Chương 14: Công tác chuẩn bị

Một mình Tư Hạ bá chiếm chiếc giường, trong tiếng gào rống của tang thi, nặng nề ngủ.

Ngày hôm sau tỉnh lại, cái áo khoác che đầu cô đã được đặt cẩn thận ở trên bụng.

Tư Hạ sờ sờ cái đầu lộ trong không khí, có chút tức giận.

Ai lén lút nhìn cô ngủ?

Còn kéo áo của cô xuống, thật không biết xấu hổ!



Tần Niên trông chừng Tư Hạ, dựa vào góc tường chợp mắt một lát.

Trời vừa sáng, hắn cùng mấy người Sử Bình An bắt đầu bàn bạc xem đi ra khỏi Nhất Trung như thế nào.

Sân trường Nhất Trung rất lớn, tang thi bùng nổ trong lúc mọi người đang thể dục buổi sáng. Ngoại trừ những tang thi bị hành động cứu người của bọn họ dẫn lại đây, phần lớn tang thi vẫn còn ở sân thể dục. Cho nên hôm qua bọn họ chỉ đối mặt với một bộ phận nhỏ tang thi.

Nhưng ở ngoài vườn trường thì không như vậy, cho dù vị trí của Nhất Trung ở trong một khu phố cũ, nhân số so ra kém trung tâm thành phố, nhưng số lượng tang thi so với ngày hôm qua đã nhiều hơn gấp đôi.

Nếu chỉ có mỗi năm người bọn họ còn được, nhưng trước mắt còn mười học sinh, thêm một Tư Hạ yếu yếu ớt ớt.

Nếu muốn bảo đảm an toàn cho những người này, như vậy phải dẫn dắt tang thi bên ngoài rời đi.

Ngày hôm qua gϊếŧ tang thi cả ngày, bọn họ cũng hiểu rõ đặc tính của tang thi.

So với đôi mắt cùng mũi, tai của tang thi là cảm giác tốt nhất, đặc biệt mẫn cảm với âm thanh.

Biện pháp dẫn tang thi rời đi cũng rất đơn giản, bọn họ chỉ cần nổ súng ở phương hướng ngược lại con đường bọn họ định đi là được.

Nhưng vấn đề hiện tại là ai sẽ là người đi nổ phát súng này.

Sau khi nổ súng xong, khả năng đối mặt với nguy hiểm quá lớn, Tần Niên có chút do dự khi lựa chọn người đi làm.

“Niên ca, để em đi.” Sử Bình An xung phong nhận việc: “Hôm qua em chuyên môn ngăn cản phía sau, đã có kinh nghiệm.”

Ngụy Diên An liếc Sử Bình An một cái, cười nhạo hắn: “Có kinh nghiệm bị tang thi vây quanh?”

Sử Bình An bị nói mặt đỏ lên, gân cổ phản bác: “Đó là ngoài ý muốn!”

“Để tôi đi.” Sùng Nhất Tinh không để ý tới hai người Sử Bình An đấu võ mồm, nhìn Tần Niên, “Việc dẫn tang thi đi là do em đề nghị, em đi là thích hợp nhất.”

Tần Niên không nói chuyện, kỳ thật hắn muốn tự mình đi, nhưng Sử Bình An bọn họ có chút trấn áp không được Lâm Niệm Niệm, sợ cô ta làm yêu, nhất trí yêu cầu hắn lưu tại bên này, mang theo những học sinh đó lao ra.

---

【 Tư Hạ tiểu thư, tôi thật sự không biết ai kéo áo cô xuống. 】

Sau khi Tư Hạ dậy, liền bắt đầu tìm đầu sỏ gây tội kéo áo khoác của cô, phòng trong không có ai, bọn học sinh đều chen chúc ở một góc gian ngoài, ngủ ở cùng một chỗ.

Tần Niên bọn họ ngồi ở trên cái bàn ngoài cửa, mấy người đang nói chuyện.

Hai nhóm người chia ranh giới rõ ràng, căn phòng tuy không rộng, nhưng ở giữa còn có thể cách một khoảng lớn.

Tư Hạ lặng yên không một tiếng động quét một vòng, không phát hiện ai là tên biếи ŧɦái kia.

Nàng cô rất tức giận, vẫn luôn quấy rầy trà xanh chết tiệt.

Hệ thống trà xanh tối hôm qua thừa dịp Tư Hạ ngủ, trộm trốn đi, nào biết ai kéo áo của cô.

【 Tư Hạ tiểu thư, tối hôm qua tôi không ở đây. 】 Hệ thống trà xanh bị quấy rầy sống không còn gì luyến tiếc, chỉ có thể thẳng thắn.

Nữ nhân xấu xa!

Phiền chết chỉ huy!

Tư Hạ cười lạnh, ngón tay lại bắt đầu chỉ loạn trên không trung.

Một ngày mới!

Có thể cử báo trà xanh chết tiệt thêm lần nữa!

Hệ thống trà xanh nhìn thấy động tác nổi điên quen thuộc của Tư Hạ liền biết không tốt, chỉ là nó chưa kịp nói cái gì, thanh âm cảnh cáo của cấp trên đã vang lên.

【 Số hiệu c0412 bị ký chủ khiếu nại, nội dung khiếu nại là bỏ quên nhiệm vụ, qua kiểm tra đối chiếu sự thật, nội dung khiếu nại là đúng, nghiêm túc cảnh cáo một lần! 】

Nghe rõ nội dung cảnh cáo, trà xanh hệ thống có chút vô ngữ.

Cái gì gọi là nghiêm túc cảnh cáo một lần?

Không lẽ ngày hôm qua cảnh cáo không nghiêm túc hả?

Còn nữa, nó bỏ quên nhiệm vụ khi nào?

Trong lúc hệ thống trà xanh trong lòng phun tào, một thanh âm lạnh lẽo thông qua cấp trên liên tiếp truyền tới ý thức của nó.

Thanh âm rất quen thuộc, trộn lẫn tang thương qua năm tháng cùng với ẩn ẩn cảm giác vô lực: “c0412, ngươi hãy nhớ kỹ nhiệm vụ đã được giao, nếu lại để ta phát hiện ngươi bỏ quên nhiệm vụ lần nữa, ta sẽ trực tiếp phán định ngươi nhiệm vụ thất bại.”

!!!

Nghe đoạn lời nói đó, hệ thống trà xanh run bần bật, vội vàng bảo đảm: “Tôi nhớ kỹ! Sẽ không có lần sau!”

Nhiệm vụ thất bại = mạt sát!

Mạng nhỏ quan trọng!

Thanh âm kia rốt cuộc vừa lòng, mang theo vài phần lưu luyến, để lại một câu: “Bảo vệ cô ấy cho tốt.”

Chờ đến khi thanh âm biến mất, thái độ của hệ thống trà xanh khi đối mặt với Tư Hạ nhiệt tình hơn rất nhiều.

【 Tư Hạ tiểu thư, cô có mệt hay không? Có đói bụng không? Có muốn ăn gì không? 】

Tư Hạ không biết chuyện hệ thống trà xanh bị cấp trên cảnh cáo, nhưng nghe điệu chân chó của trà xanh chết tiệt, cô rất vừa lòng.

Xem ra cử báo có tác dụng.

Tư Hạ quyết định về sau mỗi ngày đều phải cử báo trà xanh chết tiệt một chút.

---

Tần Niên bọn họ thương lượng nửa ngày, cuối cùng quyết định Sùng Nhất Tinh sẽ nổ súng dẫn dắt tang thi rời đi, những người khác lưu tại tại chỗ, chờ lúc tang thi còn ít sẽ lao ra.

Thứ tự vẫn như cũ, Tần Niên là người đầu tiên, Tư Hạ thứ hai, Lạc Ngang thứ ba, Sử Bình An ở giữa, Ngụy Diên An cản phía sau.

Quyết định xong, Tần Niên đi kêu Tư Hạ, Sử Bình An mấy người đi đánh thức nhóm học sinh.

Mười học sinh co ro ở trong góc, chen chúc bên nhau, giống một đám mèo con mới sinh, nhìn có chút đáng thương.

Sử Bình An tiến lên đá đá chân nam sinh phía trước: “Ê, dậy, dậy.”

Nam sinh mê mang xoa xoa đôi mắt, đánh giá hoàn cảnh bốn phía một lúc, sau đó mới phản ứng lại.

“Dậy đi, chờ lát nữa chuẩn bị lao ra ngoài.” Sử Bình An bỏ xuống một câu, cũng mặc kệ hắn có thể phản ứng lại được hay không, quay đầu đi chỗ khác.

Tần Niên vào nhà chuẩn bị kêu Tư Hạ, ai mà nghĩ cô gái nhỏ đang cầm bàn chải đánh răng.

“Làm sao vậy? Soạt soạt ~” Tư Hạ trở lại phòng trong liền móc bàn chải đánh răng mới từ không gian ra, lúc này đang đánh răng, nói chuyện mơ hồ không rõ.

“Chuẩn bị xuất phát.” Tần Niên nhìn bàn chải đánh răng trong tay cô và nước đặt ở đầu giường, ánh mắt ám ám.

Hắn cũng rất muốn đánh răng…

Hôm qua gϊếŧ tang thi một ngày, vào phòng an ninh, Tư Hạ ném cho bọn họ một bịch khăn ướt nhỏ, vừa đủ năm người lau tay.

Trước khi ăn bọn họ lau tay cẩn thận, sợ trên tay có virus, lại dùng nước dội đi, xong rồi mới ăn.

Tần Niên vốn không cảm thấy mình bẩn, nhưng nhìn cô gái nhỏ đánh răng, lại thấy mình hôi hám chịu không được.

Tư Hạ súc súc miệng, liếc mắt nhìnTần Niên.

Sau đó móc ra từ trong túi một cái bàn chải đánh răng mới, cầm cả chai nước còn thừa ở đầu giường đưa cho hắn.

Chậc.

Muốn đánh răng cứ việc nói thẳng đi, nhìn chằm chằm cô làm gì?

Làm cô cứ tưởng Tần Niên muốn đi tới cướp bàn chải đánh răng của cô đó.

Tần Niên tiếp nhận đồ Tư Hạ đưa qua, yên lặng nhìn về phía cái túi của cô.

Túi của cô gái nhỏ thật đúng là cái hộp bách bảo.

---

Chờ mọi người thu xếp xong xuôi, Tần Niên dời cái bàn đi.

Sùng Nhất Tinh cầm bản đồ vẽ tay của Tần Niên, nắm then cửa, hít sâu một hơi, chuẩn bị xuất phát.

“Ca ca chờ đã.” Tư Hạ đứng tựa vào cửa, nhìn chằm chằm tờ giấy trên tay Sùng Nhất Tinh nửa ngày,sau khi xác định được, cô vội vàng gọi Sùng Nhất Tinh lại.

Sùng Nhất Tinh sửng sốt một chút, cũng dừng động tác mở cửa.

“Ca ca, tôi có thể nhìn tờ giấy trong tay anh được không?” Tư Hạ chỉ chỉ bản đồ trên tay Sùng Nhất Tinh hỏi.

Tư Hạ đã có chút quen với mấy biểu hiện trà xanh, thanh âm ngoan ngoãn mềm mại.

“Đưa cô ấy.”

Sùng Nhất Tinh còn chưa phản ứng lại, Tần Niên đứng bên cạnh Tư Hạ đã mở miệng.

Tư Hạ liếc hắn một cái.

Nhận lấy tờ giấy trong tay Sùng Nhất Tinh, mở ra, đường cong trên tờ giấy ngắn gọn, dễ nhìn, quả thực giống như Tư Hạ đoán, là bản đồ khu vực gần đây.

Gần trường học có một cái siêu thị loại nhỏ hơn siêu thị Phúc Đáo, nơi đó là điểm dừng chân tạm thời mà mấy người Tần Niên lựa chọn.

Phía trên vẽ một vòng tròn.

Trước mạt thế, Tư Hạ thường xuyên đi chỗ đó, đương nhiên biết hoàn cảnh nơi đây.

Vị trí siêu thị cách vùng ngoại thành rất gần, vật tư cũng rất nhiều.

Nhưng là…