Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Thiên Sư Không Làm Huyền Học

Chương 25: Giống một chùm sáng

« Chương TrướcChương Tiếp »
Sau khi rời khỏi nhà họ Văn, Phượng Tiêu chậm rãi đi trong khu vực Kinh Châu. Lúc này trời đã tối, đèn trên đường sáng lên, bóng của hắn được đèn đường chiếu rọi dài ra lại từ từ ngắn lại.

Phượng Tiêu không nghĩ gì cả, chỉ cảm thấy đêm nay trôi qua vô cùng chậm. Những chuyện Âm Sai nói, thật ra hắn không có trải nghiệm gì. Cả năm hắn ở trên núi, cho dù sư phụ chưa từng nói gì, nhưng Phượng Tiêu biết, mình là người không có tình cảm.

Vạn sự vạn vật, yêu ma quỷ quái trong mắt hắn đều là một vẻ.

Trong lòng có thiện ý sẽ sống, làm ác sẽ chết. Cho nên người mà Âm Sai nói, vì một chút hồn phách dùng nguyên thần của mình chống cự với lôi kiếp, tình cảm như vậy, hắn chưa từng thấy cũng không có cách nào trải nghiệm. Nhưng cảnh tượng như vậy khiến lòng hắn không thoải mái, nhưng cụ thể là không thoải mái như nào, hắn lại không nói ra được.

Phượng Tiêu đi mấy phút trên đường phố không người, chuông điện thoại đột nhiên vang lên. Hắn trực giác là Cố Lâm Tĩnh gọi tới, hắn lấy điện thoại ra liếc nhìn, thật sự là dãy số của Cố Lâm Tĩnh.

Phượng Tiêu nhấn nút kết nối, giọng nói hơi cười của Cố Lâm Tĩnh lập tức truyền đến: “Bây giờ anh có bận không, tôi có làm phiền anh không?” Giọng nói của Cố Lâm Tĩnh rất hay, trong đó còn mang theo cẩn thận từng li từng tí sợ làm Phượng Tiêu mất hứng.

Rõ ràng là cảm xúc không nổi bật, Phượng Tiêu lại có thể cảm nhận được.

Rõ ràng hai người vẫn là người lạ, đối thoại lại giống như bạn bè quen biết đã lâu.

Rất mới lạ, nhưng lại không ghét.

Mấy giây Phượng Tiêu im lặng này, giọng nói của Cố Lâm Tĩnh trong lúc lơ đãng nặng hơi một chút, y nói: “Nếu anh đang bận tôi cúp trước…”

“Không, chuyện đã xử lý xong rồi.” Phượng Tiêu bình tĩnh nói: “Cho nên cậu cũng không quấy rầy tôi.”

“Vậy là tốt rồi.” Trong điện thoại Cố Lâm Tĩnh cười một cái, rất tự nhiên thuận miệng nói: “Vậy lúc nào thì anh về, tôi đi đón anh.”

Phượng Tiêu im lặng, hắn nhìn bầu trời đêm ở Kinh Châu, sau đó nói: “Được, làm phiền cậu rồi.”

Cố Lâm Tĩnh bình thản nói: “Không phiền, nên làm thôi.”

Cúp điện thoại, Cố Lâm Tĩnh ở Vân Châu nhìn màn hình điện thoại tối đen giữa mặt mày hiện lên nụ cười dịu dàng. Sau đó y vội vàng gọi điện cho thư ký của mình, hủy bỏ lịch trình đến Kinh Châu vào ngày mai.

Thư ký Lâm nhận được điện thoại của Cố Lâm Tĩnh im lặng hồi lâu, trong lòng thầm nói vài tiếng đừng kỳ thị kẻ có tiền, bởi vì người có tiền này điên lên không phải chuyện người bình thường như cô có thể nghĩ đến, sau đó cô tỉnh táo tỏ vẻ mình biết rồi, sẽ sắp xếp lại lịch trình mới lần nữa.

Có trời mới biết các cô đã làm gì để Cố Lâm Tĩnh có thể tự nhiên dành thời gian đến Kinh Châu, bây giờ hết thảy thành công cốc.

Nhưng cũng may Cố Lâm Tĩnh không phải sếp tổng keo kiệt, đã hứa hẹn cuối tháng chỗ thư ký mỗi người sẽ có tiền thưởng. Nghĩ tới đây, thư ký Lâm đột nhiên cảm thấy chỉ cần tiền vào túi, Cố Lâm Tĩnh đưa ra yêu cầu như thế nào, cô cũng tràn đầy năng lượng.

*

Lần này Phượng Tiêu ngồi máy bay về Vân Châu, bản thân hắn cũng không thích máy bay, nhưng vé xe hết rồi. Hắn nghĩ nếu đã hứa với Cố Lâm Tĩnh cũng không tiện nuốt lời, nên trực tiếp trở về.

Đi máy bay từ Kinh Châu đến Vân Châu cũng chỉ hơn một tiếng đồng hồ.

Phượng Tiêu xuống máy bay sau đó gọi điện cho Cố Lâm Tĩnh, Cố Lâm Tĩnh nói y đang đợi ở lối ra.

Phượng Tiêu đáp một tiếng, đi về phía lối ra. Xung quanh đều là người đi đường tới tới lui lui cảnh tượng vội vàng, hắn đi không nhanh không chậm. Mặt mũi hắn vô cùng đẹp, đương nhiên hấp dẫn đủ loại ánh nhìn, nhưng có lẽ là khí thế xa cách trên người, không ai dám trực tiếp đi lên phía trước bắt chuyện với hắn.

Đương nhiên, không thiếu được bàn tán xì xào sau lưng.

Cố Lâm Tĩnh cũng không phải chưa bao giờ đi đón người, nhưng lần này cảm thấy rất khác biệt, tim đập rất nhanh.

Y thẳng đứng nhìn chằm chằm đám người, không để ý tầm mắt xung quanh. Khi nhìn thấy Phượng Tiêu theo đám người đi ra, mắt y bỗng mở to hơn, bên trong không tự chủ mang theo ấm áp.

Cố Lâm Tĩnh lẳng lặng đứng ở đó, khi ánh mắt Phượng Tiêu cuối cùng đối diện với y, y chỉ cảm thấy trước mắt có một chùm sáng, chiếu sáng thế giới của y.
« Chương TrướcChương Tiếp »