Chương 7: Xác Nhận Thân Phận

Mặc dù thân phận của Lạc Thư chưa được xác nhận hoàn toàn, nhưng Trương Lăng thực sự đã có một chút tin tưởng vào điều mà cậu ấy nói, dù có âm mưu chống lại anh cũng không thể tìm ra một lời nói dối có thể bị phá vỡ chỉ bằng một vài câu hỏi sâu xa. Dù vậy, nhưng sau khi lên lầu, Trương Lăng vẫn gọi điện cho bố mẹ mà anh đã lâu không liên lạc để xác nhận thân phận của Lạc Thư.

“Trương Lăng, là con à?” Khi mẹ anh nhận được cuộc gọi, giọng bà đầy ngạc nhiên.

“Là con.” Bởi vì khả năng mơ tưởng và đi vào trong mộng của mình mà Trương Lăng từ khi còn nhỏ đã không sống gần bố mẹ. Sau khi trưởng thành và tự lập, anh cũng rất ít khi về nhà, ngay cả điện thoại gọi về cũng vào dịp cuối năm để chúc mừng năm mới. Anh không biết mình nên giao tiếp thế nào với bố mẹ vì anh hiểu họ còn hơn cả bản thân họ, trong những giấc mơ của họ hầu như đều có mặt anh.

Lúc này điện thoại đã kết nối, ngoại trừ một câu trả lời khô khan nhất thời cũng không biết nên tiếp tục trò chuyện như thế nào với mẹ mình.

“Con… Có chuyện gì vậy?” Mẹ Trương Lăng biết tính tình con trai bà, đột ngột gọi điện thoại vào thời điểm này là có chuyện gì xảy ra rồi.

“Con có chuyện muốn hỏi mẹ.” Khi Trương Lăng nghe mẹ hỏi vẻ mặt anh lập tức trở nên tự nhiên hơn như có sự gần rũ và hơi ấm của người thân yêu bên cạnh mình, anh liếc nhìn Lạc Thư vẫn đang ngoan ngoãn đứng ở cửa ra vào sau đó quay ra phía cửa sổ và nói chuyện cùng mẹ mình.

“Mẹ có biết người tên Lạc Thư không?

”Lạc Thư?" Mẹ Trương Lăng rất ngạc nhiên.

"Phải, một cậu con trai người dân tộc thiểu số vừa tròn mười tám tuổi. "

"Vị hôn thê của con sao?" Vừa nghe lời giới thiệu của Trương Lăng thì mẹ anh đã liền nhớ ra ngay.

Khóe miệng Trương Lăng giật giật: "... Mẹ nói đó là người sẽ kết hôn cùng con?"

"Mẹ nhớ rồi, lúc con năm tuổi thì được hứa hôn với một đứa bé gần một tuổi tên là Lạc Thư." Mẹ Trương Lăng kích động nói, "Nhưng chuyện đã qua lâu như vậy rồi mà, bọn họ thật sự đến tìm con sao?”

"Chuyện gì đã xảy ra vậy? Mẹ nói rõ ràng hơn cho con nghe đi.” Trương Lăng nhướng mày khó hiểu hỏi.

"Đó là hơn mười tám năm trước. Năm đó bố con và mẹ đưa con đi du lịch đến vùng núi ngoại thành, ở đó rất hoang vu nhưng phong cảnh rất đẹp, đêm đó ở trong một khu nhà nghỉ của làng, đột nhiên con đổ bệnh... Không, đó không phải là một căn bệnh giống như nóng sốt hay cảm lạnh thông thường, mà nó là... " Nhắc đến chuyện này Mẹ của Trương Lăng đột nhiên thấy hoảng sợ.

“Không sao, mẹ nói tiếp đi, con nghe.” Vẻ mặt của Trương Lăng không hề thay đổi, chốc chốc anh lại liếc nhìn Lạc Thư một cái.

Từ nhỏ anh đã biết vị trí của mình trong lòng bố mẹ, họ thà tin rằng con trai họ mắc một chứng bệnh nan y không thể chữa được còn hơn là sinh ra một con quái vật kỳ dị không giống ai.

"Chỉ là... Cứ về đêm thì con lại khóc, thỉnh thoảng còn la hét rất đáng sợ. Mẹ nhớ hôm đó chúng ta đang nghỉ ngơi trong một nhà trọ của một ngôi làng nhỏ dưới chân núi, vào nửa đêm đột nhiên con thức dậy, vừa la vừa khóc rất khủng thϊếp, dỗ thế nào cũng không được. Bố và mẹ sợ sẽ làm phiền khách du lịch, cho nên nghe theo lời chỉ dẫn của người chủ nhà đưa con ra khỏi nhà nghỉ, lái xe theo con đường lên núi để gặp một thiên sư của làng, những người ở đó điều gọi ông ấy như thế."

"Thiên sư?!"

Mắt thấy Trương Lăng đang nhìn sang, Lạc Thư nghĩ anh đang nói chuyện về mình vì vậy cậu tỏ ra thân thiện mỉm cười gật đầu với Trương Lăng, nhưng Trương Lăng không đáp lại nụ cười đó mà quay mặt đi.

"Đó là do những người dân làng gọi ông ấy như vậy, ông ấy giúp chữa bệnh và làm bùa phép trừ tà cho người dân ở đó, họ tôn sùng và rất kính trọng ông ấy. Khi mẹ bế con vừa bước vào nhà, chỉ liếc nhìn con một cái ông ấy đã biết con đang gặp ác mộng, sau đó đưa tay ra và vỗ nhẹ vào đầu con, ngay lập tức con ngừng khóc." Mẹ của Trương Lăng nhớ lại, "Vì vậy, vào sáng sớm ngày hôm sau bố và mẹ quyết định rời đoàn du lịch và ở lại nhà nghỉ của làng, để mong muốn thầy sẽ chữa khỏi bệnh cho con và con không còn gặp ác mộng nữa. Nhưng thầy thiên sư đó đột nhiên nói rằng ông ấy rất thích con và muốn con cùng cháu của ông ấy hứa hôn, sau này đến tuổi trưởng thành sẽ chính thức lấy nhau."

"Vì vậy mà mẹ đã đồng ý?"

"Bố và mẹ không có sự lựa chọn nào vào lúc đó." Mẹ của Trương Lăng giải thích, "Chỉ khi con đeo vào vòng tay đồng tâm của ông ấy con mới yên giấc ngủ mà không la hét hay khóc mỗi đêm, và đứa bé kia cũng rất đặc biệt, khi để con ngủ cùng nó thì cả hai đều ngủ rất ngon lành, còn ôm nhau nữa. Sau khi rời khỏi ngôi làng, mẹ cứ nghĩ họ sẽ không bao giờ liên lạc với chúng ta nữa, và thật vậy, từ ngày hôm đó họ không tìm đến nhà chúng ta một lần nào, cho nên bố và mẹ cứ nghĩ thầy thiên sư đó chỉ nói đùa mà thôi"

Trương Lăng hít một hơi, " Vậy thì làm sao cậu ấy có địa chỉ chỗ ở hiện tại của con?

"Làm sao họ có thể biết được chứ, mẹ không nói địa chỉ của con cho bất kỳ ai. Hơn một tháng trước thiên sư đột nhiên gửi cho bố mẹ một bức thư hỏi thăm gia đình ta. Bố và mẹ muốn nói với con nhưng lúc đó con đang trong tình trạng tồi tệ. Vì vậy, mẹ..."

"Làm thế nào mẹ lại biết tình trạng của con không tốt chứ?” Đôi mắt Trương Lăng chìm vào suy tư, anh đã ngã bệnh một tháng trước và lúc đó anh không hề nói với ai về tình trạng của mình ngay cả gọi điện cho bố mẹ cũng không.

“Con không đến gặp bác sĩ Minh Vũ nữa.” Mẹ Trương Lăng hỏi.

Thì ra là bà chỉ đoán khi không thấy bác sĩ gọi điện báo tình trạng của con trai mình. Mỗi lần Trương Lăng bị hoảng loạn hay mất kiểm soát thì thường đến gặp bác sĩ, lúc đó anh đã năm ngày năm đêm không ngủ, bác sĩ Minh Vũ chẩn đoán và sợ rằng anh không muốn thông báo cho bố mẹ khi anh gặp sự cố như vậy vào lần tiếp theo.

"Họ đến tìm con sao? Họ đang cố gắng làm gì?" Mẹ của Trương Lăng hỏi.

“Con vẫn chưa hỏi.” Trước tiên Trương Lăng chỉ muốn xác nhận danh tính của Lạc Thư, sau đó mới hỏi những thứ cần thiết.

"Trương Lăng, thiên sư này đã giúp đỡ khi con còn nhỏ, thái độ của họ cũng rất tốt với chúng ta. Ngoài ra, nếu như họ muốn con thực hiện hôn ước..."

"Mẹ muốn con đồng ý sao?" Trương Lăng cau mày.

"Không, mẹ biết con có ý kiến

riêng của mình, đám cưới không nên vội vàng ngay lúc này. Nếu con không muốn, bố mẹ sẽ không ép buộc con đâu. Lúc chúng ta rời khỏi ngôi làng, bố con cũng để lại rất nhiều tiền cho thầy thiên sư đó. Nhưng con biết hoàn cảnh của mình mà, có thể sau này con sẽ cần đến sự giúp đỡ của thầy thiên sư thì sao... " Mẹ Trương Lăng bày tỏ ý kiến

của mình một cách cẩn thận.

“Mẹ muốn con cưới một người con trai giống mình sao?” Trương Lăng thẳng thắn nói.

“Con trai?” Mẹ Trương Lăng hoảng hốt, “Sao có thể chứ? Lúc đó mẹ thấy đứa bé được bọc trong bộ quần áo dân tộc màu sắc sặc sỡ, còn có chấm đỏ trên trán, mẹ cứ tưởng đó là một bé gái, nhưng mặt mũi đứa bé thật sự rất đáng yêu không giống bé trai chút nào.”

“Nhưng người đến tìm con là một thằng nhóc tên là Lạc Thư, còn cầm theo hôn ước và nói chính cậu ta là người đã cùng con hứa hôn từ rất nhỏ.”

“Chắc có sự nhầm lẫn gì ở đây?” Mẹ Trương Lăng bối rối, “Con hỏi kỷ lại cậu ấy thử xem sao.”

“Con biết rồi, con chào mẹ.” Sau khi gửi lời chào với mẹ của mình, Trương Lăng cúp điện thoại.

Anh không muốn nghe giọng điệu thận trọng và đầy lo lắng của mẹ mình, như thể anh sợ bà sẽ không yên tâm khi thấy một thầy thiên sư đến tìm con trai mình mà người đó lại là nam, điều này chỉ gợi lại cho bà những ký ức rất tồi tệ về một đứa con quái dị của mình.

Thở ra một luồng không khí nặng trĩu, Trương Lăng quay lại, Lạc Thư vẫn đứng ở cửa ra vào như thể cậu biết thân phận của mình đã được xác nhận, trong mắt cậu lóe lên một niềm vui. Trương Lăng đột nhiên hiểu tại sao anh không cảm thấy ghê tởm ngay từ cái nhìn đầu tiên của Lạc Thư, và thậm chí anh còn muốn cho phép cậu đi theo khi nghĩ cậu là một hồn ma đeo bám. Không phải vì tâm trạng của anh lúc đó rất tốt mà là vì thứ năng lượng tỏa ra từ trên người Lạc Thư, chính thứ năng lượng đó và biểu cảm trên gương mặt cậu với đôi mắt sáng đen láy và đôi môi nhìn anh mỉm cười, có một cái gì đó tha thiết và ân cần, đây là điều mà đã từ lâu anh chưa từng gặp qua đối với một người xa lạ. Khi khả năng đi vào giấc mơ của Trương Lăng ngày càng mạnh mẽ và gặp ác mộng ngày càng nhiều, những âm khí cùng sự oán niệm bao xung quanh cơ thể anh ngày càng nhiều hơn, cho nên cái mà anh mang lại cho người khác chỉ là sự cảm nhận rất ảm đạm và u ám. Mỗi lần đi tàu điện ngầm anh đều bị chặn lại để kiểm tra thẻ căn cước, khi lái xe trên đường, hễ gặp cảnh sát là sẽ bị gọi lại ngay. Mọi người khi nhìn thấy anh đều tránh né hoặc hoảng sợ, một số khác thì cau mày khó chịu, lâu rồi anh không gặp ai vừa nhìn thấy mình liền mỉm cười.

“Vào đi.” Trương Lăng nói với Lạc Thư.

Ánh mắt Lạc Thư sáng lên, cậu cởi giày ra và đi chân trần bước vào phòng khách.

Trương Lăng liếc nhìn bàn chân trắng nõn và mềm mại của cậu, anh xoay người đi đến tủ giày ở lối vào lấy ra một đôi dép lê chưa bao giờ mang đưa lên trước mặt Lạc Thư.

“Mang vào.”

“Cảm ơn.”

Lạc Thư mỉm cười nhận lấy đôi dép và mang vào, lòng bàn chân nhỏ của cậu không vừa với kích cỡ có phần lớn hơn của đôi dép, nhưng có cái gì đó rất vui nhộn trong lòng cậu vào lúc này khi nhìn đôi dép lông rất dễ thương mà Trương Lăng đưa cho.