Chương 26

Cô cẩn thận đi tới chỗ ngoặt, Bạch Duyệt Khê mở cửa lớn thứ nhất ra, để lộ ra khe hở nhỏ.

Xuyên qua khe cửa rất nhỏ có thể cảm nhận được ánh sáng le lói.

Không khí nóng bức kèm theo mùi vị kỳ quái khó nói, men theo ánh sáng đi qua khe cửa khiến cho Bạch Duyệt Khê phải nhíu mày lại theo bản năng.

Nhưng cũng may, chùm ánh sáng lọt vào nhìn có vẻ bình thường nhưng cường độ ánh sáng lại giống như những ngọn đèn sáng khi sử dụng năng lượng mặt trời chiếu vào lúc chiều tà.

“Chỉ cần không phải loại ánh sáng trắng quái dị là được…”

Trên người Bạch Duyệt Khê bọc kín mít, ngay cả cái cổ cũng có đồ chống nắng, không dám để lộ bất cứ mảng da nào ra ngoài.

Vì tránh cho việc tầm mắt bị khuất đi, cũng thuận tiện ứng phó cho những tình huống đột ngột phát sinh khác nên chỉ có đôi mắt là tạm thời chưa đeo bảo hộ thôi.

Cô nắm chặt cái rìu chữa cháy trong tay, cô kéo cửa ra một chút, khom lưng đi ra khỏi hành lang của tầng hầm ngầm.

Bên ngoài là một mảnh yên ắng, ngoại trừ tiếng máy móc đang hoạt động trong tầng hầm ngầm thì không còn bất cứ âm thanh nào khác.

Đêm tối bao phủ xung quanh, nơi nơi đều rơi vào yên tĩnh, tất cả giống như trước khi thiên tai ập đến, chẳng có gì xảy ra cả.

Ánh đèn trong nhà đã tắt hết, chỉ có nguồn sáng ở bên ngoài sân, chiếc đèn màu cam vàng hấp thụ năng lượng mặt trời ở bên ngoài đường vẫn còn hoạt động, bình thường sẽ có mấy con muỗi bay đi bay lại ở dưới ánh đèn nhưng lúc này lại không có một con nào hết.

Bạch Duyệt Khê duỗi tay nhấn chốt mở trên tường, không ngoài dự đoán, điện đã bị cắt, cũng không biết nước và gas có ngừng hay không.

Mọi vật tư trong nhà vẫn còn nguyên như ban đầu, cực kỳ chỉn chu, từ lớn đến bé, từ các loại hàng hóa trong rương cho đến bên ngoài rương.

Nương theo ánh sáng bên ngoài cửa sổ, Bạch Duyệt Khê chậm rãi đi về phía phòng bếp nhưng rất nhanh cô đã dừng chân lại.

Từ vị trí cầu thang, có thể thấy được đại đa số phần trong sân đều được ánh sáng chiếu vào và chiếu thẳng đến phòng khách, cô vừa mới liếc mắt nhìn qua hình như có thấy thứ gì đó động đậy.

Cô nhìn chằm chằm cái sô pha có hơi loạn giữa phòng khách, hình như ở cạnh sô pha có cái gì đó bị cháy xém, để lại một vết bẩn màu đen.

Chuột ư? Hay là chất màu đen giống như nhựa đường đã bao lấy móng vuốt của Nhóc Con lúc nãy?

Bạch Duyệt Khê nắm chặt rìu chữa cháy trong tay, bước từng bước đi ra ngoài, theo bản năng hạ hơi thở đến mức thấp nhất.

Mười mét– năm mét— ba mét— Khoảng cách dần được kéo gần—

Khi cô sắp nhìn thấy thứ đó bỗng nhiên có trận gió nóng quét qua gáy của mình.

Ngay lập tức toàn bộ lông tơ đều dựng đứng lên, đột nhiên cô xoay người nhảy ra một bước kéo dài khoảng cách với chỗ mình đứng lúc nãy.

Phịch một tiếng nặng nề, đống vật thể màu đen đáp thẳng tắp về chỗ cô mới vừa đứng.

Nhìn thứ này to như quả bóng rổ, cả người cháy đen như quả cầu bùn không ngừng sùi bọt khí nóng ra ngoài, cái miệng màu đỏ tươi hơi hơi mở ra, phát ra âm thanh rít gào quái dị.

Chỗ sàn nhà bị nó chạm tới, nháy mắt bỏng cháy cả một khoảng sâu, để lại dấu vết bị đốt cháy.

Động tác trên tay Bạch Duyệt Khê còn mau hơn cả đầu óc, khi thứ đồ đó chuẩn bị cong lưng tấn công lần nữa, đột nhiên cô dùng một rìu bổ đi xuống.

Mặc dù chiếc rìu chữa cháy mới mua chưa mài sắc lên nhưng sức lực của cô đủ lớn để lưu lại vết nứt trên sàn nhà.

Thứ sinh vật kia như nhựa đường kia không kịp né tránh, y như chocolate có nhân chém một nhát chia ra hai nửa.

Trên lưỡi rìu không có máu nhưng lại có một mùi tanh hôi khó ngửi không thể chịu được, nhiệt độ bốc lên từ hơi nhanh chóng thiêu cháy một phần không khí.

Càng ngửi càng thấy y hệt như miếng thịt bị ôi thiu vài ngày.

Mặc dù thứ này đã bị chém đứt đôi nhưng Bạch Duyệt Khê đứng rất gần nên có thể thấy được đầu của sinh vật màu đen đó, dưới loại tình huống cơ thể đã bị chặt ra làm hai mà con quái vật còn có thể nhảy tới chỗ Bạch Duyệt Khê đang đứng, như muốn cắn cô một cái trước khi nó chết.

Theo phản xạ có điều kiện của cơ thể, luồng sáng lạnh lẽo tung lên, mấy nhát rìu được băm xuống.

Lưỡi rìu sắc bén băm đầu con quái vật, Bạch Duyệt Khê thấy nửa người của nó cũng đang run rẩy lập tức đưa rìu bổ thêm hai nhát không chút do dự.

Chờ đến khi cô bình ổn hơi thở gấp gáp của mình thì con quái vật có màu đen như nhựa đường đã bị băm thành bảy tám khúc, hoàn toàn không có động tĩnh gì nữa.

Da ngoài của con quái vật có nhựa đường màu đen mấp máy, giống như nguồn năng lượng bị cạn kiệt, biến thành màu đen như bùn, Bạch Duyệt Khê dùng rìu chữa cháy chọc chọc một cái, thứ này đã bóc thành từng mảnh, dùng thêm chút sức nữa, trực tiếp vỡ thành đám bùn hôi rình.

Chỉ thấy xác đầy nước của con quái vật để lộ thi thể trướng nước của con chuột.