Chương 16: Tướng Quân Vừa Hư Vừa Sủng

Họ đã ngủ trên xe ngựa suốt đêm, Chử Trần Âm có thói quen ngủ nướng, khi xe ngựa lắc lư đi đến một thôn trang nhỏ trong huyện, nàng mới từ từ mở mắt ra.

Khi vừa mở mắt ra, thứ đập vào mắt nàng chính là bộ ngực vạm vỡ của Phó Yến Đình!

Lúc này Chử Trần Âm mới ý thức được mình bị Phó Yến Đình ôm chặt trong lòng.

"Cái đó… Tướng quân..." Nàng ngửa đầu ra sau, đẩy Phó Yến Đình về phía sau.

Phó Yến Đình nhướn lông mi dài, mơ màng buồn ngủ nói: “Nàng tỉnh rồi à?”

Hai người gần nhau đến mức Chử Trần Âm có thể cảm nhận được hơi thở ấm áp của hắn, cùng với mùi hoa nhài thoang thoảng và cơ bụng săn chắc bị lộ ra do bộ y phục đang mở rộng của hắn, bầu không khí trong toàn bộ xe ngựa trong nháy mắt trở nên mập mờ.

Nàng kinh ngạc nhìn hắn trong bộ dạng y phục lộn xộn hỏi: “Tướng quân?! Ngài đang...."

Vừa nói, nàng vừa chỉ vào vạt áo mà hắn cởi bỏ.

Phó Yến Đình vội vàng kéo vạt áo che lại dáng người tuyệt vời của mình, ngồi thẳng dậy nói: “Đêm qua nàng ngủ quên.”

Ừm, sau đó thì sao?

Chử Trần Âm nghi hoặc nhìn hắn.

Chẳng lẽ đêm qua khi nàng ngủ quên, thú tính trỗi dậy nên buộc người ta phải cởi bỏ y phục, để nàng xem cơ bụng tám múi?

Phó Yến Đình nắm lấy vạt áo tùy ý ôm vào trong ngực, ngước mắt nhìn chằm chằm Chử Trần Âm: “Đêm qua nàng ngủ quên, nửa đêm nói lạnh.”

Đồng tử của đôi mắt hắn nhìn kỹ thì có màu nâu sẫm cộng với mí mắt sâu và hàng lông mi đen dài đủ để gác tăm xỉa răng lên đó, trông như thể đang đánh một lớp phấn mắt màu nâu nhạt, tạo cảm giác vô cùng quyến rũ và bí ẩn.

Chử Trần Âm sửng sốt một chút, hai má hơi nóng lên, lắp bắp nói: “Cho nên... Chàng mới cởi y phục ôm ta ngủ sao?"

Phó Yến Đình cũng không phủ nhận, khoanh tay lại dựa vào xe ngựa: “Chăn bông của nàng chỉ đẹp chứ không sài được, không những không đẹp bằng ta, còn không ấm bằng ta.”

Chử Trần Âm thật sự muốn giơ ngón tay cái với hắn, chẳng lẽ hắn còn ghen tị với chăn bông sao?!

Nàng đoán đúng rồi, Phó Yến Đình đúng là không thích chiếc chăn bông đó, nghĩ đến những người nam nhân xa lạ khác đã từng dùng nó, hắn không thể chịu đựng được việc nương tử của mình đắp chăn lên người.

Một khắc cũng không thể chịu đựng được.

Vì vậy, vào lúc nửa đêm, hắn canh lúc Chử Trần Âm đang ngủ rồi lấy chăn ra nhét xuống dưới đệm, sau đó lại sợ nàng lạnh nên ôm nàng vào lòng mà ngủ.

Ai mà biết được nửa đêm Chử Trần Âm lại luôn không thành thật, không ngừng rúc vào trong ngực hắn, thậm chí còn dùng đôi tay nhỏ bé kéo y phục của hắn ra.

Vốn dĩ hắn muốn để ý đến lễ nghĩa buông nàng ra, nhưng nương tử trong ngực hắn lại kêu lạnh, hắn đột nhiên cảm thấy mềm lòng nên bất chấp sự trong sạch của mình mà ôm nàng vào lòng.

Khi được chạm vào ngực, nàng thực sự cảm thấy thoải mái và ngủ thϊếp đi cho đến tận hừng đông.

Phó Yến Đình nhìn Chử Trần Âm không nói nên lời, tiến đến gần nàng: “Sao vậy? Nàng tức giận à? Nàng đã quên tối qua ai đã kéo y phục của ta sao?"

Chử Trần Âm bỗng nhiên ngẩng đầu lên.

Phó Yến Đình cụp mắt nhìn nàng, khóe miệng nhếch lên lộ ra một nụ cười tà ác: “Ta không biết nương tử có thói quen cuồng loạn trong giấc mơ, sau này nhất định phải cẩn thận, nếu không sẽ bị nàng ăn sạch."

Vừa nói, hắn vừa chậm rãi lùi về phía sau, tiếp tục khoanh tay ngồi xuống, vạt áo chưa được khép lại trước ngực hơi cong lên, lộ ra một đoạn xương quai xanh nhỏ, cộng thêm nụ cười tà ác trên môi, trông bộ dạng rất hư hỏng.

Chử Trần Âm cuối cùng một lần nữa hiểu ra vì sao người khác gọi hắn là hỗn thế Ma Vương.

Quả nhiên, sự vâng lời đều chỉ là biểu hiện giả dối.

Răng nàng đánh lập cập, thực sự muốn tự tát mình chết đi, hình như đêm qua sau khi ngủ say, nàng vì quá tò mò về cơ bụng của Phó Yến Đình, cho nên ngày nghĩ đêm mơ, nên đã giở trò trực tiếp lột đồ hắn.

Nàng nghiêng người không nhìn hắn nữa: “Thôi, chàng và ta là phu thê, ôm thì ôm đi.”

Có lẽ thấy nàng lại tức giận, Phó Yến Đình đột nhiên từ trong ngực lấy ra một vật đưa cho nàng:“Đây.”

Chử Trần Âm nghiêng đầu lại, nhìn thấy một chiếc gương đồng khắc hoa cỡ lòng bàn tay, kinh ngạc hỏi: “Chàng lấy từ đâu ra vậy?"

Phó Yến Đình cười nói: “Ở Chử phủ của nàng, ta thấy nó rất đẹp nên thuận tay cất vào trong ngực. Trên đường đi chúng ta phải vội vàng lên đường, chiếc gương đồng này thích hợp để nàng mang theo bên mình.”

Chử Trần Âm cầm nó trong tay, cẩn thận xem xét, chiếc gương đồng tuy mộc mạc, nhưng chạm khắc rất tinh xảo, nếu đem tới hiện đại bán như đồ cổ, không chừng có thể mua được mấy căn nhà.

Bộ dạng nàng tham tiền hài lòng chạm vào những hoa văn chạm khắc trên gương đồng và mỉm cười: “Chàng cũng biết thuận tay thật đấy!"

Đêm đó khi dọn sạch Chữ gia, nàng chủ yếu nhìn chằm chằm vào nhà kho và kho lương, không có thời gian để ý đến những vật nhỏ như vậy, không ngờ ngày thường Phó Yến Đình trông có vẻ bất cần đời, vào những thời điểm quan trọng lại cẩn thận như vậy.

Lần trước là điểm tâm, lần này là gương đồng, Chử Trần Âm thật sự hoài nghi hắn còn lấy có rất nhiều thứ tốt.

Nghĩ nghĩ, nàng lén nhìn Phó Yến Đình.

Phó Yến Đình tựa hồ đoán được nàng đang suy nghĩ gì, dang hai tay nói: “Hết rồi."

Chử Trần Âm vội vàng quay đầu đi.

Bây giờ thì hay rồi, không chỉ bản chất ham mê sắc đẹp bị hắn nhìn ra, mà bản chất tham tài cũng bị hắn phát hiện.

Chử Trần Âm chỉ có thể mặc kệ, nhìn mình trong gương đồng.

Không sao hết, da mặt nàng dày.

Lúc này xe ngựa dừng lại.

"Đại thiếu gia, đại thiếu nãi nãi, đã đến thôn Mộng Như rồi." Lưu thúc từ ngoài xe ngựa kêu lên.