Chương 1: Hách Nghị

Chương 1: Hách Nghị

Tác giả: Phong Nhã

Edit: Tử Đằng

———

Hoa Hạ quốc, tại đô thành.

Nơi này có năm gia tộc lớn chiếm cứ, không ai dám cùng họ đối nghịch, đặc biệt là với gia tộc lớn nhất – Hách gia. Nghe nói gia tộc này có người làm lớn trong quân đội, phụ trách toàn bộ bộ đội đặc chủng, vì quốc gia mà cống hiến.

Lão ngũ Hách gia Hách Kiến Khôn chính là người đó. Tuy rằng không phải là người duy nhất phụ trách, nhưng để có thể đi vào trong nội bộ chính trị đất nước thì quả thực không tồi.

Gia tộc lớn thứ hai là Trần gia, thứ ba là Mộ Dung gia, thứ tứ là Chiêm gia, cuối cùng trong năm đại gia tộc là Cổ gia.

Hách gia thế lực lớn nhất, sản nghiệp ở đô thành cũng phi thường lớn. Năm gia tộc không phải lúc nào ở chung cũng hòa hợp nhau, ngoại trừ Hách gia và Trần gia.

Chỉ là, Hách gia lại có một tên đại thiếu gia hết sức vô dụng, ăn chơi trác táng – Hách Nghị. Đối với người Hách gia hắn là một kẻ đáng chê cười, mà mọi người trong toàn bộ đô thành cũng đều nghĩ như vậy.

Hách Nghị từng mơ tưởng đến đại thiên kim của Cổ gia, bị người Cổ gia đánh một trận chết khϊếp, nghe đâu suýt đem nửa người dưới phế đi, sau đó trở thành truyện cười của toàn đô thành.

Sau này cậu thiếu gia ấy lại chạy đến Mộ Dung gia thổ lộ với con gái chủ nhân nhà Mộ Dung. Họ không nói gì trực tiếp thả ra năm con chó dữ, một đường đuổi theo Hách Nghị. Nghe nói hắn bị cắn, mà bầy chó cũng khôn, cứ nhằm vào chỗ tạo giống mà cắn. Từ đó toàn đô thành liền đồn đãi Hách Nghị đã bị phế rồi, suốt kiếp vô sinh.

Bị đến mức đó mà hắn vẫn không an phận, lại tiếp tục chạy đi xem trọng thiên kim tiểu thư nhà Trần gia, lại còn hướng ông nội nói muốn cưới người này. Lớn chuyện rồi!

Trần gia là xếp hàng thứ hai trong ngũ đại gia tộc, để đưa cả gia tộc lên đến vị trí ngày hôm nay, chứng minh gia chủ không phải dạng vừa gì.

Biết được con cái cưng bị một tên phế thiếu gia mơ ước, Trần gia gia chủ sao có thể chịu được. Hắn lập tức triển khai hội nghị gia đình, nghĩ cách chỉnh đốn tên này một phen. Thứ chơi bời lêu lỏng lại còn mất giống vậy mà dám đòi cưới con gái ông, vậy thì ông đây chi mi vĩnh viễn không đứng nổi luôn, để xem sau này còn có sức mà gây chuyện không.

Vì thế Trần Dung, cũng chính là vị tiểu thư lá ngọc cành vàng mà Hách Nghị muốn cưới, lập tức nói với cha nàng thế này: "Cha ơi, Hách gia không phải luôn muốn đem nỗi ô nhục gia tộc là Hách Nghị đuổi đi sao? Không bằng chúng ta nhân cơ hội này hợp tác Hách gia, đem hắn đá ra ngoài, cũng xem như là giúp Hách gia một phen."

Trần Phong vừa nghe liền giơ ngón tay cái tán thưởng con gái mình thông minh: "Tốt, đây là một ý không tồi. Dung nhi có cách nào không?"

"Không phải Hách Nghị muốn lấy vợ sao? Chúng ta cho hắn toại nguyện. Bất quá thứ như hắn đừng mơ lấy được nữ nhân, phải đem nam nhân gả cho hắn. Cha cảm thấy người nhà họ Hách có thể chịu đựng một đứa con trai cưới nam thê lưu lại gia tộc?"

Hai mắt Trần Phong sáng ngời, cười lớn: "Hahaha, ý tưởng của con thật hay. Làm vậy Hách Nghị sẽ bị mang tiếng từng cưới nam thê, từ nay về sau cả đô thành này sẽ không còn ai muốn gả con gái cho hắn nữa."

"Cha, chúng ta làm việc này xem như là giải cứu nữ nhân cả đô thành. Người nói xem nếu có cô gái nào xấu số gả cho một tên nam nhân mất giống như Hách Nghị, vậy chẳng phải là hại đời con gái người ta sao?" Trần Dung đắc ý cười.

"Không tồi! Dung nhi, cha đi tìm Hách gia thương lượng. Nếu muốn làm, hẳn phải cho họ biết trước, sẵn nhờ họ hỗ trợ. Có như vậy mọi việc mới suôn sẻ được. Ta tin Hách Kiến Thiên sẽ không cự tuyệt." Trần Phong phi thường tin tưởng nói.

Ông tự tin như thế chắc hẳn phải có nguyên nhân. Lí do đơn giản thôi, Hách gia có một bí mật mà mọi người đều biết. Nói là bí mật, ai cũng biết sao còn là bí mật? Đơn giản là ai cũng biết nhưng lại chưa bao giờ tỏ ra là họ biết, chính là không dám nói ra.

Cha của Hách Nghị là Hách Kiến Văn từng là gia chủ gia tộc, tự nhiên lại biến mất, không rõ đi đâu. Bản thân Hách Nghị là trưởng tôn, con vợ cả hẳn là phải được chú ý, vậy mà từ khi Hách Kiến Văn mất tích, địa vị hắn từ từ trượt xuống, không lâu sau trở thành tâm điểm cho mọi người chỉ trích.

Nguyên nhân sâu xa ai cũng biết là do vị gia chủ hiện tại – lão nhị Hách Kiến Thiên ở trong tối châm ngòi làm chuyện tốt.

Chèn ép lão đại leo lên vị trí gia chủ, con cái hắn cũng trở thành đối tượng được chú ý ở Hách gia, sau này nếu cứ tiếp tục tốt đẹp như thế thì con cái Hách Kiến Thiên đều sẽ đời đời kế thừa vị trí gia chủ.

Cho nên tất cả mọi người đều biết Hách Kiến Văn là bị Hách Kiến Thiên giở thủ đoạn đuổi đi, vậy thì bây giờ tới lượt Hách Nghị cũng không sai.

Tuy vậy Hách Nghị dù sao cũng là con cháu Hách gia, không phải muốn đuổi là đuổi. Lần này Trần Phong đem đến một cơ hội tốt cho Hách Kiến Thiên, lão kia sao lại không đồng ý được chứ.

Lúc sau Trần Phong kêu lái xe chở đến Hách gia, nói ra kế hoạch của mình.

Nhìn bóng dáng của cha rời đi, Trần Dung mỉm cười, thầm nghĩ: "Hách Nghị, đừng trách ta. Đây đều là do chính ngươi tìm ngược. Ai kêu ngươi lôi ta vào trò hề của ngươi, vậy đừng trách ta không khách khí! Yên tâm dù ngươi không lấy được vợ thì chúng ta vẫn sẽ cho ngươi cưới về được một nam nhân. Tuyệt đối sẽ không ủy khuất ngươi."

...

"Haizz..."

Không biết đây là lần thứ mấy thanh niên này thở dài.

Trong gương là một nam nhân phi thường tuấn mỹ, lớn lên cao ráo anh khí bức người, khi cười rộ lại mang theo cảm giác gian gian, quả thực không tồi. Cơ mà lộn rồi! Này không phải mặt hắn, cũng không phải thân thể hắn nha.

Tuy là hắn tên Hách Nghị, chủ nhân thân thể này cũng tên là Hách Nghị, nhưng mà bọn hắn tuyệt đối là hai người khác nhau. Tuyệt đối!

Khi hắn tỉnh lại liền thấy khuôn mặt này, lại còn bị đánh sưng cả lên.

Đau! Khóe miệng sưng đỏ. Đánh gì đánh dữ vậy trời.

Trong đầu hắn từ từ dung hợp kí ức nguyên chủ. Người đánh hắn tên Cổ Lưu, nơi này là Hoa Hạ quốc, tên khốn nợn kia là trưởng tử một trong ngũ đại gia tộc.

Nguyên nhân đánh hắn sao? Vì khinh thường thôi.

"Haizz..."

Lại một tiếng thở dài, Hách Nghị biết mình nên đối diện với hiện thực. Hắn đã thành công xuyên qua một thời không khác, lại còn là một thời không phi thường không tốt đẹp gì.

Nơi này linh khí loãng, linh vật thiếu thốn, căn bản là không thích hợp để tu luyện.

Nghĩ đến nơi hắn ở lúc trước, bởi vì hắn tu luyện không cẩn thận, chân khí đảo ngược, làm cho kinh mạch hắn đứt đoạn trực tiếp lăn ra quy tiên rồi xuyên tới đây.

Được thôi, tỉnh dậy không chết, xem ra là may mắn, cơ mà đổi chỗ tu luyện, lại là một nơi không thích hợp, vậy chẳng lẽ hắn quả thực vô duyên với con đường tu luyện?

Hừ! Hách Nghị không tin thực sự có tà, chỗ này điều kiện bất lợi thì sao chứ, hắn sẽ tìm một con đường khác để tu luyện.

Nhìn quanh bốn phía, bởi vì kí ức dung hợp, hắn biết nơi đây là căn phòng của kí túc xá trong trường học. Kí túc xá chỉ có mỗi hắn ở, con cháu ngũ đại gia tộc học tập ở đây đều có đặc quyền đó. Điều kiện để họ chịu học ở đây chính là phải có đặc quyền gì đó.

Cơ mà...

Nhìn quần áo trong tủ, bên trong rõ ràng là quần áo của hai người. Đa số là của hắn, ở trong góc có một cái bọc hành lí là của người khác.

Mà người này chính là....

Vì thế không biết lần thứ bao nhiêu Hách Nghị lại thở dài. Haizz.

Không nghĩ tới chủ nhân thân thể này là cưới một nam nhân, bọc hành lí kia là của vợ hắn, so sánh với đồ của hắn, quả thực là thiếu thốn đến đáng thương.

Trong đầu Hách Nghị hiện lên bộ dáng thê tử, vóc dáng không cao, ước chừng tới vai hắn, khuôn mặt nhỏ, cằm V-line, bộ dáng thanh tú xinh đẹp, chỉ là hơi yếu đuối, lúc nào cũng chỉ cúi đầu không dám nhìn thẳng ai.

Đặc biệt với là chủ nhân thân thể này, Đinh Hiên càng không dám nhìn. Hách Nghị thường xuyên đánh chửi cậu, làm Đinh Hiên vừa thấy người là sợ hãi, sợ bị hắn đánh chết.

Nghĩ đến hoàn cảnh Đinh Hiên, Hách Nghị hiện tại có chút đau lòng, mỗi lần bị đánh xong còn bị phạt quỳ, một lần quỳ là quỳ của tối, ai chịu nổi chứ.

Hình như là tối qua Đinh Hiên đã bị phạt quỳ, quỳ cho tới sáng nay mới được thả ra đi học.

Đang nghĩ ngợi, cửa phòng bị đẩy ra, một giọng nói sợ hãi ở cửa vang lên: "Thiếu gia, ăn trưa..."

Hách Nghị quay đầu nhìn, thấy Đinh Hiên bộ dáng mệt mỏi cầm hai hộp cơm cúi đầu đứng ở cửa.