Chương 29-3: Cơ hội kiếm tiền đầy túi

"Trạm C là cơ sở cốt lõi của vật ô nhiễm Thiên Vực Tinh, xung quanh nó được thiết lập vài điểm phòng thủ phụ, cuối cùng bọn anh chỉ có thể nấp vào khu vực phòng thủ gần Trạm C nhất." Hoắc Diễm tiếp tục nói: "Tuy nhiên, cách đây không lâu bọn anh nhận được tin tức, hình như có một số chiến sĩ cơ giáp ở khu phòng thủ khác, vì vậy anh và Tiểu Khê mới ra ngoài tìm người."

So với Hoắc Diễm, giọng Lộc Khê dịu dàng hơn hẳn: "Bọn chị cũng mới phát hiện ra cát lún biến mất, hoàn cảnh so với trước đó tốt hơn chút, lúc này đi tìm người cũng thuận lợi hơn.”

Muốn tìm người cũng không đơn giản như vậy... Ngay cả khi không có cát lún, vẫn có những cơn gió mạnh bất chợt.

Có không ít chiến sĩ cơ giáp tiến vào, nhưng hiện tại Ứng Trầm Lâm chỉ gặp được Triệu Lạc Kiệt và Hoắc Diễm, Lộc Khê.

Thực sự còn vài người bên Tật Phong và YDS nữa, nhưng đến bây giờ họ vẫn chưa gặp được ai, có thể thấy môi trường của khu ô nhiễm đã khiến nhiều cơ giáp bị phân tán trầm trọng, có khả năng mọi người đều lạc trong biển cát vô tận xung quanh tháp cao của Trạm C, cộng thêm môi trường khu ô nhiễm đầy rẫy mai phục, nguy hiểm nhất là Bách Tuế Lan cấp S cùng với vài vật ô nhiễm không rõ danh tính khác...

Ứng Trầm Lâm: "Chúng xem khu vực này là bãi săn rồi."

Vật ô nhiễm tách các chiến sĩ cơ giáp ra riêng lẻ, sau đó đánh úp từng người một.

"Cũng gần như vậy." Hoắc Diễm nói: "Nhưng tình hình này quá khó xử lý, năng lượng còn lại không đủ dùng."

Năng lượng? Trong đầu Ứng Trầm Lâm đột nhiên hiện lên thứ gì đó, nhanh tay lật trang tài liệu của khu ô nhiễm.

Bọn họ linh hoạt xử lý những con bọ cạp vàng còn lại, sau vài lượt phối hợp, họ càng ngày càng quen tay.

"Những thứ này đối với chúng ta chẳng có tác dụng gì." Giọng điệu phàn nàn của Theo vang lên: "Dây thần kinh kim loại của tớ có cần cường hoá đâu."

Du Tố ngắm mục tiêu, bắn một phát pháo ra ngoài: "Chắc chưa? Độ chính xác cũng không cần chứ gì?"

Theo cảm thấy cơ giáp pháo thủ không cần thiết phải cường hóa khả năng kháng độc, thay vì tăng thêm gánh nặng cho thần kinh kim loại, không bằng dùng để cường hóa chức năng: "Có thể cường hóa độ chính xác thì cũng không tệ."

"Nhưng năng lượng của chúng ta có đủ dùng không?" Theo nhắc nhở: "Du Tố, bắn hết những thứ này thì năng lượng của cậu chỉ còn 30%."

Du Tố nói: "Cái cơ giáp này không đủ thì lấy cậu ra thay, cậu định ngồi mát ăn bát vàng?"

"Tớ có khởi động được đâu... Chờ đã!" Theo kinh ngạc nói: "Năng lượng tớ vất vả tích góp cậu muốn lấy đi để sử dụng cho cái cơ giáp cấp A này á?"

Lúc này, Hoắc Diễm trong kênh liên lạc hỏi: "Pháo thủ, năng lượng của cậu đủ dùng không?"

Du Tố liếc nhìn bảng điều khiển, độ chính xác đã được kiểm soát tốt, không cần dùng nhiều năng lượng như vậy, anh vừa định trả lời, đột nhiên nghe thấy tiếng rè rè trong kênh liên lạc, tiếp theo là một giọng nói quen thuộc, đứt quãng truyền đến.

Giọng của Quý Thanh Phong lúc cao lúc thấp: "Du.. anh Du… Trầm Lâm!... Nghe được không!?"

"Giọng này?" Hoắc Diễm nhận ra: "Đại Phong!"

Theo khoảng cách càng gần, giọng Quý Thanh Phong trở nên rõ ràng hơn: "Ấy chà, không phải là giọng lão Hoắc sao! Ở yên đó, bọn em qua ngay nha!”

Hoắc Diễm nhiệt tình hỏi: "Được, mấy đứa đang ở đâu?"

Lộc Khê đột nhiên nói: "Mọi người nhìn về hướng 9 giờ."

Ứng Trầm Lâm bắn bay bọ cạp vàng, nhìn theo hướng Lộc Khê chỉ, mơ hồ nhìn thấy bóng dáng của vài cơ giáp.

Nhưng ngoài cơ giáp, còn có thể nhìn thấy một mảnh đen kịt phía sau, giống như có thứ gì đó đang nhúc nhích.

Giọng Quý Thanh Phong gào to vô cùng rõ: “Trời đất thánh thần ơi! Mau cứu bọn em!!”

Đám cơ giáp dẫn đầu bay phía trước, phía sau là một bầy bọ cạp vàng khổng lồ, số lượng đông gấp mấy lần đám bên Hoắc Diễm và Lộc Khê khi nãy.

Vài người đang xử lý bọ cạp vàng, khi nhìn thấy nguyên bầy đông vô tận phía sau Quý Thanh Phong, động tác của cả đám đều khựng lại trong hai giây.

Lộc Khê: "Má ơi nhiều quá."

Hoắc Diễm ngẩng đầu nhìn: "Đúng là nhiều thiệt…”

Ứng Trầm Lâm suy nghĩ: "Hình như lại có thêm vật liệu rồi."

Du Tố nhìn tình hình này, mọi chuyện đang phát triển theo hướng anh thích: "Có chút thú vị rồi đấy."

Trong buồng lái, Theo có chút sợ hãi, giữ chặt thanh năng lượng của mình: "Du Tố, cậu không được lấy năng lượng của tớ!"

Hai nhóm bọ cạp vàng sắp sửa gặp mặt, số lượng cơ giáp cũng tăng lên gần gấp đôi.

Triệu Lạc Kiệt tưởng mình sắp được cứu, kết quả đến nơi nhìn thấy một bầy bọ cạp vàng khổng lồ phía trước, lập tức phanh gấp: "Mẹ kiếp, trước sau đều có hàng vậy! Mấy người cũng chọc trúng tổ bọ cạp à!?"

"Tổ bọ cạp?" Ứng Trầm Lâm nghi hoặc hỏi.

Lâm Nghiêu thành thật nói: "Anh và Đại Phong đào vật liệu thì chọc phải, sau đó tụi nó đuổi theo bọn anh hoài.”

Triệu Lạc Kiệt tiền đình, cảm thấy hình như mình bị giảm tuổi thọ mới được KID cứu. Sau khi bị luồng gió mạnh thổi bay, bọn họ bò ra khỏi cát, thật vất vả mới thoát khỏi nguy hiểm, kết quả hai người KID này nhìn thấy vật liệu cấp A ven đường, nhất định phải đào, một nhát dao đâm xuống, chọc ra cả một tổ bọ cạp.

Chưa kể chạy một mạch, chạy đến đây còn đυ.ng phải một tổ bọ cạp khác, vận may này thật sự là thối đến bốc mùi!