Chương 47: Nghiêm Hân bức xúc

Cơn dịch bệnh qua đi, cuộc sống của người dân cũng trở lại bình thường như cũ. Những người đi làm ở xa tranh thủ thời gian về nhà thăm người thân vài ngày, sau đó lại tranh thủ quay trở lại thành thị làm việc.

Vài ngày sau, vợ chồng Nghiêm Hân và Quý Thường, Quý Yến (anh và em trai Quý Tiêu) còn mang theo con của họ là tiểu Quý Sinh cũng trở về.

Nhìn thấy người trở về gầy gò đến không được, đặc biệt là tiểu cháu trai khiến mẹ Quý không khỏi khó chịu mà rơi nước mắt không ngừng.

Nhìn thấy tình cảnh này, Sở Dao bắt đắc dĩ đi đến an ủi bà: “Mẹ, người đừng khóc nữa, nếu không bọn họ thấy vậy trong lòng sẽ khó chịu. Bọn họ mới về có lẽ đang đói bụng, nếu không người cùng con vào trong nấu gì đó ngon cho bọn họ bồi bổ có được không?”

Quý Yến đứng bên cạnh cũng gật đầu phụ họa cho chị dâu mình: “Đúng vậy mẹ, bọn con biết lỗi rồi, lần sau sẽ không như vậy nữa. Bọn con từ sáng tới giờ chưa ăn gì cả, bọn con đói lắm rồi, người vào nấu món gì ngon cho bọn con ăn được không.”

Nghe vậy, mẹ Quý cũng giật mình tỉnh táo lại, nhìn thấy ánh mắt ủy khuất của hắn, nhanh nhẹn mà đứng lên chuẩn bị đi vào phòng bếp. Chưa đi được vài bước, bà sực nhớ lại, quay đầu dặn dò Sở Dao: “Con cũng không cần vào, cứ ngồi nghỉ ngơi ở đó đi, mẹ làm là được.” nói rồi nhanh chóng biến mất sau cánh cửa.

Thấy mẹ Quý biến mất, những người có mặt ở đây cũng thở dài nhẹ nhõm. Cha Quý đứng dậy vỗ nhẹ vai hai đứa con trai mình, sau đó quay đầu nhìn Nghiêm Hân ngượng ngùng nói: “Mẹ con tính tình cứ như vậy, mấy đứa đừng để ý.”

Nghiêm Hân mỉm cười, lắc đầu không để ý: “Không sao đâu cha, bọn con biết đó là mẹ quan tâm bọn con mà.”

Nghe vậy, cha Quý gật đầu mỉm cười hài lòng với biểu hiện của cô con dâu, ngồi xuống ôm cháu trai vào lòng, sau đó quay sang nhìn Sở Dao hỏi: “Quý Tiêu cùng những người khác đâu rồi, bọn nó không đi cùng con?”

Sở Dao đang rót trà cho những người khác, nghe vậy liền trả lời: “Anh Quý Tiêu lúc nãy thấy anh và em chồng trở về, liền đi qua thông báo cho Nghiêm gia gia biết, Tử Duệ cũng đang ở đó, chắc có lẽ họ đang trên đường đến đây, còn đám người Tống Hoài thì thấy bọn họ về mệt mỏi liền không qua quấy rầy, cho nên con mới một mình đến đây.”

Vừa nhắc, ngoài cánh cửa đã vang lên tiếng bước chân, có lẽ biết người đến là ai, Nghiêm Hân đứng dậy nhanh chóng đi ra đón lên.

“Gia gia! Đại ca! Hai người đến rồi!” Nghiêm Hân đỏ hốc mắt nhìn hai người đứng ngoài cửa. Bởi vì mẹ cô mắt từ rất sớm, cha lại thường xuyên đi làm không ở nhà, từ nhỏ anh trai luôn là người chăm sóc cô, cho đến khi lớn lên một chút anh trai phải đi học, người ở gần cô nhất lại là gia gia. Vì vậy mà trong lòng, cô luôn sùng bái và ỷ vào họ. Lần này phải đối mặt với dịch bệnh còn phải đối mặt với người nhà ghê tởm kia, thậm chí vì họ mà suýt nữa làm hại cha phải mất mặt trước mọi người, cô không khỏi ủy khuất, tức giận.

Nhìn thấy cháu gái của mình lớn như vậy mà vẫn khóc nhè trước mặt mọi người, gương mặt nghiêm túc của Nghiêm gia gia bỗng từ ái lên, vỗ nhẹ đầu cháu gái: “Đừng khóc, không sợ con trai con nhìn thấy cảnh mất mặt này sao? Có chuyện gì thì vào nhà rồi nói, đừng đứng đây khóc nhè nữa, kẻo bị người chê cười!”

Nghe vậy, Nghiêm Hân bĩu môi, nhưng vẫn ngoan ngoãn nín khóc, nhẹ lau nước mắt trên mặt mình, sau đó đi đến ôm lấy cánh tay ông làm nũng.

Thấy cô nín khóc, Quý Thường và Quý Yến ở phía sau thở dài nhẹ nhõm, lên tiếng chào hỏi với Nghiêm gia gia và Nghiêm Tử Duệ, rồi đi theo ở phía sau.

“Gia gia người đến rồi!” Sở Dao đứng dậy chào hỏi, định cùng Nghiêm Hân đỡ Nghiêm gia gia ngồi xuống nhưng bị từ chối.

“Được rồi, con mang thai thì cứ ngồi xuống đi, ta vẫn chưa già đến nỗi không thể tự mình ngồi xuống.” Nghiêm gia gia xua tay, rồi từ ái mà nhìn về Quý Sinh: “Sinh Sinh đến đây với ông cố, để ông xem coi cháu của ông có ăn cơm đầy đủ không?”

Quý Sinh đã 4 tuổi, có thể nghe hiểu lời ông nói, nhưng bởi vì khá lâu không gặp cho nên bé vẫn khá mới lạ, không dám đến gần ông.

Nghiêm Hân thấy vậy, liền đi lên kéo bé lại, chỉ chỉ vào gia gia của mình nói: “Đây là ông cố của con, con không nhớ ông sao? Lúc trước ông thường mua đồ chơi cho con đó.”

Nghe vậy, Quý Sinh đột nhiên có ấn tượng lên, lén liếc nhìn Nghiêm gia gia, sau đó chắc chắn đều gì liền đi đến ôm cổ ông, làm nũng hô lớn: “Tầng gia gia! Tầng gia gia~ người có thể mua cho con một chiếc mô hình của tàu cướp biển được không? Mami...mami đều không mua cho con gì hết! Người mua cho con có được không?”

Nghe rõ từng lời của con trai mình, chưa kịp vui mừng vì con trai nhớ tới tầng gia gia của mình, Nghiêm Hân lại cảm thấy đau đầu vì cái tính được nước lấn tới của đứa con trai.

Không đợi cô dạy giỗ lại thằng bé, Nghiêm gia gia đã cười lên, vui vẻ xoa đầu thằng bé gật, đầu đồng ý: “Hảo! Hảo! Tầng gia gia mua cho con hết!”

Nhìn thấy hai ông cháu chơi vui vẻ, Nghiêm Tử Duệ đi đến ngồi bên cạnh Sở Dao, để cậu ngồi dựa vào lòng mình giúp cậu xoa eo, sau đó mới quay sang nhìn Nghiêm Hân hỏi: “Tình hình ở đó ra sao rồi? Cha vẫn khỏe?”

Nghe tiếng anh trai, Nghiêm Hân lập tức ngồi thẳng thân mình, giọng điệu nghiêm túc nhưng vẫn không kiềm chế được mà toát ra vẻ ủy khuất: “Cha vẫn ổn, nhờ lời nhắc nhở cùng với số dược phẩm và vật tư các anh để lại mà quân khu của chúng ta mới có ít chiến sĩ bị lây nhiễm và cầm cự được cho tới bây giờ, nếu không dù không bị nhiễm bệnh thì cũng bị đói đến chết.”

Nghe vậy, Nghiêm Tử Duệ lập tức nhăn mày: “Làm sao có thể như vậy! Lẽ nào phía trên không cung cấp thức ăn cho quân đội sao?”

Nghiêm Hân nghẹn ngào không nói nên lời. Thấy vậy, Quý Thường nói tiếp thay cô: “Không phải, nghe nói phía trên vẫn phát vật tư cho chúng ta, nhưng đang vận chuyển giữa đường thì bị một đám người dân trong thành phố xuất hiện đánh cướp, bọn họ người rất đông chúng ta lại không thể tự ý nổ súng, đợi khi phía trên người phái tới, vật tư đều bị cướp sạch sẽ. Cho nên quân khu chúng ta còn phải chờ đợi xét duyệt một lần nữa, trong khi vật tư của quân khu ngày càng ít lại còn phải phân một bộ phận cho bên khu cách ly nữa, chúng ta mới có thể trong tình trạng thiếu vật tư như vậy. Chuyện vật tư bị cướp vẫn còn đang trong quá trình điều tra, nhưng nghe tiếng gió đâu đó là có người của Vân gia nhúng tay làm.”

“Vân gia? Chính là người giữ chức Bộ trưởng kia?” Nghiêm Tử Duệ nhíu mày hỏi.

“Đúng vậy! Chính là bọn họ! Nghe nói bọn họ gia nhập bên phe phái đối đầu của cha chúng ta, cho nên mới muốn đẩy tay diệt trừ chúng ta.” Nghiêm Hân tức giận lên tiếng.

Nghe vậy, Sở Dao nghi hoặc lên tiếng hỏi: “Chẳng lẽ bọn họ không sợ bị phía trên phát hiện sao?”

Quý Tiêu xoa nhẹ đầu cậu nói: “Sẽ không. Nếu bọn họ đã có thể hành sự quan minh chính đại như vậy, làm sao có thể lưu lại nhược điểm cho chúng ta bắt được chứ.”

“Đúng vậy.” Nghiêm gia gia nãy giờ ngồi nghe thấy tất cả, cũng không khỏi gật đầu đồng ý với cách nói của Quý Tiêu, ông từ từ nói: “Dù cho có đều tra, kết quả cuối cùng cũng chỉ có một, là do người dân tự phát động đánh cướp mà thôi. Ai bảo mấy tháng qua thiếu thốn vật tư như vậy, người dân cách ly ở nhà không thể ra cửa mua đồ ăn, siêu thị, chợ đều đống cửa, mặc dù không bị bệnh chết cũng vì đói mà chết. Bởi vậy chỉ cần cố ý lộ ra tiếng gió, thì thế nào cũng sẽ có người tin tưởng mà làm liều thôi. Cho dù bên trong chúng ta biết là ai làm, thậm chí bên trên người cũng biết, nhưng chúng ta không có chứng cứ xác thật, chúng ta cũng không thể động đậy gì họ, chỉ có thể nén giận trong lòng mà thôi.”

Nghe vậy, Sở Dao thở dài, nhìn thấy gương mặt hốc hác của Nghiêm Hân cùng với hai anh em nhà họ Quý đặc biệt là tiểu Sinh Sinh cậu không khỏi đau lòng. Nhưng nghĩ đến số vật tư mà mình để lại cho họ cũng đủ để họ ăn dư giả, thậm chí có đầy đủ dinh dưỡng ăn trong mấy tháng này, không biết xảy ra chuyện gì mà khiến họ trở nên xơ xác, thiếu dinh dưỡng như vậy, nghĩ như vậy cậu không nhịn được mà hỏi lên.

Nghe thấy câu hỏi của cậu, Nghiêm Hân không khỏi tức giận, ủy khuất kể ra: “Còn không phải tại người nhà của Tần Thắng(*) sao! Sau khi dịch bệnh xảy ra mấy tuần, nhà bọn họ vì không còn gì để ăn cho nên mới liên hệ với anh ấy bảo đem đồ ăn qua đó cho bọn họ. Lúc đó cửa hàng đều đống cửa hết chỉ có thể lãnh đồ ăn do chính phủ thống nhất bán ra nhưng có hạn chế hoặc mua giá cao ở bên ngoài. Nhưng bọn họ vì tiết tiền mới than vãn bảo anh ấy mua đồ ăn về cho cả nhà bọn họ. Ban đầu, Tần Thắng anh ấy vì hiếu thuận mới dùng tiền riêng của mình, lấy giá cao mua một số lương thực đủ họ ăn hơn hai tuần. Nhưng không ngờ, chỉ mới mấy ngày, họ lại điện tới đòi nữa, Tần Thắng bất đắc dĩ chỉ có thể gửi tiền cho bọn họ tự đi mua.

Nhưng anh biết không, bọn họ nhất quyết không chịu ra ngoài, thậm chí còn mắng chửi Tần Thắng là đồ bất hiếu, dám bảo họ ra ngoài để chịu chết, Tần Thắng cũng chỉ có thể tự mình đi mua lần nữa, đưa tới đó thậm chí vì vậy mà cãi lại với em. Tới đó mới biết hóa ra, cả nhà họ không thiếu một người, thậm chí bên trong còn có cả gia đình mấy người chồng của em gái anh ấy và cả gia đình vợ của anh/em trai anh ấy ở bên trong. Nhìn thấy cảnh này, anh ấy cũng hiểu được vì sao vật tư lại mau hết như vậy, nghĩ đến cha mẹ ruột của mình thà bảo vệ người ngoài còn hơn đứa con ruột như mình, trái tim của anh ấy cũng lạnh đi, không nói một lời để lại vật tư rồi quay đi.”

(*)người chồng thứ 4 của Nghiêm Hân.

“Mấy ngày sau, bọn họ lại tiếp tục gọi điện đến nữa. Lần này, em không màng ánh mắt của anh ấy liền thẳng thừng từ chối, sau đó quay đầu đe dọa anh ấy nếu anh ấy dám đi ra ngoài mạo hiểm vì bọn họ đưa vật tư nữa thì bọn em sẽ ly hôn. Có lẽ gì vậy hoặc vì nhìn thấy tình cảnh lần trước, mà mấy lần sau em không còn thấy anh ấy đi đưa vật tư nữa.

Cứ tưởng như vậy thì xong, nhưng không ngờ khoảng một tuần sau đó, bọn họ không màng nguy hiểm, cướp bóc trên đường mà dẫn cả gia đình đến trước cửa quân khu, còn khóc lóc, bán thảm đủ đều, trách bọn em bắt hiếu này nọ. Để tránh làm xấu mặt cha, bắt đắt dĩ bọn em chỉ có thể cho bọn họ vào.

Nhưng không ngờ vào được rồi, bọn họ liền ăn vạ không đi, thậm chí tự ý vào nhà lục tung đồ đạt lên hết, số thịt và rau khô còn lại cũng nhanh chóng bị họ ăn gần hết. Sau mấy ngày, em cuối cùng chịu không nổi nữa, vốn dĩ em định kêu người đuổi bọn họ ra khỏi. Cha mẹ Tần Thắng lại quay sang cầu xin, còn nói bây giờ đuổi bọn họ ra chẳng khác nào đưa bọn họ đi chịu chết, còn kể trên đường họ gặp cướp bóc, gϊếŧ người cướp của tàn nhẫn như thế nào!

Tần Thắng vì vậy cũng khó xử, sau đó anh ấy lại quay sang nhìn em với ý định cầu xin. Hừ! Anh ấy cũng không nghĩ, bọn họ từ nhà đến đây phải trải qua biết bao chỗ, lỡ như trong bọn họ có người nhiễm virut thì thế nào, anh ấy cũng không sợ nó sẽ lây nhiễm cho Sinh Sinh và em nữa sao? Còn có lỡ như vì họ mà người trong quân khu bị bệnh thì thế nào? Anh ấy chẳng lẽ không nghĩ tới sao?” càng nói Nghiêm Hân càng bức xúc, nhịn không được mà khóc lên.