên với nhau là lễ phép cơ bản. Hôm đó

anh

đã

giới thiệu tên của mình, nhưng em lại

không

giới thiệu em là ai, đúng là khiến

anh

có phần thất vọng.”

“Xin, xin lỗi...” Trần Hi thấy mình cũng có chút hoang mang rồi,

không

biết tại sao mình lại phải xin lỗi.

“Tuổi.”

“Mười, mười tám tuổi.”

“Trường học.”

“Cấp ba Thừa Đức.”

“Năm ba?”

Thấy Trần Hi vừa ngại ngùng vừa khẩn trương gật đầu, giống như bị cái khí thế mạnh mẽ của Lục tổng dọa sợ, trong lòng Khương Noãn đột nhiên

không

vui.

Ở trường học, Khương giáo bá

đã

yên lặng chịu cảnh thọc gậy bánh xe, về đến nhà còn phải chịu con sói con này thọc gậy bánh xe tiếp, cái này mà nhịn

thì

đúng là chết rồi!



nàng từng gặp Lục Chinh, đương nhiên biết vị tổng tài Lục thị này

không

dễ chọc, bởi vậy vẫn luôn cố gắng duy trì lễ phép cơ bản,

không

gây thêm phiền phức cho bố mình,



nàng khách sáo đưa tay sờ đầu

nhỏ

của Trần Hi, lạnh lùng nhìn Lục Chinh, “Lục tổng, Trần Hi vốn nhát gan, nếu trước kia có chỗ nào mạo phạm Lục tổng ngài, vậy tôi xin thay cậu ấy

nói

xin lỗi.”

“Thay cho em ấy?” Lục Chinh nheo mắt.

“Vì tôi là bạn thân nhất của cậu ấy.” Khương giáo bá mặt dày vô sỉ

nói.



nàng còn duỗi tay ôm vai Trần Hi cúi đầu hỏi, “Đúng

không?” (em quắn quéo quá)

Úi chà, Khương giáo bá chịu nhận mình là bạn của cậu ấy rồi kìa, Trần Hi ngẩng đầu lên, đôi mắt sáng lấp lánh, dùng sức gật đầu

nói, “Đúng.”

Lục tổng lặng câm.

“Vào thôi.” Khương tổng cảm thấy

không

khí xung quanh Lục Chinh có vẻ khó chịu lạ thường, trong lòng cũng tự hỏi mối quan hệ giữa Lục Chinh và Trần Hi là gì, dù sao thấy Trần Hi

không

thân với Lục Chinh lắm, nhưng Lục Chinh lại tặng quà cho Trần Hi... Đừng có nhìn mấy con thú bông này

không

đáng giá tiền, ý nghĩa của nó mới làm người khác kinh ngạc.

Chẳng là Lục tổng vốn là người đàn ông cấp kim cương

đã

độc thân ba mươi mấy năm, ở bên ngoài chưa bao giờ tặng bất kỳ cái gì cho người khác giới.

Nhưng mà toàn bộ những thứ đó hôm nay đều vỡ nát, nháy mắt đó, Khương tổng thổn thức biết bao, lại còn thấy giống như đó là chuyện đương nhiên vậy.

Trần Hi đáng

yêu

như thế, tặng

một

con gấu bông cho



bé cũng

không

phải chuyện gì khó hiểu, đại khái là giờ phút này trong lòng Khương tổng

đang

ngập tràn tình thương của cha như với Khương Noãn.

Trong lòng Khương tổng tấm tắc vài tiếng, cảm thấy sau này Lục tổng chắc chắn là

một

người cha tốt.

“Bác Khương, hôm nay cháu làm phiền rồi.” Trần Hi là

một

đứa trẻ lễ phép, lúc nãy



bị Lục Chinh dọa sợ nên

không

nói

thêm với Khương tổng, nhưng giờ thấy

sự

nhiệt tình của ông, vội quay ra cúi người với ông, đỏ mặt, từng sợi tóc đen nhánh rơi bên gương mặt trắng trẻo, mềm mại lại xinh đẹp,



ngại ngùng

nói, “Cảm ơn hai bác

đã

mời cháu tới đây làm khách.”

Khương tổng nhìn qua rất hòa ái, tuy rằng

không

đẹp trai bằng Lục Chinh đứng cạnh, nhưng Trần Hi lại rất thích người lớn dùng ánh mắt ôn hòa này nhìn mình.

Trong lòng



bỗng nhiên rất hâm mộ Khương Noãn có

một

người bố tốt như vậy.



ngoan ngoãn đến độ Khương tổng cũng xem là hiếm thấy, ông

không

nhịn được cười ha ha hai tiếng, xoay người quay về xe lấy con gấu bông tặng cho Trần Hi.

“Đây là quà gặp mặt dành tặng cho cháu. Hi Hi à, cháu đúng là đứa bé ngoan, tiểu Noãn có cháu làm bạn tốt đúng là may mắn.”

So với Trần Mỹ Mỹ suốt ngày tìm đường chết,

không

đua xe

thì

cũng

đi

bar, thiếu mỗi đôi cánh là muốn bay lên trời,

thì



đáng

yêu

ngoãn ngoãn hơn nhiều.

Là bậc phụ huynh, đương nhiên thích con mình có đứa trẻ ngoan ngoãn như vậy làm bạn, hơn nữa Khương tổng còn thông qua khuê nữ nhà mình biết được Trần Hi còn là

một

học bá, đôi mắt sáng lên, càng thân thiết hơn, “Bác có

một

yêu

cầu hơi quá đáng, Hi Hi, sau này việc học của tiểu Noãn, cháu giúp con bé nhiều

một

chút được

không? Cùng tiến bộ, cùng tiến bộ.”

Cái thành tích tệ hại của Khương Noãn

không

đề cập tới cũng thế, tuy

không

đứng ở chỗ thứ nhất từ dưới đếm lên, nhưng dò từ mấy số cuối lên

thì

dễ tìm tên



nàng hơn.

Khương tổng sầu gần chết luôn.

Ông

không

phải con nhà giàu, lúc xưa

thật

sự

rất vất vả, tuổi còn

nhỏ

đã

phải

đi

làm thêm, từ

một

nhà thầu

nhỏ, từng bước từng bước bò tới vị trí hôm nay, tuy rằng công thành danh toại,

một

thân khí thế của người thành công, nhưng điều khiến ông và vợ ông nuối tiếc nhất là ông vì kiếm tiền mà phải bỏ học từ sớm, chưa được thành sinh viên.

Tuy giờ trong xã hội sinh viên rất nhiều, trong mười người

thì

trong đó có tám sinh viên, hai nghiên cứu sinh, nhưng từ tận tâm can Khương tổng muốn

nói

một

câu, dù sinh viên có nhiều, nhưng

sự

vui đùa đấy cũng chỉ có sinh viên mới có.

Bên ngoài kia, còn rất nhiều người vô cùng chờ mong với đại học nhưng

không

có cơ hội.

Khương tổng

không

thành sinh viên được nên ông đặt hy vọng vào Khương Noãn thi đại học.

Dựa vào chính thành tích của mình để thi đậu, mà

không

phải như cùng lên lớp như ở cấp ba, mỗi năm đều phải đưa cho cấp ba Thừa Đức

một

khoản lớn gọi là “phí xây dựng”.

“Được ạ.”

Trần Hi gật mạnh đầu, quay sang lại thấy bộ dạng câm nín của Khương Noãn, rồi lại nhìn sang Khương tổng

đang

hiện

lên

sự

thân thiết với mình.

một

trưởng bối hòa ái như thế,



đương nhiên

không

thể từ chối thỉnh cầu học tập như vậy rồi.

Trần Hi rất thích học, nên cũng mong người khác thích việc học.



cong đôi mắt, bỏ xuống chút khẩn trương kia, có vẻ

đã

thân thiết hơn với Khương tổng,



vừa ôm chặt con gấu Lục Chinh tặng trong ngực, vừa đưa tay ngại ngùng nhận lấy con gấu mà Khương tổng tặng.

Hai con gấu bự, che khuất



bé, Lục Chinh lặng lẽ đứng cạnh Trần Hi, thấy bộ dạng



ôm hai con gấu khá vất vả,

anh

nheo mắt lại, mang theo chút phong độ thân sĩ vươn tay tới, dưới ánh mắt kinh hoàng của Khương tổng,

nói

nhàn nhạt: “anh

cầm giúp em.”

anh

giơ tay chính là muốn lấy con gấu bông mà Khương tổng vừa tặng cho Trần Hi, nhưng Trần Hi lại lặng lẽ lui lại

một

bước,



không

sợ ôm hai con vất vả, cứ quyết ôm chặt chúng, đôi mắt đen nhánh mang theo

sự

kiên quyết nhìn

anh.

“không,

một

con cũng

không

được thiếu.”



giống như đứa trẻ tham lam, ôm hết mọi thứ vào lòng.

Lục Chinh khựng lại

một

chút, im lặng.

Lúc

anh

im lặng

sẽ

khiến người ta sợ hãi, Trần Hi thấy mình có phần

không

biết tốt xấu, nhưng vẫn ôm chặt hai con gấu lông xù xù,

nhỏ

giọng

nói, “Cái này đều là tặng cho em mà, đều là tâm ý dành cho em, cho nên em phải trân trọng

thật

tốt.”

“Trân trọng?” Lục Chinh đột nhiên mở miệng hỏi, “Trân trọng thế nào?”

Trần Hi nghiêng đầu suy nghĩ, gương mặt trắng trẻo cọ cọ con gấu bự Lục Chinh tặng,

nói: “Em

sẽ

mang về nhà để

trên

giá, chải lông cho nó, mặc cho nó những bộ đồ

nhỏ

xinh.

Mắt



sáng lấp lánh, Lục tổng nhìn



bé được tặng thứ đơn giản mà

đã

hạnh phúc như vậy, trầm mặc

một

chút.

“Con này em để lên giá. Còn con của

anh, em có thể ôm ngủ.” Yên tĩnh

một

lúc, Lục Chinh đột nhiên

nói, “Con gấu của

anh

rất có cảm giác an toàn.”

P/s: Vâng, con gấu rất an toàn nhưng

anh

thì

không.