Chương 21

Dạ Chấn Đình đeo kính râm, mặc bộ vest thoải mái màu kem, lạnh lùng mà kiêu ngạo.

Anh không trả lời Phong Thiên Tuyết mà tháo chiếc nhẫn vàng đen trên ngón trỏ ném xuống bể bơi, ngang ngược ra lệnh: “Nhặt lên!”

“Hả?” Phong Thiên Tuyết sững sờ, không hiểu tại sao Dạ Chấn Đình lại làm như vậy.

“Hửm?” Dạ Chấn Đình nhướng mày lạnh lùng.

"Dạ tổng, tôi, tôi đã đắc tội anh chỗ nào vậy?” Phong Thiên Tuyết vừa căng thẳng vừa lo lắng hỏi: “Nếu tôi làm sai chuyện gì thì tôi xin lỗi anh!”

“Có nhặt không?” Dạ Chấn Đình nói ngắn gọn.

“Tôi...”

Phong Thiên Tuyết còn định nói gì đó nhưng nghĩ có thể mình sẽ mất việc nên đành nhịn sự uất ức này lại, cởi giày da, xuống bể bơi tìm nhẫn.

Vừa xuống nước, cô đã rùng mình vì lạnh…

Đầu mùa đông, nước bể bơi lạnh thấu xương, gió thổi qua lại càng lạnh xuyên tim.

Phong Thiên Tuyết run lẩy bẩy nhưng chỉ có thể cắn răng, kiên trì vùi đầu tìm nhẫn trong bể bơi.

Dạ Chấn Đình ngồi trên ghế tựa, nhìn cảnh này rồi nhếch môi cười khẩy đắc ý…

Tìm một thứ nhỏ như vậy trong bể bơi khổng lồ đúng là khó như mò kim đáy bể.

Phong Thiên Tuyết khoanh hai tay trước ngực, lạnh run cầm cập, sau hơn nửa tiếng, cuối cùng cô cũng tìm được chiếc nhẫn.

Cô vội vàng lặn xuống nước nhặt chiếc nhẫn, khi đứng lên thì toàn thân đã ướt sũng.

Cô hất mái tóc dài ra sau, lau nước trên mặt rồi vui mừng cầm chiếc nhẫn nói lớn: “Tìm thấy rồi!”

Ánh mặt trời chiếu vào chiếc nhẫn, dưới ánh sáng lấp lánh chói mắt, nụ cười của cô trông cực kỳ trong sáng.

Môi Dạ Chấn Đình nhếch lên tạo thành một vòng cung lạnh lùng, anh ngoắc tay với cô.

Phong Thiên Tuyết vội vàng leo lên bờ đưa nhẫn cho anh: “Dạ tổng, nhẫn của anh đây!”

Dạ Chấn Đình ngước mắt lên nhìn cô, ánh mắt dần trở nên nóng bỏng.

Dù là mặt mộc nhưng vẫn không thể giấu được vẻ đẹp tự nhiên, thuần khiết và khí chất cao quý toát ra từ trong xương của Phong Thiên Tuyết!

Áo sơ mi trắng và váy đen bó sát cơ thể vì bị ướt mà dính sát vào người, vóc dáng lả lướt để lộ đường cong chữ S hoàn hảo, toát lên vẻ quyến rũ dưới ánh mặt trời!

“Dạ tổng!”

Phong Thiên Tuyết run lên vì lạnh, không nhận thấy những thay đổi của Dạ Chấn Đình.

Dạ Chấn Đình nhìn đi chỗ khác, cầm lấy chiếc nhẫn rồi phóng khoáng bỏ đi, chỉ để lại một câu: “Thay lại nước, dọn dẹp sạch sẽ rồi đi!”

Phong Thiên Tuyết nhìn bóng lưng anh, tức giận cắn răng nghiến lợi.

Rốt cuộc tên ma quỷ này có ý gì?

Cố tình ném nhẫn xuống bể bơi rồi bắt cô nhặt, chỉ để hành hạ cô?

Rốt cuộc cô đã đắc tội anh chỗ nào?

“Hắt xì, hắt xì.”

Một cơn gió thổi qua, Phong Thiên Tuyết lạnh run, liên tục hắt hơi vài lần.

Cô chỉ đành dọn dẹp một lần nữa rồi xả đầy nước vào bể bơi.

Sau khi hoàn thành công việc, cô tiện tay cầm chiếc áo choàng tắm trên ghế tựa lên quấn chặt cơ thể gần như đông cứng của mình, vội vã xuống lầu.

Trong tháng máy, quần áo cô nhỏ từng giọt nước còn cô hắt hơi liên tục, chỉ muốn nhanh chóng vào phòng thay đồ hong khô quần áo.

Không ngờ cô lại gặp Hạ Văn Triết ở cửa thang máy.

Hạ Văn Triết cầm tài liệu đứng chờ thang máy, thấy người đẹp Phong Thiên Tuyết toàn thân ướt sũng, anh ta lập tức nhìn cô chằm chằm: “Cô thế này là thế nào?”

Phong Thiên Tuyết phớt lờ anh ta, bước nhanh vào nhà vệ sinh.

Hạ Văn Triết lập tức đi theo…

Nhà vệ sinh trong phòng thay đồ rất nhỏ, bình thường rất ít người lui tới.

Phong Thiên Tuyết chuẩn bị đóng cửa thì Hạ Văn Triết đã xông vào, còn khoá trái cửa lại.

“Anh làm gì đấy?” Phong Thiên Tuyết cảnh giác quát lên.

“Phong Thiên Tuyết!” Hạ Văn Triết nhìn áo choàng tắm trên người cô rồi giễu cợt: “Không nhìn ra cô lại có dã tâm lớn thế, không ngờ lại có ý đồ với Dạ tổng!”

“Cái gì?” Phong Thiên Tuyết không hiểu.

“Cô đi từ tầng sáu mươi tám xuống, trên người quần áo choàng tắm của Dạ tổng, còn mang dáng vẻ phóng đãng thế này lẽ nào không phải đi quyến rũ Dạ tổng?”.

Đôi mắt sắc bén của Hạ Văn Triết di chuyển trên người Phong Thiên Tuyết, ánh mắt ấy mang theo ngọn lửa nóng bỏng…