Chương 10: Mẫu thân(1)

Một đám người bước vào sân, liền thấy Thanh Thanh đang lo lắng đứng cạnh Lãnh Hạ Thiên Tuyệt nhàn nhã.

Nhìn bộ dáng Lãnh Hạ Thiên Tuyệt nhàn hạ, Lãnh Châu Nguyên càng thêm tức giận: "Phế vật ngươi, chỉ đánh ngươi một chút, mà phụ thân lại cấm túc bọn ta! Hiện tai, nhìn thấy bọn ta lại nhàn nhã như vậy ! Ngươi muốn bị đánh !" Nói xong, liền bắt tay lấy roi quất về phía Lãnh Hạ Thiên Tuyệt.

Thanh Thanh cầm tay Lãnh Hạ Thiên Tuyệt, kéo nàng sang một bên tránh đường roi đang đánh tới.

"Nhị tiểu thư, Đại tiểu thư cũng là huyết mạch trực hệ, các người không thể làm như vậy !"

"Đại tiểu thư? Phế vật này đã đánh mất mặt mũi của toàn bộ gia tộc, cô ta còn có thể làm gì? Thanh Thanh, ngươi chỉ là một thượng kiếm sĩ cao cấp mà thôi, ngươi còn muốn giúp cô ta? Cút ngay!" Dứt lời, nàng lại vung roi.

Lãnh Hạ Thiên Tuyệt nhìn liền biết, lần này Lãnh Châu Nguyên dung hết toàn lực, Thanh Thanh không có khả năng tránh thoát. Nàng làm bộ như sợ hãi lùi về sau, vận hành bộ pháp Phiêu Miểu, lôi Thanh Thanh tránh khỏi công kích.

Nhìn thấy Lãnh Hạ Thiên Tuyệt tiếp tục né tránh, vẻ mặt Lãnh Châu Nguyên vặn vẹo khó coi, càng không ngừng vung roi, miệng không ngừng mắng: "Phế vật ngươi, hại bọn ta ra ngoại bị cười nhạo ! Ngươi là dạ chủng có cha sinh không có mẹ dạy, ngươi cũng là tiện nhân không kém gì mẫu thân ngươi, chỉ biết làm gia tộc mất mặt..."

Lãnh Hạ Thiên Tuyệt lắc mình một chút, nắm lấy sợi roi, ngay cả Lãnh Châu Nguyên đang mắng cũng quên mất. không chỉ riêng nàng kinh ngạc, những người khác cũng không rõ vì sao, người đang né tránh không ngừng lại nắm lấy sợi roi.

"Ngươi muốn chết ! Dám mắng một câu nữa thử xem !" Lãnh Hạ Thiên Tuyệt lanh lung nhìn người đối diện.

"Ta... ta..." Lãnh Châu Nguyên bị ánh mắt lạnh băng của Lãnh Hạ Thiên Tuyệt dọa sợ đến mức không dám nói ra lời. Người luôn luôn khúm núm mà lại có ánh mắt đáng sợ như vậy, sát khí trong mắt so với lính đánh thuê còn dọa người hơn.

"Đại tiểu thư, cô sao rồi?" Thanh Thanh lúc đầu bị Lãnh Hạ Thiên Tuyệt đẩy ra, hiện tại thấy nàng nắm lấy sợi roi của Lãnh Châu Nguyên, liền chạy đến hỏi.

Lời nói của Thanh Thanh làm Lãnh Châu Nguyên thức tỉnh. Ánh mắt của nàng dọa người như vậy, nhưng nàng cũng chỉ là phế vật mà thôi.

"Ta chỉ là nói đúng sự thật. Mà phế vật ngươi, ta không hiểu vì sao phụ thân không đuổi ngươi đị, lại ném ngươi đến Kỳ Phong thành này, làm gia tộc mất mặt, làm hại bọn ta ra đường cũng bị người khác chế nhạo."

"Phế vật? Nếu phế vật ta đánh thắng ngươi, vây thì như thế nào?"

"Ha ha..." Tất cả mọi người đều cười thành tiếng, giống như nghe được một câu chuyện buồn cười.

"Hừ, nếu ngươi đánh thắng ta, về sau bọn ta sẽ không tìm ngươi gây chuyện nữa. Nhưng nếu ngươi thua ta, vậy thì phải vĩnh viễn cút khỏi Lãnh gia!"

"Hảo."

Lãnh Hạ Thiên Tuyệt thả roi của Lãnh Châu Nguyên ra, lại bị Thanh Thanh kéo sang một bên: "Sao cô lại có thể đáp ứng cô ta? Cô ta tuy rằng chỉ hơn cô một tuổi, nhưng hiện tại đã là Bạch Kim chiến sĩ, sao cô có thể đánh thắng cô ta?"

"Bạch Kim chiến sĩ?Thanh Thanh, đã đi theo ta, thì phải tin tưởng ta, biết không?" (Ad:Chap trước có sự nhầm lẫn nhé,Thanh Thanh là nha hoàn thân cận với Thiên Tuyệt chứ không phải nha hoàn bên cạnh Lãnh Khinh Ưu đâu)Lãnh Hạ Thiên Tuyệt liếc mắt nhìn Thanh Thanh một cái, sâu trong ánh mắt tràn ngập vẻ tự tin.

Loại tự tin này làm cho Thanh Thanh yên tâm, một âm thanh trong long hắn phát ra, tin tưởng nàng, nhất định nàng sẽ thắng. Thanh Thanh lui sang một bên.

Lãnh Hạ Thiên Tuyệt nhìn vẻ mặt tự tin của Lãnh Châu Nguyên: "Nhớ kỹ lời ngươi vừa nói."

Nói xong, Lãnh Hạ Thiên Tuyệt vận hành bộ pháp Phiêu Miểu, tránh đi huyễn lực màu đỏ của Lãnh Châu Nguyên phát ra, xoay người liền xuất hiện sau lưng Lãnh Châu Nguyên, nháy mắt liền rút đi sợi voi vắt bên hông nàng, hai tay giao nhau, sợi roi liền nằm trên cổ nàng. Chỉ cần dùng một chút lực là có thể lấy đi tánh mạng của đối thủ.

Một chiêu... đã thắng?

Tất cả mọi người đều ngấy ngẩn cả người. Không dùng huyễn lực, cũng không sử dụng kiếm khí, Lãnh Hạ Thiên Tuyệt cũng đánh thắng được Lãnh Châu Nguyên Bạch Kim chiến sĩ.

"Thế nào, còn muốn tiếp tục?" Ngữ khí lạnh như băng từ phía sau truyền đến, Lãnh Châu Nguyên dường như sợ tới mức ngã xuống đất.

"Đủ rồi, cô thắng." Lãnh Liên đứng một bên nhìn bộ dáng hiện tại của muội muội, biết nàng bị dọa, mở miệng nói. Nàng bước đến đỡ Lãnh Châu Nguyên, nói: "Cô thắng, về sau, không ai được bước vào sân này, cũng không được nhắc đến hai chữ phế vật."

Lãnh Liên nói xong, nhìn Lãnh Hạ Thiên Tuyệt thật sâu, liền mang theo đám người kia rời đi. Có một số việc, có lẽ nên nói cho phụ thân biết.