Chương 29-4: Cơ hội kiếm tiền đầy túi

"Sao lại đứng yên?" Tim Quý Thanh Phong vẫn đập thình thịch: "Sao không chạy?"

Hoắc Diễm tiếp tục bắn bay một con: "Không chạy, hai đứa kia nói muốn thu thập chút vật liệu bọ cạp vàng."

Hai bầy bọ cạp tập hợp lại, Hoắc Diễm mở lá chắn bảo vệ mọi người. Chuỗi điều khiển của Ứng Trầm Lâm và Lộc Khê không dừng lại, chỉ thêm bọ cạp thôi mà, nhưng trong khi thao tác, họ còn phải né tránh sự tấn công từ chúng nữa.

"Người đông hơn một chút, nhưng chúng ta chỉ có một cơ giáp pháo thủ." Ứng Trầm Lâm đánh giá lại tình hình: "Anh Triệu, qua đây nào!”

Quý Thanh Phong vừa sợ vừa thấy hào hứng: "Chơi kí©h thí©ɧ vậy sao?"

Triệu Lạc Kiệt ngơ ngác: "Cái gì? Không đời nào, mấy cậu còn muốn xử lý hết bầy bọ cạp vàng này!?"

Lời còn chưa dứt, pháo năng lượng từ trên cao bay qua Triệu Lạc Kiệt, bắn thẳng xuống cát, một phát xử sạch cả mảng lớn bọ cạp vàng.

Lúc này, Triệu Lạc Kiệt mới phát hiện, trên mặt cát xung quanh đã chất cả đống xác chết của bọ cạp vàng, như thể trước đó ở đây đã xảy ra một trận chiến khốc liệt.

Bọ cạp vàng không khó giải quyết, nhưng chúng rất nhiều, tiêu hao năng lượng chỉ vì bọ cạp vàng thực sự không cần thiết.

Nhưng bản năng tanker trên người quá mạnh, Triệu Lạc Kiệt vẫn tận tâm tận lực chạy xuống cuối hàng mở lá chắn cho mọi người: "Mấy cậu có ngu không? Nhiều bọ cạp vàng như vậy, sao phải phí năng lượng vào tụi nó chứ, ở đây còn một con vật ô nhiễm cấp S đang theo dõi chúng ta đấy, năng lượng cạn kiệt thì chúng ta nằm im chờ chết à, còn chưa biết bao giờ đội cứu viện vào."

Lộc Khê yếu ớt đồng tình: "Em cũng thấy vậy."

Triệu Lạc Kiệt như tìm được phao cứu sinh: "Ôi em gái, đội ơn em, mấy người nghe em gái nhà mấy người nói chưa?"

Lộc Khê lại bổ sung một câu: "Nhưng năng lượng của em vẫn có thể đánh thêm một lúc nữa?"

Triệu Lạc Kiệt: "?"

Nếu là bầy bọ cạp ban đầu, họ xử lý vẫn còn dư dả, nhưng bầy bọ cạp vàng mà Quý Thanh Phong mang đến rõ ràng nhiều hơn hẳn, hai bầy cộng lại số lượng khổng lồ, muốn kiểm soát chính xác lượng đầu ra và tọa độ pháo năng lượng khó hơn trước một bậc. Theo cách xử lý bọ cạp ban đầu thì không có vấn đề gì, nhưng vấn đề năng lượng tiêu hao lại rất nan giải.

Hoắc Diễm suy nghĩ một lát rồi nói: "Dọn dẹp hết bầy bọ cạp này, năng lượng của chúng ta có thể sẽ giảm xuống dưới 20%."

Triệu Lạc Kiệt vất vả chống đỡ bọ cạp vàng, thanh năng lượng hèn mọn trên lá chắn không chịu nổi, tranh thủ nói: "Liên lạc với bên ngoài không được, không có đội cứu hộ mang nguồn năng lượng dự phòng đến cho chúng ta, cũng không có giáp mới, trên người tôi còn một ống năng lượng dự trữ nhưng dùng hết rồi là chết thật đấy!”

Quý Thanh Phong: "Có một ống năng lượng dự phòng sao ngay từ đầu anh không dùng?"

"Ai mà biết tôi mới nhập một nửa thì lá chắn bị nứt chứ!" Triệu Lạc Kiệt nói: "Hơn nữa năng lượng dự phòng là nguồn cung cấp cuối cùng, một giọt cũng không được lãng phí!"

"Cơ giáp dự phòng có mà." Lúc này Lâm Nghiêu lên tiếng: "Chị Đường đã dặn dò, bảo bọn em mang cơ giáp của hai người đến á!”

Quý Thanh Phong: "À đúng rồi, em giữ cơ giáp đấu giải của lão Hoắc và chị Khê mà."

Cơ giáp đấu giải của Hoắc Diễm và Lộc Khê ở trên người Quý Thanh Phong.

Triệu Lạc Kiệt không hiểu lắm mạch suy nghĩ bên KID: "Còn chúng ta? Nếu năng lượng của chúng ta cạn rồi, cậu bảo hai người họ lái cơ giáp kéo chúng ta chạy hả? Đây cũng đâu phải địa điểm an toàn để đổi cơ giáp!"

Trước khi nhận nhiệm vụ xử lý tình huống khẩn cấp, họ đã được trang bị những vật dụng cơ bản, năng lượng dự phòng tuy vẫn còn một ống, nhưng không ai ngờ mọi chuyện sẽ phát triển đến mức này, ngay cả sự hỗ trợ bên ngoài cũng bị cắt đứt, đây là tình huống cực kỳ hiếm gặp.

Ban đầu tưởng nơi đây nhiều nhất chỉ có một vật ô nhiễm cấp S, phần lớn năng lượng của họ đều dồn hết vào Bách Tuế Lan. Ai ngờ sau Bách Tuế Lan còn có một vật ô nhiễm nguy hiểm hơn ẩn nấp phía sau, năng lượng của họ không đủ, Hoắc Diễm và Lộc Khê của KID ở đây lâu hơn họ, năng lượng chắc cũng không còn nhiều.

Ngoài những vật dụng cơ bản mang theo người, họ gần như đã bị cắt đứt nguồn cung cấp năng lượng, trong này còn rất nhiều nguy hiểm chưa biết tên, sao cứ phải ở đây ăn thua đủ với cái đống nhiều chân dưới kia chứ!!