Chương 18: Phó Gia Mỗi Người Đều Là Trợ Thủ Tốt

Chử Trần Âm nhịn không được nữa, từ trong không gian lấy một ít gạo và một con gà lén lút đưa cho Phó Yến Đình.

Phó Yến Đình cầm gạo và gà dạo qua một vòng, nói gạo và gà này là mua ở huyện.

Người một nhà nhìn thấy cũng không hoài nghi.

Thanh Nhi nhận lấy gạo và gà, rồi nấu cơm, hầm canh gà.

Tiểu viện nông gia vốn trống trải bỗng chốc tràn ngập mùi thơm của canh gà.

Phó Hầu gia và Phó phu nhân cũng không kiêu ngạo gì, giúp đỡ nương Thanh Nhi nương dọn dẹp sân và phòng lại.

Một ông lão có rất nhiều cỏ dại trong sân.

Phó phu nhân nhịn không được cảm thán nói: “Cũng không biết nương Thanh Nhi sống một mình như thế nào! Phụ thân của con bé lòng dạ thật ác độc!”

Phó Hầu gia ôm bà ấy trấn an nói: “Nếu Thanh Nhi muốn ở lại, thì cứ để con bé ở lại đi, nương của con bé lớn tuổi cũng cần người chiếu cố.”

Phó phu phu nhân gật đầu, đứng dậy cầm lấy chiếu cỏ bên cạnh đi đến phòng: “Trần Âm, con đi theo chúng ta mệt mỏi, mẫu thân giúp con trải giường.”

Giường của nhà nông chỉ đơn giản là một giá gỗ, trên đó trải một tấm chiếu cỏ và một lớp bông.

Chử Trần Âm vội vàng bước đến bên bà ấy, chuẩn bị nhận lấy tấm chiếu cỏ: “Mẫu thân, con tự làm được.”

Phó phu nhân sinh ra trong một gia đình phú quý, nhưng cũng không phải được nuông chiều từ bé, trước kia đi theo phụ mẫu buôn bán, khổ gì cũng từng nếm qua, làm chuyện cũng sạch sẽ lưu loát.

Chử Trần Âm còn chưa kịp phản ứng, bà ấy đã cầm lấy chiếu cỏ và ga giường thuần thục trải giường xong.

“Trần Âm, những ngày chạy trốn này còn khổ hơn ở phủ Thượng Thư, con hãy chịu đựng thêm một chút, đợi đến được Mạc Bắc là tốt rồi.”

Phó phu nhân kéo tay nàng ngồi xuống bên mép giường.

Đây là lần đầu tiên kể từ khi xuyên không đến đây Chử Trần Âm được nói chuyện cởi mở với bà bà của mình.

Nói thật, lúc đầu nàng còn khá sợ hãi khi nghe đến từ "bà bà" này, nàng thường nghe những người hàng xóm láng giềng châm chọc bà bà mình.

Bọn họ đều nói cuộc sống nhà chồng này có tốt hay không thì phải xem bà bà.

Chử Trần Âm có chút câu nệ nói: “Mẫu thân, không sao, cuộc sống của con ở phủ Thượng Thư kỳ thật cũng không hề dễ chịu.”

Phó phu nhân sững sờ, đột nhiên nghĩ ra điều gì đó, bừng tỉnh đại ngộ: “Khó trách, Chử Thượng Thư kia biết rõ Hoàng Thượng muốn gϊếŧ chúng ta, nhưng vẫn gả con đến đây, đây rõ ràng là không cho con một con đường sống, ai... Đứa nhỏ đáng thương…”

Phó phu nhân thở dài một hơi, nắm chặt tay Chử Trần Âm: “Thôi, cái loại phụ thân không nhận cũng được, bây giờ con đã gả cho Yến Đình nhà chúng ta, vậy từ nay con chính là khuê nữ của chúng ta, thân khuê nữ của chúng ta! Ngày sau chúng ta sẽ không để con chịu một chút tủi thân nào nữa!”

Chử Trần Âm nghe xong trong lòng ấm áp, mũi hơi cay cay.

Nàng không phải là người dễ xúc động, trái tim nàng đã sớm được luyện thành tường đồng vách sắt, nhưng từ nhỏ không phụ không mẫu, đây là lần đầu tiên cảm nhận được tình cảm gia đình giữa phụ mẫu, cảm giác này khiến nàng rất mới lạ, cũng rất hưởng thụ.

“Vâng, mẫu thân.” Nàng cười gật đầu đáp.

“Hài tử ngoan.” Phó phu nhân nhẹ nhàng vỗ tay nàng, ánh mắt đầy âu yếm.

Lúc này, Phó Giang Hoằng bước nhanh vào phòng, ném cho Chử Trần Âm hai quả việt quất đỏ, cười khanh khách nói: “Tẩu tẩu, mau ăn việt quất đỏ nào!”

Chử Trần Âm cầm việt quất đỏ trong tay, cắn một miếng, thấy rất ngọt, nàng hỏi: “Tam muội, quả này lấy ở đâu vậy?”

Phó Giang Hoằng cười nói: “Muội và nhị ca hái ở trên núi, không chỉ có trái cây còn có gà rừng và lợn rừng, tối nay có thịt ăn rồi!”

Gà rừng và lợn rừng?

Hai huynh muội này hành động thật nhanh.

Chử Trần Âm cảm thán trong lòng, lại nói, cả nhà Phó gia này, thật sự là không có một ai ăn không ngồi rồi, mỗi người đều có bản lĩnh riêng.

Phó Hầu gia trầm ổn tỉnh táo, là một quân sư giỏi.

Phó phu nhân mọi chuyện lớn nhỏ trong nhà đều lo liệu chu đáo.

Phó Yến Đình thân thủ tốt là một người thông minh, có thể thống lĩnh toàn cục, cũng có thể giúp nàng chuyển nhà kho.

Phó gia nhị đệ là một người giỏi dã ngoại sinh tồn, săn thú bắt cá không ai sánh bằng hắn ta.

Phó gia tam muội tuy là nữ tử nhưng lại dũng mãnh hơn cả nam nhân, leo núi lội sông không thành vấn đề.

Điều quan trọng nhất là người một nhà này rất đồng lòng, từ kinh thành đến huyện Trạm Dương rồi đến thôn Mộng Như, suốt dọc đường cho đến bây giờ bọn họ chưa từng cãi vã.

Gia đình năm người, có sáu cái đầu.

Chử Trần Âm rất vui mừng, sau này có họ ở đây, cũng coi như có thêm một đám trợ thủ đắc lực.

Sau khi dọn dẹp xong nhà của Chương gia, Chử Trần Âm đi theo Phó Yến Đình đến chợ thôn Mộng Như.

Thôn Mộng Như không phồn hoa như kinh thành, nhưng thị trấn nhỏ bé vẫn có đủ thứ.

Nàng đã lấy một số bạc từ không gian trước đó, chuẩn bị mua sắm bao nhiêu thứ thì mua sắm bấy nhiêu.

Chờ sau khi thiên tai giáng lâm, muốn mang theo cả nhà này một lần nữa thành lập gia viên mới, tích trữ càng nhiều thứ trong không gian càng tốt, một hạt gạo cũng không tiếc.

Trong ký ức của nàng, Đại Dung Triều sẽ hoàn toàn trở thành một hoang mạc sau vài thập kỷ thiên tai xảy ra.

Mặc dù nàng là một người hiện đại, đối với loại tương lai này cũng đầy rẫy sự kinh hoàng.

Đây là sự ép buộc của số phận, chỉ có tích trữ đủ nhiều thứ, mới có được cảm giác an toàn.

Phó Yến Đình dẫn nàng đi đến hiệu may trước, mua một ít lụa và vải bình thường, nhân lúc ở ngã tư không có người, Chử Trần Âm đã cho tất cả những thứ này vào không gian.