Chương 7

Bị từ chối cuộc gọi, sắc mặt Quý An Phong không hề dễ nhìn.

Ông ta chẳng phải bỗng nhiên nhớ tới cô con gái này, mà là do con gái thứ hai nhắc nhở.

Lúc ban đầu dính bê bối, hai vị phụ huynh đã cực kỳ tức giận muốn đuổi ông ta ra khỏi nhà. Ông ta cũng đã ôm một bụng bực bội ngột ngạt nên không trở lại, mà mua một căn hộ bên ngoài, kết hôn cùng mẹ Quý Tư Nguyệt.

Chủ yếu là lúc đó ông ta cũng đã đủ lông đủ cánh, và với tư cách là con trai độc đinh duy nhất trong nhà, ông ta vốn luôn tự do tùy hứng.

Cuối cùng vẫn là bố mẹ ông ta thỏa hiệp. Bởi vì Kiều Nghi ly hôn xong lại lập tức tái giá, từ đó trở thành người dưng nước lã với nhà chồng trước, đối với con gái càng là, ngoại trừ đưa tiền, sẽ không dễ dàng gặp mặt.

Sợ cháu gái đến cả người bố còn lại cũng không còn, do đó mỗi năm mới đến đều sẽ thả ra để con trai trở về nhà đón năm mới. Cho dù sau này ông ta bận rộn, hai ông bà cũng sẽ đưa Quý Dạng qua.

Sau khi hai ông bà tạ thế, cuối cùng vẫn là Quý Dạng mỗi năm đều tự mình qua nhà đó đón năm mới.

Cho dù cô không hợp với vợ và con gái con trai hiện tại của ông ta, mọi người ngoài mặt cho dù không bằng lòng nhưng vẫn bằng mặt. Thời điểm năm mới luôn có khách đến chúc tết, ai cũng không nghĩ đem chuyện này ra nói cho người khác làm trò cười.

Nên kết quả là hôm nay có con gái nhắc nhở, ông ta mới nhớ đến đứa con gái lớn ngang ngược tùy hứng, tại sao vẫn luôn không thấy đâu?

Ban đầu tưởng rằng có việc gì trì hoãn, đợi gần đến lúc ăn cơm tất niên, vẫn cứ không có động tĩnh. Rồi mới gọi điện thoại, nhưng bị từ chối?

Ông ta hơi giãy dụa, lại miễn cưỡng gọi một cuộc điện thoại nữa.

Mặc dù ông ta không để ý tới đứa con gái này, nhưng gia hòa vạn sự hưng*. Ông ta là một người đàn ông truyền thống, không hy vọng rằng đón năm mới mà lại thiếu mất ai.

*Trong nhà hòa thuận vui vẻ thì mọi việc đều thuận buồm xuôi gió tốt đẹp.

Đương nhiên tiểu tứ tiểu ngũ các loại ngoài kia không tính là người trong một nhà.

Nào biết lần gọi điện thoại này, lại vẫn đang trong trạng thái chờ nhận cuộc gọi.

Quý An Phong sao có thể không biết, đây là bị chặn.

Lập tức tối mặt.

Thứ hỗn trướng vô liêm sỉ này, lúc cần tiền thì gọi ngay, tiền về tay rồi thì chặn luôn ông ta?

Quý Tư Nguyệt tai thính, đương nhiên nghe rõ âm thanh kia, trong lòng vô cùng kinh ngạc, trên mặt lại tỉnh bơ như không: "Bố, sao chị gái có thể như vậy? Chị ấy không tới, sao chúng ta có thể ăn cơm. Nếu không thì đợi chị ấy, nhưng chỉ sợ sẽ lật bàn*."

*掀桌: ý chỉ sự bực bội bị chọc giận hay là sốt ruột muốn chết, cảm giác muốn phát điên.

"Lật bàn cái quần!" Quý An Phong đập tay lên bàn cái rầm, trầm giọng nói: "Chúng ta ăn trước! Không quản nó nữa!"

Việc bị cô block ông ta xấu hổ không nói, chỉ có thể bảo như vậy.

Trong lòng tức tối, còn không quên nói: "Nói với dì Trương, đóng cửa lại, không được phép mở cửa!"

"Vâng ạ..." Quý Tư Nguyệt tỏ vẻ lưỡng lự, trong lòng lại vui đến nở hoa.

Có bản thỏa thuận thì làm sao nào?

Pháp luật vẫn có chỗ trống rất dễ chui qua đấy nhé.

Không được bố yêu thích, khẳng định sau này Quý Dạng sẽ không thể chạm được vào vị trí nòng cốt trong công ty dù chỉ một ngón tay!

Thế nên bữa cơm tất niên này, một nhà bốn người, ăn rất vui vẻ khoan khoái.

-----

Chung cư Gia Phúc

Quý Dạng cũng đang ăn rất hạnh phúc.

Không có thứ gì làm người ta phấn khởi hơn đồ ăn ngon cả.

Chặn người Quý gia là sự nhân từ cuối cùng của cô.

Đời trước cô bị bán đi, không gϊếŧ bọn họ, còn là đã tính ân tình Quý An Phong bị ép buộc thu lưu cô. Còn ân sinh ra? Muốn báo cũng là báo Kiều Nghi đi.

Trong việc này, Quý An Phong suy cho cùng chỉ đánh đổi có ba phút cuộc đời.

Nuôi dưỡng cô thì cũng là ông bà nuôi.

Bao gồm cả cổ phần. Ban đầu cổ phần phần lớn là của Quý Dạng. Nhưng Quý An Phong lúc đó khóc cha khóc mẹ kêu khổ, nói cổ phần không đủ, ông ta sợ trong công ty không có tiếng nói.

Nên như vậy mới có thỏa thuận cổ phần của Quý An Phong chỉ có thể do Quý Dạng kế thừa trong hợp đồng chuyển nhượng cổ phần. Công ty có những quyết sách lớn quan trọng nhất định phải do Quý Dạng gật đầu mới có thể thông qua, nếu không thì thỏa thuận mất hiệu lực, ông ta phải trả lại số cổ phần.

Do đó Quý Dạng một chút cũng không sợ.

Cô rất nhanh đã quên đi chuyện linh tinh này, còn đặc biệt bật máy tính bảng, tùy tiện tìm một chương trình truyền hình biểu diễn ca nhạc đón năm mới, gala xuân. Cho dù đã cách năm năm, cô vẫn cứ không muốn nhớ lại, lặp lại trải nghiệm cảm giác ngón chân chụp đất đó.

Trừ khi là năm nay chương trình gala xuân mới, thế này thì có thể chụp một lâu đài mới*.

*脚趾抠城堡: có lẽ là kiểu đang lo âu căng thẳng hoặc xấu hổ gì đó? Nên ngón chân bắt đầu di chuyển, chụp hoặc bấu xuống đất. Và "chân chụp được cả một lâu đài" thể hiện mức độ trạng thái trên đang rất cao.

Đáng tiếc thời gian còn sớm, gala xuân còn chưa bắt đầu, lại có đầy những tuấn nam mỹ nữ góp vào diễn ca nhạc cho đủ số.

Rất nhanh, trong phòng cũng náo nhiệt.

Quý Dạng ngồi nghe một lát, cảm thấy nóng.

Hôm nay nhiệt độ lại ở mức thấp mới, âm tám độ, thấp nhất vài năm gần đây. Vừa vặn Quý Dạng không ra khỏi cửa, dùng lò sưởi âm tường.

Trong không gian còn trữ rất nhiều gỗ, đủ đốt rất nhiều năm. Cái duy nhất không tốt lắm là bản thân phải tự bổ củi. May là cô đã mua dụng cụ bổ củi, dùng ý thức kiểm soát thao tác trong không gian, nhẹ nhàng chẻ vài khúc gỗ lớn thành từng khúc củi to nhỏ không giống nhau. Thỉnh thoảng tới chỗ lò sưởi ném một khúc. Hơi nóng tuần hoàn, còn có điều hòa hỗ trợ, nhiệt độ phòng khách tăng lên vù vù.

Quý Dạng cởϊ áσ khoác ngoài, chỉ mặc một cái áo len mềm mại, ngồi xếp bằng, tiếp tục ăn cơm. Hy Hy cũng ngồi ngay ngắn bên chân cô, cái mặt cùng đôi mắt cún con xem cô ăn cực kỳ chăm chú, đợi tùy lúc đồ ăn được cho xuất hiện ở trước mắt.

Đến lúc ăn no, cơm tất niên đã chuẩn bị còn thừa hơn phân nửa.

Đã nguội mất rồi.

Quý Dạng khó có chăm chỉ được một chút, đặc biệt vào bếp hâm nóng đồ ăn. Mỗi lần làm nóng xong một món, thì lại để vào không gian một món. Đến khi mười món ăn toàn bộ đều được hâm nóng, bụng cô no căng có chút khó chịu nhưng cũng thoải mái.

Thời gian còn sớm, Quý Dạng cũng muốn hưởng thụ mấy ngày còn lại trước thiên tai tươi đẹp, vì thế đi tắm rửa, toàn thân ấm áp dễ chịu trở lại phòng khách. Cô lấy ra một cái tivi lớn, cắm điện xong, chuyển đến kênh có chương trình gala xuân, xem chương trình năm nay.

Thời gian vừa đẹp, chương trình mới được mười phút, đúng lúc bắt đầu tiết mục đầu tiên.

Quý Dạng ôm chiếc gối ôm mềm mại làm tổ trên sofa xem gala, để Hy Hy bên cạnh chân cô làm ấm. Đến tiết mục ngôn ngữ, thật không ngoài ý muốn, ngón chân cô lại bắt đầu chụp lâu đài rồi.

Lại giữ vững không từ bỏ, lâu đài đã hoàn thành.

Kiên trì đến gần mười hai giờ đêm.

Tivi đếm ngược, mọi người đều đếm ngược.

Mười hai giờ, tiếng pháo hoa nổ. Vô số tiếng chúc mừng năm mới vang lên trên đất nước này.

Hy Hy bị dọa bổ nhào vào trong ngực Quý Dạng.

Một tay cô ôm chó, một tay còn lại úp lên tai nó, mắt nhìn về phía ban công. Bùm - tiếng pháo hoa trên không trung nổ tung. Màn đêm đen nhánh như mực mỗi lần đều bị chiếu sáng.

Cửa sổ kính thỉnh thoảng lại trở nên tối tăm, phản chiếu dáng hình khuôn mặt của cô.

Cô gái trẻ tuổi hai mươi cái xuân xanh, dung mạo trưởng thành, nhan sắc xuất chúng, mái tóc dài xõa rối bù lộn xộn, lười biếng đến cùng cực. Khi nhìn vào đôi mắt đó, lại từ trong ra ngoài thấu được ý lạnh.

Quý Dạng lặng lẽ nhìn chăm chú bên ngoài.

Về sau sẽ không thể thấy những cảnh vui vẻ như vậy trong trên dưới toàn bộ đất nước nữa.

Nhớ đời trước năm mới đầu tiên sau thiên tai là trong cực lạnh. Nhiệt độ bỗng nhiên hạ thấp đến âm năm mươi độ, không cẩn thận một cái người sẽ chết lạnh, trên đường phố căn bản không có một bóng người.

Chính phủ vì khuyến khích mong muốn cầu sinh của quần chúng nhân dân, đặc biệt thu thập pháo trúc châm ngòi đốt, cũng chỉ có số ít người nguyện ý ra khỏi cửa xem pháo hoa.

Thậm chí xem xong trở về, không ít người phát hiện nhà bị cướp, vật tư sinh tồn ít ỏi có bao nhiêu bị trộm mất không còn chút gì. Năm mới chưa qua đi, tiếng khóc thảm đã bao trùm khắp nơi.

Quý Dạng trốn trong căn cứ, một chút cũng không muốn ra ngoài. Thời điểm đó cô không có không gian, không thể tin tưởng thân nhân bằng hữu, nhìn quanh thấy dường như đều là kẻ địch. Làm sao dám rời đi?

Không chừng khi cô trở lại, trong phòng sẽ có người phục kích.

Năm mới rồi, cô không muốn đánh lộn với người khác dẫn về xui xẻo.

Sau đó quả nhiên cuối cùng đúng như cô suy đoán.

Đến năm mới thứ hai sau thiên tai, đã là cực nóng, khắp nơi đều là bệnh dịch do muỗi gây ra. Nơi chính phủ cất giữ pháo hoa pháo trúc đã tự nổ tự bốc cháy, sau cùng dứt khoát đổi toàn bộ thành đạn dược.

Lại lúc sau, càng ngày càng không có người để ý là năm mới hay không nữa.

Hiện tại, nhìn qua bộ dạng này, Quý Dạng trông có chút vất vả.

Ráng chống đỡ cơn buồn ngủ cho thêm chút củi vào lò sưởi, cô lười chẳng muốn trở về phòng, trực tiếp nằm trên sofa. Vung tay một cái, một cái chăn tơ tằm xuất hiện, không lâu sau đã ngủ mất.

Đang ngủ, trong cơn mơ hồ giống như nghe tiếng ai đó kêu lớn: Tuyết rơi rồi!

Tim Quý Dạng co rút lại, nhưng nghĩ đến có chút chuyện cô cũng thay đổi rồi, thế là tiếp tục ngủ.

-----

Đến khi tỉnh giấc, đã là hơn mười giờ sáng.

Còn chưa mở mắt ra thì đã bị ánh mặt trời chói lóa làm mắt có chút nhức, nhói đau. Quý Dạng dụi dụi mắt, lại lần nữa mở mắt, vừa vặn nhìn về phía thế giới bên ngoài ban công.

Cô ở trên tầng mười lăm, phía trên còn có tầng mười sáu mười bảy. Vị trí đã rất cao rồi nhưng vẫn không nhìn thấy được đỉnh tòa nhà đối diện. Dù khoảng cách giữa các tầng lớn, phong cảnh cũng đều không sót cái gì, mắt chỉ có thể nhìn được một mảnh trắng xóa mênh mông bên ngoài.

Bông tuyết còn đang phiêu đãng bay trong không trung, nhưng không hề lớn, cũng "điềm đạm nhã nhặn" như thời đại hòa bình đã từng. Mở cửa ban công còn có thể nghe thấy tiếng trẻ con phấn khích vì tuyết rơi.

Ai có thể ngờ được lần này tuyết rơi, từ đầu đã không chịu dừng đâu?

Dự báo thời tiết cũng nhận ra sẽ có tuyết rơi, ước tính khoảng ba ngày, vì vậy chẳng có ai để trận tuyết này ở trong lòng.

Duy chỉ có Quý Dạng, kinh hãi ngã ngồi trên mặt đất.

Hy Hy cũng gầm gừ nhảy khỏi ghế sofa, mù mờ nhìn trái phải, xảy ra chuyện gì?!

Lửa trong lò sưởi đã tắt, cho dù trong phòng khách còn bật điều hòa nhưng vẫn cứ có chút lạnh. Cảm giác mát lạnh đánh úp. Cô vội vàng mặc quần áo, bước chân bay nhanh qua ban công nhìn.

Lại có thể thực sự là tới sớm hơn dự đoán!

Quý Dạng nhớ rõ ràng ngày đầu tiên của năm nay chưa hề có tuyết rơi.

Cô khẽ nhíu mày, nhìn chăm chú màn tuyết trắng xóa bên ngoài. Sau khi sống lại rồi cô đã phỏng đoán vô số lần liệu có phải vì cô mà sinh ra những thay đổi hay không, bao gồm cả việc tuyết tới sớm trước thời hạn. Theo thứ tự phát sinh thay đổi, thậm chí thiên tai sẽ càng thêm khắc nghiệt.

Hiện tại thật sự là tới sớm, ngược lại là cô có loại cảm giác kết cục đã được định sẵn.

Cơ mà còn tốt, tới trước có một hai ngày, vậy chứng minh biến hóa nhỏ. Lúc sau cho dù có thay đổi, cũng hẳn là ở trong phạm vi giới hạn có thể nắm giữ.

Chỉ là có chút chuyện phải làm sớm rồi.

Như đã nói lúc trước, ân sinh ra có báo cũng là báo Kiều Nghi. Cho dù đời trước bà ấy cự tuyệt Quý Dạng xin giúp đỡ, nhưng ân sinh ra không bỏ được.

Bà ấy cho cô sinh mệnh, cô lại cho bà một đường sinh cơ.

Quý Dạng mở điện thoại, dựa vào ký ức tìm một địa chỉ.

Kiều gia không ở thành phố Trường Nam, mà ở thành phố Hồ cách thành phố Trường Nam hơn một trăm cây số. Nhưng người chồng thứ hai của Kiều Nghi lại ở thành phố Trường Nam. Nơi này rộng lớn, hai bên lại là một bên nam một bên bắc, từng người có nơi sinh sống cùng khu vực kinh doanh của riêng mình. Nếu như không có phương tiện giao thông, thấy được mặt nhau rất khó.

Còn may là hiện tại khoa học kỹ thuật phát triển, trực tiếp đổi địa chỉ xong, cô muốn mua gì thì vẫn có thể mua được.

Tuyết mới rơi ngày đầu tiên, cho dù có chút lớn, rất nhanh đã làm ngập đến mắt cá chân, nhưng vẫn có thể mua đồ ăn ngoài. Cô cứ thế chọn mua trong siêu thị hai bao gạo, một bao bột mì, còn có một ít thực phẩm tươi sống,...

Lúc thanh toán, phát hiện phí vận chuyển tăng giá, lên đến 20 tệ.

Thật rẻ!

Từng trải nghiệm qua phí vận chuyển lên đến vài ngàn tệ như Quý Dạng cảm thán.