Chương 18: Video

Chương 18: Video

Hai người đó đề cập đến Chiêm Thanh, Hách Nghị khả năng cao là không nhớ gì hết. Nhưng Đinh Hiên lại nhớ rất rõ. Đó chính là vị khách hào phóng bốn mươi hai vạn. Thời điểm thiếu gia bị đuổi, bọn họ túng quẫn, Chiêm Thanh có thể xem như quý nhân của họ. Mặc dù bốn mươi hai vạn là do bọn họ bán đồ kiếm được nhưng vị thiếu gia đó không thừa dịp cháy nhà hôi của ép giá, anh ta chính là một người có phẩm chất cao quý, là ân nhân của bọn họ.

Hai người bàn bên cạnh trò chuyện, Đinh Hiên ở bên này vểnh tai lên nghe ngóng nội dung.

Hách Nghị thấy tư thế nghe lén của cậu, không khỏi buồn cười, nhưng cũng không nói gì.

"Anh đương nhiên không biết. Anh chỉ biết rằng Chiêm Thanh anh ấy đang nắm giữ hạng mục anh muốn, còn lại anh có quan tâm gì nữa đâu. Nếu không phải anh Chiêm Thanh là người rộng rãi khoan dung, anh nghĩ mình có lợi thế như vầy sao? Gia tộc lớn mạnh của bọn họ có thể để ý đến anh sao?" Cô gái vô cùng tức giận, chắc hẳn chàng trai đối diện đã làm nên chuyện gì đó không thể tha thứ được.

Chàng trai có lẽ cũng ý thức được mình đã làm sai, trước sự răn dạy của cô gái mà cúi đầu nhận sai.

"Haiz, thôi, nói nữa cũng vô ích. Thử suy nghĩ xem có thể làm được gì đó giúp dì Chiêm không." Cô gái phiền não nói.

"Dì Chiêm là bị bệnh, chúng ta không phải bác sĩ, giúp thế nào được?" Chàng trai biểu thị mình không thể giúp gì được.

"Cho nên mới nghĩ cách nè! Hiện giờ anh Chiêm Thanh đang cần bác sĩ, chúng ta tìm một bác sĩ giỏi đến cho ảnh." Cô gái cầm đũa gõ mạnh lên đầu chàng trai, bộ dáng chỉ tiếc rèn sắt không rèn thành thép.

Chàng trai ôm đầu, vội vàng gật đầu: "Được rồi, anh biết rồi. Anh sẽ nghĩ cách tìm bác sĩ giỏi."

Nghe chàng trai rốt cục cũng nói được một câu vừa ý, cô gái mới hài lòng thả xuống đôi đũa trong tay. Cô gọi lên hai phần thức ăn, sau đó bọn họ bắt đầu dùng cơm.

Đinh Hiên nghe một hồi cũng chỉ lấy được một tin tức, đó là mẹ của Chiêm Thanh bị bệnh.

Vì vậy cậu yên lặng ở trong lòng thay mẹ Chiêm Thanh cầu khẩn, mong rằng bác sớm ngày khỏi bệnh.

Thức ăn được dọn lên, Đinh Hiên đưa cho Hách Nghị đôi đũa, hai người cũng bắt đầu dùng bữa.

Ăn uống no nê, Đinh Hiên trở lại bãi giữ xe của club, lái xe máy chạy ra.

"Thiếu gia, anh lái hay em lái?" Đinh Hiên ngồi trên xe hỏi Hách Nghị, cậu cảm thấy với cá tính của thiếu gia chắc rất thích đua xe.

Kết quả lại làm cho cậu mở rộng tầm mắt. Hách Nghị đi tới bên cạnh cậu, nói: "Tôi không lái, em lái đi."

"Ủa, thiếu gia không lái sao?" Không thể nào.

Chẳng lẽ thiếu gia bình thường quen có kẻ đưa người đón nên không thích tự mình lái xe?

Đinh Hiên chỉ có thể giải thích như vậy, cậu vội vàng gật đầu nói: "Thiếu gia lên xe đi."

Hách Nghị liền ngồi vào yên sau, Đinh Hiên nổ máy xe. Có lẽ lần này có Hách Nghị ngồi phía sau nên cậu cảm thấy có chút khẩn trương, tay lái không hiểu sao cứ xiêu xiêu vẹo vẹo, đem cậu hù đến chảy mồ hôi hột.

Chạy được một đoạn cậu mới dần bình tĩnh lại, lái xe cũng ổn định hơn, không còn loạng choạng như lúc nãy nữa.

Hai người băng qua gió đêm, khoác lên ánh nguyệt quang mà tiến về phía thôn nhỏ ở ngoại ô.

——–

"Ha ha! Không phải chứ anh Bằng! Anh tới đây kiểm tra sự thông minh của tôi sao? Video này rõ ràng đã qua photoshop. Anh nghĩ mắt tôi mù à!" Một thanh niên mặc áo sơ mi màu vàng nhạt thấy Mộ Dung Bằng tới lấy video, nhất thời có cảm giác bị người đùa bỡn.

Mộ Dung Bằng thấy thanh niên không tin, cũng không muốn giải thích nhiều, hắn nói: "Tuấn thiếu, tôi nói đều là sự thật. Hách Nghị trở nên lợi hại rồi! Anh nhìn hàm răng của tôi nè. Chính là bị nó đánh đó."

Trần Tuấn là con trai lớn nhất của Trần gia gia chủ. Mọi người đều gọi hắn là Tuấn thiếu. Nghe Mộ Dung Bằng nói ra những lời này hắn không khỏi cười to ba tiếng: "Anh Bằng à, bị người khi dễ thì nói tôi, tôi sẽ giúp anh giáo huấn nó. Anh nói Hách Nghị làm, tôi không tin! Anh nếu thấy tẻ nhạt quá thì kiếm người khác đùa giỡn đi. Trần Tuấn tôi không rảnh ngồi đây xem video photoshop kia của anh. Một cái bóng trắng bay tới bay tui, anh cho là thần tiên hiển linh à? Trừ phi đầu tôi bị sứt mẻ mới tin lời anh nói! Hơn nữa từ lúc Hách Nghị còn để mông trần đã bị chúng ta bắt nạt. Anh nói hắn lợi hại, ai mà tin! Ngay cả phòng tập thể hình hắn còn lười đi, đừng nói đến chuyện luyện võ."

Nói xong Trần Tuấn đứng lên, không thèm nhìn Mộ Dung Bằng một cái liền mang theo vệ sĩ rời đi.

Mộ Dung Bằng thấy Trần Tuấn không tin thì tức giận đến hít thở không thông. Thế nhưng trong lòng lại hạ một quyết định: Sẽ không bao giờ gây chuyện với Hách Nghị nữa.

Trực giác nói cho hắn biết, từ giờ về sau không được dây vào Hách Nghị.