Chương 25-4: Nhà giàu Triệu Lạc Kiệt

KID đào vật liệu thì đào vật liệu, cũng không chậm trễ nhiệm vụ, Lâm Nghiêu khó hiểu hỏi: “Bây giờ xử lý tình hình này như nào, đây là trạm C phải không, những cơ giáp khác sẽ không chìm hết dưới kia chứ? Chúng ta phải đào xuống để cứu người hả.”

“Chiến sĩ cơ giáp vào đây chắc chắn không yếu, Tật Phong và YDS đều có mặt, biết đâu đã thoát khỏi nơi này từ lâu rồi.”

Quý Thanh Phong nói thêm: “À thì nếu thực sự quá yếu thì coi như tôi chưa nói gì.”

Triệu Lạc Kiệt không biết tại sao, sau khi nghe hai cái tên này nói xong đột nhiên cảm thấy mình rất “yếu”…

“Muốn cứu cũng không cứu được.” Ánh mắt Du Tố dừng lại ở phía xa, khắp nơi đều là xoáy cát lún và tàn tích: "Cậu kéo một cơ giáp mất bao lâu? Nếu thực sự có cơ giáp chìm ở dưới, chỉ dựa vào vài người chúng ta, tìm kiếm và cứu hộ cũng không kịp.”

Lượng oxy trong cơ giáp có thể cung cấp sự sống cho chiến sĩ cơ giáp khoảng bảy ngày, trong trường hợp không tiêu hao năng lượng, chiến sĩ cơ giáp có thể sống sót dưới lòng đất từ bảy đến tám ngày.

Nhưng đây là khu ô nhiễm nguy hiểm, không loại trừ trường hợp năng lượng đã bị tiêu hao, nếu thực sự có cơ giáp bị kéo xuống dưới cát lún, theo thể chất tốt của chiến sĩ cơ giáp, trong môi trường dưới lòng đất không có oxy bổ sung, thì nhiều nhất chỉ có thể sống được năm ngày.

Ứng Trầm Lâm bỏ sa thạch vừa cạy được vào trong cơ giáp, giải thích: "Hơn nữa, em vừa đi dạo quanh khu vực này, không phát hiện tín hiệu của cơ giáp nào khác. Như vậy chỉ có hai trường hợp, một là họ không thể đáp lại chúng ta, hai là những người khác không ở đây."

Lời còn chưa dứt, xung quanh lại nổi lên một trận gió lớn.

Vài chiến sĩ cơ giáp lập tức phản ứng, Quý Thanh Phong và Lâm Nghiêu không nói hai lời đứng chắn trước mặt Ứng Trầm Lâm: "Chuyện gì vậy?! Lại có gió rồi!?"

Gió không cho họ thời gian để nói chuyện, gần như là vào giây tiếp theo sau khi Quý Thanh Phong hỏi, cơn gió nổi lên từ mặt đất ập đến, mục tiêu rõ ràng là nhắm vào cả đám bọn họ.

Triệu Lạc Kiệt: "Tìm chỗ ẩn nấp!"

Tuy nhiên, loại gió này không phải cứ tìm chỗ ẩn nấp là có thể giải quyết được, đến cơ giáp còn bị thổi bay cơ mà, Ứng Trầm Lâm lập tức sử dụng vũ khí, hôm nay cậu điều khiển cơ giáp cận chiến, vũ khí được trang bị có đao laze mà cậu thường sử dụng. Đao laze cắm vào đất ba phần, trực tiếp xuyên qua đống đổ nát, đóng chặt cơ giáp vào mặt đất.

Sau khi vượt qua đợt gió đầu tiên, những cơn gió sau đó ngày càng mạnh.

Loại gió này, đừng nói là tìm được vị trí trạm C, muốn đi mấy bước cũng khó.

Quý Thanh Phong: "Tiếp tục thế này chúng ta không thể đi được, đừng nói là trạm C, nếu tiếp tục tiêu hao năng lượng, chúng ta sẽ phải chết ở đây thật đấy."

"Tật Phong chúng tôi đã đưa vào năm chiến sĩ cơ giáp, đội do tôi và lão đại dẫn đầu, trước khi đến chúng tôi đã kiểm tra tình hình khu vực này, môi trường xung quanh trạm C gần như trải đầy cát lún và dòng gió mạnh như vậy, trước khi bị lạc đội, chúng tôi đã đến tháp cao của điểm C, thành phố đổ nát này đã bị cát bao phủ, tháp cao có màng phòng thủ nên vẫn còn nguyên."

Triệu Lạc Kiệt cũng nhận ra mức độ nghiêm trọng hiện giờ, khu ô nhiễm này không ngừng dùng các đợt tấn công quy mô lớn để phá đám bọn họ, trong trường hợp hoàn toàn không có viện trợ bên ngoài, tất cả cơ giáp của họ đều là baba trong chum: "Mấy người bên Tật Phong chúng tôi đều bị thổi bay, không biết vị trí hiện tại, có lẽ vẫn ở gần tháp cao kia. Còn có người của YDS, bên đó hình như có Coline và Hubert."

Coline và Hubert, chiến sĩ cơ giáp chủ lực của YDS, thực lực rất mạnh.

Tật Phong có Triệu Lạc Kiệt và Thích Tư Thành, YDS có Coline và Hubert.

Quý Thanh Phong suy nghĩ một chút: "Đội hình này cũng ngon lành dữ, sao anh lại bị thổi bay đến đây một mình?"

Triệu Lạc Kiệt không muốn nhắc đến chuyện này lắm, tiếp tục nói: "Nếu có thể khôi phục thiết bị dò tìm của trạm C, biết đâu có thể liên lạc với bên ngoài."

"Có khôi phục được cũng chả lết nổi" Lâm Nghiêu nhìn về phía cát lún phía xa: "Bay lên không có khả năng kiểm soát, bị gió thổi rất dễ rơi xuống cát, lại bị nuốt chửng nữa."

Bây giờ vấn đề đặt ra trước mặt mọi người là làm sao an toàn đến được tháp cao của trạm C, khôi phục hệ thống khẩn cấp, liên lạc với bên ngoài. Nhưng trên đường đi khó khăn chất chồng, gió có thể thổi họ vào cát lún bất cứ lúc nào, không thể mạo hiểm bay, chỉ có thể vừa đi vừa nấp, lết về phía trước.

Nhưng trên đường đi chưa chắc đã có chỗ che chắn, có lẽ bọn họ cũng không di chuyển được xa.

Gió đã thổi qua chỗ khác nhưng thỉnh thoảng có thể quay trở lại.

Ngay khi mọi người đang suy nghĩ làm thế nào để giải quyết vấn đề này, Ứng Trầm Lâm rút đao laze ra khỏi đống đổ nát, thuận miệng nói: "Cái này dễ giải quyết."

Du Tố hơi nghiêng đầu, nhìn cơ giáp bên cạnh.

Triệu Lạc Kiệt kinh ngạc: "Cậu có cách!?"

"Nguy hiểm trên không quá lớn, vậy chỉ còn cách giải quyết cát lún trước." Ứng Trầm Lâm nhìn tài liệu khu ô nhiễm Thiên Vực Tinh đính kèm trong quy định nhiệm vụ, đơn giản nói: "Nếu không có cát lún, không phải là đơn giản hơn sao?"