Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Thiên Tài Bảo Dưỡng Cơ Giáp

Chương 28-5: Bò cạp vàng

« Chương TrướcChương Tiếp »
Thấy mọi người đã chuẩn bị xong, Hoắc Diễm thu lá chắn lại, động cơ đẩy mạnh mẽ trực tiếp nhảy lên, cả đám lập tức bay lên, bọ cạp trên mặt đất rào rào xông tới.

“Chạy!”

Động cơ đẩy vừa mở, vài cơ giáp bay ngược gió, kéo theo một đàn bọ cạp vàng biến dị, tạo thành một đường uốn lượn phá cách tuyệt đẹp trên hoang mạc.

Bọ cạp vàng biến dị có kích thước lớn hơn bọ cạp thông thường, dù không thể bay nhưng vẫn có thể đu lên cơ giáp bằng cách nhảy.

Sa mạc hoang tàn vốn có luồng gió mạnh, bay thấp có thể giữ vững được, chứ bay cao chỉ tổ chết nhanh hơn.

Loài bọ cạp này không gây ra mối đe dọa quá lớn, nhưng bây giờ năng lượng của bọn họ đã tiêu hao rất nhiều, ngoài lá chắn của Hoắc Diễm, không có vũ khí phòng thủ nào khác.

Bọ cạp dưới đất phát hiện con mồi, mấy con mắt lập loè sáng rực, từ sa mạc nhảy thẳng lên bám vào cơ giáp bay thấp, đặc biệt là cơ giáp pháo thủ, năng lượng phát ra từ pháo súng có sức hút chết người đối với mấy con bọ giáp xác này.

“Chúng tôi ra ngoài tìm kiếm các cơ giáp khác, đội tiên phong có một số cơ giáp hiện vẫn đang mất tích.” Hoắc Diễm tranh thủ thời gian giải thích: “Kết quả là gặp phải lũ bọ cạp biến dị này, chúng đã theo dõi hai bọn tôi rất lâu, luôn vây quanh khu Trạm C.”

Bầy bọ cạp vàng rất khó chơi, chúng đông đúc, lại có khả năng phòng thủ cực cao, sơ sẩy một chút là bị chúng lấy thịt đè cơ giáp ngay.

Cơ giáp của Hoắc Diễm và Lộc Khê có khả năng tấn công bình thường, chỉ có thể chạy trốn, muốn phản công cũng không mấy hiệu quả.

Ứng Trầm Lâm hơi hạ mắt, nhìn thấy bọ cạp vàng biến dị đang bò nhanh dưới đất, chúng bám chặt lấy họ, không chịu buông tha. Nếu là lúc bình thường có thể dễ dàng đánh lạc hướng, nhưng trong môi trường sa mạc nghèo năng lượng và ngược gió thế này, muốn thoát được sẽ rất khó khăn.

Hơn nữa những con bọ cạp vàng biến dị này…

Du Tố nhận thấy cơ giáp của Ứng Trầm Lâm đột nhiên bay chậm lại, tụt về phía sau: "Cậu sao vậy?”

“Bọ cạp vàng biến dị cấp B, là vật ô nhiễm đặc sản của Thiên Vực Tinh.” Ứng Trầm Lâm bình tĩnh nói: “Nó rất hữu dụng, cũng rất đắt.”

Bọ cạp vàng biến dị ít được nhìn thấy ở các khu ô nhiễm khác, tinh thể bọ cạp vàng trên thị trường có giá cao ngất ngưởng.

Thứ nhất, vỏ ngoài của nó có thể chiết xuất ra vật liệu đặc biệt, thường được sử dụng để gia cố mặt ngoài của cơ giáp, giúp cơ giáp có khả năng kháng được vài loại độc tố… Thứ hai, tinh thể của nó có khả năng dẫn truyền cực mạnh, có thể được sử dụng như chất cường hóa dây thần kinh kim loại, nâng cao tỷ lệ chuyển đổi độ chính xác cơ bản.

Độc thì độc… nhưng cả người đều là tinh tệ…

Du Tố dường như nghe được một chút tiếc nuối trong giọng nói của đối phương: "Ừm, thì sao?”

Ứng Trầm Lâm: “Thả chúng đi… có hơi tiếc.”

Du Tố liếc nhìn bọ cạp đang bò nhanh dưới đất, phì cười một tiếng: “Nếu cậu đã tiếc nuối..”

“Vậy thì đừng buông tay.”

--------

Phòng nghỉ tạm thời của Cục Quản lý Thiên Vực Tinh, Giang Tư Miểu cẩn thận quan sát mọi biến động trên hệ thống kiểm tra, thấy Thẩm Tinh Đường đi vào, anh ta lập tức hỏi: "Bên Cục Quản lý vẫn chưa khôi phục tín hiệu sao?"

"Không thể giải quyết trong thời gian ngắn được đâu." Ánh mắt Thẩm Tinh Đường hơi trầm xuống, cô không lo lắng cho Quý Thanh Phong và những người khác, Quý Thanh Phong và Lâm Nghiêu đã từng đấu giải, cũng đã đến khu ô nhiễm nguy hiểm cao, Du Tố thì càng không cần lo, đó là người tàn nhẫn có thể coi khu ô nhiễm khu biên giới như nhà của mình.

Còn lại là Ứng Trầm Lâm… Cô nghĩ đến đây, đầu lại đau nhức.

Em trai Ứng Trầm Lâm của cô thường ngày rất ngoan ngoãn, để một thợ bảo dưỡng vào khu ô nhiễm, rốt cuộc là thằng nào xúi dại vậy hả?!

"Tôi sợ Quý Thanh Phong và mấy người kia sẽ đưa Trầm Lâm đến nơi nguy hiểm." Thẩm Tinh Đường nghĩ đến điều này là lo lắng không nhịn được: "Bản thân Quý Thanh Phong và Lâm Nghiêu là hai tên thích chơi bời, còn Du Tố… ầy bỏ qua cậu ta đi, mấy tên đó không sao, nhưng để Trầm Lâm bị thương là không được."

Giang Tư Miểu: "Mấy người đó chắc cũng không đến nỗi, sẽ không đưa cậu ấy vào khu nguy hiểm đâu.”

Thẩm Tinh Đường hơi đau đầu: "Nghĩ đến là tôi thấy mệt, lát nữa tôi lại đến phòng điều khiển chính xem sao, tình hình của Thiên Vực Tinh này không bình thường chút nào."

Trên mặt bàn bày biện đủ loại tài liệu, Thẩm Tinh Đường bây giờ cũng không có tâm trạng xem mấy thứ này.

"Mấy ngày nay cũng nhiều chuyện, cô nghỉ ngơi một chút, có tin tức tôi sẽ thông báo cho cô."

Giang Tư Miểu đưa cho cô một tấm chăn mỏng: "Nhiệt độ bên này hơi thấp đấy."

Thẩm Tinh Đường không từ chối, cô nằm nghiêng trên ghế nghỉ bên cạnh, tiện tay cầm lấy kẹp tài liệu lên xem.

Kẹp tài liệu nhét không ít giấy tờ, trước khi xuất phát cô đã lấy tài liệu trong phòng bảo dưỡng mang đến, vốn tưởng có thời gian trao đổi làm việc với Ứng Trầm Lâm, nhưng lại bị tình huống đột ngột phát sinh này làm xáo trộn hết cả lên.

"Nghỉ ngơi trước đi, chuyện công việc để sau." Giang Tư Miểu nói được một nửa, đột nhiên thấy Thẩm Tinh Đường ngồi thẳng dậy.

Giang Tư Miểu sửng sốt: "Ghế cứng quá hả?"

"Kẹp tài liệu của tôi bị ai động vào?" Thẩm Tinh Đường hỏi.

Thẩm Tinh Đường nhíu mày, rút ra vài tờ giấy nháp xen lẫn trong kẹp tài liệu, kẹp tài liệu này vẫn luôn đặt trên bàn thao tác trong phòng bảo dưỡng, bên trong là một số bản thảo tạm thời cô thường dùng, mà mấy tờ giấy nháp này, góc cạnh còn dính dầu máy màu đen, nét chữ lộn xộn, rõ ràng không phải của cô.

Trên mấy tờ giấy nháp đang vẽ sơ lược hình dáng vũ khí, bên cạnh còn viết một số công thức suy luận về vật liệu sửa vũ khí.

Giang Tư Miểu nghe vậy liền giật mình: "Không thể nào, tôi không rời khỏi đây, chắc chắn không có ai vào."

Không phải người của Cục Quản lý Thiên Vực Tinh, vậy chỉ có thể là ở phòng bảo dưỡng của KID.

Ánh mắt Thẩm Tinh Đường nghiêm túc nhìn bản thảo: "… Trầm Lâm?"
« Chương TrướcChương Tiếp »