Chương 13: Tiểu Thuyết Gia Bất Đắc Dĩ

“Lạc Thư, tôi trông như thế nào trong mắt cậu?” Trương Lăng buột miệng hỏi.

“Ừ ~~ Trong sáng và bí ẩn như một viên ngọc trai đen, ngoại hình thì có chút dễ nhìn.” Lạc Thư nhìn chằm chằm vào thân thể của Trương Lăng từ trên xuống dưới, cậu thấy năng lượng màu đen của anh vẫn tồn tại trong ánh mặt trời chói lọi nhưng không làm lu mờ vẻ ngoài lịch lãm và ưa hình của anh.

Trương Lăng im lặng một lúc rồi quay người đi về phía đường dành cho người đi bộ, khi sắp băng qua thì tính hiệu đèn dành cho người đi bộ đang chuyển màu đỏ. Trương Lăng đứng lại chờ đợi, anh ngước nhìn đèn giao thông ở ngã tư rồi đột nhiên cười thầm.

"Tuy lời nói ra có hơi kém, nhưng mắt thẩm mỹ cũng không tệ."

Công ty nơi Trương Lăng làm việc là một studio, đây là một studio cá nhân mà anh đã tự mở khi còn học đại học. Công việc kinh doanh chính là quản lý các tác phẩm truyện do chính anh ấy viết ra. Công việc của Trương Lăng là viết truyện, anh là một tiểu thuyết gia chuyên viết về đề tài kinh dị trinh thám, đó là nghề nghiệp có liên quan trực tiếp đến khả năng xâm nhập vào giấc mơ của anh. Vì khả năng đi vào giấc mộng của mình mà Trương Lăng đã chìm đấm trong đủ loại ác mộng từ khi còn rất nhỏ, anh đã nhìn thấy quá nhiều bóng tối và sự xấu xa trong bản chất con người, những điều này đã từng khiến anh suy sụp trong thời gian dài. Kết quả là anh dần mất đi thiện cảm và nhận thức về những điều đẹp đẽ xung quanh, anh chỉ có thể nhìn thấy mặt tối của bất cứ thứ gì hiện hữu trước mặt mình. Ví dụ, khi anh còn là học sinh trung học, có một lần giáo viên yêu cầu một học sinh nữ bị điểm kém lên văn phòng và đề nghị nữ sinh đó phải học bù sau giờ học. Trong tiềm thức của Trương Lăng đã nhìn thấy giáo viên này đang muốn lợi dụng nữ sinh đó, trong lúc không có ai, người này sẽ xâm phạm nữ sinh trong văn phòng của ông ta. Lần đó Trương Lăng đã chủ động ở lại để cùng học với nữ sinh nên làm thầy giáo rất tức giận và kể từ đó ông ta rất ghét anh. Một lần khác khi nhìn thấy một người lạ ôm một đứa trẻ đang ngủ trên đường, anh cảm nhận được đứa trẻ này đã bị bắt cóc, và người đang ôm đứa trẻ chắc chắn không phải là người thân của nó. Anh đã đi theo và chờ lúc tên bắt cóc lơ đãng, nhanh chống ôm lấy đứa bé và chạy đến đồn cảnh sát, sau khi thấy đứa bé được an toàn anh mới rời đi.

Có vô số sự cố như vậy xảy ra với anh, dần dần Trương Lăng bắt đầu nhận ra những điều xấu xa như thế không nên xảy ra trên thế giới này. Từ trước đến nay, sống ở thành phố xô bồ này, anh luôn khép mình không muốn va chạm vào cuộc sống ồn ào cũng bởi vì năng lực kỳ dị của mình. Nhưng nếu cứ khép mình thì sẽ mãi khổ sở bởi những giấc mơ khủng khϊếp đó cứ xâm chiếm tâm chí anh. Không thể khép mình, bất buộc anh chỉ có thể hòa nhập, nhưng từ trước đến nay những người có năng lực đặc biệt sẽ rất dễ bị chú ý, vì vậy anh bắt đầu tìm bác sĩ tâm lý cho mình. May mắn thay bố mẹ Trương Lăng tuy không thân thiết lắm với con trai nhưng họ không bỏ mặt Trương Lăng, họ đã mời tất cả những bác sĩ tâm lý giỏi nhất ở thành phố để chữa trị cho anh, nhưng cuối cùng chỉ có một bác sĩ tâm lý có thể đưa ra lời khuyên tốt nhất dành cho Trương Lăng.

"Nó giống như việc anh bị nhốt trong một thế giới liên tục chuyển động rất đáng sợ, và anh không thể thoát khỏi nó. Tôi sẽ cố gắng giúp anh tìm ra lối thoát, nhưng đáng tiếc là tôi không đủ khả năng. Tất cả những gì tôi có thể làm bây giờ là cho anh một vài lời khuyên để anh tự tìm ra lối thoát. Anh đã bao giờ chơi trò “Mười tám tầng địa ngục” trong công viên giải trí chưa? Mười tám tầng địa ngục rất đáng sợ nhất là khi anh vào đó một mình, nhưng nỗi sợ hãi và kinh hoàng sẽ giảm bớt khi anh cùng đi với một người khác, và cứ khi thế, sự kinh dị sẽ bớt đi khi anh đi cùng với nhiều người. Căn phòng chật cứng người nên anh không còn cảm thấy sợ hãi nữa. Cũng giống như vậy, nếu anh không thể thoát ra thì hãy để mọi người cùng bước vào thế giới của anh."

Trương Lăng không thể đưa mọi người vào giấc mơ của mình, vì vậy tất cả những gì anh có thể làm là viết ra tất cả những giấc mơ mà anh bị kéo vào đó. Kể từ năm đầu tiên ở trường trung học, anh đã viết và đăng liên tục các cuốn tiểu thuyết kinh dị của mình trên Internet. Vì là một trang truyện không quá phổ biến nên ban đầu cũng không có ai đọc, mỗi khi Trương Lăng đăng một cậu truyện mới về giấc mơ của mình, sau mỗi câu truyện được đăng lên, anh cảm thấy sự nặng nề trong tâm trí của mình nhẹ đi rất nhiều. Bởi vì hầu hết những câu chuyện anh viết đều là chuyện có thật, nên cảm giác thay thế giảm đi rất mạnh mẽ. Vì thế mà theo thời gian, chuyên mục những câu chuyện của Trương Lăng đã được rất nhiều độc giả biết đến. Từ khi sự kiểm soát khả năng đi vào giấc mơ của anh ngày càng mạnh mẽ hơn, anh có thể dần dần đi vào giấc mơ mà gắn liền với giấc mơ đó thông qua chủ nhân của giấc mơ, anh bắt đầu viết và viết, cuốn tiểu thuyết đầu tiên của Trương Lăng ra đời với tựa đề “Những tên tội phạm nguy hiểm.” Cuốn sách này đã bán rất chạy kể cả truyện chữ lẫn xuất bản truyện tranh.

Đó là bao gồm những vụ án gϊếŧ người hàng loạt, một trong những người sống sót sau khi chứng kiến được cảnh sát giải cứu đã gặp ác mộng cả đêm, vì quá sợ hãi nên giấc mơ của người sống sót đó sẽ có liên hệ với giấc mơ của kẻ sát nhân, và Trương Lăng đã bắt được nó, anh theo giấc mơ của nạn nhân đi vào giấc mơ của kẻ gϊếŧ người. Trong giấc mơ đó, anh theo dõi toàn bộ quá trình của tên sát nhân từ khi hắn mới nảy sinh ý tưởng muốn gϊếŧ người, cho đến khâu chuẩn bị gϊếŧ người và khi hắn hành động, hắn đã gϊếŧ liên tiếp sáu nạn nhân sau khi bị cảnh sát bắt giữ.

Trương Lăng đã ghi lại một cách chi tiết về vụ việc đã xảy ra. Bởi vì câu chuyện của anh rất giống với vụ án vừa mới được cảnh sát phá án, nên nó đã gây chấn động mạnh vào thời điểm đó, thậm chí còn khiến đội trưởng đội cảnh sát hình sự kinh hãi vô cùng và cho người theo dõi, điều tra Trương Lăng một thời gian khá dài.

"Có nhiều chi tiết được viết trong cuốn tiểu thuyết của anh mà chúng tôi không thể phát hiện ra sau khi đọc nó, nhưng chúng tôi đã thẩm vấn kẻ sát nhân và những gì anh viết tất cả điều là sự thật không hề có chút khác biệt nào so với lời khai của kẻ phạm tội. Làm sao anh có thể biết được điều đó? Những suy tính và cách thức mà hắn khi gϊếŧ người?"

Nếu trường hợp vụ án không xảy ra ở địa điểm cách đó hàng nghìn dặm của một thị trấn nhỏ rất xa thành phố, và lúc đó Trương Lăng đang là sinh viên tại trường đại học vào thời điểm xảy ra vụ án thì chắc chắn anh sẽ bị nghi ngờ là đồng phạm với kẻ sát nhân hàng loạt đó.

“Suy luận logic.” Trương Lăng chỉ đáp lại viên cảnh sát bằng bốn từ.

Trước khi anh rời khỏi đồn cảnh sát, đội trưởng đội cảnh sát hình sự vẫn nhìn chằm chằm vào bóng lưng Trương Lăng rồi lảm nhảm nói một mình.

“Anh không phải tội phạm nên tôi không thể bắt anh, nhưng nếu đây thật sự là do anh tự suy luận thì anh là một thám tử có năng khiếu nhất và tôi từng gặp. Nhưng đáng tiếc anh lại dùng nó để viết truyện."

Trương Lăng tất nhiên nghe thấy, anh biết viên cảnh sát đang muốn cảnh cáo mình, nhưng anh không quan tâm, trước đây đã có một nhóm người tự nhận là những người trong hội pháp sư, họ đã nói sự tồn tại của anh còn đáng sợ hơn tất cả những kẻ sát nhân hàng loạt trên đời này, rằng anh có đủ năng lực hắc ám để hủy diệt cả thế giới, kể cả thế giới của những giấc mơ.