Chương 8: Động Phòng Là Chuyện Nhỏ.

Sau khi vào nhà, Trương Lăng liếc nhìn cậu một cái rồi nhìn đi chỗ khác, anh ngồi xuống dựa lưng vào sofa và hỏi Lạc Thư: "Hơn mười tám năm không liên lạc, vậy tại sao bây giờ đột nhiên cậu lại tìm tới tôi?"

"Ông nội muốn tôi đi tìm anh." Để kết hôn với anh để làm tròn di nguyện của ông ấy, nhưng vế sau Lạc Thư không nói ra.

“Để làm gì?” Trương Lăng hỏi.

Tức nhiên là để kết hôn? Nhưng mà ngược lại, Lạc Thư mỉm cười, “Anh đừng lo, ông nội tôi mất rồi, lần này xuống tìm anh là muốn anh cùng tôi trở về núi làm nghi lễ ly hôn, cắt đứt đồng tâm, vì tôi cũng không muốn kết hôn với một người đàn ông.”

“Ừ.” Trương Lăng vừa nghe liền gật đầu vui vẻ nói, “Trở lại núi đều đó không có gì khó, miễn là có thể cắt đứng quan hệ kỳ lạ này là được.”

Sắc mặt Lạc Thư đột nhiên tối sầm, anh không muốn kết hôn với tôi đến vậy sao? Tôi là một thiên sư đó, đồ không biết tốt xấu.

“Vậy khi nào thì anh có thể cùng tôi trở về được.” Lạc Thư hỏi.

Trương Lăng ánh mắt sắc bén nhìn người trước mặt, cậu nhóc tuy ăn mặc có chút dị thường, nhưng nếu thay một bộ quần áo hiện đại vào sẽ thấy rất khác biệt, đôi mắt to đen sáng lấp lánh và cái miệng khi cười rất đáng yêu. Bất chợt trong lòng Trương Lăng muốn trêu ghẹo cậu nhóc này một phen, xem ra cậu ta cũng không muốn thực hiện cuộc hôn nhân này, có lẽ đã có bạn gái rồi chăng?

“Nhưng chúng ta chưa tổ chức hôn lễ tại lễ đường thì làm sao lại trở về làm nghi thức ly hôn? Bất quá cậu có thể xé bỏ tờ hôn ước đó đi xem như chưa có chuyện gì xảy ra.” Trương Lăng đứng dậy đi đến phía Lạc Thư đang ngồi.

“Ừ, đúng há.” Lạc Thư ngây ngô gật đầu lia lịa, sau đó nghĩ nghĩ lại nói, “Nhưng nếu không làm nghi thức ly hôn để cắt dây đồng tâm thì tôi với anh không thể được tự do mà kết hôn với người khác được.”

“Nếu là vậy chúng ta có nên thành hôn trước hay không?” Trương Lăng cố ý nói. Anh muốn xem thái độ của cậu nhóc này, có thật cậu ấy đã có người yêu rồi nên gấp rút muốn ly hôn với anh hay không, tuy nhóc này có hơi ngốc một chút nhưng thật sự rất đáng yêu giống như lời của mẹ anh đã nói.

Lạc Thư nghiêng đầu suy nghĩ, mặc dù cậu và Trương Lăng chưa tổ chức yến tiệc công khai, nhưng cậu đã là thiên sư cuối cùng của tộc Mộc tinh, trên thực tế không có người thân hay bạn bè nào muốn mời đến để chứng kiến lễ kết hôn của cậu, vậy việc tổ chức tiệc hay không đâu có là vấn đề gì. Bên cạnh đó, bây giờ đã khác, kết hôn cũng đâu nhất thiết phải làm đám cưới rình rang. Ông nội cũng đã nói anh ta rất đáng thương và thuần khiết, vậy bây giờ cậu là chủ gia đình cho nên không thể độc đoán với anh ta được, không thể dùng quyền lực của một thiên sư mà áp bức anh ta, phải nghe ý kiến của anh ta trước, như thế mới là một người rộng lượng, một thiên sư chân chính.

“Ừ.” Sau khi nghĩ xong Lạc Thư vui vẻ gật đầu.

Trương Lăng, “!!!!???” dễ bị lừa như vậy sao?

Anh rướn người ra trước sau đó đứng dậy.

“Đã gần mười giờ, cậu đi đường hơn một ngày trời để đến được đây chắc mệt lắm rồi, cậu nghỉ ngơi đi.” Trương Lăng chỉ vào chiếc giường sát vách tường, “Ngủ ở đó đi.”

“Tôi có thể đi tắm được không?” Lạc Thư nhìn đồng hồ trên tường, nghiêm túc đề nghị.

“Tất nhiên.” Trương Lăng chỉ tay về phía nhà vệ sinh, “Nhà vệ sinh ở bên đó, tôi ở trong phòng có gì thì gọi lớn.”

Lạc Thư cúi chào, “Được, cảm ơn.”

“À mà, cậu có biết sau khi kết hôn thì hai người phải làm gì không?” Trương Lăng dừng bước nghiêm túc hỏi, có thể cậu ta hoàn toàn không hiểu ý nghĩa của đêm tân hôn là phải làm gì nên mới đồng ý làm lễ kết hôn. Đúng vậy, cậu nhóc này thoạt nhìn thuần khiết và có chút mạnh mẽ, lại xuất thân từ trên núi chắc chắn sẽ không biết đêm tân hôn giữa hai người đàn ông là như thế nào. Cậu ta nghĩ đàn ông thì không thể quan hệ tìиɧ ɖu͙© được sao?

“Tất nhiên là tôi biết, bây giờ đang ở độ tuổi nào rồi mà đến cái đó cũng không biết, ngay cả học sinh tiểu học đều biết vấn đề đó.” Có vấn đề gì mà tôi không thể biết được chứ, tôi là một thiên sư a.

Lạc Thư rất tự tin nói với Trương Lăng.

"..." Đồng tử Trương Lăng run lên. Cậu ta biết thật sao? Biết mà vẫn muốn cùng mình làm đám cưới và động phòng?

Trương Lăng đăm chiêu suy nghĩ, chẳng lẽ một thanh niên hai mươi lăm tuổi như anh lại thực sự chịu thua một cậu nhóc mười tám tuổi về mặt này sau, kết hôn thì kết hôn, động phòng thì động phòng, dù gì cũng là nam, không mất mát gì đâu mà lo.

Mặc dù cậu nhóc này có thể đã biết yêu từ khi còn là học sinh tiểu học, cũng tinh thông hơn anh về các mối quan hệ, nhưng lại quá mềm lòng dễ bị người khác trêu đùa, Trương Lăng thật sự không thể làm được cái việc mà anh đang nghĩ đến trong đầu là cùng cậu nhóc này động phòng, cuối cùng sau khi Lạc Thư tắm rửa xong liền bị Trương Lăng kéo vào phòng làm việc của anh nhốt trong đó.

Nhà Trương Lăng gồm có hai phòng ngủ cũng khá rộng rãi, vì anh sống một mình nên phòng ngủ thứ hai được anh chuyển thành phòng làm việc, trong đó có một chiếc giường và có cả sofa đủ đầy để Lạc Thư có thể nghỉ ngơi. Trương Lăng đương nhiên không muốn Lạc Thư ở lại đây trong thời gian dài cũng không muốn để cậu nhóc ngủ ở ngoài phòng khách lạnh lẽo, anh chưa bao giờ nghĩ đến việc sẽ kết hôn với một cậu nhóc. Nhưng Lạc Thư lại có thể một mình từ trên núi lặn lội xuống thành phố để tìm anh, có thể thấy cậu nhóc này rất có đầu óc và bản lĩnh. Nhưng anh không có khả năng nào khác ngoài việc khiến mọi người tránh xa mình, đó gần như là bản năng của anh, nếu Lạc Thư không phải là người đưa ra quyết định muốn ly hôn trước thì anh cũng là người đưa ra đề nghị đó với cậu, anh không muốn làm ảnh hưởng đến cuộc sống của người khác trong khi bản thân mình lúc nào cũng gặp rắc rối và khó khăn.