Chương 45

Editor: tiểu mao

Beta: Linh Phương

Đây là

một

cái nhìn chăm chú khiến người ta thấy sởn tóc gáy mà

không

hiểu vì sao.

Giống như có

một

thứ gì

không

thể ngờ được khuất sau cánh cửa ấy.

Người đàn ông trung niên bất giác chỉnh lại áo vest, hơi do dự, chậm rãi bước xuống cầu thang, tiến tới gần cánh cửa chống trộm cũ kỹ,

không

nhìn ra màu sắc kia, chỉ thấy ông càng tới gần,

thì

ánh nhìn ấy càng tập trung vào người mình.

Ông ta suy nghĩ miên man

một

lúc,

trên

mặt nở

một

nụ cười thân thiện: “Có phải...dì Lý

không?”

Ông ta nhớ mang máng về gia đình này, có

một

bà lão sống

một

mình, hay nở nụ cười ôn hòa, từng thể

hiện

lòng tốt với mình.

Trong phòng truyền tới

âm

thanh ho khan rất

nhỏ, như có như

không, truyền tới từng đợt.

Nhưng người bên trong

không

chịu mở cửa cho ông ta.

Người đàn ông biết



lý do, chỉ biết im lặng, nụ cười

trên

mặt cũng dần cứng lại.

“Dì Lý, năm đó cháu...” Ông ta dường như muốn giải thích cái gì đó, nhưng cái gì cũng

không

nói

ra được,

không

hiểu sao lại thấy cánh tay rét run, ông ta khẽ thở dài

một

tiếng rồi xoay người rời xa cánh cửa, dù ánh mắt kia vẫn dừng

trên

bóng lưng mình, ông ta vẫn

không

quay người lại, kiên định

đi

lên lầu.

Số 33 đường Hòe An này

đã

xây gần ba mươi năm, cũ kỹ, nồng nặc mùi ẩm mốc, cầu thang cũng

không

có đèn, lúc người đàn ông nghiêng ngả lảo đảo lên tầng ba phải lấy đèn điện thoại ra soi sáng

một

vùng, lúc này mới

đi

lên lầu bốn, đứng trước cánh cửa chống trộm giống với lầu

một.

Ông ta do dự, đưa tay lên muốn gõ lại thôi, trước sau vẫn

không

hạ được quyết tâm,

trên

gương mặt nho nhã

anh

tuấn kia lộ vẻ đắn đo, mãi

một

lúc lâu sau mới

nhẹ

nhàng gõ vài cái.

không

có tiếng đáp lại, mọi thứ đều vô cùng yên tĩnh.

Ngược lại, lầu

trên

lại truyền tới vài tiếng giày cao gót gõ xuống, giống như bị tiếng đập cửa ở lầu dưới làm ảnh hưởng.

Người đàn ông càng thêm cẩn thận để

không

quấy rầy đến người khác.

Dẫu sao cũng

đã

đêm khuya tĩnh lặng, có lẽ có vài nhà

đã

đi

ngủ, lúc ông ta mới tới số 33

đã

thấy

không

có nhà nào sáng đèn, toàn bộ tòa nhà đều chìm trong bóng tối.

Cái này chứng tỏ mấy hộ dân ở đây có thói quen ngủ sớm, mà ông tùy tiện làm ồn như vậy đúng là bất lịch

sự.

Ông gõ

nhẹ

hai cái nữa, vẫn

không

thấy tiếng đáp lại, ông im lặng

một

chút, từ từ dán lỗ tai lên cánh cửa lạnh băng, nghe

một

lúc nhưng

không

thấy tiếng động nào, lúc này mới thở dài thất vọng, xoa xoa mi tâm,

hiện

lên chút mỏi mệt.

Vẻ mệt mỏi khôn kể lẫn thương cảm thay đổi liên tục,

một

lúc lâu sau, ông hạ quyết tâm, lấy

một

cái danh thϊếp từ túi áo vest, nhét ở khe cửa.

Nhìn đồng hồ, thấy

đã

tối khuya, lúc này ông mới chậm rãi

đi

xuống lầu.

Bà Lý ở lầu

một

núp sau cửa, nhìn chằm chằm người đàn ông

đi

ra khỏi tòa nhà, ông ta bỗng quay đầu lại nhìn tòa nhà

một

cái, rồi mới lên xe nhanh chóng rời

đi.

Ông ta rời khỏi đó chưa được bao lâu, chiếc xe thể thao đỏ rực lửa của Lục Cảnh nhanh chóng lái tới trước tòa nhà.

Idol của chúng ta ngồi bên cạnh nhìn Trần Hi vội vàng đeo cặp sách to lên lưng, bonus

một

hộp bánh kem cộng

một

túi bánh quy, tham lam ôm hết vào lòng,

không

bỏ lỡ thứ gì,



bé gần như bị hộp bánh kem che khuất.

anh

chàng run rẩy khóe miệng,

trên

nguyên tắc là

một

idol ưu tú,

anh

chàng có lòng tốt ra tay giúp



bé này

một

phen.

Thấy



xuống xe vững vàng, Lục Cảnh lúc này cũng bước xuống theo, đeo cặp kính râm nhìn tòa nhà tối om, cảm thấy tòa nhà này với nhà số 15 có ma kia cũng

không

khác nhau lắm, bỗng ánh mắt

anh

chàng nhìn Trần Hi đầy chăm chú trìu mến, đôi tay còn để

trên

vai



hỏi: “Trần Hi,

không

phải em lại lừa

anh

đấy chứ?”

“không

có!” Trần Hi chém đinh chặt sắt trả lời.

“Em ở đây à?” Tòa nhà này trông như sắp sập tới nơi rồi.

“Đúng vậy. Lầu bốn. Lần này là

thật, nếu em lừa

anh, lừa

anh...” Trần Hi suy nghĩ rồi

nói, “Nếu em lừa

anh, em vĩnh viễn

không

kiếm được tiền.”

Cái này đối với



bé này chính là lời “thề độc”,



chớp mắt đầy thành khẩn nhìn Lục Cảnh,

anh

chàng hừ

một

tiếng rồi nơm nớp lo sợ ngẩng đầu lên, e sợ có căn phòng nào đó bỗng sáng đèn bất chợt, lại thấy lầu bốn vẫn là

một

mảng tối đen, đột nhiên thấy đau lòng

một

cách kỳ lạ,

không

biết vì sao, chỉ thấy chua xót vô cùng,

anh

chàng nghiêng đầu hỏi Trần Hi, “Người nhà em

không

để đèn cho em à?”

anh

chàng

không

biết tại sao mình lại buột miệng hỏi câu này.

Chỉ là bỗng muốn hỏi Trần Hi

một

câu thôi.

“Em

không

sợ tối.” Trần Hi cong cong đôi mắt, mang theo

một

chút tự hào trả lời.

Bô dạng tự hào ấy cực kỳ đẹp, tuy rằng khuất trong bóng tối, chỉ có ánh đèn xe thể thao chiếu lên mặt, nhưng



bé xinh đẹp này giống như

đang

tỏa sáng.

Lục Cảnh ngại ngùng ho khan

một

tiếng, dường như cảm nhận được

sự

xấu hổ khi ngày đó liếc nhìn Trần Hi, thế là vội thu lại ánh mắt

nói, “Vậy em mau lên lầu

đi,

anh

chờ em.” Mặc dù bình thường

anh

chàng hay láu táu, nhưng tới lúc quan trọng vẫn rất đáng tin, tiện tay ném kính râm vào xe, rồi quay sang

nói

với Trần Hi, “Nếu có chuyện gì

thì

cứ tìm

anh

trai

anh, tuy

anh

ấy hơi xấu tính nhưng rất có năng lực.”

“Vâng ạ.” Trần Hi vẫy tay chào

anh

chàng,

nói, “anh

không

phải đợi em đâu.

không

phải

anh

nói

có hẹn rồi à? Nếu

anh

không

tới đúng giờ

sẽ

khiến người ta khó xử lắm.”



bỗng bối rối vặn xoắn quai cặp, chậm rãi mò lại gần, thấy ánh mắt Lục Cảnh kinh ngạc,

thì



lại hơi do dự, dùng mũi chân chà chà mặt đất.

Hình ảnh này quen ghê,

không

phải sắp tỏ tình chứ?

Lòng Lục Cảnh lập tức khẩn trương hẳn, cái này cái này...rốt cuộc có nên đồng ý hay

không

đây? Nếu

không

đồng ý

thì

có hơi mất mát...

“Lục Cảnh,

anh

có hẹn với con

gái

đúng

không?”

“Đúng...Em đừng hiểu nhầm,

anh

với Michelle chỉ là bạn bè bình thường thôi.” Lục Cảnh

nói

xong bỗng hối hận phát khóc, chỉ muốn tát cho mình phát.

Tại sao mình phải giải thích?

Đón nhận ánh mắt chờ mong đầy trong sáng kia, Lục nhị thiếu hừ

một

tiếng,

trên

gương mặt

anh

tuấn đẹp trai kia

hiện

lên vẻ đắn đo khó chọn.

Là cầm thú hay

không

bằng cầm thú, trong bóng tối, dưới ánh trăng này, đây quả là

một

câu hỏi lớn...

“Michelle, cái tên rất hay. Vậy Lục Cảnh,

anh

nghĩ



ấy liệu có cần bùa đào hoa

không?” Trần Hi càng sán tới gần hơn, nhưng Lục nhị thiếu

đang

khẩn trương muốn ngừng thở lại như bị dội cho

một

chậu nước lạnh.

“Em

nói

gì cơ?”

“Em

nói

là,

anh

có nghĩ



ấy cần tới bùa đào hoa

không? Còn có cả bùa mỹ nhan nữa, con

gái

cũng cần tới chứ?” Đôi mắt Trần Hi sáng lấp lánh nhìn Lục Cảnh, lập tức cảm thấy Lục nhị thiếu như giúp mình mở ra

một

cửa buôn bán mới.

Mấy nữ minh tinh trong giới giải trí đều muốn đẹp, hy vọng mình trẻ tuổi xinh đẹp, da thịt mướt mát, tuy là Trần Hi

không

thể giúp bọn họ trẻ hóa, xóa mờ nếp nhăn, nhưng giúp cho gương mặt bọn họ trở nên rạng rỡ

thì



vẫn có mấy phần tâm đắc. Dùng bùa mỹ nhan, phụ nữ đeo

trên

người

sẽ

khiến khí sắc từ trong ra ngoài đều tốt, hiệu quả có mạnh hơn mấy món đồ trang điểm ba

không* hại da kia

không

á?

*sản phẩm ba

không

là chỉ những sản phẩm

không

có ngày sản xuất,

không

ghi nhà sản xuất và

không



nguồn gốc.

Đừng nhìn vào việc nó chỉ thay đổi thần thái và làn da của bạn, hiệu quả siêu tốt luôn.

Hơn nữa bùa mỹ nhan này có hiệu lực tới

một

tháng, nếu nhóm nữ minh tinh kia dùng thấy tốt, sau này còn

không

phải biến thành khách quen à?

“...Em hỏi

anh

về Michelle là để bán bùa?” Lục Cảnh dùng sức xoa xoa mặt, sắc mặt hơi nhăn nhó hỏi lại.

Cái gì mà cầm thú với chả

không

bằng cầm thú, đều là mộng ảo!

“Đúng vậy. Em cảm thấy bạn

anh

nhất định là đại mỹ nhân, chắc

sẽ

cần tới?

không

hại thân đâu, chỉ giúp tinh thần tốt lên thôi, tuy đây cũng là sản phẩm ba

không, nhưng em đảm bảo chất lượng. Còn có bùa đào hoa...”

Thấy Lục Cảnh hai mắt sáng ngời, Trần Hi nhớ tới trước đó



còn chào hàng bùa đào hoa với

anh

chàng, vội vàng

nói, “anh

không

cần bùa đào hoa đâu. Em đoán được.”



hơi do dự rồi mới

thì

thầm

nói

với Lục Cảnh, “anh

hình như

sẽ

có lạn đào hoa (1). Nhưng mà đều là em đoán thôi. Em

không

biết xem tướng,

không

nhìn ra tướng mạo

anh

thế nào.”



chỉ nhạy bén cảm nhận khí tức

trên

người Lục Cảnh khiến



thấy khó chịu, có vẻ

sẽ

hấp dẫn

một

số đóa hoa đào quái dị.

Có lẽ là do

anh

chàng đẹp trai này luôn nở nụ cười hào hoa.

“Được rồi, lấy cho

anh

một

cái.” Lục Cảnh thờ dại

một

hơi.

“một

trăm tệ.” Trần Hi vội

nói.

Lục Cảnh nhìn



một

cái

thật

sâu, mới lấy

một

trăm tệ từ trong bóp đưa cho

cô.

“không

phải em

nói

tặng

không

à?”

“Vậy

anh

phải mua bùa bình an

thì

em mới đưa bùa đào hoa, bùa mỹ nhan. Hơn nữa em

không

quen Michelle, khách mới đương nhiên phải trả đủ tiền bùa.” Trần Hi chớp chớp mắt, cảm thấy mình có vẻ

không

phúc hậu lắm, đành lấy mười tệ từ trong cặp,

nhỏ

giọng

nói, “Nhưng mà em nghĩ lần này chắc

anh

không

muốn đòi tiền



ấy đâu, cho nên chỉ thu của

anh

chín mươi tệ thôi. Bởi vì

anh

với em là người quen.”



còn rất nguyên tắc, Lục Cảnh chỉ thấy mệt mỏi cả về thể xác lẫn tinh thần.

anh

chàng

không

cự tuyệt tờ tiền quý giá này, mười tệ với

một

tờ bùa mỹ nhan giống như

đang

tượng trưng cho giá trị của

anh

chàng, cũng

không

nghĩ tới

trên

người Trần Hi còn nhiều thứ kỳ quái thế, đành vẫy tay bảo

cô, “Mau vào

đi.

anh

chờ em.”

anh

chàng

không

hổ là

anh

em với Lục Chinh, hai người đều là người tốt.

Trần Hi im lặng nhìn Lục Cảnh

đang

dùng tư thế phòng khoáng nhất dựa vào xe thể thao, trông hình ảnh đó cứ như

một

bức tranh,



liếc mắt nhìn rồi xoay người

đi

vào tòa nhà.



vừa vào

đã

thấy bà Lý

đang

đứng chỗ cửa nhà bà, ngập ngừng nhìn lên lầu.

“Bà Lý ạ.” Trần Hi lễ phép gọi

một

tiếng, thấy bà lão run rẩy nhìn sang, rồi nở nụ cười từ ái với mình, “Hi Hi à? Lại về muộn vậy à? Cháu xem cháu

đi, mỗi ngày đều vội vàng học tập, cặp cũng càng ngày càng nặng.”

Bà ho khan mấy tiếng, thấy Trần Hi cười tủm tỉm lắng nghe, bà lải nhải

nói, “Lần sau về sớm

một

chút.

đã

cuối cấp rồi, phải bảo trọng thân thể, lỡ như thi đại học xảy ra chuyện

thì

biết làm sao? À, đúng rồi, Hi Hi,”

Trong cặp mắt già nua ấy

hiện

lên chút chần chờ,

nói

cho Trần Hi

đang

nghiêm túc nghe mình

nói, “Hôm nay có

một

người đàn ông trông rất giàu lái xe tới đây. Bà thấy rất quen mắt, hình như là nam sinh trước kia từng ở bên mẹ cháu...Cậu ta có vẻ còn nhớ



bà, còn

nói

chuyện với bà. Nhưng mà bà

không

mở cửa cho cậu ta.”

Ánh mắt vẩn đυ.c của bà lão bỗng hơi sửng sốt, nụ cười

trên

mặt Trần Hi cũng dần biến mất.

“Hi Hi, liệu có phải cậu ta...tới tìm mẹ cháu

không?”

(1) Lạn đào hoa: đào hoa chia làm ba cái, đó là đào hoa chính, lạn đào hoa, đào hoa sát.

Đào hoa chính: ám chỉ đúng người đúng thời điểm, xuất

hiện

vận đào hoa này

nói

chung là có cơ hội kết hôn.

Lạn đào hoa: loại đào hoa này

không

đơn thuần như vận đào hoa, gặp phải nạn này thường kèm theo mối quan hệ

không



ràng với người khác phái, lúc còn độc thân gặp phải nạn này

thì

mối quan hệ

sẽ

không

có kết cục tốt đẹp, tổn hại đến thanh danh, còn nếu

đã

kết hôn

thì

hôn nhân dễ gặp họa, gây ảnh hưởng đến vợ chồng. Tóm lại là

sẽ



một

số điều tồi tệ

không

thể giải thích khi bạn gặp đối phương, cảm thấy đối phương

không

phải người bạn muốn gắn bó cả đời.

Đào hoa sát: nạn này còn hung hơn lạn đào hoa, hôn nhân đổ vỡ, đôi lứa chia tay, nghiêm trọng hơn còn dẫn tới cái chết.

Loại thứ hai và ba đều là đào hoa xấu.

P/s: Hôm qua tưởng

đã

đăng chương 45 rồi, hôm nay mò lên mới thấy hóa ra mình tưởng bở