Chương 33-2: Dị năng cửa không gian

Trước đây Thích Tư Thành đã từng mời chào Hoắc Diễm và những người khác của KID, nhưng bị đối phương từ chối thẳng thừng, anh ta nói: "Tôi thám thính đấy, ông có chịu nói không?”

Hubert cũng nói: "Từ Nghiêu Quân đã rời khỏi KID rồi phải không? Pháo thủ mới đến thay?"

"Không phải." Hoắc Diễm trả lời đơn giản: "Cậu ấy lái cơ giáp cận chiến."

Thích Tư Thành chú ý đến một tín hiệu cơ giáp ngoại tuyến khác trong kênh liên lạc, cũng là một cơ giáp A cấp đến từ KID, người kia là ai nữa?

Ứng Trầm Lâm rời khỏi buồng lái cơ giáp, đeo thiết bị cách ly, chạy như bay đến phòng thí nghiệm.

Thông tin nhiệm vụ đã được cậu tải xuống quang não, vị trí của phòng thí nghiệm cũng có trong đó. Địa hình của tháp cao phức tạp hơn nhiều so với khu phòng thủ, cậu vừa đi vừa lật xem tài liệu về vật ô nhiễm cấp B Anh Túc Độc trong tài liệu, sau khi xem xong, lông mày cậu vô thức nhíu chặt lại.

Vật ô nhiễm cấp B Anh Túc Độc, loại vật ô nhiễm này vốn dĩ mong manh, nhưng lại có thể sống sót ngoài tự nhiên là dựa vào chính sức hấp dẫn bẩm sinh của nó.

Sức hấp dẫn này chỉ có tác dụng với vật ô nhiễm, có thể thu hút vật ô nhiễm đến gần, đồng thời khiến vật ô nhiễm chìm vào ảo giác, dụ dỗ bọn chúng tự dâng mạng lên, trở thành chất dinh dưỡng bổ béo cho Anh Túc Độc phát triển.

Nhưng nó cũng chỉ là vật ô nhiễm cấp B, gặp phải vật ô nhiễm cấp cao hơn sẽ mất đi khả năng dụ dỗ,

Mà trong số các vật ô nhiễm vây quanh tháp cao có cả cấp A, theo nguyên tắc khắc chế cấp độ, điều này hoàn toàn không hợp lý.

Rất nhanh, Ứng Trầm Lâm đã chạy đến tầng ba của tháp cao, phòng thí nghiệm ươm tạo Anh Túc Độc nằm ở cuối hành lang.

Cậu vừa định bước về phía trước thì đột nhiên có người từ phía sau ấn chặt vai cậu.

Ứng Trầm Lâm vung dao về phía sau, cánh tay cơ học va chạm vào tay người kia, lúc này cậu mới nhìn rõ người nọ.

Du Tố đổi tay ấn lên cổ tay cậu, đẩy cánh tay của Ứng Trầm Lâm ra: "Thân thủ không tệ đâu."

Ứng Trầm Lâm nhìn rõ mặt người đến, thu tay lại: "Sao anh lại ở đây?"

Du Tố vào tháp cao trước cậu, cậu tưởng đối phương đang ở phòng điều khiển trung tâm.

"Tò mò một số thứ, đến xem thử." Ánh mắt Du Tố dừng lại ở cuối hành lang: "Nhưng tốt nhất cậu đừng đi tiếp."

Ứng Trầm Lâm không nói gì, chờ Du Tố giải thích.

"Giá trị ô nhiễm nơi này vượt quá mức tiêu chuẩn." Du Tố đưa cho cậu xem đồng hồ kiểm tra trên tay, giá trị ô nhiễm ở trên đã đạt đến 3000.

Ứng Trầm Lâm nhíu mày, đây là bên trong tháp cao, xung quanh đều là thiết bị ức chế ô nhiễm, thông thường giá trị sẽ bị kìm hãm dưới 1000, không thể nào xuất hiện con số cao như vậy: "Khi chúng ta vừa vào tháp, giá trị ô nhiễm không cao như vậy."

"Cửa phòng thí nghiệm tạm thời không thể mở."

Du Tố nói: "Chờ khôi phục tín hiệu liên lạc với Cục quản lý đi."

Bên trong tháp cao không thể mang theo cơ giáp di chuyển, phòng thủ duy nhất trên người họ chỉ có quân phục, mà Ứng Trầm Lâm còn thảm hơn Du Tố, chỉ có một thiết bị cách ly. Loại dụng cụ này chỉ có thể chống lại ảnh hưởng của giá trị ô nhiễm dưới 4000 trong 20 phút, nếu đẩy cửa phòng thí nghiệm ra, họ không thể đảm bảo an toàn cho chính mình.

Môi trường trong khu ô nhiễm Thiên Vực Tinh rất kỳ lạ, gió mạnh hơn bình thường, vật ô nhiễm cũng nhiều hơn bình thường... Xung quanh đều bao trùm một bầu không khí kỳ quái, giống như tất cả những biến đổi này đều bị cố ý phóng đại.

Ứng Trầm Lâm nhìn phòng thí nghiệm gần trong gang tấc: "Vật ô nhiễm cấp S đến bây giờ vẫn chưa xuất hiện."

Du Tố nhìn sang anh: "Cậu có manh mối rồi?"

Ứng Trầm Lâm quay đầu nhìn xung quanh, cậu đã loại trừ tất cả các vật ô nhiễm khả nghi trong này, nhưng vẫn không tìm thấy thủ phạm gây ra tất cả những biến đổi của Thiên Vực Tinh, chỉ có một khả năng, đó là vật ô nhiễm cấp S này không được ghi vào sổ sách, cũng không bao giờ bị hệ thống dò tìm của khu ô nhiễm bắt được.

Giống như nó… không hề tồn tại trong không gian này.

Du Tố dựa vào tường bên cạnh hành lang, đảo mắt lướt qua mấy bức tường trong tháp cao, từ cửa phòng thí nghiệm đến cuối hành lang, vô tình dừng lại trên người Ứng Trầm Lâm.

Ứng Trầm Lâm không nhúc nhích, cậu đứng tại chỗ, mắt dừng lại trên mặt sàn hành lang sáng bóng, dường như đang suy nghĩ điều gì đó. Trán cậu đã ướt đẫm mồ hôi, vì chạy nước rút nên tóc mái giữa trán hơi xộc xệch, khiến khuôn mặt càng thêm nhỏ nhắn.

Nhìn kỹ, vẻ ngoài của thiếu niên này cũng không non nớt như mọi người nghĩ, lông mày và mắt hơi lạnh nhạt, có một loại trưởng thành không phù hợp với lứa tuổi.

Ánh mắt Du Tố hơi khép lại, khi dịch chuyển sang bên cạnh, anh đột nhiên nhìn thấy cổ Ứng Trầm Lâm, nơi đó bị viền áo che khuất, mơ hồ có thể nhìn thấy một sợi dây chuyền màu đỏ, bên dưới dường như xâu chuỗi gì đó.

Anh định nhìn rõ hơn thì thiếu niên đang suy nghĩ bỗng ngẩng đầu lên.

Hai người chạm mắt nhau, đáy mắt bình tĩnh của Ứng Trầm Lâm dường như lóe lên một tia sáng.

Trong chớp mắt, Du Tố bị thu hút bởi ánh sáng khác thường trong mắt đối phương, đặc biệt lấp lánh, rất xinh đẹp.