Chương 4-1: Cảnh báo

Hòm thư chất đầy tờ rơi chỉ có thông tin bán sân đấu cơ giáp, trước cửa toà nhà Chiến Đội treo biển cho thuê, trông rất tiêu điều, yên tĩnh, như thể KID đã đóng cửa, nếu không phải thông báo tuyển dụng trên Star Net dán địa chỉ Chiến Đội, Ứng Trầm Lâm sẽ nghi ngờ mình đi nhầm chỗ.

Có người đến ứng tuyển, ý nghĩ đầu tiên trong đầu Quý Thanh Phong là tiền mua quảng cáo không uổng phí.

Hắn thu lại biểu cảm, nghiêm túc đẩy cửa mời người vào: "Đây là trụ sở của KID. Đến ứng tuyển à? Vào trong trước đã."

Ứng Trầm Lâm: "..."

Người kia ăn mặc rất đơn giản, đội mũ che nửa mặt, không nhìn rõ diện mạo.

Quý Thanh Phong dứt khoát nhường đường, tiện tay đẩy Lâm Nghiêu thấp bé sang một bên, ánh mắt đánh giá thỉnh thoảng liếc qua Ứng Trầm Lâm.

Dáng vẻ này, hơi trẻ quá đúng không ta?

Thợ bảo dưỡng thường xuyên ra vào trong và ngoài cơ giáp, thường phải mang vác các công cụ bảo dưỡng, nói chung tình trạng cơ thể cũng phải tốt mới làm được.

Người trước mắt này trông hơi gầy, có thể do mặc áo dài tay, cũng có thể do làn da trắng bệch của cậu nhìn có chút bệnh tật, rất khó để người ta tin rằng người như vậy lại đi làm công việc bảo dưỡng.

"Ứng Trầm Lâm?" Quý Thanh Phong nhìn thông tin lý lịch của đối phương được chuyển đến thì hơi sửng sốt, 18 tuổi, thể chất cấp B, tinh thần lực cấp A: “Thợ bảo dưỡng sơ cấp?"

Ứng Trầm Lâm: "Vâng."

Lý lịch không đính kèm thêm bất kỳ thông tin nào khác, chỉ có hồ sơ cá nhân đơn giản của Ứng Trầm Lâm và bằng cấp thợ bảo dưỡng kèm theo, không có kinh nghiệm gì, là một bản lý lịch rất sạch sẽ.

Quý Thanh Phong nhìn xuống, thời gian cấp bằng là nửa tháng trước.

Rất tốt, vừa mới nhận bằng đã nôn nóng muốn đi làm, người mới trong số những người mới.

Đi dọc đường không gặp người nào khác, chỉ có những robot thông minh rải rác qua lại, đây là tầng ngầm nằm dưới toà nhà KID.

Trước khi đến, cậu đã tìm hiểu sơ qua về tình hình của KID, biết bây giờ Chiến Đội đang không được tốt lắm, nhưng không ngờ lại tệ đến mức này.

Bán sân đấu cơ giáp dùng để huấn luyện, cho thuê căn cứ rộng lớn, chen chúc trong một không gian ngầm nhỏ bé. Ánh mắt của Ứng Trầm Lâm dừng lại ở phía xa, hành lang ngầm có vẻ hẹp, sâu hun hút, cầu thang đi xuống từng tầng một, mở ra không gian rộng rãi.

Tầng ngầm thứ hai sao? Đầu cầu thang dường như hơi phát sáng, tỏa ra từng chút một, ngày càng rõ ràng.

Quý Thanh Phong xem xong lý lịch, thuận miệng nói: "Chúng ta đến phòng họp làm bài kiểm tra trước."

Tít!! Bỗng nhiên, một tiếng còi báo động chói tai phát ra từ đầu cầu thang.

Tiếng xé gió, vang vọng liên tục trong hành lang vắng lặng!

Quý Thanh Phong đột ngột dừng bước.

Ứng Trầm Lâm ngẩng đầu nhìn lên màn hình giám sát ở vị trí cao của hành lang và đèn báo động trên đỉnh đầu. Đèn báo động trên hành lang không kêu, nguyên do xuất phát từ bên trong căn cứ.

"Chuyện gì xảy ra vậy!?" Lâm Nghiêu nhanh chân đi tới, hai người tập trung chú ý vào đầu cầu thang, lập tức phán đoán nguồn phát ra báo động.

Quý Thanh Phong hành động rất nhanh, vài bước đã nhảy xuống cầu thang trên cao, giọng nói gấp gáp: "Bên dưới có chuyện rồi!"

Ứng Trầm Lâm dừng bước, nhìn hai chiến sĩ cơ giáp trong chớp mắt đã biến mất, tầm mắt hơi dịch chuyển lên.

Cầu thang tối đen dẫn xuống dưới treo một màn hình ảo, theo tiếng báo động phát ra ánh sáng màu xanh nhạt, cậu đi tới gần vài bước, nhìn thấy dòng chữ hiển thị trên màn hình, biết được đích đến ở đầu cầu thang.

Phòng bảo dưỡng tạm thời.

Căn cứ KID tầng ngầm thứ hai, phòng bảo dưỡng tạm thời dưới lòng đất.

Không gian khổng lồ của tầng ngầm thứ hai, chất đầy những cơ giáp cao lớn.

Quý Thanh Phong chạy đến đầu cầu thang, nhìn thấy cơ giáp đứng trong cửa kính trong suốt, trong số đó có một cơ giáp đang phát sáng, đèn đỏ trước ngực, ngay vị trí buồng lái của nó đang chớp loé một cách rõ ràng.

Thấy vậy, Quý Thanh Phong chửi thề một tiếng, vội mở quyền hạn phòng bảo dưỡng, gấp gáp chạy vào.

Lâm Nghiêu vừa đi vừa gọi điện cho Thẩm Tinh Đường, nhưng đối phương không trả lời, cậu ta dừng bước trong phòng bảo dưỡng: "Sao vậy!?"

Trên bàn lập trình lạnh lẽo, một màn hình ảo sáng lên, trên tấm bảng ảo màu xanh nhạt lúc này đang hiển thị cảnh báo lỗi.

Quý Thanh Phong tới trước bàn lập trình, các phím chức năng phức tạp đến mức khiến người ta đau đầu, hắn chửi thề một tiếng, lại nói: "Hôm qua trước khi ra ngoài, chị Đường có nói gì không? Sao ở đây còn cơ giáp đang hoạt động?"

"Không nhận được liên lạc, sáng nay họ nói đến khu ô nhiễm, có thể ở bên đó không có tín hiệu." Lâm Nghiêu bấm vài cuộc gọi, nhưng đối phương đều không trả lời.

Cậu ta nhìn chằm chằm: "Quý Thanh Phong, hình như báo động kia là cơ giáp của cậu."

Quý Thanh Phong sửng sốt ngẩng đầu lên: "!!!"

Lâm Nghiêu chưa từng gặp phải tình huống như vậy, vội vàng nói: "Cậu trông chừng, tớ đi cắt nguồn điện."

Khuôn mặt Quý Thanh Phong tái mét, vội kéo người lại: "Nè, đó là vợ tớ! Có thể tùy tiện ngắt nguồn điện sao? Lỡ như bên trong xảy ra vấn đề thì sao."

Lâm Nghiêu dừng lại: "Vậy phải làm sao? Để vợ cậu kêu mãi thế à?"

Quý Thanh Phong: "... Kêu như vậy nghĩa là sao, hỏng hay gì?"

Lâm Nghiêu nhìn hộp báo lỗi lại nháy lên mấy phát nữa, không chắc lắm: "Chắc… chắc vậy ha?"

Quý Thanh Phong đành quay lại, nhìn màn hình ảo hỗn độn của chương trình hỗ trợ, bên dưới một loạt báo cáo lỗi hiện lên, có một nút lựa chọn [Tạm dừng].

Chiếc cơ giáp này trong trận đấu cuối cùng của mùa giải trước đã bị hư hại nghiêm trọng, từ khi thợ bảo dưỡng của KID gặp chuyện, chiếc cơ giáp này vẫn luôn do Thẩm Tinh Đường trông coi, theo lý thuyết, trước khi ra ngoài, Thẩm Tinh Đường sẽ xử lý ổn thỏa vấn đề của cơ giáp, nhưng bây giờ cơ giáp lại phát ra cảnh báo.

"Không còn cách nào khác, giờ chỉ có thể đợi chị Đường về..."

Hắn định ấn nút, thì sau lưng đột nhiên vang lên một giọng nam bình tĩnh.

"Tôi khuyên anh tốt nhất đừng ấn."