Chương 60: Biến hóa của không gian.

------

Trong không gian

Lâm Khiếu Thần nhẹ đỡ lấy eo cậu đi đến bên hồ được phân ra để nuôi loại tôm mà cậu thích ăn. Qua mấy tháng nổ lực tu luyện, không gian của Sở Dao đã mở rộng ra đáng kể.

Bởi vì nghĩ đến tương lai sẽ không mua được những món mình thích, cho nên cậu quyết định lập một kế hoạch gieo trồng và nuôi dưỡng. Tức nhiên, cậu chỉ cần động động miệng là được, còn việc lên kế hoạch và thực hiện thì để cho mấy anh chồng yêu của mình làm là được.

Không gian bên trong mở rộng ước chừng có khoảng 500 mẫu ruộng. Trong đó, cậu chia ra làm bốn khu vực, một phần dùng để gieo trồng, một phần dùng để chăn nuôi gia súc – gia cầm, tiếp theo là dùng để nuôi thủy sản, phần cuối cùng cậu dùng để xây dựng một nơi để nghỉ ngơi và thư giãn cũng như là để tu luyện.

Phần đất dùng để gieo trồng, cậu dành riêng ra khoảng 50 mẫu để gieo trồng lương thực như: lúa, ngô, nếp,...20 mẫu trồng các loại rau củ, 20 mẫu trồng các loài trái cây và 10 mẫu trồng dược liệu. Tất nhiên, là không phải tự tay gieo trồng từng chút một, nếu không nhiều việc như vậy không biết năm nào tháng nào mới làm xong.

Họ chỉ cần cầm lấy hạt giống sau đó đi đến từng khu vực phân chia, sau đó dùng pháp quyết học được khiến cho đất tự xới lên, rồi cứ thế mà rải hạt giống và điều động nước đến tưới là xong.

Còn phần dùng để chăn nui gia súc – gia cầm, cậu dành riêng 100 mẫu đất để nuôi thả gia súc, trong đó bao gồm: trâu, bò, dê, lợn,… để chúng cùng chung sống ở đó. Sau đó, gieo xuống cỏ linh lăng mà một số loại cỏ thích hợp làm thức ăn cho chúng, cho chúng tự cung tự túc mà không cần bọn họ mỗi ngày phải bỏ thời gian cho bọn chúng uy thức ăn.

Về phần gia cầm, bọn họ cũng không tính nuôi nhiều loại, chỉ nuôi gà, vịt, ngỗng và bồ câu. Về thức ăn cho chúng, cậu cũng không phải suy nghĩ nhiều, chỉ cần xây tổ cho chúng ở một nơi cố định sau đó thả bọn chúng vào trong rừng cây ăn quả cho bọn chúng tự tìm ăn là được, còn về phần ngỗng và vịt thì hơi phí công một chút, bọn họ phải đào riêng một cái hồ sau đó thả một chút loài cá và một số hạt giống cây cỏ vào đó.

Bởi vì trong không gian luôn là ban ngày, cũng không có xuất hiện mưa gió hay nắng gắt gì, thời tiết luôn ấm áp như mùa xuân, rất thích hợp để cây trồng và động vật sinh sôi nảy nở. Chính bởi vì thời tiết như vậy, họ mới không cần bận tâm xây dựng chuồng và chỗ che mưa nắng gió cho bọn chúng, mà chỉ trồng thêm một số loài cây có tán cây lớn cho chúng nghỉ mát và đào một đường nước dẫn từ trên núi xuống cho bọn chúng là được.

Về phần thủy sản, họ cũng không suy nghĩ gì nhiều, chỉ đào một cái ao lớn, sau đó dẫn nước ngọt vào và pha thêm một chút xíu nước linh tuyền liền thả những loại cá nước ngọt vào là xong. Về phần cá nước mặn họ cũng làm vậy, nhưng chỉ thêm một số loại thủy sản khác, như: cua biển, mực, tôm, rong biển,…

Về phần món tôm khoái khẩu của Sở Dao, các anh chồng sẵn sàng đào riêng cho cậu mấy cái ao nhỏ để nuôi riêng biệt các loại tôm khác nhau. Ngoài ra, còn nuôi thêm một số loại như: cua đồng, ếch,…

Nói chung, chỉ cần những thứ có thể ăn được hoặc hữu dụng đều được Sở Dao cùng các anh chồng của cậu mua về. Đặc biệt nhờ chênh lệch thời gian cùng với thời tiết bên trong mà động thực vật bên ở đây sinh sản rất nhanh và có vị ngon hơn hẳn ngoài hiện thực.

Lâm Khiếu Thần đỡ Sở Dao đi đến bên cạnh hồ, sau đó dặn dò nói: “Em đứng ở đây, không được lộn xộn có biết không!”

Sở Dao nghe vậy liền đứng yên ngoan ngoãn gật đầu, sau đó tò mò nhìn phía hồ nước: “Không biết tôm giống chúng ta thả vào bây giờ như thế nào rồi nữa, không biết chúng đã sinh trứng tôm chưa nhỉ, em tự nhiên rất muốn ăn trứng tôm!”

Nghe cậu nói, Lâm Khiếu Thần không khỏi buồn cười, xoa đầu cậu nói: “Đồ ngốc, không phải em có mua để rất nhiều trong không gian sao? Em không nhớ?”

Sở Dao đột nhiên nhớ ra liền ngại ngùng lên, sau đó cười hì hì nhìn hắn: “Được rồi, anh mau bắt tôm lên đi, chúng ta còn phải đi hái một chút rau nữa.”

“Hảo đi. Đúng rồi, em mau lấy cho anh một cái vợt và một cái thùng đựng chúng đi.” vừa nói hắn vừa xoắn tay áo lên.

“Hảo.”

----------

Nữa tiếng sau.

“Ôn Nhạc, bọn em vớt tôm bao nhiêu đây đủ ăn sao? Nếu không đủ bọn em lại vớt tiếp”

Ôn Nhạc nghe thấy tiếng Sở Dao, liền buông cục thịt trên tay xuống đi đến xem thử, nhìn thấy trong thùng tràn đầy tôm to, hắn không khỏi kinh ngạc: “Đừng nói hai người vớt hết tôm giống trong hồ đó nha?”

Nghe vậy, chưa đợi Lâm Khiếu Thần nói, Sở Dao đã chặn ngang hớn hở nói trước: “Không phải, đây là con của bọn chúng. Anh không biết chúng sinh sản nhanh đến cỡ nào đâu, bọn em chỉ cần dùng vợt vớt đại lên một phát đã đầy thùng rồi.”

“Đây anh thấy không, con này em đoán là con giống chúng ta thả vào lúc trước, không ngờ chúng lại lớn đến thế này!” vừa nói cậu vừa phấn khích chỉ cho hắn nhìn con tôm hùm to lớn trong thùng.

Nhìn thấy con tôm hùm to lớn trước mặt, Ôn Nhạc cũng không khỏi kinh ngạc về tốc độ trưởng thành của chúng, hắn còn nhớ lúc thả vào chúng chỉ to bằng 3 ngón tay, nhưng bây giờ nó đã lớn hơn cả bàn tay của hắn.

Nhìn biểu cảm kinh ngạc của hắn, Sở Dao không khỏi đắc ý, sau đó khẽ meo meo mà câu lấy tay hắn lắc nhẹ, ánh mắt có bao nhiêu bất lực mà đáng thương nhìn hắn, làm nũng nói: “Mấy con này to đến vậy, chúng ta cũng không thể dùng chúng ăn lẩu, nếu không anh dùng chúng nấu những món khác được không, chồng ơi?”

Nhìn gương mặt thèm thuồng, cùng với biểu cảm “mau đồng ý, mau đồng ý đi!” của cậu, Ôn Nhạc không khỏi buồn cười, nhẹ ngắc mũi cậu nói: “Được rồi, nhưng em không được ăn nhiều có biết không!”

Nghe hắn đồng ý, biểu tình Sở Dao liền biết bao ngoan ngoãn, biểu làm cái gì liền làm cái đó, làm Lâm Khiếu Thần kế bên không khỏi ghen tị lên.

Hắn nhanh chóng đứng dậy, ôm lấy cậu đi ra ngoài, thấy cậu định mở miếng hỏi, hắn liền chặn ngang nói trước, cúi đầu nhìn cậu gương mặt bình thản nói: “Em không phải muốn đến nhà nãi nãi sau, bây giờ chúng ta nên đi thôi.”

Nghe vậy, lời định nói liền bị nghẹn trong yết hầu khiến Sở Dao không khỏi buồn bực, chỉ biết giả chết nằm trong ngực hắn.

-----

Bên này, Tống Hoài đang chuẩn bị đứng dậy đi về thì nhìn thấy bóng dáng hai người đi đến, hắn không khỏi ngạc nhiên hỏi: “Sao hai người lại đến đây?”

Lâm Khiếu Thần lên tiếng chào hỏi với mọi người, sau đó đỡ Sở Dao ngồi xuống, mới bớt thời giờ trả lời hắn: “Ôn Nhạc bảo đi mời mọi người đến ăn lẩu, sẵn tiện Dao Dao muốn đến thăm nãi nãi, cho nên chúng tôi cùng đi luôn.”

Nghe vậy, Tống Hoài gật đầu tỏ vẻ đã hiểu, sau đó kéo ghế im lặng ngồi lại gần Sở Dao.

“Nãi nãi người có khỏe không?” Sở Dao quan tâm nhìn Tiêu nãi nãi, trong ánh mắt tràn đầy sự lo lắng.

Tiêu nãi nãi hiền từ nhìn Sở Dao, nhẹ vỗ lên bàn tay cậu an ủi: “Ta không sao, con đừng lo lắng. Còn con, con có thấy khó chịu ở đâu không?”

Sở Dao nghe vậy thoáng nhẹ thở ra, sau đó nghiêm túc trả lời bà: “Con không sao, bảo bảo trong bụng rất khỏe, người không cần lo lắng.” vừa nói cậu vừa nhìn vào trong nhà, hỏi: “Anh Tiêu Thành và Tiêu Lân đâu rồi? Bọn họ có bị thương gì không?”

Tiêu Văn nhìn ánh mắt lo lắng của cậu, nhẹ xoa đầu cậu nói: “Đừng lo, hai đứa nó không sao, Tiêu Lân chỉ bị trầy sướt nhẹ mà thôi, còn lại không đáng ngại. Nếu em muốn gặp bọn nó thì đợi một chút, hai đứa nó vào thôn xem coi có chuyện gì không, có lẽ một lát nữa sẽ về.”

Thấy lông mày của cậu vẫn nhăn lại, Tiêu nãi nãi cũng lên tiếng phụ họa: “Đúng vậy, tụi nó khỏe như trâu làm sao có thể có việc gì, con cũng đừng lo. Hiện giờ con đang mang thai, phải giữ gìn sức khỏe là quan trọng nhất, đừng lo lắng gì cả, có chuyện gì thì cứ để cho các chồng con lo là được.”

“Dạ.” được nhiều người an ủi, Sở Dao cũng dần thả lỏng lại.

Lúc này, đằng xa bỗng vang lên tiếng la lớn của Tiêu Lân: “Nãi nãi, người có gì cho con ăn không, cháu trai siêu cấp đáng yêu của người sắp chết đói rồi!”

“Ồn ào!” Tiêu Thành nhìn thằng em trai không nên nết của mình, không khỏi cảm thấy ngứa tay, nhịn không được mà vỗ đầu hắn.

“Ây da! Anh! Anh làm gì!”

Tiêu Thành không trả lời mà bình tĩnh liếc hắn, nhưng cũng đã đủ để khiến Tiêu Lân câm miệng. Nhìn cái miệng ồn ào nãy giờ đã im lặng, Tiêu Thành không khỏi thở nhẹ nhõm, nhanh chân bước vào nhà, nhìn Sở Dao cũng có mặt bên trong, hắn không khỏi ngạc nhiên, nhưng nhanh chóng lấy lại bình tĩnh. Trước tiên chào hỏi mọi người, sau đó mới đánh giá cậu từ trên xuống, thấy cậu không bị thương hắn mới yên tâm nhẹ xoa đầu cậu.