Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Thiên Tai Cầu Sinh

Chương 6

« Chương TrướcChương Tiếp »
Mà tình cảnh hiện tại cô cũng đã sớm nghĩ tới. Quý Dạng chỉ là đau lòng một chút, xem chúng nó từng con từng con đều chạy ra mổ cỏ, khỏe như vâm, sinh khí dồi dào, cô lại yên lòng.

Thấy như thế, vậy thực sự có thể nuôi trồng trong không gian này.

Quý Dạng cho các bé gà vịt này thức ăn cùng nước uống xong, tâm tình vui vẻ nhìn nơi phía trước - trang trại nuôi lợn.

Ban đầu tưởng trại nuôi lợn chỉ có một loại lợn như vậy thôi, nhưng cô nhìn qua, thấy có tận vài loại!

Quý Dạng nhìn chằm chằm vào khu chăn thả, ngó từng con lợn béo mập mạp. Cô nắm cổ tay nghĩ không gian của mình quá nhỏ, không thể mua mỗi loại bốn con trở về, như vậy không cần lo giao phối cận huyết, lại vẫn có thể làm phong phú bàn ăn.

Vào thời điểm Quý Dạng đang khó xử, nhân viên có lòng tốt giải thích: "Nuôi lợn thật ra không cần quá nhiều không gian, căn bản chỉ cần ba bốn mét vuông đất là thả được hai con. Nhưng cần quét tước thu dọn sạch gọn, chỉ số thông minh của lợn rất cao, quá dơ quá bừa sẽ khiến tâm trạng bọn lợn không tốt, thịt ăn cũng sẽ không ngon."

Quý Dạng vui vẻ, bắt đầu tính toán diện tích đất trong không gian, gà vịt ngỗng bên đó mất mười mét vuông. Trước mắt bọn chúng còn nhỏ, lúc lớn lên có lẽ miễn cưỡng đủ dùng - tiền đề là chúng không thông minh như nhân viên nói, lớn rồi sẽ dễ dàng công kích lẫn nhau.

Còn lại bốn mươi mét vuông, lợn bò dê có lẽ mỗi loại con cần khoảng mười một mười hai mét vuông. Mà hiện tại vẫn còn là con non, con nào cũng nhỏ, thời điểm bọn chúng lớn lên, không biết không gian của cô có mở rộng thêm không.

Nếu như trong một nửa thời gian đó mà không mở rộng được, cỏ có lẽ cũng đã lớn, vậy đúng lúc dư ra năm mươi mét vuông có thể dùng chăn thả.

Thực ra cũng đủ dùng.

Quý Dạng tính toán xong rồi quả quyết mở miệng: "Vậy mỗi con cho tôi một đôi."

Nhân viên cười đáp: "Không vấn đề. Nếu việc chăn nuôi có gì không hiểu, cô có thể tùy thời liên hệ tôi, bác sĩ thú y chuyên dụng của xưởng chúng tôi cũng có thể."

Quý Dạng gật gật đầu tỏ ý đã hiểu.

Tiếp đó giàu có hào phóng nên mua thêm ít thức ăn cho lợn con một tuổi.

Làm xong việc bên này, cô lại tới chỗ nuôi bò, nuôi dê. Mấy con này ngược lại không cần nuôi quá nhiều, vì nguyên vị trí địa lý ở đây, bò là bò vàng, cô lấy hai đôi.

Do mỗi con đều hơi to, tạm thời chỉ có thể thiệt thòi bọn chúng.

Dê cũng chỉ là dê núi thông thường.

Nhưng dù sao đều là dê cả, Quý Dạng cũng không chê, cũng mua hai đôi.

Bốn con dê con, dùng xe van là có thể chở đi. Chỗ nuôi dê là trại chăn nuôi tư nhân, ông chủ tự mình mở làm, bên cạnh có một con chó chăn cừu Kazakhstan đen cuống quít chạy xoay quanh, thỉnh thoảng cắn ống quần ông chủ muốn kéo đi, lại muốn đuổi theo dê chạy khỏi chỗ này.

Dê đều bị giữ lại, toàn bộ đều không dám động chút nào, bị con chó lớn thúc giục, từng cái chân đều run rẩy.

Ông chủ xấu hổ vò đầu: "Hầu hết dê nhà tôi đều là Tiểu Hắc chăm sóc, mỗi lần bán dê nó lại không nỡ."

Trong lòng Quý Dạng khẽ động, loài chó này cô hiểu rõ. Cùng là loại chó chăn cừu, thành niên rồi thể hình cao lớn, hung dữ mạnh mẽ dị thường, có thể so với chó chiến đấu lợi hại.

Cô lập kế hoạch nuôi chó, chủ yếu là để cảnh giới. Thính giác của chó nhanh nhạy, cô sống một mình đơn độc, nếu có người tìm tới cửa, chó khẳng định sẽ biết đầu tiên.

Hiện tại cô có không gian, cũng không sợ không nuôi được.

Giờ muốn trong hai ngày cuối cùng này chọn được một bé cún cái, miễn cho lúc trước chạy tứ xứ không có công sức chăm sóc, ngày đông lạnh giá không cần lo bị lạnh chết.

Hiện tại đυ.ng thời cơ tốt, cô liền hỏi: "Chó nhà anh có con không? Tôi cũng đang có ý định nuôi một con."

Mắt ông chủ lập tức sáng lên: "Có có có! Đang tính qua năm sau bán đi, cô qua xem, tổng cộng năm con, có thể tùy tiện chọn."

Quý Dạng cũng không khách khí, theo ông chủ tới chuồng chó.

Chó chăn cừu Tiểu Hắc còn đang giữ dê, nhất thời không chú ý tới bên này. Ông chủ rất nhanh lấy ra vài bé cún cái bụ bẫm mập mạp từ trong chuồng chó, đều có màu lông giống con chó lớn, trông thật sự không tồi, đặc biệt mềm mại, xúc cảm trên tay rất tốt.

Ông chủ nhiệt tình đẩy mạnh tiêu thụ: "Loài chó này trung thành lại hung mãnh, bé gái mà nuôi thì cực kỳ an toàn, kẻ xấu chạm vào cũng không sợ, có thể trực tiếp cắn nửa chết. Mấy con nhà tôi này vừa lúc được hai tháng tuổi, Tiểu Hắc đã bắt đầu dạy dỗ chúng nó, về sau chắc chắn sẽ càng lợi hại! Nhớ Tiểu Hắc ban đầu cũng là tôi đặc biệt nhờ người lấy về..."

Quý Dạng muốn mua. Ông chủ nói nó tốt như vậy, cô càng động tâm, cũng không để ý có phải lời lẽ chuyên dùng mời chào hàng hay không, kiểm tra thấy cún con khỏe mạnh, còn rất hoạt bát.

Bị cô ôm trên tay, chân bốn bé cún nhỏ đều dùng dức đạp đạp mạnh.

Vậy nên sau đó chưa tới năm phút, cô chọn được giữa cả đám một bé cún cái tương đối ngoan ngoãn. Đây là con duy nhất Quý Dạng ôm mà liếʍ liếʍ tay cô.

Đương nhiên giá cả cô cũng rất vừa ý, bốn ngàn năm trăm tệ.

Quý Dạng chẳng muốn mặc cả, trực tiếp lấy tiền. Cô hơi nghiêng đầu nhìn, nhận ra con chó lớn hình như đã phát hiện, cảnh giác lao tới, bị ông chủ chạy qua cản, dùng một cái dây xích dày giữ lại.

Ông chủ thuần thục lấy miếng thịt dê nhét vào miệng nó trấn an hai câu, mới thở nhẹ ra. Rồi nhanh chóng chạy qua túm lấy mấy con dê còn lại chất lên xe van, giục cô mau mau lên xe: "Tranh thủ đi nhanh nhé, hai ngày này tôi cũng không dám cởi xích cho nó đâu."

Quý Dạng: "..."

-----

Chạy qua chạy lại mấy trại chăn nuôi xong, Quý Dạng trên đường trở về ghé qua nhà kho, thuận lợi thu mấy bao thức ăn được chuyển tới vào không gian. Cô nhanh chóng gọi điện thoại liên hệ mấy xưởng thức ăn gia súc gia cầm khác, ùn ùn liên tục chuyển tới cho cô những bao thức ăn.

Không gian có thể trồng trọt, không phải lo cho thức ăn của gà vịt. Chỉ là Quý Dạng cảm thấy có thể dùng tiền, vậy trực tiếp đắp tiền hoàn thành xong việc là được.

Vì thế hai ngày sau, mỗi ngày Quý Dạng đều ra khỏi cửa thật sớm, trước tiên cho cún con mà cô gọi là Hy Hy ăn.

Cún con hai tháng tuổi đã có thể ăn thịt. Quý Dạng không tính cho nó ăn thức ăn cho chó lâu dài, chỉ để lại một phần để lúc sau đáp ứng nhu cầu khẩn cấp, còn bình thường sẽ cho ăn các loại thịt luộc.

Thịt lợn, thịt bò, thịt gà đều cho ăn một chút. Thời gian đầu sẽ băm nhỏ, rồi cho thêm sữa dê để ăn cùng.

Đợi đến lúc sau có thể cho luôn miếng thịt để ăn.

Quý Dạng hy vọng nó trưởng thành cao lớn hung mãnh, có thể sát cánh chiến đấu với cô. Ít nhất là thời điểm cô ngủ cũng có khả năng gác đêm cho cô, có người trước cửa sẽ lập tức cảnh báo. Nếu không thì cô chỉ có một thân một mình, thật sự là không thể làm được hết việc.

Cho ăn xong, Quý Dạng lại tới nhà kho thu hàng hóa, ăn đối phó bữa sáng ở trên xe. Đương nhiên dù là ăn đối phó nhưng cũng là lấy thức ăn từ trong không gian ra. Các loại bánh bao màn thầu sữa đậu nành, vừa vặn ăn lúc lái xe.

Trong hai ngày cuối cùng này, các loại bao thức ăn cho vật nuôi lục tục tới, cô cũng thuận tiện mua thêm đồ ăn chín.

Đang tới năm mới, hàng quán mở cửa ít, tìm tòi kỹ lưỡng tỉ mỉ may ra mới có thể tìm thấy chỗ hợp khẩu vị. Buổi tối trở lại, còn nhận hàng chuyển phát trước cửa chung cư, lộ trình đã sắp xếp tràn đầy công việc.

Về đến nhà, lại có Hy Hy nhiệt tình chào đón.

Quý Dạng bỗng nhiên cảm nhận được độ ấm khi trở về nhà.

Như mong đợi của cô, bé cún mà cô đã chọn.

Bé cún thích nghi rất nhanh, trừ ngày đầu tiên có chút sợ hãi, Quý Dạng phải ôm dỗ dành một hồi. Ngày thứ hai trở thành vật cản, cô đi đâu nó theo đó, trở về nhà là nhảy vồ nghênh đón.

Đến khi thiên tai đếm ngược còn 3 ngày.

Hôm nay là đêm giao thừa, ngày cuối cùng của năm âm lịch. Trừ một ít khổ sở bức người làm công cùng ông chủ, còn lại toàn là trong không khí hân hoan hớn hở bừng bừng cùng người nhà chuẩn bị thủ tục qua năm mới.

Tâm tình Quý Dạng cũng không tồi.

Không gian sinh mệnh nóng hổi mới ra lò gần đây đúng như cô nghĩ, tốc độ thực vật sinh trưởng vô cùng nhanh. Cô rắc linh tinh số hạt giống cỏ, mà trong một ngày này đã xuất hiện những chiếc lá mới mọc mềm mại tươi non mơn mởn.

Chồi non xuất hiện trên đất trồng màu nâu đậm, rất không đáng chú ý. Nhưng với góc nhìn ở vị trí chim bay, trong nháy mắt, có thể nhìn thấy rất rõ ràng đất trồng nguyên bản màu nâu thuần đen, đã xuất hiện sắc xanh xen kẽ như tấm thảm nhung mềm mại, dồi dào tràn đầy sức sống!

Phát hiện này khiến Quý Dạng cả ngày đều trong tâm trạng vui sướиɠ lâng lâng, như đám mây bồng bềnh trôi nổi.

Ban đầu cũng không chuẩn bị câu đối tạo bầu không khí, nhưng rồi cũng để hợp hoàn cảnh cô đặt mua câu đối ở siêu thị, đợi gửi tới rồi, cô lại khí thế ngất trời dán câu đối đỏ.

Đúng lúc đυ.ng phải nhà đối diện cũng đang bận rộn ngược xuôi.

Quý Dạng không ngờ tới. Chung cư này mới, nên thông thường rất nhiều người đến năm mới sẽ trở về quê hoặc nhà bố mẹ. Mấy hôm nay cô ra khỏi cửa, nhận thấy rất rõ so với lúc cô vừa chuyển đến thì hiện tại người trong chung cư tới lui ít đi rất nhiều.

Nhưng nhà đối diện cô không đi, mà là con trai con dâu, cháu gái hai người ông lão bà lão tới.

Một nhà năm người sum vầy, sôi nổi tưng bừng.

Quý Dạng lúc mở cửa lấy hàng còn có thể nghe thấy thanh âm náo nhiệt nhà đối diện.

"Ấy ấy ơ kìa, lệch sang bên trái rồi!" Một giọng nữ trẻ con sốt ruột nôn nóng: "Bố, để con làm cho."

"Con bảo bố bên nào lệch là được rồi?" Nam nhân trung niên không muốn, cau mày nói.

Bé gái giậm chân: "Con bảo rồi mà, là bố phải nghe con đã chứ!"

Hai bố con tranh cãi ầm ĩ, lại phát hiện Quý Dạng vẫn còn bên cạnh, còn hiếu kỳ nhìn nhìn cô bằng cả hai mắt.

Do đời trước nên Quý Dạng rất nhạy cảm với ánh mắt. Lúc đầu cô có chú ý tới, nhưng đánh giá là không có ác ý. Chỉ là cô có chút tò mò cô bé này bao nhiêu tuổi rồi mà có thể một mình tự dán câu đối đỏ. Không hiểu, nên tiếp tục chuyên chú làm việc của mình thôi.

Cô cầm thước thủy cân bằng* đặt ở vị trí tốt, lại tiếp tục dán câu đối.

*Thước Livo hay còn gọi là thước thủy, thước nước hay thước cân bằng nước - là dụng cụ dùng mực nước để đo cân bằng. Với nhiều ứng dụng có tính chính xác cao, thước Livo được sử dụng phổ biến trong nhiều công trình xây dựng.

"Wow?" Cô bé kinh ngạc thốt lên, bị thao tác này làm choáng váng, kinh ngạc đến phát ngốc.

Trong sự chết lặng, Quý Dạng đã nhanh chóng dán xong câu đối, chỉnh tề ngay ngắn, lấy thước xuống. Cô bé chạy qua, lắp bắp nói: "Chào chị, em tên Lý Nghi, ở đối diện nhà chị."

Quý Dạng có chút bất ngờ, nhưng cũng khẽ gật đầu: "Chào em, chị tên Quý Dạng."

Lý Nghi thấy cô trả lời, nhẹ nhõm thở ra. Lúc nhìn thấy chị gái này sắc mặt lạnh lùng lãnh đạm, cô bé sợ bị phớt lờ, nhưng còn để ý là tốt rồi. Cô bé ngượng ngùng vò đầu, nói: "Cái thước này có thể cho nhà em mượn một chút được không? Chị dán câu đối thật chuẩn quá đi! Bếp nhà em, cửa nhà em còn chưa dán đâu."

Cần dán nhiều chỗ như vậy?

Quý Dạng không hiểu, nhưng cũng không từ chối: "Có thể."

Hiện tại còn là thời đại hòa bình, hàng xóm láng giềng hữu hảo, mượn chút đồ cũng bình thường, phải tận hưởng thật tốt khoảng thời gian hài hòa êm dịu cuối cùng này.

Lý Nghi nhận cái thước, vui vẻ về nhà khoe khoang, rất nhanh bên cửa nhà đối diện đã chuyển thành tiếng cười nói rộn ràng.

Quý Dạng trở vào nhà, xem thời gian. Đã là bốn giờ chiều. Hơn năm giờ cô đã hẹn cơm tất niên giao tới nhà, một người ăn cũng rất thịnh soạn.

Mà cô đặt không chỉ một.

Vừa có cơm tất niên năm sau, năm kia, năm kìa đều có.

Còn về sau đó nữa... tìm không được nhà hàng thích hợp, vậy chỉ có thể gửi gắm hy vọng vào trù nghệ của cô, mong rằng nó sẽ tiến bộ, sau đó tự mình làm.

Nhưng tới sớm hơn cơm tất niên một bước là Lý Nghi với cái thước thủy cân bằng, đồng thời có một đĩa sủi cảo cùng với một đĩa đồ tết chiên: "Cảm ơn chị vì cái thước! Mấy món này là nhà em làm, rất ngon đấy."

Quý Dạng sững sờ trong chốc lát, khóe miệng hơi nhếch, để lộ một nụ cười nhẹ mơ hồ: "Cảm ơn."

"Ui, phải là em cảm ơn chị mà. Thứ này dùng tốt thật, em cũng sẽ mua một cái, đợi năm sau dán câu đối không cần phải tranh cãi qua lại cả nửa ngày với bố em nữa." Lý Nghi cười nói.

Quý Dạng không quá khách khí, nhận lấy quà tặng, bảo cô bé đợi một chút. Cô trở vào trong đặt đĩa đồ ăn lên mâm, sau đó để tay sau lưng lấy ra một quả dưa hấu từ trong không gian.

Hoa quả trái mùa hiện tại có rất nhiều, chỉ là giá cả so bình thường hơi đắt hơn một chút, người sống ở đây hẳn không thể mua được. Lý Nghi cũng không từ chối, hai bên vui vẻ tạm biệt.

Tiếp đó là cơm tất niên được giao tới.

Nhân viên nhà hàng giao hàng tới trước cửa, Quý Dạng phấn khởi lấy từng đĩa món ăn ra, có rau có canh có cá có thịt, vô cùng phong phú.

Cô đang chuẩn bị hưởng thụ, lại có một cuộc điện thoại tới.

Là Quý An Phong.

Ha hả.

Đã là lúc này rồi, cuối cùng cũng nhớ ra cô à.

Quý Dạng lặng lẽ bấm từ chối, thuận tiện block luôn ông ta, kéo vào danh sách đen. Thật sự là thiếu chút nữa quên mất ông ta rồi, đúng là làm phiền cô tận hưởng đồ ăn ngon.
« Chương TrướcChương Tiếp »