Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Thiên Sư Omega Chỉ Muốn Vuốt Mèo

Chương 25

« Chương Trước
Cho đến khi một giọng nói không kiên nhẫn truyền đến, "Đừng ồn nữa, tôi chỉ cần một viên trên 20 cara trở lên, độ tinh khiết cùng màu sắc đều là ngọc bích cấp cao nhất, người không có, đừng có tới làm phiền tôi!"

Nghe giọng nói thì là một thiếu nữ trẻ tuổi, mười phần trung khí, hẳn là một Alpha.

Đám người vây quanh nàng trong nháy máy như thủy triều tản ra. Thượng Chỉ lúc này mới thấy rõ, đây là một nữ sinh diện mạo diễm lệ, nhìn qua khoảng 17-18 tuổi, tuổi không khác mình là mấy. Thiếu nữ không kiên nhẫn vuốt tóc, "Tên ngốc chết tiệt, yêu cầu cao như vậy, không phải là cố tình làm khó tôi chứ."

"Vị này....." Thượng Chỉ đi lên trước, chần chờ một lút, cuối cùng kêu, "Vị mỹ nữ này."

Nguyên thân La Đại Xuân chất phác tự ti, rất ít khi giao tiếp với người ta, cho nên đối mặt với Alpha nữ trẻ tuổi xinh đẹp, cậu không biết nên xưng hô thế nào. Nhưng Thượng Chỉ nghĩ, con gái sao, khẳng định đều thích đẹp, cho nên kêu một tiếng mỹ nữ chắc không sai.

Quả nhiên, thiếu nữ Alpha nghe vậy mặt mày hớn hở, "Hehe, anh kêu tôi là mỹ nữ? Không tồi, có mắt nhìn."

Thượng Chỉ mỉm cười, "Mỹ nữ, nghe nói cô thu mua ngọc bích, cô nhìn xem mấy viên này có thể chứ."

Cậu móc ra mấy viên đá quý đào từ trong khu chắn, mỗi cái đều lớn cỡ đầu ngón tay cái, màu lam thâm thúy như hải dương, tinh khiết không tạp chất.

Trong nháy mắt khi cô gái nhìn thấy ngọc bích, đôi mắt sáng lên, "Này! Có thể có thể, hoàn toàn có thể. Bao nhiêu?"

Thượng Chỉ đang định nói một cara 20000 điểm tín dụng, liền nghe cách đó không xa có người hô, "Đại tiểu thư."

Thượng Chỉ nhìn theo hướng âm thanh, người tới lại là chú Lý.

Chú Lý đến trước mặt thiếu nữ, "Đại tiểu thư, cô ở chỗ này làm gì?"

Chẳng lẽ thiếu nữ này chính là em họ Nguyên Diệu Diễm Hàn Lưu Nguyệt? Thượng Chỉ mặt không đổi sắc quan sát hai người. Sau khi cậu rời khỏi khu chắn liền khôi phục ngoại hình Beta, cho nên không lo chú Lý sẽ nhận ra cậu.

Hàn Lưu Nguyệt nghiến răng nghiến lợi nói: "Còn không phải do tên ngốc ấy, y kêu con mua đá quý cho đóa sen trắng kia, còn nói, nếu con không hoàn thành nhiệm vụ này, liền...."

Nói tới đây, cô nhìn Thượng Chỉ đứng thẳng một bên, vội vàng nuốt lời tiếp theo định nói, cô lấy mấy viên đá quý đưa trước mặt chú Lý, "Chú Lý, xinh đẹp ha, con thủ cả ngày mới có mặt hàng tốt như vậy. Chân con sắp tê rần hết rồi."

"Không tệ, rất xinh đẹp." Chú Lý cười gật đầu.

"Đáng tiếc phải tặng cho tiện nhân Thượng Văn kia, con cảm thấy y bị mỡ heo che tim rồi, mới thích loại như này." Hàn Lưu Nguyệt oán niệm đầy mặt cắn đầu ngón tay, "Quả nhiên chỉ có phụ nữ mới có thể nhìn thấu ai là kỹ nữ."

"Đại tiểu thư, lời này về sau đừng nói trước mặt thiếu gia." Chú Lý mặt có chút bất đắc dĩ, "Không phải cô không biết, rất nhiều Omega đều chướng mắt thiếu gia, chẳng sợ y là.... Chỉ có vị kia, vẫn luôn đối xử hữu hảo cực kì thân thiết với thiếu gia."

Hàn Lưu Nguyệt hung hăng phỉ nhổ, "Ai bảo y biến mình thành bộ dạng như quỷ kia. Còn có, người ta chướng mắt y, cũng sẽ không nhận quà của y, nhận tiền y.

Đâu giống đóa sen trắng Thượng Văn, nhận không ít đồ từ y, lại không chịu xác định quan hệ với y, vẫn luôn treo y coi như lớp dự phòng.

Tên ngốc y vậy mà cũng say mê, chẳng qua Thượng Văn chỉ nhìn thoáng qua một chiếc lắc tay ngọc bích ở quầy hàng, nói kiểu dáng không tồi, chỉ là tỉ lệ chủ thạch quá tệ, y liền tung tăng vỗ ngực tỏ vẻ, bản thân sẽ tìm đá quý tốt nhất làm lắc tay như vậy cho cậu ta.

Chú nói y tiện hay không!

Còn bắt ta lại đây, tên ngốc chết tiệt!"

"Tiểu thư, cô đừng nóng." Nhìn Hàn Lưu Nguyệt càng nói càng tức, chú Lý bất đắc dĩ lắc đầu.

Lúc này, ông nhìn thấy Thượng Chỉ đứng ngốc một bên, vội vàng hỏi, "Vị tiểu ca này, đá quý này cậu bán thế nào?"

"Một cara 50000 điểm tín dụng." Thượng Chỉ nhàn nhạt nói.

"Quý như vậy, có thể bớt chút không?" Chú Lý cười cười.

"Đúng vậy, anh trai này. Tôi nghe nói giá cao nhất năm.nay cũng chỉ là một cara 30000 điểm, giá này của anh có phải hơi cao rồi không?" Hàn Lưu Nguyệt ngừng oán giận, mặc cả thử.

"Thật không thể ít hơn." Thượng Chỉ rũ mi xuông Nguyên Diệu Diễm không phải có tiền sao? Không phải nguyện vung tiền như rác vì Thượng Văn sao? Bản thân sao lại không thành toàn cho y được.

"Nếu không chúng ta lại xem tiếp?" Chú Lý dùng ánh mắt trưng cầu nhìn Hàn Lưu Nguyệt.

Hàn Lưu Nguyệt ngẩng đầu, lúc này sắc trời đã dần tối, cô khẽ cắn môi, "Thôi, chọn cái này đi, dù sao cũng là tiền tên ngốc kia."

Nếu hôm nay không thể mua được đá quý tốt, nhiệm vụ tiêu diệt dị thú hình ngày mai, cô đừng nghĩ tham gia.

Một lát sau, tài khoản Thượng Chỉ thu được mấy trăm vạn.

Nhưng cậu lại không phải rất vui, làm một thiên sư, cậu biết mình không phải một người tham lam. Coi như sám hối cho vừa rồi cậu tăng giá vô tội vạ, sau đó cậu lại móc ra một ngọc bích hồng phấn, đưa cho Hàn Lưu Nguyệt, "Mỹ nữ, tặng cho cô, cô xinh đẹp như vậy. Cầm đi làm một trang sức thật đẹp."
« Chương Trước