Chương 6: Chiêu Đãi Thật Tốt

Hiện tại đã trễ, không thể trở về nhà kịp, Độc Cô Hạo Viêm đành tìm một khách sạn ở gần đó. Nơi này là khu du lịch nên có rất nhiều khách sạn cùng nhà nghỉ.

Độc Cô Hạo Viêm đang tìm khách sạn 3 sao tốt nhất.

Nói chung, người giàu có khi đến đây đều sẽ tìm khách sạn này.

Lúc xuống xe, Độc Cô Hạo Viêm xách theo một chiếc cặp da, bên trong có điện thoại di động, ví tiền, bao đựng thẻ cùng các vật dụng khác. Ngược lại, Đạo Miểu xách túi lớn túi nhỏ ngã xuống xe.

Độc Cô Hạo Viêm: "...!"

Hai người vừa tiến vào, nhân viên khách sạn nghênh đón trợn tròn mắt, vừa nhìn đã biết Độc Cô Hạo Viêm là người giàu có, tổng tài đầy phong độ, nhưng vị khách phía sau lưng...Sao lại ăn mặc như tiểu đạo sĩ vậy? Còn mang theo rất nhiều thứ!

"Hoan nghênh quý khách!" Nữ nhân viên nghênh đón vẫn nhiệt tình chào hỏi: "Tiên sinh, ngài đi mấy người? Ngủ hay là dùng cơm?"

"Cả hai." Độc Cô Hạo Viêm đi thẳng tới quầy lễ tân: "Cho hai gian phòng, thuận tiện làm một cái thẻ ăn."

"Vị này...chân nhân, ngài là người của Học viện Đạo giáo sao?" Nữ nhân viên nghênh đón không thể không hỏi, bỏi vì Học viện Đạo giáo bọn họ cũng ở chỗ này, chẳng qua là bao luôn cả một tầng khách sạn, nếu cậu cùng nhóm với bọn họ, thì cô cần phải đi thu xếp.

"Không phải." Không đợi Đạo Miểu trả lời, Độc Cô Hạo Viêm đã lên tiếng trước: "Cậu ta đi cùng với tôi."

"A, được rồi, chúc hai vị tiên sinh có một đêm vui vẻ." Nữ nhân viên nghênh đón trở lại cửa chính khách sạn.

Nữ nhân viên lễ tân đưa hai thẻ phòng, hai thẻ ăn cùng chứng minh thư và thẻ ngân hàng của Độc Cô Hạo Viêm: "Tiên sinh, thủ tục đã xong, phòng 808 và 809. Mỗi thẻ ăn được nạp 1000 NDT."

Nữ nhân viên lễ tân còn nói với Độc Cô Hạo Viêm một đống giới thiệu, nhưng anh không nghe, trực tiếp nhấc chân rời đi, Đạo Miểu vội vàng đuổi theo.

Có nhân viên phục vụ tới giúp Đạo Miểu xách đồ, nhưng cậu lại né tránh: "Cái này tôi tự xách được."

Những món đồ trong túi hành lý của cậu, phần lớn đều là pháp khí, không thể để người khác tùy ý chạm vào. Hơn nữa, nhân viên phục vụ này vừa nhìn đã biết là một người bình thường, mệnh không tốt, khóe mắt khẽ nhướng, ái mộ hư vinh; thần sắc tùy tiện, như vô văn lục bình, hạng người này tâm cao ngất trời. Ánh mắt hắn nhìn cậu rất không kiên nhẫn, nhưng nhìn về phía Độc Cô Hạo Viêm lại rất háo hức.

Bởi vì nhìn vào liền biết cậu chắc chắn là người không có tiền, còn Độc Cô Hạo Viêm trông giống như là một đại phú gia a!

Nhân viên phục vụ vốn không thích, nếu không phải khách sạn có quy định, hắn mới không nguyện ý chủ động đi xách đồ cho người này, mấy thứ trong đó là cái gì a?

Độc Cô Hạo Viêm nghe được lời của Đạo Miểu, nhìn cậu một cái, không nói gì, đi vào thang máy, đi thẳng lên tầng 8.

Đến nơi, Độc Cô Hạo Viêm mở cửa phòng mình, chỉ vào cửa phòng bên cạnh, đưa thẻ phòng cho Đạo Miểu: "Cậu biết dùng chứ?"

"Ừm!" Đạo Miểu gật đầu, nhanh nhẹn đi mở cửa phòng.

Độc Cô Hạo Viêm trong lòng thở phào nhẹ nhõm: Cảm tạ trời đất, mặc dù nhìn cậu ta như người nhà quê, nhưng trên thực tế vẫn là một người hiện đại.

Vào phòng, Độc Cô Hạo Viêm gọi điện thoại cho Độc Cô lão, ngay sau đó người đầu dây bên kia hỏi: "Cháu tìm được người rồi sao?"

Độc Cô Hạo Viêm: "...!"

"Đã tìm được..." Độc Cô Hạo Viêm cứng họng: Đã là buổi tối, vậy mà ông nội thậm chí còn không có hỏi thăm anh đã ăn cơm tối hay chưa?

"Mau dẫn người ta đi ăn chút gì đi, đừng để bị đói, nhớ gọi một vài món ngon, đừng sợ tốn tiền." Độc Cô lão ân cần nói: "Phải tìm chỗ ở tốt, ta đã xem qua, ở đó có một khách sạn 3 sao khá là tốt."

"...Hiện tại chúng con đang ở đó." Độc Cô Hạo Viêm gần như nghiến răng nghiến lợi.

"Vậy là tốt rồi, cháu phải tiếp đãi người ta thật tốt, không được thất lễ. Ngày mai trở về sớm một chút, ta đã sai người hầu thu thập căn phòng bên cạnh phòng cháu cho quý nhân ở." Độc Cô lão rất cao hứng.

Có quý nhân tương trợ, có lẽ mệnh toi mạng chi kiếp của đại tôn tử có thể qua khỏi.

"Ông nội, căn phòng bên cạnh phòng con, là dành cho Hoàng Phủ ở." Độc Cô Hạo Viêm nhắc nhở Độc Cô lão.

Thỉnh thoảng bởi vì công việc bận rộn, Hoàng Phủ sẽ ngủ ở tổ trạch Độc Cô gia một đêm.

Hai nhà Hoàng Phủ cùng Độc Cô là bằng hữu thế gia, luôn hỗ trợ lẫn nhau. Mà anh cùng Hoàng Phủ lại cùng nhau ra riêng để khởi nghiệp.

--------o0o--------

Hết chương 6