Chương 10: Đánh tiểu trà xanh xả giận

Tư Hạ ở trong phòng học gϊếŧ tang thi vui vẻ, hơn nữa như ý nguyện nhảy từ lầu 3 xuống.

Nhưng lúc xuống dưới lầu, nhìn khuôn mặt nghệch ra vì kinh ngạc của mọi người, cô lại có chút khó chịu.

Chờ lát nữa trà xanh chết tiệt sẽ tiêu trừ ký ức của những người này, còn ai biết cô là là một đại soái ca vô địch chứ.

Phiền muốn chết!

Đôi mắt Tư Hạ xoay chuyển, nhìn tang thi càng ngày càng nhiều, thương lượng với hệ thống: “Tiểu trà à, có thể chờ ta mang theo bọn họ gϊếŧ ra ngoài rồi hãy xóa ký ức của bọn họ được không?”

Bằng không chỉ với những con gà bệnh này, còn không biết tới lúc nào mới có thể ra tới cổng trường.

À, Tần Niên không tính là gà bệnh.

Nhớ đến bả vai rộng lớn, rắn chắc của Tần Niên, trong lòng Tư Hạ yên lặng bổ sung một câu.

[Không được!] Hệ thống trà xanh trực tiếp từ chối.

“Vậy ra đến phòng an ninh?” Tư Hạ cò kè mặc cả.

Phòng an ninh của Nhất Trung rất lớn, hoàn toàn đủ chứa nhiều người như vậy.

Nhưng mà cái giường phải là của cô!

[…… ] Hệ thống trà xanh nhìn tang thi bên ngoài, tự thỏa hiệp hai giây: [Được, chỉ có thể đến phòng an ninh, nhưng mà cô phải nhớ rõ, sau khi xóa ký ức, cô phải duy trì nhân thiết của cô.]

Có thể sảng tới đâu hay tới đó, nên Tư Hạ rất thống khoái: “Được!”

Nhưng cô đã nghĩ kỹ rồi, nếu sau này mình OOC, trà xanh chết tiệt sẽ thu thập cục diện rối rắm cho cô.

Tuyệt!

Trà xanh chết tiệt… A không phải, trà xanh thét chói tai thực sự có tác dụng!

Tư Hạ yên lặng mà thay đổi cách xưng hô cho hệ thống trà xanh.



Lúc Tư Hạ trèo lên đã đạp Lâm Niệm Niệm rớt xuống, nhưng Lâm Niệm Niệm cách mặt đất không xa, ngã xuống cũng không bị thương gì.

Nhưng cô ta khóc lóc không ngừng, giờ phút này thấy Tư Hạ xuống dưới, cô ta vọt tới trước mặt Tư Hạ, giọng nói nhu nhược đáng thương: “Chị, tôi biết chị không vừa mắt tôi, nhưng chị cũng không cần phải đá tôi xuống dưới như vậy chứ.”

Tư Hạ vác đại khảm đao trê vai, máu trên thanh đao nhỏ xuống vai của cô, làm cho cô nhìn qua vô cùng biếи ŧɦái.

Lúc này không cần lo lắng bị OOC, Tư Hạ lại lộ ra nụ cười tràn ngập ác ý, hù dọa Lâm Niệm Niệm: “Lại chị, chị, chị nữa, tôi liền băm cô.”

Lâm Niệm Niệm quả nhiên bị dọa, lui về phía sau vài bước.

Nàng quay đầu nhìn nhìn Tần Niên bọn họ, Sử Bình An vô cùng bất mãn với cô ta, ánh mắt Ngụy Diên An nhìn cô ta lạnh băng, Tần Niên căn bản không hề để ý đến cô ta, Sùng Nhất Tinh lại là một con hổ mặt cười.

Lâm Niệm Niệm cuối cùng chỉ có thể đưa ánh mắt nhìn về phía người mà cảm giác tồn tại vẫn luôn không cao - Lạc Ngang.

Lạc Ngang không thích nói chuyện, bình thường đối với mấy người Tần Niên cũng trầm mặc, ít lời.

Nhưng sức tập trung của hắn rất cao, xảy ra nhiều chuyện như vậy, chỉ có tiếng kêu của Sử Bình An làm hắn phân tán vài phần lực chú ý, sau đó thấy hai người bình an trèo xuống, Lạc Ngang liền không để ý nữa.

Lúc này, cảm giác được phía sau có người túm túm áo hắn, hắn rút chủy thủ đang cắm vào đầu tang thi ra, nghi hoặc quay đầu nhìn lại.

Lâm Niệm Niệm túm góc áo hắn, nước mắt lưng tròng nhìn hắn: “Ca ca, tôi sợ quá.”

Lạc Ngang càng thêm nghi hoặc, bởi vì nguyên nhân làm nhiệm vụ hắn đương nhiên là biết Lâm Niệm Niệm.

Nhưng sao cô ta sợ hãi? Còn kéo áo hắn nói cho hắn cô ta sợ hãi?

Là sợ tang thi sao?

Lạc Ngang nhìn lướt qua chung quanh, thi thể tang thi chất đầy đất, tang thi phía trước khu phòng học đã bị bọn họ quét sạch không còn mấy con.

Chẳng qua số lượng tang thi trong trường học rất nhiều, nghe được động tĩnh đã chạy tới, còn có tang thi từ ngoài đường phố sẽ đi vào, bọn họ khẳng định là không thể gϊếŧ sạch được.

Thấy Lạc Ngang không hiểu được ý tứ của mình, cũng không hỏi han gì cô ta, Lâm Niệm Niệm có chút bất mãn.

Lạc Ngang nhìn thoáng qua chung quanh, lại xoay người chuyên chú tiếp tục gϊếŧ tang thi, hoàn toàn làm lơ động tác của Lâm Niệm Niệm. Lâm Niệm Niệm sắp tức chết rồi.

Gϊếŧ tang thi, gϊếŧ tang thi, chỉ biết gϊếŧ tang thi, không biết thương xót cô ta sao?

Cô ta vừa bị cô gái kia đá từ trên ngã xuống đó, bộ không có một ai quan tâm cô ta cả sao?

Lâm Niệm Niệm tức giận bất bình buông áo của Lạc Ngang ra, quét quét mấy người đàn ông ở đây.

Nhìn thấy mấy học sinh nam co rúc trong một góc an toàn, mắt cô ta chớp chơp, đi qua.



Tần Niên nhìn Tư Hạ xách theo đại khảm đao đại sát tứ phương ở đằng trước, khóe miệng không tự giác kéo kéo.

Rốt cuộc tại sao hắn lại cảm thấy Tư Hạ là một cô gái nhỏ yếu ớt chứ?

Rõ ràng lần đầu tiên nhìn thấy, cô gái nhỏ đang ngồi bên ngoài cửa sổ phòng bên cạnh.

Có thể tay không bò lên lầu 3, sao có thể là một cô gái yếu ớt được chứ?

Xem nhẹ sự khác thường trong lòng, thu hồi tầm mắt khỏi Tư Hạ, Tần Niên nhìn xung quanh.

Số lượng tang thi bên ngoài trường học nhiều hơn, nhưng cổng lớn của trường không biết đã bị ai đóng lại, cho nên tang thi tạm thời vào không được.

Mang theo nhiều học sinh như vậy mạnh mẽ lao ra ngoài là không có khả năng, chỉ có thể mang theo bọn họ đi trốn trước đã.

Tầm mắt Tần Niên dừng lại ở phòng an ninh, trong lòng đã có quyết định.



Tư Hạ là người đầu tiên đi vào phòng an ninh, trực tiếp bá chiếm chiếc giường bên trong.

Lần này ở trước mặt một đống người gϊếŧ tang thi, cô không có xé quần áo của tang thi xuống mà là cầm váy liền áo sáng nay thay ra, tỉ mỉ lau khô đại khảm đao.

Đáng tiếc.

Về sau không thể thường xuyên dùng cục cưng nhỏ của cô.

Tư Hạ lưu luyến mà sờ sờ đại khảm đao của mình, sau đó thu đại khảm đao vào không gian.

Thu đại khảm đao xong,Tư Hạ đánh giá quần áo của mình một chút, cả người đầy vết máu, đặc biệt là phía chính diện.

Tư Hạ ghét bỏ mà nhíu mày, cô muốn thay quần áo.

Nhưng vừa có động tác thì đã bị hệ thống trà xanh ngăn cản.

Cô tiếc nuối nhìn quần áo mới trong tay, khó chịu mà vo vo quần áo nhét vào không gian lại.



Mấy người Tần Niên che chở nhóm học sinh đi vào phòng an ninh, sắc mặt ai cũng không thể nói là đẹp.

Nửa con đường ngắn ngủn, Lâm Niệm Niệm hét lên không dưới mười lần.

Tiếng thét chói tai của cô ta lại đưa tới không ít tang thi, mấy người tốn sức lực chín trâu hai hổ mới đến được phòng an ninh.

Học sinh Nhất Trung đều biết phòng an ninh có giường nệm.

Vừa từ lầu 3 bò xuống dưới, phải bôn ba một đường, lại còn bị Tư Hạ đạp một cái. Lâm Niệm Niệm cảm thấy mình quá mệt mỏi, muốn tìm giường nằm nghỉ một lát.

Đáng tiếc Tư Hạ đã sớm hình chữ X mà chiếm giường rồi.

Lâm Niệm Niệm ủy khuất mà đứng ở trước giường, cắn môi, cô ta không dám chọc Tư Hạ.

Nhưng hai chân quá nặng nề, cô ta vẫn là mở miệng: “Chị, chị có thể nhường chút vị trí cho em được không?”

Tư Hạ mắt điếc tai ngơ.

Cô đang nhìn chằm chằm trần nhà kháng nghị với hệ thống trà xanh:

“Không thể để cho ta anh dũng dẫn đầu bọn họ sao? Ngươi không thấy ta gϊếŧ tang thi ngầu cỡ nào hả? Có phải nhà ngươi ghen ghét ta hay không?”

Hệ thống trà xanh nhìn Tư Hạ vô cớ gây rối, vô tình cự tuyệt yêu cầu của cô: [Không được, bởi vì cô trói định chính là hệ thống trà xanh.]

Tư Hạ bị từ chối rất là không cao hứng.

Cô nhận thấy được có người nhìn cô, vừa quay đầu liền phát hiện là Lâm Niệm Niệm.

A, là tiểu trà xanh nha!

Tư Hạ tức khắc có hứng thú.

Dù sao bây giờ còn chưa bắt đầu tiêu trừ ký ức, vậy cô có thể đánh tiểu trà xanh một trận trước để xả giận không?

Trà xanh hệ thống không ra tiếng ngăn cản, hiển nhiên cam chịu cách làm của cô.

Nhìn thấy Tư Hạ có phản ứng, Lâm Niệm Niệm trong lòng vui vẻ, càng thêm nhu nhược hơn: “Chị à… Á!”

Cô ta vừa gọi tiếng chị, bụng liền truyền đến đau nhức, sau đó cả cả người bị một lực đạo thật lớn đánh vào trên tường.

Mấy người Tần Niên nghe thấy tiếng kêu hoảng sợ, ngó qua, thì ra là Lâm Niệm Niệm bị Tư Hạ cho ăn đập.

Vì thế mấy người lại giống như không nhìn thấy cái gì, rụt đầu trở về.

Đối với Lâm Niệm Niệm bọn họ đều không có hảo cảm, luôn mang theo cô ta cũng chỉ vì nhiệm vụ của cấp trên.

Bị đánh thì bị đánh đi, không chết là được.