Chương 8-2: Dây leo

Ứng Trầm Lâm thấy Nick và những người khác đã rút lui đến nơi an toàn trên cao, bèn nói: "Đằng ấy tấn công chính, tôi hỗ trợ đằng ấy, đằng ấy lắp súng bắn tỉa đi."

Giọng nói xa lạ dừng lại một lúc, đột nhiên cười: "Cậu chắc chắn sử dụng súng bắn tỉa để tấn công chính sao? Tôi nhớ cậu chỉ mang theo đao laze và pháo điện từ, không có vũ khí phòng thủ."

"Tôi chắc chắn."

Chiếc cơ giáp cấp B lập tức bay ra ngoài, một tay cầm đao laze, một tay lắp pháo điện từ, trực tiếp lao thẳng vào dây leo để tung đòn tấn công đầu tiên.

Xa xa, tại một tòa nhà bỏ hoang nào đó ở khu vực sâu trong Banu, một chiếc cơ giáp màu xám dừng lại trên tầng cao của tòa nhà. Xung quanh là đống đổ nát phủ đầy rêu xanh, chiếc cơ giáp màu xám chuyển đổi vũ khí, lắp súng bắn tỉa, tầm nhìn xuất hiện cảnh giao chiến trong rừng.

Trong buồng lái, người đàn ông mặc áo khoác màu xám có khuôn mặt lạnh lùng, không chút do dự điều khiển súng bắn tỉa tích lũy năng lượng.

Anh nhìn chằm chằm vào chiếc cơ giáp cận chiến kia, khoảng 3 giây, sóng năng lượng phía trước súng bắn tỉa truyền đến một lượng nhiệt cực lớn.

Giây tiếp theo, súng bắn tỉa phóng ra một tia sáng!

Trong rừng, Ứng Trầm Lâm dường như cảm ứng được điều gì đó, cậu bắn một phát pháo điện từ vào dây leo, mượn lực giật của pháo điện từ, toàn bộ cơ giáp bay lên, tránh được phát súng bắn tỉa bắn trên không từ xa.

Ầm!!!

Sau khi dư chấn tan đi, Ứng Trầm Lâm lập tức chuyển sang đao laze, động tác dứt khoát bổ thêm một nhát, lạnh lùng nói: "Tiếp tục."

Người đàn ông cười một tiếng, động tác trên tay dứt khoát gọn gàng.

Đợt tấn công đầu tiên, hoàn toàn là anh phối hợp với chiếc cơ giáp cận chiến đó.

Nhưng từ khi lắp súng bắn tỉa, thứ tự tấn công chính phụ đã thay đổi, đây là vùng hoang dã không có bất kỳ sự bảo vệ nào, đòn tấn công của anh cũng sẽ trúng những chiếc cơ giáp khác, tốc độ súng bắn tỉa nhanh hơn và khả năng tấn công mạnh hơn.

Còn chiếc cơ giáp cấp B kia, động tác không hề thừa thãi, lợi dụng thời gian tích lũy năng lượng của pháo điện từ và khả năng đẩy lùi trong thời gian ngắn của đao laze, tạo cho mình khả năng kiểm soát hoàn hảo, nâng cao cơ hội đánh trúng mục tiêu của cả hai.

Người điều khiển ngồi trong chiếc cơ giáp cấp B đó có ý thức thao tác cực kỳ xuất sắc.

Trên tòa nhà, súng bắn tỉa của chiếc cơ giáp màu xám lại tích lũy năng lượng.

Người đàn ông nói: "6 giờ."

Phát súng tiếp theo được bắn ngay sau khi hắn vừa dứt lời, Ứng Trầm Lâm lùi lại một bước để tránh, người nọ một lần nữa bắn trúng dây leo.

Một trước một sau phối hợp, trong tiếng báo toạ độ đơn giản lại có sự ăn ý kỳ lạ.

Ba người Nick trốn sau tòa nhà bỏ hoang nhìn đến ngây người, chỉ thấy súng bắn tỉa ở xa không ngừng tấn công nơi này, còn chiếc cơ giáp cấp B trong phạm vi tấn công thì liên tục tránh được đòn bắn của đối phương.

Lượng hỏa lực áp chế khủng bố khiến khả năng mọc lại của hai dây leo trở nên chậm chạp hẳn, là vật ô nhiễm cấp cao, chúng đã có trí tuệ đơn giản, theo những đợt tấn công không ngừng, dây leo đã lùi vào sâu bên trong mười mấy mét.

Tiếp tục trong 5 phút, dây leo cuối cùng cũng không chịu nổi hỏa lực, đột nhiên co lại, rút vào sâu bên trong.

Súng bắn tỉa dừng lại, Ứng Trầm Lâm cũng dừng tay.

Cùng lúc đó, Ứng Trầm Lâm chú ý thấy tín hiệu của chiếc cơ giáp tầm xa kia đã biến mất khỏi giao diện radar, cũng thoát kênh thoại SOS.

Ánh mắt Ứng Trầm Lâm hơi hạ xuống, nhìn về phía sâu trong khu vực ô nhiễm nguy hiểm của Banu, trầm ngâm suy nghĩ.

Một lúc lâu sau, Nick và những người khác chú ý thấy tiếng súng đã ngừng, cuối cùng cũng phản ứng lại, ló đầu ra khỏi tòa nhà, nhỏ giọng hỏi: "... Kết thúc rồi hả?"

Kênh không có bất kỳ hồi âm nào, Nick và những người khác chồm nửa người ra khỏi làn khói trắng mù mịt.

Người của Cục quản lý khu vực ô nhiễm chú ý thấy tiếng súng giao chiến trong khu vực ô nhiễm cũng đã đến, dù hơi muộn. Lúc này bọn họ mới thấy tín hiệu cầu cứu của Nick gửi đi khi nãy, chạy qua thì chỉ thấy một đống hỗn độn.

"Khu vực sâu rất nguy hiểm, bây giờ lập tức rút lui!" Người dẫn đầu đội cứu hộ nói.

Nick thấy người cứu viện đến, thở phào nhẹ nhõm: "Quá tuyệt! Cuối cùng các anh cũng đến rồi.”

Người của đội cứu hộ nhìn thấy đống đổ nát xung quanh, hít sâu một hơi: "Các cậu có mấy người? Lũ chuột răng nhọn này đều do mấy cậu gϊếŧ hả?"

"Bên tui có ba người, bên dưới còn có một chiếc cơ giáp... Còn có một người anh em trong đội cứu hộ của các anh." Nick chưa nói hết lời, đột nhiên chú ý thấy trên chiến trường hỗn độn chỉ còn lại những cây dây leo cháy đen, chiếc cơ giáp cấp B kia đã biến mất, tín hiệu của hai chiếc cơ giáp trong kênh SOS cũng không thấy nữa...

Nick: "... Anh đại của tui đâu!?"

Bên cạnh, người của Cục quản lý chìm vào suy tư, mấy người họ đứng cùng nhau, trầm ngâm nhìn vào hệ thống dò tìm. Trước khi nghe thấy tiếng súng giao chiến, họ phát hiện có một báo cáo giá trị ô nhiễm vọt lên cực cao, dữ liệu đạt đến 6000, nhưng chạy đến thì chỉ thấy đống xác của lũ chuột răng nhọn này, không nhìn thấy nguồn ô nhiễm nào khác.

"Chỉ có chuột răng nhọn xuất hiện ở đây sao?" Người của Cục quản lý hỏi.

Một người lái cơ giáp tùy ý nói: "Không chỉ thế, còn có một con chuột răng nhọn cấp cao, bị anh đại cứu tụi tui gϊếŧ chết."

Người của Cục quản lý thấy vậy, vội vàng hỏi: "Chuột răng nhọn cấp cao!? Xác đâu?"

Lúc này, Nick nhận ra có gì đó không ổn, hắn chú ý thấy sắc mặt của mấy người trong Cục quản lý có gì đó khác thường: “... Đá tinh thể chứ gì? Hình như rơi mất rồi, con chuột răng nhọn đó chỉ là cấp B, anh đại tui đã gϊếŧ chết nó chỉ bằng hai đòn đấy."

"Cậu chắc chứ?" Người của Cục quản lý lại hỏi.

Nick gật đầu: "Chắc chứ, nếu không thì làm sao tui đối phó được, anh xem bọn tui tơi tả cỡ này."

Người của đội cứu hộ vẫy tay với một người khác, người đó nhanh chóng cầm máy liên lạc rời đi.

Nói xong, Nick theo bạn đi xử lý chuyện cơ giáp, vừa đi vừa ngoái đầu lại nhìn.

Ông bạn: "Sao thế Nick, cổ mày bị trật à?"

Nick bịt miệng ông bạn: “Mày nhỏ giọng thôi, đừng nói lung tung, cũng đừng nói chuyện của anh đại với bọn họ."