Chương 29-5: Cơ hội kiếm tiền đầy túi

Lúc này, Du Tố bắn một phát pháo năng lượng, quét về phía cơ giáp cận chiến vẫn đang hoạt động bên dưới. Anh không quan tâm đến những điều này, ngay cả khi chỉ còn 5% năng lượng, anh vẫn có thể tiếp tục ở lại khu ô nhiễm, nhưng anh lại tò mò muốn biết người nào đó sẽ nghĩ thế nào?

Không hiểu sao, cả đám đều nhìn về phía Ứng Trầm Lâm, người luôn đưa ra ý kiến chính.

Lâm Nghiêu: "Trầm Lâm, cậu nghĩ thế nào?"

Cơ giáp cận chiến di chuyển rất linh hoạt, hất tung bọ cạp vàng, Ứng Trầm Lâm đột nhiên hỏi: "Từ đây đến khu phòng thủ phụ gần nhất bao xa?"

Hoắc Diễm: "Ở đây ư? Không xa, ngay cạnh tháp cao, khoảng 3 km."

"3 km?" Ứng Trầm Lâm liếc nhìn bảng điều khiển: "Vậy thì năng lượng đủ dùng ạ."

Ứng Trầm Lâm vừa dứt lời, kênh liên lạc bỗng yên lặng như tờ.

Nếu cho Triệu Lạc Kiệt thêm một cơ hội, hắn thà chôn mình trong cát, đợi người của Chiến Đội Tật Phong đến phát hiện ra hắn.

"Cậu định dùng như thế nào?" Du Tố hào phóng chia sẻ thanh năng lượng nát bét sắp chạm đáy của mình trong kênh liên lạc: "Nơi này không có cơ hội để họ thay cơ giáp, cho dù có thay, tanker và khống chế cũng chỉ có thể bảo vệ cả đội trong thời gian ngắn."

Ứng Trầm Lâm nói: "Thiên Vực Tinh là khu ô nhiễm cấp thi đấu, thông thường không có điểm tiếp tế, nhưng các trạm chính là cơ sở cốt lõi, khu phòng thủ phụ cũng chính là điểm dự trữ của các trạm, ở đó đang trữ số năng lượng rất lớn."

"Bình thường những năng lượng này không thể trực tiếp cung cấp cho cơ giáp, nhưng thực tế đều giống nhau cả thôi, cơ giáp cấp A trở lên có thể bổ sung nhiều loại năng lượng được."

Những người khác: "???"

Triệu Lạc Kiệt nghe vậy thì sững sờ, hắn đương nhiên biết các Ttrạm và khu phòng thù phụ có trữ năng lượng: "Từ từ đã, nếu lấy năng lượng từ cơ giáp bổ sung cho cơ giáp, chúng ta còn có thể tự làm, nhưng lấy năng lượng từ khu phòng thủ phụ ra cần phải sử dụng thiết bị tương ứng để chuyển đổi, việc này cần có thợ bảo dưỡng…"

Vấn đề là họ không có thợ bảo dưỡng, trước đây còn có thể để Cục quản lý điều khiển từ xa tiếp tế cho họ, nhưng bây giờ mất liên lạc, mất luôn cả hỗ trợ bên ngoài, làm sao mà liên hệ được với điểm tiếp tế tạm thời.

Ứng Trầm Lâm tiếp tục nói: "Em có công cụ, tìm được kho năng lượng thì em có thể thao tác."

Triệu Lạc Kiệt: "!"

Những người khác: "!!!"

Triệu Lạc Kiệt kinh ngạc: "Cậu cũng biết làm cái này á!?"

KID đào trâu bò này ở đâu ra vậy??!

Du Tố đột nhiên nhớ lại, khi anh kéo cậu đi, Ứng Trầm Lâm còn mang theo túi dụng cụ của thợ bảo dưỡng, tài nguyên năng lượng là thứ mà thợ bảo dưỡng tiếp xúc hàng ngày, nếu không biết xử lý thì vứt bằng đi được rồi.

Lâm Nghiêu lo lắng hỏi: "Năng lượng của khu phòng thủ phụ đó đủ để chúng ta lấy trộm không?"

Quý Thanh Phong: "Tất nhiên rồi, đủ để chúng ta sạc mười lần đó."

"Lấy mà không hỏi thì mới gọi là trộm." Triệu Lạc Kiệt xấu hổ múa mỏ: "Chúng ta đang đại diện cho Cục quản lý để làm nhiệm vụ, đây gọi là điều động hiểu chưa?"

Thảo luận xong, mọi người nhìn xuống đám bọ cạp vàng đông đảo bên dưới, chút lo lắng trong lòng tan biến.

Lâm Nghiêu xoa tay hớn hở: "Đại Phong, tớ đánh bên trái."

Quý Thanh Phong nói: "Gió lớn quá, đánh một lát bị thổi bay hết tinh thể bây chừ."

Hoắc Diễm vui vẻ nói: "Bên tháp cao nhiều hàng lắm, chỗ này không đủ, chúng ta qua bên kia đánh thêm một đợt nữa."

Ứng Trầm Lâm nhìn cơn gió mạnh xung quanh, ngó Triệu Lạc Kiệt nhàn rỗi nhất trong đám.

Triệu Lạc Kiệt không có chỗ để thể hiện, bảo vệ cơ giáp pháo thủ có tanker Hoắc Diễm là đủ rồi, hắn ở bên cạnh không có tác dụng gì, chỉ có thể hỗ trợ chọn xem con bọ cạp nào dễ đánh, đột nhiên chú ý đến cơ giáp cận chiến dường như luôn nhìn về phía hắn, hắn nghi hoặc hỏi: "Cậu em cận chiến, sao vậy?"

"Anh có muốn tìm việc để làm không ạ?" Ứng Trầm Lâm hỏi.