Chương 33: Quá khứ

Lại qua một tháng sau.

Tu vi của Sở Dao cùng đám người Ôn Nhạc không ngừng tăng lên nhanh chóng, đều đó phải kể công đến một bộ công pháp song tu Tiên giai mà họ tìm được ở một góc trong thư phòng của vị tiền bối kia. Nhờ nó mà tiến bộ tu luyện của họ tăng nhanh không ngừng. Đặc biệt là Sở Dao, thông qua việc song tu không ngừng cùng với 5 người mà nhanh chóng trở thành người có tu vi cao nhất cả nhóm. Tiếp đó là Ôn Nhạc cùng Lâm Khiếu Thần, trong đám người họ là người rãnh rổi nhất trong đám chỉ sau Sở Dao, cho nên có nhiều cơ hội cùng Sở Dao thâm nhập tu luyện. Tiếp đó là Nghiêm Tử Duệ, Quý Tiêu, Tống Hoài bọn họ phải bận bịu chuẩn bị vật tư, cho nên rất ít thời gian để tu luyện, tu vi cũng gì vậy mà không cao bằng những người khác.

Theo tu vi tăng cao cùng không gian không ngừng mở rộng, cuối cùng Sở Dao cũng có thể không chế tốc độ chảy của thời gian bên trong theo tỉ lệ 3:1, động thực vật bên trong cũng vì vậy mà nhanh chóng sinh sôi nãy nở.

Lúc này, Sở Dao đang cùng Nghiêm Tử Duệ thu đám vũ khí cuối cùng vào không gian.

"Hơizz! Cuối cùng cũng xong!" Sở Dao thở dài nhẹ nhõm. Nghiêm Tử Duệ nghiêm túc giúp cậu chà lau mồ hôi: "Yên tâm rồi?"

Sở Dao nở nụ cười, mi mắt cong cong, vui vẻ trả lời: "Ân, yên tâm rồi!"

"Số vật tư này về sau sẽ trở thành chỗ dựa lớn nhất của chúng ta, em không còn gì phải sợ nữa!"

Nghiêm Tử Duệ mặt không biểu tình, nhưng ánh mặt tràn đầy yêu chiều nhìn cậu, nắm lấy tay cậu nhẹ nhàng lôi kéo ra xe.

Sở Dao thuận theo, tùy ý hắn lôi kéo ngồi vào xe. Trên đường, Sở Dao bỗng sực nhớ tới một điều quan trọng: "Tử Duệ, bọn anh đã nghĩ chúng ta sẽ ở đâu, sau khi tận thế tới không?"

Nghiêm Tử Duệ nhẹ nhàng vuốt ve đầu cậu, bình tĩnh trả lời: "Đừng lo. Từ lúc nghe em kể những gì sẽ xảy ra trong tương lai, bọn anh đã nghĩ kỹ chỗ dừng chân cho chúng ta rồi."

Nghe vậy, Sở Dao kinh ngạc, không nghĩ các anh chồng mình lại chu đáo đến vậy, không cấm tò mò hỏi tiếp: "Ở đâu vậy?". Nhìn khuôn mặt mang vẻ tò mò của cậu, Nghiêm Tử Duệ nhịn không được hôn nhẹ lên trán cậu: "Rất quen thuộc với em, em thử đoán?"

"Ở đây sao?" nơi quen thuộc với cậu chẳng lẽ không phải thành phố này sao? Thấy cậu nghi hoặc, Nghiêm Tử Duệ không treo cậu nữa, bắt đầu giải đáp cho cậu: "Không phải. Em không nhớ chỗ em đã sống mấy năm lúc còn nhỏ sao?"

"A?" Sở Dao hoang mang, nhưng đột nhiên nghĩ tới một nơi, mắt cậu sáng lên: "Anh là nói chỗ của bà nội Tiêu ở dưới quê sao?"

Nghiêm Tử Duệ nhìn mắt cậu nhẹ nhàng gật đầu, kiên nhẫn giải thích cho cậu: "Theo em nói tốc độ lây nhiễm dịch bệnh rất nhanh, cho nên chúng ta cần tránh xa chỗ đông người, đến nông thôn là tốt nhất. Ngoài ra, phía sau còn động đất, sóng thần,...nếu xảy ra chuyện gì sẽ rất khó ra khỏi thành phố. Đặt biệt, trong thành phố người đông phức tạp, nếu chúng ta có thể liên tục lấy ra nhiều thứ, lâu dài cũng sẽ bị phát hiện, đến lúc đó sẽ để lại nhiều phiền phức. Chi bằng xuống nông thôn, người ít, mỗi hộ ít nhất cũng có dự trữ lương thực trong nhà còn có đất ruộng, chúng ta lấy đồ vật ra cũng dễ giải thích."

"Ân." Sở Dao nghĩ vậy cũng cảm thấy có lý, liền gật đầu đồng ý. Thấy cậu gật đầu, Nghiêm Tử Duệ nói tiếp: "Bọn anh lựa chọn chỗ đó còn vì nơi đó có núi sông rất nhiều, ít nhất không lo sợ thiếu nước để uống, mùa đông cũng có thể lên núi đốn củi, còn có thể săn bắn. Mặc dù sau này động vật sẽ tiến hóa, nhưng đến lúc đó tu vi của chúng ta cũng có thể dễ dàng đối phó chúng. Đặc biệt, bọn anh có lý do lựa chọn nơi này là vì chúng ta có người quen ở đó, sẽ dễ dàng hòa nhập với thôn dân hơn. Cuộc sống sau này không biết sẽ thay đổi như thế nào, nếu lựa chọn nơi khác lâu dài có thể bị thôn dân bài ngoại bên ngoài, thậm chí liên hợp lại đối phó chúng ta, chi bằng lựa chọn nơi quen thuộc với chúng ta hơn."

"Các anh nghĩ thật chu đáo!" Sở Dao nhìn sắc mặt bình tĩnh của Nghiêm Tử Duệ nhịn không được mà cảm thán.

Nghĩ đến nơi mình ở trong tương lai sắp tới, Sở Dao nhịn không được mà thở dài, vòng đi vòng lại cuối cùng cậu cũng quay về nơi đó, đúng là ý trời trêu người.

Năm Sở Dao lên 5 tuổi, trong lúc cùng mẹ đi dạo siêu thị, sơ ý bất ngờ bị mẹ mìn bất cóc, sau đó bị nhốt chung với những đứa trẻ khác trong một tầng hầm ngầm tối tăm. Một thời gian sau, cậu cùng những đứa trẻ đó được đưa đến điểm giao dịch, nhưng trong quá trình vận chuyển, cậu đột nhiên khởi sốt nặng, có lẽ nhìn ra cậu không có khả năng sống sót, nên bọn chúng ném cậu sang ven đường. May mắn Tiêu nãi nãi trong lúc từ trên huyện về nhặt được cậu đã đưa cậu đem đến bệnh viện chữa trị. Mặt dù gia đình nghèo khó, phải một mình nuôi 3 đứa cháu nội, nhưng bà vẫn quyết định giúp cậu chữa bệnh, cũng may qua vài đợt trị liệu cậu cuối cùng cũng tỉnh lại, tuy nhiên có lẽ vì sốt cao cho nên cậu không thể nhớ ra mình là ai, đều này cũng dẫn đến khó khăn cho cảnh sát khi giúp cậu tìm về với gia đình, đặt biệt là trong thời điểm thông tin kỹ thuật không phát đạt.

Thấy cơ hội tìm về với gia đình gần như là con số không, Tiêu nãi nãi cũng không thể ở lại lâu với cậu, bà còn phải về chăm sóc cho 3 đứa cháu nội của mình. Thấy cậu đáng thương, cũng không nở để cậu vào cô nhi viện, bà khẽ cắn răng đem cậu về nhà nuôi, đối xử cậu như cháu ruột của mình, 3 đứa cháu nội của bà khi nhìn thấy bộ dáng đáng yêu của cậu, cũng đối xử với cậu như em ruột của mình, tuy phải sống một cuộc sông nghèo khó, nhưng mỗi khi có thứ tốt họ đều đưa trước cho cậu.

Đến khi cậu 10 tuổi, thì cơn dịch bệnh lạ bỗng càng quét khắp thế giới, mang đi hàng triệu mạng sống của phụ nữ, người song tính. Từ đó, địa vị của phụ nữ, người song tính được nâng cao, chính phủ ra lệnh phải điều tra, thống kê số phụ nữ, người song tính còn lại để đưa ra chính sách thích hợp để bảo vệ. Cũng nhờ thống kê đó, mà người nhà đang không ngừng tìm kiếm tung tích cậu lần theo đó biết được sự tồn tại của cậu và đón cậu về nhà. Mặc dù được đón về nhà được sống trong môi trường nhung lụa và tìm lại ký ức lúc nhỏ của mình, nhưng cậu vẫn không hề quên ơn nghĩa của bà luôn xem bà là người thân của mình, mỗi lần khi có thời gian rãnh rỗi, cậu đều đến thăm và ở lại với bà và các anh trai.

Nghĩ đến quá khứ của mình, Sở Dao lại thở dài một hơi: "Đúng rồi, cha mẹ thì thế nào? Họ sẽ đi cùng chúng ta chứ?"

Nhẹ nhàng vuốt ve đầu cậu, Nghiêm Tử Duệ thông thả trả lời: "Có lẽ. Anh đã cho người xây nhà ở dưới, chỉ cần họ đồng ý có thể vào ở bắt cứ lúc nào. Nếu họ không chịu, muốn ở lại đây, anh sẽ nhờ ba anh sắp xếp chỗ ở cho bọn họ."

"A?" Sở Dao ngạc nhiên: "Ý anh nói, ba anh sẽ không đi cùng chúng ta?"

Bị bộ dáng đáng yêu của cậu chọc cười, Nghiêm Tử Duệ nhịn không được ngắt nhẹ má cậu: "Ừ. Em đừng quên ba anh giữ chức vụ gì trong quân đội, muốn rút lui cũng không phải là đều dễ dàng, huống chi với địa vị của ông ấy, muốn sống tốt cũng là đều rất dễ dàng."

Nghe vậy, Sở Dao cũng bình tĩnh lại, liếc xéo nhìn Nghiêm Tử Duệ: "Còn anh thì sao? Anh sẽ đi cùng em chứ?"

Mắt Nghiêm Tử Duệ lóe lên ý cười, cúi đầu hôn nhẹ môi cậu: "Tức nhiên, vợ anh ở đâu anh sẽ ở đó."

Nghe âm thanh từ tính vang bên tay, Sở Dao đỏ mặt cúi đầu, ngại ngùng không dám nhìn thẳng mắt hắn. Một lúc sau, thấy hắn vẫn không có ý đồ nói chuyện, vẫn cứ chăm chú nhìn mình, Sở Dao thẹn thùng không được, bắt đầu tìm chuyện khác để kéo lực chú ý sang một bên: "Đúng...đúng rồi, các anh có nhắc Tiêu nãi nãi chuẩn bị lương thực không vậy?"

Thấy bên tai cậu lặng lẽ đỏ lên không ngừng nhưng vẫn làm bộ không có chuyện gì, Nghiêm Tử Duệ không khỏi buồn cười, nhưng không chọc phá cậu, phối hợp cậu trả lời: "Anh đã lặng lẽ nhắc nhở đại ca Tiêu Văn của em, anh ta là người thông minh sẽ hiểu ý chúng ta mà thôi, em không cần lo lắng."