Chương 29: Nhãn Lực

"Nhưng không phải cảnh sát đã nói miễn tôi không sống một mình là được mà? Ban ngày tôi ở đây, khi anh xong việc thì chúng ta cùng về nhà, điều này không phải là an toàn hơn hay sao?” Lạc Thư nói rất có tình có lý.

Tuy Trương Lăng biết rõ những gì Lạc Thư nói là hợp lý, nhưng tốt hơn hết không nên trở thành mục tiêu của kẻ sát nhân biếи ŧɦái đó ngay từ đầu còn hơn là nơm nớp lo sợ rồi cảnh giác. Nhưng... Thôi quên đi, dù sao thì anh cũng thức vào ban đêm vì không thể ngủ được, lúc đó Trương Lăng có thể cảm nhận được một chút thay đổi của thế giới xung quanh, cho nên đó không phải là vấn đề gì lớn.

“Đi thôi, anh đi làm trước, nếu có việc gì em cứ gọi điện cho anh.”

Nghĩ vậy nên Trương Lăng không thuyết phục Lạc Thư nữa, anh đứng dậy và đi vào phòng làm việc của mình. Sau khi Trương Lăng đi được một lúc, Lạc Thư đến gốc chứa sách lấy cuốn tiểu thuyết hôm trước vừa đọc được hai chương ra tiếp tục đọc, dường như càng đọc cậu càng hiểu thêm một chút bên trong con người thật của Trương Lăng, cuốn tiểu thuyết này không chỉ có một cốt truyện hay mà còn hay ở phong cách viết và cách diễn đạt nội tâm hết sức sâu sắt. Lạc Thư hiểu được nội tâm của Trương Lăng cũng khá đơn giản chứ không phức tạp và hiểm ác như những giấc mơ của anh. Nghĩ đến vấn đề này, gương mặt Trương Lăng đột nhiên hiện lên trong tâm trí Lạc Thư. Đó là một thanh niên có mái tóc đen huyền được cắt gọn gàng, quần áo đi làm hay ở nhà điều đơn giản và tầm thường nhưng rất sạch sẽ tươm tất, cũng không kém phần thanh nhã khiến người nhìn liên tưởng đến một người có điều kiện sinh hoạt sống khá tốt chứ không nói là dư giả. Anh không mang trang sức cũng chẳng đeo thứ gì trên người ngoài một chiếc đồng hồ đơn giản, cũng đơn giản giống như anh. Vẻ đẹp của anh không ở trong đường nét thanh tú, cũng không ở trong nước da trắng sáng, mà phảng phất trong nét tinh anh linh động, cởi mở và có phần lạnh lùng, trong đôi mắt đen sâu và lớn mỗi khi anh dùng ánh mắt đó nhìn cậu, Lạc Thư thấy được trong đôi mắt đó là sự đa sầu đa cảm và chiều sâu thăm thẳm trong tâm hồn khó có thể xâm chiếm được.

Lạc Thư không có kinh nghiệm cũng không có mắt nhìn người, vì khi ở trên núi, đa số người cậu gặp điều là người trúng tà hay bệnh tật, những gương mặt xanh xao đầy sợ hãi kèm theo sự ngơ ngác thất thần, chưa bao giờ cậu được chiêm ngưỡng một khuôn mặt nào biểu lộ tâm hồn tế nhị một cách tuyệt vời như thế. Tuy Trương Lăng là một mộng ma và thường xuyên bị những ác mộng tà ác lôi kéo, nhưng đến giờ phút này anh vẫn cố gắng chế ngự nó và không để những thứ xấu xa đó xâm chiếm tâm trí, cho thấy anh là một người vô cùng nghị lực và có quyết tâm rất mãnh liệt.

Lúc này Huỳnh Đông vừa chuẩn bị xong một đĩa đồ ăn nhẹ mang đến cho Lạc Thư.

"Hôm qua ông chủ làm thêm giờ vì bản thảo cần phải chỉnh sửa rất nhiều, hôm nay chắc sẽ được về sớm."

"Cảm ơn anh." Lạc Thư nhận lấy đĩa đồ ăn từ tay Huỳnh Đông.

Khi nhìn lướt qua con búp bê trên bệ cửa sổ cách đó không xa, Huỳnh Đông giả vờ với cảm giác hiếu kỳ mà lên tiếng hỏi Lạc Thư.

“Con búp bê đó, tại sao cậu lại đặt nó trên bệ cửa sổ?”

“Nó đang tắm nắng.” Lạc Thư đáp.

“Búp bê cũng biết tắm nắng!!! Chắc cậu đem nó đi phơi cho khô đúng không? Nhưng tôi thấy nó đâu có bị ướt tại sao lại đem phơi nắng?” Huỳnh Đông ngạc nhiên hỏi.

“Anh không thấy sao?”

“Thấy cái gì?” Huỳnh Đông khó hiểu hỏi.

“À tôi quên mất, vì anh không nhìn thấy mà, có một nguồn năng lượng đen trên con búp bê.” Lạc Thư nói.

Huỳnh Đông ngạc nhiên, “Nó là cái gì? Cái năng lượng đen mà cậu đang nói nó từ đâu ra? Tuy sách của ông chủ luôn viết về ma quỷ, nhưng chúng ta đang sống trong một xã hội khoa học kỹ thuật tiên tiến, cậu không nên quá mê tín dị đoan thì hơn."

Tuy trong lòng có điểm tin tưởng nhưng lại không chịu thừa nhận, từ trước đến nay đối với những câu chuyện thần bí ma quỷ, Huỳnh Đông chưa bao giờ tin chúng có thật, thậm chí anh còn cho là nhảm nhí không nên đọc. Cũng may anh không phải là một biên tập viên, nếu không đã bị Trương Lăng đổi việc từ lâu.

Lạc Thư nhìn chằm chằm Huỳnh Đông trong vài giây, ngay khi Huỳnh Đông không nói tiếp nữa cậu mới mỉm cười rồi cúi đầu tiếp tục đọc sách. Đối với một người bình thường thì dù có giải thích thế nào họ cũng sẽ không hiểu, nên tốt nhất là không nên giải thích làm gì.

Phản ứng này là gì nhỉ?

“Cậu Lạc Thư!?” Huỳnh Đông gọi khi thấy Lạc Thư không trả lời mình.

“Hả?”

“Đó… Trong con búp bê đó thực sự có năng lượng đen sao?”

Đây không phải là Huỳnh Đông cố ý muốn giả vờ, anh thực sự không nhìn thấy bất kỳ năng lượng đen nào trên con búp bê, ngay cả một thiên sư khi ngày đầu tu luyện cũng không thể nhìn thấy được hắc khí, vấn đề này cái cần có là nhãn lực.

“Ừ, nhưng không nhiều đâu, chỉ có một chút, tắm dưới ánh mặt trời sẽ tan nhanh thôi.” Lạc Thư nói.